Chương 14: Tà Ác

Sau một tiếng, hỏa hoạn tại trung tâm thương mại Thiên Cầm cùng với khu chung cư ở phía trên đều đã được khống chế.

Cảnh giới bên ngoài đường vẫn còn, xe cứu hỏa cũng đã rời đi.

Những người có thể cứu ra được đều đã được cứu ra, những người không cứu ra được thì đã vĩnh viễn lưu lại trong trận hỏa hoạn.

Thống kê về tổn thất do hỏa hoạn vẫn chưa được thống kê, tuy nhiên số người gặp nạn do hỏa hoạn đã được thống kê đầy đủ, tổng cộng 11 người, 11 người này chưa bao gồm ba bộ thi thể tại căn hộ số 9089, lầu 9.

Bên trong hành lang dọc các căn hộ đều bị khói lửa đốt cháy đen, đâu đâu cũng có vết tích tàn phá do hỏa hoạn gây ra, trên đất tràn đầy bãi nước đọng màu đen, khắp nơi bừa bộn, trần nhà bị lửa lớn đốt cháy, lộ ra từng lỗ thủng màu đen, các thanh thép được xây phía trên trần nhà bị đốt đến vặn vẹo, khiến cho hành lang tòa chung cư càng trở nên chật hẹp.

Tại lối vào căn hộ ở tầng 9 đã được Ủy ban Chấp hành trật tự quốc gia kéo dây cảnh báo “khu vực cấm vào”, ngoại trừ thành viên của Ủy ban Chấp hành trật tự quốc gia, ngay cả lực lượng cảnh sát cùng Cục Phòng cháy chữa cháy đều không thế tiến vào.

Mạc Ngôn Thiểu ủng da giẫm trên bãi nước đọng trên mặt đất, bước qua những đồ vật bị thiêu đến cháy đen, đi tới hành lang bên trong chung cư.

Sau lưng Mạc Ngôn Thiểu là Đồ Phá Lỗ, Phương Linh San, Tào Hưng Hoa, còn có một nam nhân anh tuấn để tóc dài, mặc âu phục màu đen, sắc mặt hơi có chút mệt mỏi.

Nam nhân anh tuấn kia đi ở cuối cùng, vẻ mặt lười biếng, vô thần, bất quá mũi lại co rúm, con mắt đảo liên hồi.

"An Tình nói không sai, nơi này xác thực có khí tức sử dụng pháp thuật để phóng Hỏa Cầu Thuật, trận hỏa hoạn này không phải vô tình mà xảy ra. . ." Nam nhân anh tuấn để tóc dài vừa đi, vừa nói.

Thành viên Đội Đặc nhiệm của Ủy ban Chấp hành trật tự quốc gia hầu như đã đến đông đủ.

Mạc Ngôn Thiểu lông mày chăm chú nhăn, không nói tiếng nào, khi hắn thấy được tình huống trong căn hộ số 9089, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.

"Tiên sư nó, những tạp chủng kia lại nhô ra sao?"

Đồ Phá Lỗ cõng lấy đại đao, liếʍ môi một cái, tinh quang từ đôi mắt bắn ra bốn phía, như ngửi được khí tức khó chịu.

Phương Linh San vẫn như cũ lạnh như băng, kẻ cuồng cơ bắp Tào Hưng Hoa duy trì trầm mặc, một câu nói đều không có, hai người này đúng là tuyệt phối.

Trong chớp mắt, mọi người cũng đã đi tới cửa căn hộ số 9089.

Tuy cửa phòng bị khói hun đến đen kịt, biển số nhà vẫn có thể thấy rõ, Hạ Bình An cùng An Tình đều ở bên trong, ba bộ thi thể được xếp thành đồ án con mắt, trên đất tràn ngập máu tanh, không có bị động qua.

Đứng ở phía trước đồ án do ba bộ thi thể bày ra, càng có thể cảm giác được khí thế khủng bố từ đồ án Ác ma chi nhãn bằng máu tỏa ra, cùng nơi này so sánh, lò sát sinh cùng phòng giữ xác giống như thiên đường dành cho trẻ em.

Hạ Bình An đánh giá một chút, trong số những người đi phía sau Mạc Ngôn Thiểu, nam nhân anh tuấn để tóc dài, hẳn là người thay vì xuống tổng bộ ăn cơm mà ngủ trên phòng, hình như được gọi là Lý Vân Chu.

"Tiểu tử, ngươi có muốn hay không chờ ở bên ngoài, hoàn cảnh nơi này đối với người mới không quá dễ nhìn, cẩn thận buổi tối gặp ác mộng, mấy ngày ăn không được. . ."

