“Gì? Từ khi nào em và lão Tam thân thiết với Nhan Hân Lam thế?” Thiệu Duẫn Cương vô cùng kinh ngạc kêu to.
“Chị Hân Lam đã ở dưới tầng bọn em mấy ngày rồi, em và Duẫn Nhân về nhà đều đi xuống chào hỏi, tâm sự, còn không thân được sao?” Người ta sợ chị Hân Lam một mình buồn chán… À, thực tế à Duẫn Nhân hết phiên trực cũng đến khuya mới về nhà, chính cô buồn chán, nên chạy xuống nói chuyện với Nhan Hân Lam.
Ra là thế… Bỗng dưng, hắn nghĩ thông suốt một điểm, Thiệu Duẫn Cương oán hận quay đầu kháng nghị ông anh cả vẫn cười đến nhã nhặn ôn nhu nhà mình. “Lão đại, anh với Duẫn Nhân đang xa lánh em đúng không?” Hai người họ đều cùng đi về ăn trưa, chỉ duy có hắn là bị gạt ra ngoài, còn phải chờ hắn đòi mới có phần, quá đáng!
Nghe vậy, Thiệu Duẫn Thiên bật cười. Cũng mệt cho hắn nói được cả một câu kháng nghị hay như thế! Đại khái chắc là đọc tạp chí lá cải nhiều, đầu óc cũng bị đồng hóa luôn.
“Mày có thể tiết lộ cho tạp chí tuần, nói anh em Thiệu gia chúng ta không hợp nhau, nội bộ lục đυ.c!” Mặc kệ người nhạt nhẽo đó, anh đẩy xe ra ngoài. “Noãn Noãn, chúng ta đi!”
“A!” Cười hì hì theo sát.
“Này! Lão đại! Anh lại như vậy với em, cẩn thận em thật sự khóc lóc kể lể với bọn họ đó…” Thiệu Duẫn Cương không ngừng cười, đuổi theo.
***
Sau một hồi càn quét, cơm nước đã xong, mọi người tập trung trong phòng khách…
“Tôi có ý kiến!” Ợ một cái, Thiệu Duẫn Cương thận trọng hỏi. “Hân Lam tiểu thư, cô có bạn trai chưa?”
“Hả?” Nhan Hân Lam sửng sốt, theo phản xạ lắc đầu, mặt ửng đỏ.
Phó tổng định làm gì? Không lẽ hoa tâm lại nổi, muốn tán chị Hân Lam à? Nhưng mà ai cũng nhìn ra được chị Hân Lam và tổng giám đốc đại ca đây đó có ý a! Không lẽ ngựa giống một thời lại không tinh ý như vậy, định cướp vợ anh cả nhà mình à? Vậy, Đỗ Lan phải làm sao? Chu Noãn Noãn há hốc mồm, thoáng qua trong đầu một đống ý nghĩ.
Anh hai khẳng định có chủ ý gì đây! Nam nhân âm mỹ (đẹp kiểu mềm mại), Thiệu lão Tam nhà ta — Thiệu Duẫn Nhân lạnh lùng nhìn ngang, chờ xem anh giờ trò gì.
Mà Thiệu Duẫn Thiên vẫn bình tĩnh, trầm trọng cười, như thể đã biết thừa ý nghĩ của em trai mình, ung dung chờ hắn ra chiêu.
“Vậy rất tốt!” Vỗ tay hoan nghênh cười lớn, Thiệu Duẫn Cương long trời lở đất cầu hôn. “Với tay nghề của cô, tôi nguyện ý vứt bỏ bà đàn ông, xin cô gả cho tôi!”
“A?” Nghe vậy Nhan Hân Lam há hốc mồm, lắp bắp. “Tôi… không… Anh… Cái này…”
“Hân Lam, nó nói đùa thôi.” Thấy cô xấu hổ, Thiệu Duẫn Thiên cười nhẹ nói, giải thoát cô khỏi bối rối.
