Chương 2: Đêm Đen 2

Tấm dung mạo so với người thường còn muốn già hơn hai mươi tuổi, mỗi thời mỗi khắc đều ở đây nhắc nhở nàng, nam nhân này vết thương đầy người, là bởi vì ngày ngày vì nàng mà đi Ngự Hoa Viên lấy Hoa Sen Lửa.

Hoa sen độc làm hỏng dung nhan của hắn, hủy hoại thân thể hắn, chỉ vì để đổi lấy một mạng của nàng.

Mười một năm sủng ái, từng chút xẹt qua ở trong lòng nàng, hắn hoàn mỹ cơ hồ khiến nàng không tìm được nửa điểm sai lầm, hắn là người bạn đời tốt nhất trên thế gian.

Nếu như không phải hắn thiết kế một hồi Bạch Giảo Quan, làm hại hai mươi vạn toàn quân Tần gia bị diệt, cửa nát nhà tan, thì nàng cũng sẽ nguyện ý cùng hắn một đời một thế một đôi người.

Nhưng mà đây hết thảy, đều chỉ là mơ mộng hão huyền, nam nhân này chính là một tên bạo quân âm hiểm.

Lúc này, bội kiếm trên tay nàng đột nhiên bị người rút đi, nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, liền thấy Sở Nghiêu dùng hai tay nắm mũi kiếm, dùng sứng đâm vào ngực mình.

Tần Mạn Kiều trừng lớn hai mắt chạy tới, cầm chuôi kiếm gào thét: “Ngươi cái người điên này!”

“Kiều Kiều, cả đời này trẫm đều tùy nàng, lần này nàng liền theo trẫm một lần, đừng dùng tay nàng gϊếŧ trẫm, trẫm không muốn chết trong tay nàng, chờ trẫm đến điện diêm vương cũng là trẫm tự vẫn mà… vong!” Hắn dùng khí lực toàn thân nói ra câu cuối cùng xong, tay dính đầy máu tươi vươn về phía trước khẽ chụp lấy chuôi kiếm, nhẹ nhàng nhấn vào bên trong một cái.

“Được!”

Một kiếm xuyên tim.

Tần Mạn Kiều lảo đảo mấy bước, tay nắm kiếm lại không ngừng run rẩy, nước mắt mãnh liệt rơi xuống.

Sở Nghiêu, tên nam nhân chiếm đoạt nàng hơn nửa đời người này, cuối cùng cũng chết.

Thế nhưng vì sao lòng của nàng lại đau như vật, đồng dạng như bị lửa đốt mà khó chịu.

Nàng còn chưa kịp hòa hoãn, một đám người đã từ ngoài cửa đi vào.

Nữ nhân cầm đầu, mặc giáp bạc, tay cầm kiếm bạc, khoác lên người áo bào màu đỏ, dung mạo đoan trang.

Tần Mạn Kiều lau nước mắt, nói với chính mình người nàng yêu đã tới đón nàng, Sở Nghiêu là hắn đáng chết.

Nàng quay người kêu: “Tỷ tỷ, bạo quân đã chết, ta đã vì thân nhân của chúng ra và hai mươi vạn quân Tần gia chết thảm mà báo thù, Sở Thần ở đâu, ta muốn thấy chàng.”

Thần Vương mới là đối tượng mà tâm nàng ghi nhận.

“Có phải là ở bên ngoài hay không, ta đi tìm chàng.”

Nàng nhấc váy tiến lên phía trước hai bước.

Nam nhân anh tuấn mặc áo bào đen từ bên ngoài bước vào.

Tần Mạn Kiều mang theo vẻ yêu kiều, đi về phía nam tử, nhưng mà lúc vừa đi qua bên người tỷ tỷ Tần Nguyệt Hề của nàng, Tần Nguyệt Hề đột nhiên hung hăng nện một quyền lên bụng nàng.

“A!” Tần Mạn Kiều bị đánh bay ra ngoài, ngã ầm lên long sàng.

Cửa điện Thượng Thanh hết thảy đều bị binh lính trấn giữ đóng lại, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng chặt chẽ.

Tần Mạn Kiều ghé vào bên thi thể Sở Nghiêu, kinh hồn lạc phách ngẩng đầu nhìn về bốn phía: “Tỷ tỷ, vì sao lại đánh ta, sao các ngươi lại đóng cửa điện, Sở Thần, ngươi….”

Sở Thần rảo bước mà đến, lúc đi đến trước mặt Tần Mạn Kiều, liền níu lấy tóc của nàng, kéo nàng từ trên giường xuống, một cước đá vào trên người nàng.

“A!”

Tần Mạn Kiều ôm bụng kêu thảm.

“Độc phụ, hoàng huynh của ta đối với ngươi muôn vàn sủng ái, ngươi lại dám gϊếŧ vua, đồ lang tâm cẩu phế này!” Sở Thân lại đá tới.

Một cước này, đá lên gương mặt của Tần Mạn Kiều.

Tần Mạn Kiều chỉ cảm giác mũi đai, một cỗ sóng nóng từ trong lỗ mũi tuôn ra.

Nàng che kín mũi, lăn trên mặt đất mấy vòng, đối phương không hề cho phép nàng mở miệng nói một câu, thân thể của nàng đã bị người dựng lên, đè ở trên mặt đất.

Nàng trừng mắt nhìn về phía Tần Nguyệt Hề.

Hai tên cung nhân đi tới bên cạnh nàng, cưỡng ép mở miệng nàng, lôi đầu lưỡi của nàng ra, dùng dao găm sắc bén chặt đứt.

“Ô ô a.” đau đớn kịch liệt khiến thân thể Tần Mạn Kiều không thể không ngừng run rẩy, nàng theo bản năng ở trong lòng gào thét: “Sở Nghiêu, cứu ta!”