Chương 10

“Nô tỳ đáng chết!” Đồ Thập Mị biết bất luận hôm nay là nàng đυ.ng vào Tam công chúa, hay Tam công chúa đυ.ng vào nàng, thì người sai vẫn là nàng, cho nên Đồ Thập Mị chỉ có thể quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

“Đúng là đáng chết.” Lý Lăng Nguyệt lãnh đạm nói.

Những lời này đã làm Đồ Thập Mị hiểu rõ, người gọi Tam công chúa này cố ý làm khó dễ mình, hôm nay e là lành ít dữ nhiều.

“Nô tỳ mới vào cung, không hiểu quy củ, có câu người không biết không có tội, thế nhân đều biết Tam công chúa điện hạ tài đức sáng suốt, rộng lượng đối đãi với hạ nhân, xin công chúa điện hạ cho nô tỳ một cơ hội.” Đồ Thập Mị chỉ hy vọng Tam công chúa này tài đức sáng suốt giống như lời Trịnh Lễ, cũng không làm khó dễ hạ nhân. Nhưng trong lòng nàng không dám chắc, nếu tài đức sáng suốt vậy tại sao vô duyên vô cớ tìm mình gây khó dễ đây?

Lý Lăng Nguyệt nhìn Đồ Thập Mị. Tại hoàn cảnh này mà còn có thể cố gắng nói lý, nếu là nữ tử bình thường sớm đã sợ tới mức phát run, nàng đúng thật là không phải nữ tử tầm thường. Lý Lăng Nguyệt càng thêm tin chắc rằng nữ tử trước mắt không thể ở lại trong cung. Trong lòng nàng có dự cảm, nếu người này ở lại cung nhất định sẽ là tai họa.

“Thật khéo ăn nói, nếu hôm bay bản cung phạt ngươi tội chết chính là không tài đức sáng suốt, xem ra đúng là không thể không tha tội chết cho ngươi!” Lý Lăng Nguyệt thản nhiên nói.

“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!” Đồ Thập Mị nghe Lý Lăng Nguyệt nói như vậy không dám tranh luận cái gì nữa, chỉ biết cúi dập đầu, thái độ thấp kém đến không thể thấp hơn, nàng biết Tam công chúa không tính bỏ qua cho nàng.

“Ngươi đυ.ng vào bản cung vốn là tội chết. Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, bản cung không muốn nhìn thấy ngươi nữa, trục xuất ra khỏi cung.” Ngữ khí Lý Lăng Nguyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

Trục xuất nàng khỏi cung, cái đó và tội chết có gì khác biệt. Lúc nàng vào cung đã không hề nghĩ phải trở về, chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

“Công chúa điện hạ, ngài cho người đánh ta, phạt ta cái gì cũng được, chỉ cần không đuổi nô tỳ rời khỏi hoàng cung, muốn nô tỳ làm gì cũng được.” Đồ Thập Mị ôm lấy chân Lý Lăng Nguyệt đau khổ cầu xin. Vì được ở lại trong cung, Đồ Thập Mị đã vứt bỏ luôn cả tôn nghiêm và kiêu ngạo mà nàng để tâm nhất.

Càng muốn ở lại trong cung, tâm tư càng không đơn thuần, lại càng không thể lưu lại.

“Buông ra, bằng không không chỉ đơn giản là trục xuất khỏi cung!” Lý Lăng Nguyệt lạnh lùng uy hϊếp.

Đồ Thập Mị không thể không buông Lý Lăng Nguyệt ra. Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Lăng Nguyệt, ánh mắt kia cực kì xinh đẹp, cũng là lạnh như băng không hề có độ ấm. Trong đôi mắt ấy, Đồ Thập Mị biết mình có cầu xin nhiều hơn nữa cũng không được gì, nhưng nàng không cam lòng, phi thường không cam lòng!

“Vì sao?” Cho dù bị trục xuất khỏi cung, Đồ Thập Mị không nghĩ cứ rời đi như vậy mà ngay cả nguyên nhân nàng cũng không biết.

Lý Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn Đồ Thập Mị, nàng nhìn thấy sự không cam lòng trong ánh mắt Đồ Thập Mị, toàn thân nàng toát lên vẻ cao ngạo không khuất phục. Đột nhiên Lý Lăng Nguyệt có ý niệm muốn đem con kiến này nghiền nát, nhưng trước giờ nàng không phải là người tâm địa độc ác. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên một tia cười trào phúng, nàng không trả lời, sau đó cất bước rời đi.

