Chương 9

Đồ Thập Mị tắm rửa xong, mặc vào quần áo trong cung chuẩn bị cho tú nữ, rất nhanh đã được gọi đến cho họa sư vẽ tranh. Đồ Thập Mị đã được Trịnh Lễ cho biết, nhất định phải hối lộ họa sư này, nếu không trên mặt nhiều thêm một nốt ruồi, cũng đủ làm Hoàng thượng nhìn cũng không thèm nhìn đến.

Đồ Thập Mị thấy vài tú nữ bắt đầu dúi tiền vào tay họa sư, chắc hẳn túi hắn sẽ sớm phình to, ít thì chục lượng, nhiều thì mấy trăm đều vào tay họa sư. Vài tú nữ vừa nhìn đã biết xuất thân giàu có, Đồ Thập Mị biết hành vi tư tưởng hòa cùng khí chất của mỗi người đều là do bối cảnh trưởng thành của các nàng quyết định, các nàng cũng biết tú nữ do dân chúng bình thường sinh ra sẽ hoàn toàn khác biệt. Thậm chí Đồ Thập Mị còn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt chán ghét đang đánh giá mình, loại ánh mắt ác ý này với lúc bên trong xe ngựa ở chung với các tú nữ có bối cảnh ngang nhau mang ánh mắt kinh diễm đánh giá mình hoàn toàn bất đồng.

Trong lòng Đồ Thập Mị âm thầm tính toán một chút, tiền của mình bất quá được hơn mười mấy lượng, đối với tên họa sư tham lam này mà nói cũng như muối bỏ biển. Mặc dù trong lòng Đồ Thập Mị có chút lo lắng, nhưng chỉ có thể đứng ở một bên chờ, hiện tại chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy.

* * *

Rốt cục đến phiên Đồ Thập Mị vẽ tranh, dung mạo của nàng xinh đẹp hơn phần đông tú nữ trong cung nhiều, tú nữ ở phía trước mới vừa vẽ tranh xong không được đẹp lắm, liếc mắt nhìn Đồ Thập Mị một cái, lúc chuẩn bị rời đi, ghé sát vào tai họa sư nói một câu, sau đó để lại một thỏi bạc lớn mới rời đi.

Đồ Thập Mị cảm thấy không ổn, nhưng cũng giống như những tú nữ bình thường khác đem tiền của mình đưa hết cho họa sư, trong đó còn có tiền đồng, tựa hồ một chút cũng không để ý đến việc bị họa sư nhìn ra mình nghèo xơ nghèo xác.

Họa sư lạnh lùng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, hắn không hề có ý định nhận tiền, quả nhiên bị mình đoán trúng, hắn chướng mắt chút tiền ít ỏi này.

“Ngồi xuống!” Họa sư không hề nhẫn nại ra lệnh.

Đồ Thập Mị ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng biết hiện tại không thể ngồi chờ chết.

“Họa sư, dung mạo của ta có thể được Hoàng thượng ân sủng không?” Đồ Thập Mị đột nhiên mở miệng hỏi.

Họa sư kia nghe vậy dừng bút, lúc này mới nhìn Đồ Thập Mị bằng nửa con mắt, bởi vì không ai dám ngay lúc hắn vẽ tranh đột nhiên mở miệng hỏi như vậy. Nhìn về phía dung nhan kia, không thể phủ nhận dung mạo này quả thật xuất chúng, hắn vẽ mỹ nhân đồ nhiều năm như vậy, đã gặp qua vô số mỹ nhân, trừ bỏ Tam công chúa và Ngũ công chúa, chưa bao giờ gặp qua nữ tử mỹ mạo bậc này, diễm quang bắn ra bốn phía, da thịt trắng tuyết trong suốt, quả thật là một mỹ nhân hiếm thấy.

“Cho dù dung mạo của ngươi xuất chúng thì thế nào?” Họa sư cười lạnh hỏi, có thể lọt vào mắt xanh Hoàng thượng hay không, còn phải dựa vào mình, mình chỉ cần thêm vài nét bút vào mỹ nhân đồ của nàng, ngày sau nàng muốn trở mình được cũng khó.

“Nếu đã như vậy, có thể chứng minh ta có cơ hội lọt vào mắt Hoàng thượng hơn bất cứ kẻ nào khác. Hôm nay họa sư thuận tay giúp đỡ ta, ngày khác ta hóa cá chép vượt long môn, đó là lúc ta báo đáp họa sư, ngài thấy thế nào?” Đồ Thập Mị nhìn thẳng vào mắt họa sư nói, ngữ khí bình ổn, tuy rằng trong giọng nói có ý khẩn cầu, nhưng thái độ không hề thấp hèn.

