Hoàng Kim Đích Tình Nhân

8/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hoàng Kim Đích Tình Nhân là câu chuyện thứ ba nằm trong hệ liệt ngôn tình của tác giả Trạm Lượng gồm: Phong lưu đấu oan gia, Linh dị diệu tuyệt phối và Hoàng kim đích tình nhân. Anh ta vẻ ngoài lịch l …
Xem Thêm

Đứng bên cửa sổ, không bình tĩnh mà đánh lòng đỏ trứng, Nhan Hân Lam đem đôi mắt long lanh nước nhìn cảnh non nước bên ngoài cửa sổ, nhìn bên dưới ánh nắng ấm áp đầu xuân, những mầm non xanh biếc đã ngóc đầu dậy, nhưng đầu lại nghĩ về cảnh gặp mặt bất ngờ sáng sớm nay…

Chắc là anh không biết cô đâu! Từ lời của anh khi đó “Tiểu thư, cảm ơn cô!”, dù có vẻ là ôn hòa lễ độ thật, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng không muốn gần thấy rõ!

A… Anh ấy đối với người ngoài luôn luôn tao nhã khách khí, người không biết nhìn qua sẽ cho là anh hòa nhã dễ gần, nhưng cô lại biết rõ, chỉ khi bên cạnh là người nhà hay là người cực kì thân thiết, anh mới thể hiện ra tình cảm thân thiện thật lòng, còn nếu không, tất cả những cử chỉ thân mật nhã nhặn ấy, chẳng qua là che đậy bên ngoài mà thôi!

Tâm tư của người đàn ông ấy luôn không lộ ra ngoài mà cũng không làm người tiếp cận được; anh còn ẩn giấu chúng cực kì tốt, khiến cho tất cả mọi người khác đều cho là anh thực sực hòa ái dễ gần như thế, ai cũng có thể tiếp cận. Trên thực tế, làm gì có chuyện đó!

Còn làm sao cô lại có thể giải thích nhiều như vậy, đó là vì… Vì cô đã nhìn theo anh rất nhiều, rất nhiều năm…

Từ khi anh vẫn phong độ ngời ngời, dẫn theo bạn gái đi dạo vô cùng tình cảm, đã bắt đầu hâm mộ, hâm mộ đến tận sau vụ tai nạn ô tô, đem anh trở thành người thân duy nhất còn sống trên thế gian này, từ trong bóng tối quan tâm đến anh, những năm nay cô đã nhìn theo quá lâu, gần như có thể bất cứ lúc nào cũng giải nghĩa được dưới nhất cử nhất động của anh, dưới mỗi ánh mắt của anh có chứa tâm tư gì.

Chỉ có điều người đàn ông này đại khái không biết đâu, bao nhiêu năm qua có một người đã âm thầm nhìn theo anh lâu đến thế! Bởi vì cô làm việc rất kín đáo nhé, không ai chú ý đến đâu…

Cũng hơi buồn cười, Nhan Hân Lam thu lại tâm trạng, vừa lúc lò nướng reo chuông báo hết thời gian đặt giờ, cô vội vàng đặt xuống lòng đỏ trứng đã đánh xong, đeo găng tay cách nhiệt nhấc bánh quy trong lò ra. Trong nháy mắt, hương thơm ngọt ngào đã tỏa ra khắp căn bếp, thật lâu cũng không tan.

“Gâu gâu!” Lai Phúc gật gù cái đầu béo ú, nhỏ nước bọt mà nhìn khay bánh hấp dẫn nóng hổi, chớp chớp mắt to liên tục, đầy vẻ cầu xin.

Nhìn vẻ buồn bực thèm ăn của nó, cô không nhìn được nở nụ cười. “Được rồi! Cho mày một miếng ăn thử.” Nói, liền ném một cái bánh quy lên mặt đất.

“Gâu!” Sung sướиɠ kêu một tiếng, Lai Phúc cũng không biết là được huấn luyện rồi, hay thật sự không sợ nóng, liền phi tới gặm cả cái bánh quy vừa mới ra lò.