Bộ dáng lạnh lùng không ai bì nổi, cao cao tại thượng, Đồ Thập Mị nhìn bóng dáng Lý Lăng Nguyệt dần khuất, tâm sinh một cỗ oán hận. Đây là người đầu tiên làm cho nàng ghi hận, giẫm lên tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của nàng, dễ dàng đạp đổ tất cả cố gắng bấy lâu nay của nàng.

Một màn này rơi vào mắt kẻ đang đứng một bên xem náo nhiệt Lý Minh Nguyệt. Nàng cũng nhìn thấy được ánh mắt Đồ Thập Mị chợt lóe lên một tia oán hận, ánh mắt quen thuộc như vậy, quen thuộc đến có chút đáng yêu. Nàng so với ai khác đều hiểu rõ sự oán giận đối với Lý Lăng Nguyệt, tự tôn của nàng cũng từng bị Lý Lăng Nguyệt giẫm lên, cũng không có cách gì phản kháng, mặc cho Lý Lăng Nguyệt chà đạp, cảm giác bất lực này, Lý Minh Nguyệt quá rõ.

“Bởi vì ngươi rất không hiểu cách che giấu dã tâm của mình. Có dã tâm cũng không sao, nhưng trong lúc bản thân hai bàn tay trắng, quyền lực cũng không có tuyệt đối không nên lộ ra dã tâm bừng bừng, sẽ làm người khác lo âu, sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu!” Nếu Đồ Thập Mị không phải mỹ nhân, Lý Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ không hảo tâm đến giải thích nghi vấn của nàng, đại khái chỉ xem náo nhiệt xong liền lạnh lùng rời đi. Đó là một nữ tử có dã tâm, có tâm cơ, dung mạo xuất chúng, còn thêm oán hận Lý Lăng Nguyệt, làm cho Lý Minh Nguyệt cảm thấy có hứng thú.

Đồ Thập Mị đối với hoàn cảnh xung quanh là cực kỳ mẫn cảm. Vừa rồi nàng đã nhận ra sự tồn tại của Lý Minh Nguyệt, chỉ là vì phải ứng phó Lý Lăng Nguyệt làm nàng không có thời gian để mắt tới. Hiện tại nàng giống như người sắp chết đuối, không thể bỏ qua bất cứ cái gì có thể trở thành phao cứu sinh cho nàng, ánh mắt nàng rất nhanh chuyển hướng sang Lý Minh Nguyệt.

Dung mạo tử này và Tam công chúa vừa rồi hoàn toàn khác xa. Dung mạo Lý Lăng Nguyệt phải dùng những từ đại loại như thanh lịch tao nhã tôn quý để hình dung, dung mạo nữ tử trước mắt lại chỉ có thể dùng xinh đẹp đẹp đẽ quý giá để hình dung. Ngay cả quần áo cũng hoàn toàn bất đồng, Lý Lăng Nguyệt thanh lịch đơn giản, người này hết sức đẹp đẽ quý giá phong tao. Nhìn trang sức mà đoán, người này thân phận cực kỳ hiển hách, mà ánh mắt nàng nhìn về phía mình, cũng không đơn thuần, giống như lúc nam tử bình thường nhìn mình. Đồ Thập Mị đoán được ngay, đại khái người trước mắt là Ngũ công chúa tiếng xấu đồn xa, nghe nói Ngũ công chúa nam nữ không kị, giờ mới được diện kiến.

Lý Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Đồ Thập Mị, quả nhiên là mỹ nhân, nam sủng mỹ nhân trong phủ mình không thể nào so với mỹ nhân trước mắt. Hóa ra trên đời còn có loại mẫu đơn có thể đánh bại tất cả các loại hoa, khiến cho các hoa tươi khác cũng phải ảm đạm thất sắc, sắc đẹp như thế sao có thể bỏ qua đây? Lý Minh Nguyệt quyết định rước Đồ Thập Mị vào phủ công chúa mình.

“Ngươi tên là gì?” Lý Minh Nguyệt nâng cằm Đồ Thập Mị lên hỏi.

“Đồ Thập Mị.” Đồ Thập Mị mở miệng hồi đáp. Tuy rằng nàng không vui vì bị Lý Minh Nguyệt nhìn như thể nàng đang lõa thể, nhưng nàng biết, nữ tử trước mắt là cọng rơm cứu mạng duy nhất của nàng.

“Mị, trong chữ quỷ (鬼), và chữ vị (未)?” Lý Minh Nguyệt nhướng mày hỏi.

Đồ Thập Mị gật đầu.

“Vị, ý chỉ cành lá phấp phới, mùi hoa thơm mê hoặc lòng người, hợp với chữ quỷ, ý là diễm quỷ, quả thật là một tà vật, khó trách Lý Lăng Nguyệt chán ghét.” Lý Minh Nguyệt nói xong cũng cười, rất có cảm giác tự lầm bầm lầu bầu một mình.