“À.” Thở phào, cô cảm kích cười với anh, gò má phấn có chút hồng. Cô vẫn biết Thiệu gia lão Nhị trời sinh thích hài hước, có điều bất thình lình lại đùa cầu hôn, trong lúc nhất thời đúng là cô phản ứng không kịp.
“Ai bảo em nói đùa? Lão đại, em nghiêm túc mà?” Cười gian tà, thần tình kì quái dò xét người đàn ông ngồi xe lăn.
“Vậy hả?” Thiệu Duẫn Thiên nở nụ cười yếu ớt vô hại. “Noãn Noãn, giúp anh đi gọi điện cho Đỗ Lan, nói Duẫn Cương vừa nói bỏ rơi nó cầu hôn người khác.”
“Ôi a —— không được!” Kêu la thảm thiết, thân thủ nhanh nhẹn nhanh chân cướp lại điện thoại Chu Noãn Noãn vừa lấy ra, Thiệu Duẫn Cương mặt đầy u oán. “Lão đại, anh định hại em chịu cấm dục một năm ròng nữa hay sao?” Hu hu… Lão đại bắt trúng nhược điểm của hắn.
“Đùa không được thì an phận giúp cho!” Vẫn là nụ cười vô hại cả người vật đều kinh hoàng.
“Em đây lùi một bước là được rồi!” Ai oán lầm bầm, ngay sau đó lại thích thú cười nhìn Nhan Hân Lam đứng ngoài nhìn anh em họ nãy giờ, nở một nụ cười mê đảo chúng sinh. “Cô đã không có phúc làm vợ tôi, vậy làm chị dâu tôi cũng được! Xin gả cho anh cả tôi, sau này tôi mới có thể quang minh chính đại tìm cô đòi ăn a.”
Hóa ra mục đích thực sự là cầu hôn cho anh cả! Nghe vậy, Thiệu Duẫn Nhân kéo môi mỏng xinh đẹp nở nụ cười.
“Nào có kiểu cầu hôn thay người khác như thế! Việc này phải để cho anh cả tự làm mới được!” Nhìn ra mánh khóe rồi Chu Noãn Noãn cũng không nhịn được trêu chọc.
“Chị… Chị và Duẫn thiên… Không phải… Không phải như mọi người nghĩ đâu…” Sao lại thành thế này? Không lẽ họ cũng bị truyền thông lừa, thực sự cho hai người là quan hệ đó? Nghĩ đến đó, Nhan Hân Lam thoáng cái mặt lại nóng lên, đỏ bừng, sắp cháy đến nơi, mắt đẹp cầu cứu nhìn sang nam nhân trầm tĩnh bên cạnh. Ai ngờ anh lại chỉ trả lại nụ cười nhẹ dịu dàng, gì cũng không nói.
“Duẫn Thiên, anh … Anh nói gì đi chứ…” Sao lại nhìn cô cười, cũng không giải thích rõ ràng?
“Duẫn Cương, đừng đùa quá!” Có cầu tất ứng, thuận theo yêu cầu của cô.
Ai… Tật xấu này của lão đại thật sự cần sửa một chút! Đυ.ng tới người mình yêu là lập tức ngoan ngoãn phục tùng.
Khoa trương mà thở dài nhấc tay đầu hàng, Thiệu Duẫn Cương cũng chịu thôi. “Rồi! Em không làm khó! Coi như em nhiều chuyện, gà mẹ!” Ai… Thật ra hắn cũng bó tay! Cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu lão đại.
Vốn đã là gà mẹ rồi! Cười lườm hắn, Thiệu Duẫn Thiên bây giờ không cần hắn xen vào chuyện người khác đâu.
“Ai nha! Đáng tiếc…” Chu Noãn Noãn chậm hiểu, thất vọng vô cùng, vẫn muốn cố gắng. “Chị Hân Lam, anh cả thật là rất…”
“Được rồi! Trong tủ lạnh còn bánh ga tô pho-mát, tôi đi lấy!” Nhan Hân Lam sợ nhất cô ấy lại tiếp tục cái đề tài khó xử, xấu hổ này, vô cùng nhanh chóng ngắt ngang lời, đỏ mặt, vội vội vàng vàng nhảy dựng lên ra khỏi phòng khách, trốn vào bếp.