Đồ Phá Lỗ đi vào gian phòng, nhìn thấy Hạ Bình An cũng ở nơi đây, liền trầm tiếng nói một câu.

"Không có chuyện gì, ta tập làm quen một thoáng. . ." Hạ Bình An bình tĩnh nói.

"Hạ Bình An có thể lưu lại. . ." Mạc Ngôn Thiểu mở miệng, sau đó nhìn An Tình một chút, "Đã biết được thân phận của ba người này chưa?"

"Biết rõ, đều là người một nhà của người đang sống ở căn hộ số 9089, tối ngày hôm qua đều bị gϊếŧ chết. . ." An Tình thở dài một hơi, "Căn phòng này rõ ràng cố ý tạo ra, với mục đích khıêυ khí©h chúng ta, chỉ là khí tức thần lực lưu lại bên trong chung cư đã không thể nào truy tung. . ."

An Tình nhìn những thi thể bị sát hại trong phòng, trong ánh mắt chỉ có một tia nhàn nhạt đau buồn, không có sợ sệt.

Mạc Ngôn Thiểu ngồi xổm ở phía trước đồ án Ác ma chi nhãn quỷ dị kia, đeo găng tay vào, dùng ngón tay đóng lại hai con mắt của một cái nam tính đầu lâu được đặt ở giữa đồ án con mắt, thở dài một hơi, đứng lên.

"Là những người kia làm ra, trước khi chết bọn họ trúng Duệ Hóa Thuật, thời điểm bọn họ bị tách rời, có thể khiến cho tâm tình tiêu cực, sự đau đớn về thể xác, sợ hãi cùng với tất cả cảm giác mặt trái bị nghiền ép ra, hoàn thành nghi thức của Ác ma chi nhãn. . ."

"Đám con hoang này, để ta tìm được bọn họ, ta sẽ rút da bọn họ ra, từng người từng người một. . ." Đồ Phá Lỗ cắn răng.

"Còn không xác định bọn họ có khoảng bao nhiêu người?" Lý Vân Chu mở miệng nói,

"Tốt nhất để Tổng bộ gửi người đến hỗ trợ, Ác ma chi nhãn hay chuyện gì đi nữa đều có thể làm được. . ."

"Đã qua mấy tiếng, hiện tại không cách nào xác định người gây án có hay không còn ở lại bên trong thành phố Hương Hà, trong khoảng thời gian này, có khả năng bọn họ đã rời đi Viêm quốc, trước tiên báo cáo về Tổng bộ, để Tổ Tình báo của Tổng bộ hỗ trợ, xem gần đây có người đặc thù nào tiến vào thành phố Hương Hà hay không, bởi vì nơi này cũng có khả năng là cạm bẫy cố ý hấp dẫn sự chú ý của chúng ta! Trước tiên nâng cảnh báo không gian xâm lấn ở thành phố Hương Hà lên một cấp, đêm nay mọi người bắt đầu đốt đèn, hai người một tổ. . ."

Mạc Ngôn Thiểu nói xong, xoay người hướng về cửa đi tới.

Xác định xong tình huống nơi này, mọi người cũng theo Mạc Ngôn Thiểu rời đi chung cư.

Hạ Bình An đi ở cuối cùng, hắn một bụng nghi vấn, bất quá thời điểm này cũng không tiện mở miệng.

Sau khi mọi người rời nơi này, một đội khác Ủy ban Chấp hành trật tự quốc gia, chuyên môn xử lý thi thể, đã tiến vào căn hộ số 9089, xử lý thi thể bên trong phòng.

Tất cả những thi thể này đều là vật phẩm đặc thù, dưới sự ảnh hưởng của sức mạnh siêu tự nhiên, người chết đều có thể gϊếŧ người, vì lẽ đó những thi thể này có chương trình xử lý đặc thù, không phải pháp y từ Cục Cảnh sát pháp y và những người khám nghiệm thi thể có thể xử lý.

Hơn nữa vì để tránh cho gây ra khủng hoảng trong công chúng, các cơ cấu bên ngoài Ủy ban Chấp hành trật tự quốc gia cũng không thích hợp tham gia.

"Ngày hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, hai ngày nay nếu không có việc gì, ngươi liền tạm thời ở tại Tổng bộ, chuẩn bị dung hợp Giới châu, tạm thời không cần về nhà!" Đi tới ngoài cửa, Mạc Ngôn Thiểu nói với Hạ Bình An.