“Tuy là tà vật, nhưng rất mê người, có muốn đi theo ta không?” Lý Minh Nguyệt để Đồ Thập Mị nhìn thẳng vào mắt mình.

“Ta có thể đi theo ngươi, nhưng ngày sau ta muốn trở về, ta muốn trở thành nữ nhân của Hoàng đế.” Đồ Thập Mị nhìn thẳng Lý Minh Nguyệt, không hề che giấu dã tâm của mình.

“Ngươi là đang bàn điều kiện với ta sao?” Lý Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi, xem ra tên này là chướng mắt công chúa phủ nhỏ bé, muốn trở thành nữ nhân của Hoàng đế, dã tâm bừng bừng. Người này quả nhiên là trời sinh phẩm chất Lý Lăng Nguyệt chán ghét nhất.

“Đúng vậy.” Đồ Thập Mị không chút do dự gật đầu, nàng đã không còn thấp hèn như ban nãy.

“Ngươi dựa vào cái gì mà bàn điều kiện với ta?” Lý Minh Nguyệt rất có hứng thú nhìn Đồ Thập Mị hỏi.

“Sắc đẹp.” Sắc đẹp là sở trường của nàng, không cần mới là đứa ngốc.

“Sắc đẹp của ngươi, ta cũng có thể cưỡng đoạt, ta không cần quan tâm người có tình nguyện hay không.” Lý Minh Nguyệt không cho là đúng nói, tuy rằng dung mạo Đồ Thập Mị quả thật khiến nàng động tâm, nhưng càng là tâm động càng không thể nhường cho người khác, không phải sao?

“Chúng ta có cùng kẻ thù, để Tam công chúa nhìn thấy ta một lần nữa xuất hiện trong cung, còn được Hoàng thượng sủng ái, càng làm cho nàng cảm thấy gay mắt và tức giận, không đúng sao?” Đồ Thập Mị đoán Ngũ công chúa cũng ghét Tam công chúa, nàng không thể tin nữ nhân thoạt nhìn cao ngạo không ai bì nổi kia có thể cùng Ngũ công chúa thoạt nhìn không đứng đắn, thanh danh xấu vang khắp kinh thành này là hảo tỷ muội.

“Tuy rằng ta không thích nàng là sự thật, nhưng cũng không đủ để ta vì ngươi mà đắc tội nàng. Dù sao nàng và Hoàng thượng là cùng mẫu thân do Hoàng hậu sinh ra, ta chỉ là con của Quý phi.” Lý Minh Nguyệt cũng không ngốc, hiện tại nàng và Lý Lăng Nguyệt nước sông không phạm nước giếng, nếu thực sự làm càn để Đồ Thập Mị tiến cung chính là đắc tội Lý Lăng Nguyệt, nàng không cần phải mạo hiểm như thế.

“Nếu ta có thể được sủng ái, thì đây lại là chuyện khác.” Dĩ nhiên Đồ Thập Mị biết trước mắt một mình nàng không đủ để Ngũ công chúa đắc tội Tam công chúa, nhưng thế nào cũng phải hi vọng.

“Ngươi có thể được sủng ái, cũng không biết được sủng ái bao nhiêu, sủng ái bao lâu. Ta cũng không cần biết là bao nhiêu, bản cung tội gì phải cố hết sức giúp ngươi.” Tuy nói như vậy nhưng Lý Minh Nguyệt vẫn cảm thấy Đồ Thập Mị có thể làm được.

“Chuyện gì cũng có khả năng, không phải sao? Ta tin rằng ta có thể làm được.” Ngữ khí Đồ Thập Mị chắc như đinh đóng cột, mặc dù trong lòng nàng một chút cũng không chắc, nhưng không thể để Lý Minh Nguyệt nhìn ra mình đang khϊếp đảm. Trời biết, mỗi một bước đi nàng đều nơm nớp lo sợ, vào cùng phe với Ngũ công chúa cũng là mạo hiểm rất lớn, vạn nhất Ngũ công chúa lại ham thích sắc đẹp của mình.

“Ngươi thật thú vị, được lắm, tạm thời bản cung nạp ngươi vào phủ xem ngươi có tư cách trở thành nữ nhân của Hoàng đế không!” Cũng chỉ có Lý Minh Nguyệt biết, nàng cỡ nào mong muốn đem Lý Lăng Nguyệt cao cao tại thượng giẫm nát dưới chân, nàng chán ghét Lý Lăng Nguyệt không ít hơn Đồ Thập Mị chút nào.