Thấy nó ăn ngon lành, Nhan Hân Lam vui vẻ dịu dàng cười, vỗ vỗ cái đầu nó, cho đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới dừng hành động của mình, rồi vẻ sợ sệt chạy đi nghe.

“Alo… Giai Kỳ hả! Nướng xong rồi… Tao mang qua ngay! Đừng mắng người ta nữa đi…” Bị bạn chí cốt đầu dây bên kia vừa nhận máy đã làm một trận pháo nổ, cô lúng túng xin lượng thứ, nói một hồi cuối cùng cũng làm cho con bé bên kia thu pháo, cúp điện thoại.

Từ trong lửa đạn chạy trốn, cô không ngừng tay vội đem bánh quy vừa nướng xong cho vào hộp thủy tinh lớn, rồi lại từ trong tủ lạnh bưng ra bánh gato nhiều mùi vị khác nhau, từng cái từng cái trình bày vào xong, đem tất cả bánh ngọt cho vào trong xe tải nhỏ trong gara.

“Lai Phúc, chị phải ra ngoài, mày phải ngoan ngoãn trông nhà nhé!” Xoa xoa Lai Phúc như cái đuôi bám theo đến tận gara, cô nhẹ giọng giao phó.

“Gâu!” Con chó như có tính người nhìn cô, cứ như thật sự nghe hiểu vậy.

“Bé ngoan.” Cười nhẹ, nhanh chóng ngồi vào ghế lái.

Chỉ chốc lát sau, động cơ khởi động, xe tải nhỏ đi tới trên con đường mòn, cô lại xuống xe đóng kĩ cổng nhà, rồi mới trở về ghế ngồi, chầm chậm lái xe rời đi.

Ở trên đường, đi qua tòa biệt thự Thiệu gia, nhịn không được quay sang nhìn vào khoảng sân rộng rãi bên trong cánh cổng chạm trổ hoa văn, nhìn thấy một chiếc xe màu đen tuyền dừng trước nhà, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen xuống xe, đang chuẩn bị đi vào nhà.

Hóa ra anh hôm nay phải đến công ty! Khẽ mỉm cười, Nhan Hân Lam thu lại ánh mắt, cẩn thận từng chút một lái xe tải lên đường cái, theo hướng xuống núi.

“Trợ lý Phương, dừng xe bên đường!” Nhìn thấy chiếc xe tải rất nổi bật đang dừng ở ven đường, lại nhìn cô gái đang chán nản ngồi xổm bên xe miệng nói chuyện điện thoại, Thiệu Duẫn Thiên đang ngồi trên ghế sau lên tiếng.

“Vâng!” Phương Lỗi trong lòng tuy vô cùng kinh ngạc sếp hôm nay vì sao lại nhiệt tình giúp đỡ người khác thế, nhưng trên mặt không biểu lộ gì cả, tuân theo chỉ thị mà dừng chiếc xe bên cạnh chiếc xe tải nhỏ kia.

“Có cần giúp không?” Chậm rãi hạ kính xe, Thiệu Duẫn Thiên lịch sự cười hỏi, nghĩ hôm nay bọn họ đúng là có duyên.

“Giai Kỳ, tao không nghe mày nói nữa! Bây giờ ở đây tao có vài việc… Hôm nay chắc tao sẽ đưa trễ… Rồi, bye!” Ngước mắt chống lại con ngươi đen đẹp đẽ và sâu thẳm, Nhan Hân Lam không nhanh không chậm chặt đứt cuộc điện thoại, rồi mới đứng dậy nhún vai cười khẽ với anh. “Rõ ràng, xe chết máy. Tôi đã thông báo cho xưởng sửa xe, đang đợi người của họ tới.”

“Hình như em có đồ gì đó cần đưa gấp cho người ta phải không?” Nghe cô vừa nói chuyện, hình như có đang nói chuyện này.