“Hai người chơi ác quá!” Lạnh lùng “nhìn trìu mến” bạn gái thân yêu và anh hai nhà mình, Thiệu Duẫn Nhân vô nại lắc đầu. “Anh cả, em chân thanh khuyên anh tốt nhất đừng để cho hai người kia nhúng tay vào chuyện tình cảm của anh, bằng không chỉ có hỏng chuyện.”
Thiệu Duẫn Thiên nghe vậy mỉm cười. “Vậy nhờ mày quản giúp Noãn Noãn đi! Còn Duẫn Cương…” Đuôi mắt quét sang đồ đáng ghét nào đó. “Nó còn dám nói linh tinh, thì anh có thể chắc chắn, chí ít bảy năm nữa nó cũng không cưới được Đỗ Lan.”
“Ê! Anh cả, anh cũng hại em…” Nghe lời cảnh cáo, Thiệu Duẫn Cương nhất thời khẩn trương hẳn. Chết! Nếu lão đại vô tình hay cố ý nói huyên thuyên với bà đàn ông, truyền tin không chính xác, vậy hắn sau đó có thề độc thanh minh, bà đàn ông nhất định cũng không tin nữa, đến lúc đó thì thảm rồi.
Nhướng mày, Thiệu Duẫn Thiên đang định đáp, bỗng dưng điện thoại vang lên. “A lô? Phương Lỗi à… Ừ… Gì? Kỷ tiểu thư báo muốn đại diện tập đoàn Đại Hoa tìm tôi nói chuyện sao…”
Vừa nghe “Đại Hoa” và “Kỷ” gì đó, Thiệu Duẫn Cương vốn đang uể oải lập tức người căng cứng, mắt lập tức mở to, nghiêng tai lắng nghe; mà Thiệu Duẫn Nhân hơi nhíu mày, cũng hết sức quan tâm nội dung trò chuyện của anh cả.
Làm như không thấy phản ứng kì lạ của hai đứa em, Thiệu Duẫn Thiên chỉ cười nhạt lắng nghe, nhìn đồng hộ, rồi nói tiếp. “… Cậu bảo Kỷ tiểu thư hai giờ rưỡi đến công ty tìm tôi… Được! Không sao, chào!”
Vừa cúp máy, đã nghe Thiệu Duẫn Cương mặt khó chịu hỏi. “Cô ta tìm anh làm gì?” Mẹ nó! Nhất định là định lợi dụng lão đại nên tới.
“Công việc.” Như có suy nghĩ gì chỉ cười. “Đại khái chắc là dự án đầu tư khu nhà cao cấp bác Tôn nói lần trước.”
“Muốn học anh xây khu chung cư công nghệ cao để kiếm tiền thêm, hi vọng đánh trận cuối đây mà!” Cười nhạo một tiếng, Thiệu Duẫn Cương cười lạnh. “Cũng không nghĩ xem có đủ tiền không?”
“Cho nên mới tới tìm anh!” Thiệu Duẫn Thiên ý sâu xa trả lời, cười khẽ.
Nghe ra ngụ ý, Thiệu Duẫn Cương nhíu mày, mà Thiệu Duẫn Nhân cũng nghe ra ý tứ nghiêm túc hỏi: “Anh cả, anh có định đồng ý không?” Biết rõ trước đây đối với Kỷ Tình Vân anh cả rất tốt, nên hơi lo anh lại nhớ tình xưa, không nghĩ kĩ mà ra tay cứu trợ, nhưng mà đó không phải khoản tiền nhỏ đâu.
“Tập đoàn Đông Hạo không có chuyện đầu tư để thua lỗ.” Giống như nhìn thấu lo âu của Thiệu Duẫn Nhân, Thiệu Duẫn Thiên cười cười, con ngươi đen sáng lên, thâm trầm.