Họa sư nhìn Đồ Thập Mị có chút kinh ngạc, những lời này không giống lời của một nữ tử xuất thân bình dân nói ra, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn như nàng vô cùng khách khí, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cỗ ngạo khí khác, khí độ như vậy, họa sư chỉ trên người những công chúa mới được cảm nhận qua, tựa như công chúa cao cao tại thượng, nhưng khác ở chỗ nàng không có quyền lực để chèn ép người khác. Ngạo Tuyết mai cốt, tuyệt sắc dung mạo, hơn nữa khí chất như vậy làm cho nàng trở nên vô cùng đặc biệt, tư chất thế này tất nhiên đủ khả năng hấp dẫn ánh mắt Hoàng thượng. Trong lòng họa sư thầm suy tính một phen, nếu nàng có thể trúng cử, tính toán cơ hội được sủng ái quả thật so với những tú nữ khác lớn hơn nhiều, hắn đem nàng họa đẹp quả thật chỉ là thuận tay giúp đỡ, nếu ngày sau nàng được sủng ái, vinh hoa phú quý tất nhiên cũng sẽ đến với mình.

“Ngươi thật gan dạ sáng suốt, ta sẽ làm theo lời ngươi, họa ngươi thật đẹp.” Họa sư nhìn Đồ Thập Mị, chuẩn bị tiếp tục vùi đầu vẽ tranh.

“Họa sư, ta không muốn ngài đem dung mạo của ta họa đủ mười phần, họa ra tám phần thôi được không?” Người khác đều hận không thể họa mình thật đẹp, chỉ có Đồ Thập Mị lại đưa ra yêu cầu bất đồng với người khác.

“Ngươi có ý gì?” Họa sư ngẩng đầu nhìn Đồ Thập Mị, khó hiểu hỏi.

“Bổng đả xuất đầu điểu(*).” Đồ Thập Mị vốn không muốn nói, nhưng thấy họa sư đang đợi đáp án của mình, nàng đành phải trả lời.

“Thì ra là thế.” Họa sư làm trong cung lâu năm, một chút liền nhìn thấu. Tranh này sẽ đưa cho Hoàng hậu tuyển chọn, quá mức nổi bật, sợ Hoàng hậu nhìn sẽ cảm thấy bị uy hϊếp, còn nếu quá xấu, Hoàng thượng sẽ không hài lòng, cho nên đại khái Hoàng hậu nương nương chỉ chọn nhan sắc tầm trung, họa nàng ra tám phần dung mạo cũng đủ rồi. Họa sư đột nhiên cảm thấy nữ tử trước mắt là người phi thường thích hợp sinh tồn chốn Hậu cung.

* * *

Đồ Thập Mị không biết một màn này lại lọt vào mắt Tam công chúa Lý Lăng Nguyệt cùng Ngũ công chúa Lý Minh Nguyệt đang đi tuần tra. Thật ra Lý Minh Nguyệt cũng đến đây tìm người, nàng đã nói qua với Hoàng đế Lý Lăng Húc, tú nữ do Hoàng hậu tuyển, dù vô cùng xinh đẹp hay quá xấu xí đều bị đánh rớt, chỉ còn lại người không đặc biệt lắm. Lý Lăng Húc nghe xong cũng để ý, khó trách mấy năm nay hắn cảm thấy nữ nhân trong Hậu cung của hắn chẳng những không có ai có dung mạo đặc biệt, ngay cả tính tình cũng không khác nhau nhiều lắm, thật là nhàm chán. Lý Minh Nguyệt chủ động đề cử mình giúp Hoàng huynh tuyển tú nữ, tú nữ mà nàng tuyển ra, ngày sau chính là người chung chăn gối với Hoàng đế, tất nhiên là quan hệ tốt với Hoàng đế rồi, chuyện này đối với Lý Minh Nguyệt mà nói chỉ có lợi, không có hại. Nếu không thì cũng có thể chọn vài mỹ nhân thuận mắt nạp vào phủ Ngũ công chúa, phủ Ngũ công chúa của nàng không bao giờ ngại nhiều người.

Ngũ công chúa Lý Minh Nguyệt ở kinh thành có tiếng là phong tao phóng đãng, chay mặn không kị, nam nữ lại càng không thành vấn đề, chỉ cần có sắc đẹp liền có thể lọt vào mắt của nàng. Để người như Lý Minh Nguyệt lo liệu chuyện này, Tam công chúa Lý Lăng Nguyệt luôn luôn nghiêm túc, còn vì phò mã thủ tiết sao lại có thể yên tâm, không khéo Ngũ công chúa còn đem ái phi tương lai của Hoàng huynh trở thành đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ tiếp theo. Chỉ sợ Lý Minh Nguyệt chọn ra người tính tình phóng đãng y như nàng ta thì không ổn, nàng tất nhiên cũng phải đi theo tuyển, tuyển một ít tú nữ phẩm tính đơn thuần, lương thiện.