Hạ Bình An gật đầu. Hạ Ninh ở lại ở trường học, mấy ngày nay hắn xác thực không cần thiết trở về nhà, hơn nữa điều kiện ở Tổng bộ tốt hơn, thức ăn, đồ uống trong phòng phi thường ngon miệng, còn miễn phí, so với việc hắn về nhà nấu mì sợi thì tốt hơn quá nhiều.

"An Tình, Hạ Bình An cùng chúng ta về Tổng bộ, bây giờ đi về chuẩn bị một chút, đêm nay muốn đốt đèn!" Mạc Ngôn Thiểu nói với An Tình. An Tình cũng không nói thêm gì, chỉ là gật đầu.

Cho tới khi An Tình lái chiếc Ferrari kia rời khỏi nơi này, tựa hồ bé nhỏ không đáng kể, căn bản không có ai lưu ý.

Hạ Bình An rõ ràng có thể cảm giác được đồ án "Ác ma chi nhãn" trong phòng khiến cho thần kinh của tất cả mọi người trong Đội Đặc nhiệm đều căng thẳng lên, còn "Đốt đèn", đó là thuật ngữ đặc biệt của Đội Đặc nhiệm, buổi tối muốn làm việc.

Mọi người lên tới sân thượng, một chiếc Liệp ưng phi cơ màu lam xám, phiên bản dân dụng đã đậu ở chỗ này, vừa nãy Mạc Ngôn Thiểu cùng mọi người đều là trực tiếp lái máy bay trực thăng tới.

Mọi người lên máy bay trực thăng, Phương Linh San ngồi đến vị trí lái phi cơ, trực tiếp khởi động máy bay trực thăng, máy bay trực thăng lên không, mang theo mọi người trở về Tổng bộ.

Rất nhanh, máy bay trực thăng cũng đã bay đến bãi đáp màu đen nằm ở sân thượng của Ủy ban Chấp hành trật tự quốc gia, thành phố Hương Hà quốc gia, mọi người từ trực thăng đi xuống.

Mãi cho đến lúc này, Hạ Bình An mới mở miệng, "Mạc chủ nhiệm, Ác ma chi nhãn có ý nghĩa gì, có tin tức gì mà ta hẳn phải biết sao?"

"Lý Vân Chu, vị này chính là Hạ Bình An, người mới của Đội Đặc nhiệm của chúng ta, việc huấn luyện người mới trong thời gian này giao cho ngươi, ngươi giải thích một chút vấn đề của hắn đi!" Mạc Ngôn Thiểu trực tiếp nói với Lý Vân Chu.

"A, lại là người mới?" Mặt Lý Vân Chu lập tức biến thành mướp đắng, "Ta thiếu ngủ trầm trọng, gần nhất còn bị hạ đường huyết, suy nhược thần kinh, nội tiết hỗn loạn, tâm luật không đồng đều, thỉnh thoảng còn cuồng loạn, tính khí cũng không tốt, còn có, ta mới vừa dậy vẫn không có đánh răng đây, công việc này có thể giao cho người khác sao? "

"Tốt, có thể giao cho người khác, thân thể ngươi nhiều tật xấu như vậy, hiệu suất đi làm quá thấp, tháng này tiền thưởng cũng đừng muốn, giao cho người khác đi!" Mạc Ngôn Thiểu không thèm để ý Lý Vân Chu, hướng thẳng đến thang máy đi tới. Những người khác ai cũng không để ý đến hắn!

"Đừng a, ta mang, ta mang, ta mang còn không được sao. . ." Lý Vân Chu khàn cả giọng kêu to lên, đuổi theo Mạc Ngôn Thiểu chạy vài bước, nụ cười trên mặt lập tức liền trở nên nịnh nọt lên, "Đúng rồi, tháng này tiền thưởng có thể cho ta nhiều hơn một chút sao?"

"Được, nếu ngươi muốn có tiền thưởng nhiều hơn so với người khác, vậy tối nay ngươi một mình một tổ đi đốt đèn, như vậy là sẽ có thêm tiền!"

"Ha ha ha, ta chỉ là đùa giỡn, ngươi đừng coi là thật, đêm nay chỉ có ta với ngươi một tổ đi. . ." Lý Vân Chu cười theo, Phương Linh San khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.

Hạ Bình An không nói gì nhìn Lý Vân Chu, vừa nãy hắn còn chưa phát hiện Lý Vân Chu có gì đặc biệt, bởi vì người này vừa nãy cũng không nói quá nhiều, bây giờ nhìn lại, Lý Vân Chu chính là một cái đậu bỉ. . .