“Vậy cũng chẳng thể làm gì!” Bất đắc dĩ cười khẽ, cô đâu biết hôm nay xe mình sẽ dở chứng, lại còn hỏng ngay giữa đường.

“Lên xe đi! Tôi sẽ nói trợ lý Phương đưa em đi.” Coi như là trả ơn sáng nay của cô.

“Không, không cần!” Nhìn ra trong mắt anh thật có ý này, Nhan Hân Lam ngược lại có chút kinh ngạc.

Cô từ chối anh sao? Thiệu Duẫn Thiên vốn ít khi bị người ta từ chối căng lông mày, hài hước tự giễu. “Yên tâm! Nếu như tôi có ý đồ bất chính gì với em, em muốn chạy trốn, tôi tuyệt đối đuổi không kịp.”

Chân thành trong đáy mắt biến mất, thay vào đó, ẩn dưới ý đùa giỡn là sự xa lánh và phòng bị. Bình tĩnh nhìn chăm chú vào anh, Nhan Hân Lam chỉ cười yếu ớt mà giải thích. “Em đang chờ người ở xưởng sửa xe đến, cho nên không thể đi được.”

Ra là thế! Biết lý do, anh trầm ngâm hẳn, ngay sau đó nói với Phương Lỗi ngồi trước. “Cậu xuống xe giúp Nhan tiểu thư chờ người sửa xe.” Lại quay đầu nhìn người đang kinh ngạc ngoài cửa sổ xe, cười nói: “Nhan tiểu thư, có vinh hạnh làm phiền em cầm lái chở tôi một đoạn được không?”

Lời vừa nói ra, lập tức gây ra chấn động khiến hai người còn lại đều kinh hô. Chỉ có điều Phương Lỗi hiểu rõ ông chủ từ trước đến giờ đã quyết định thì sẽ không thay đổi, vậy nên không nói gì nhiều xuống xe, ngược lại Nhan Hân Lam có vẻ lúng túng.

“A… Không, không cần… Em tự mình làm là được…” Để cho cô lái cái xe đắt tiền của anh, nhỡ không cẩn thận mà đi vào đâu, cô cũng phải đền một đống tiền sửa!

“Mau lên đi! Em không phải còn phải đưa đồ cho ai sao?” Nhẹ cười một tiếng, cửa kính xe được thu lên, ngăn lại lời từ chối của cô, thay cho lời khẳng định việc này đã định, không nói nhiều nữa.

A — sao lại thế này? Trừng mắt nhìn cửa sổ kính đen kịt, cô thật sự sửng sốt.

“Nhan tiểu thư, chìa khóa xe cho tôi cầm đi!” Mặt không biểu cảm lấy chìa khóa xe trong tay cô, Phương Lỗi cũng không lãng phí thời gian làm gì.

Quên đi! Nếu họ đã cứng rắn muốn làm vậy thì cô chiều! Chả biết làm sao mà nhún vai, Nhan Hân Lam ra hiệu với người đàn ông cao lớn trước mặt này mở thùng xe đằng sau, sau đó cô nhanh chóng đem bánh ngọt trong thùng xe tải chuyển sang cốp xe con, nhưng lại nhìn thấy một chiếc xe lăn được gấp gọn gàng, nằm yên tĩnh bên trong.

Đang ngơ ngác nhìn, đầu lại nghĩ lại dáng vẻ chật vật của anh ban sáng lúc mắc vào rãnh, thành thật mà nói, cô cũng có phải thở dài, dù sao trước kia anh cũng là người ưu tú nhường ấy a! Bất quá, có thể còn sống, cũng là một điều hạnh phúc rồi, không nên đòi hỏi quá nhiều…

Khẽ lắc đầu, cô khổ sở cười một tiếng, thu lại tâm trạng, mang tất cả bánh ngọt bánh quy bỏ hết vào cốp xe xong, lại rất nhanh đi tới bên cạnh ghế lái, cấp tốc chui vào, nghiêm chỉnh cầm tay lái.

Thêm Bình Luận