Vì thế Lý Lăng Nguyệt và Lý Minh Nguyệt đều nghe hết cuộc nói chuyện của Đồ Thập Mị và họa sư.

Lý Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn Đồ Thập Mị một cái, nàng phi thường không vui, dung mạo kia một chút cũng không thu liễm, diễm quang bắn ra bốn phía, rực rỡ đến chói mắt. Tuy nói Hậu cung của Hoàng đế ai cũng là mỹ nhân, nhưng dung mạo hơn người cỡ này đặt ở Hậu cung sẽ không phải là chuyện tốt gì, hồng nhan họa thủy xưa nay còn ít sao? Nghe Đồ Thập Mị nói như vậy nàng càng thêm khó chịu, thực hiển nhiên, đây là một nữ tử cực kỳ có tâm cơ, hơn nữa trong đôi mắt kia còn lộ ra một thứ Lý Lăng Nguyệt vô cùng quen thuộc, đó là dã tâm. Một cô gái có xuất thân bình dân, hiển nhiên không thể dưỡng thành người đầy tâm kế, mà là trời sinh đã vậy, dung mạo cũng thật xứng với bậc tâm kế này. Lý Lăng Nguyệt cảm thấy để người này ở lại trong cung tuyệt đối là tai họa, trừ bỏ Lý Minh Nguyệt, nữ tử trước mắt là người thứ hai làm cho từ tận đáy lòng nàng phát ra phản cảm.

“Mỹ nhân này thật thú vị a!” Lý Minh Nguyệt không có hảo ý cười nói, nàng nhìn theo ánh mắt Lý Lăng Nguyệt nhìn cô gái kia, tựa hồ đều là phản cảm. Tuy rằng ngoài mặt Lý Lăng Nguyệt vẫn bất động thanh sắc, nhưng Lý Minh Nguyệt rất hiểu Lý Lăng Nguyệt, nàng tuyệt đối không thích nữ tử có tâm cơ hơn nữa còn quá mức mỹ mạo. Lý Minh Nguyệt nhìn Đồ Thập Mị, thật sự là đứa nhỏ đáng thương, bộ dáng như hoa như ngọc, diễm sắc hơn người, trong đôi mắt kia nổi lên dã tâm thật đáng yêu, rất có tiềm năng trở thành sủng phi của Hoàng đế. Nhưng dù có tiền đồ rộng lớn cỡ nào, nhất định cũng sẽ chết non trong tay Lý Lăng Nguyệt, chỉ có thể đổ cho nữ tử này vận khí không được tốt!

Đồ Thập Mị chờ họa sư họa xong, liếc mắt một nhìn bức họa của mình dung mạo tú lệ, cũng không tính quá đặc biệt, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu không có ngoại lực tác động, hẳn là có thể trúng cử. Đồ Thập Mị vĩnh viễn không nghĩ tới, ở thời điểm nàng thở dài nhẹ nhõm, lưỡi liềm của thần chết đã gần như nhẹ nhàng đặt trên đầu nàng.

Đồ Thập Mị chuẩn bị trở về Tú nữ cung, không biết vì sao đột nhiên đυ.ng phải một người, nàng chưa bao giờ lỗ mãng, nhất định là do người này cố ý gây sự với mình, hơn nữa mình cũng không phải người cường tráng, đối phương như thế nào bị mình đυ.ng một cái liền lảo đảo?

Đồ Thập Mị thấy rõ người bị mình đυ.ng vào là nữ tử. Nàng tự thấy dung mạo mình hơn người, nên rất ít có người nào làm nàng cảm thấy kinh diễm, nhưng nhìn nữ tử trước mắt, thế nhưng nàng lại có cảm giác không thể dời được tầm mắt, vẻ đẹp kia, đôi mắt kia, chiếc mũi kia, cái miệng tinh xảo kia, hợp lại với nhau, thanh lịch tao nhã cao quý đến cực hạn. Chẳng qua là tầm mắt nhìn về phía mình, trong trẻo nhưng lạnh lùng đến không có độ ấm, thậm chí cao cao tại thượng, khinh thường nhìn mình, tựa hồ như mình là một con kiến hôi, hoặc là rắn rết sâu bọ làm cho nàng vô cùng phản cảm chán ghét. Quần áo trang sức, mặc dù nhìn như đơn giản thanh lịch, nhưng là chất liệu thượng đẳng, người này tất nhiên vô cùng hiển quý, tâm Đồ Thập Mị sinh ra dự cảm xấu.

“Làm càn, dám cả gan đυ.ng vào Tam công chúa điện hạ!” Lời mama bên cạnh Tam công chúa lớn tiếng trách cứ rơi vào trong tai Đồ Thập Mị, trong lòng Đồ Thập Mị như đàn đứt dây, lộp bộp một chút, quả nhiên là không có ý tốt.

(*): ý chỉ người hoặc việc quá mức nổi bật sẽ gặp tai họa đầu tiên