Chương 13

“Quả nhiên là phật phải dát vàng, người đẹp nhờ lụa, nhìn khí chất này làm sao giống cô nương gia đình bình thường được, phải là thiên kim của thế gia đại tộc mới đúng.” Lý Minh Nguyệt mỉm cười nói, mình đúng là nhặt được bảo bối thật rồi.

“Ngũ công chúa quá khen.” Đồ Thập Mị đối với lời ngon tiếng ngọt của Lý Minh Nguyệt không hề có cảm giác, chỉ nhếch khóe miệng, mỉm cười cho có lệ.

“Giáo huấn nô tài rất tốt, một chút cũng không sai.” Lý Minh Nguyệt thấy Đồ Thập Mị không quan tâm hơn thua như vậy, hiển nhiên thủ đoạn đối phó nữ tử bình thường không thể thực hiện được với nàng. Lý Minh Nguyệt thập phần tò mò làm sao dưỡng ra được tâm tính như nàng, thực không giống nữ tử do gia đình bình thường nuôi dưỡng.

“Chớ không phải là ta giáo huấn sai à?” Đồ Thập Mị nhướng mày hỏi ngược lại, tuy nhiên nàng cũng không cho rằng Lý Minh Nguyệt sẽ vì một nô tài mà hỏi tội mình.

“Mỹ nhân làm cái gì cũng đúng!” Lý Minh Nguyệt cười nói, những lời này cũng là cố tình nói cho Phùng ma ma nghe. Lý Minh Nguyệt cảm thấy chỉ cần là mỹ nhân thì mình sẽ luôn đặc biệt dung túng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là mỹ nhân có thể làm nàng hứng thú.

“Nói đến mỹ nhân, dung mạo Ngũ công chúa bỏ xa ta, có Ngũ công chúa đứng trước mặt, Thập Mị không dám nhận hai chữ mỹ nhân.” Đồ Thập Mị rất thức thời, vừa khiêm tốn vừa khen ngợi Lý Minh Nguyệt, không ai không thích nghe lời hay.

“Nga, Thập Mị ngươi tả qua dung mạo của ta một chút đi.” Dung mạo mình cực kỳ giống mẫu phi, mẫu phi chính là dựa vào dung mạo như vậy làm cho phụ hoàng sủng hạnh rất nhiều năm không chán, dung mạo xuất chúng này có thể kém ai chứ! Bất quá nếu so với Đồ Thập Mị thì không có ưu thế lắm, nhiều nhất là gần bằng nhau, mỗi người một vẻ.

“Ngũ công chúa đẹp tựa viên chu sa hồng, nếu nhân gian thiếu đi tư sắc của nàng, chính là mất đi điều tuyệt vời nhất.” Đồ Thập Mị hồi đáp, nàng không tiếc lời khen ngợi dung mạo của Lý Minh Nguyệt, nàng tin không có nữ nhân nào không thích được khen như thế.

“Chưa bao giờ có người khen ta như vậy, đúng là gặp may mà.” Quả nhiên Đồ Thập Mị là người thông minh khôn khéo, dùng màu sắc để hình dung sắc đẹp. Đây là lần đầu tiên nàng gặp được đệ nhất mỹ nhân như vậy, thật không giống người thường. Lý Minh Nguyệt có cảm giác mình thực sự đã nhặt được bảo vật.

“Vậy ngươi cảm thấy dung mạo của Lý Lăng Nguyệt nên hình dung như thế nào? Chẳng lẽ là màu trắng?” Lý Minh Nguyệt hỏi, từ nhỏ đến lớn, nàng đều không tự giác lấy bản thân ra so với Lý Lăng Nguyệt.

“Nàng giống như băng tuyết trên đỉnh núi, cao cao tại thượng, quanh năm không có gì biến hóa. Tuy vẻ đẹp không đổi, nhưng mỹ nhân bất cận nhân tình như vậy có ai dám tới gần chứ?” Ngữ khí Đồ Thập Mị lạnh lùng, nàng vốn không phải người rộng lượng, chẳng hiểu tại sao lại bị Lý Lăng Nguyệt hãm hại, nay phải ủy khuất bản thân đến ở trong phủ công chúa. Phàm là người thiếu nợ nàng, nàng nhất định không bỏ qua, một ngày nào đó sẽ đòi lại hết.

Lý Minh Nguyệt nghe vậy kìm lòng không đậu vỗ tay hoan nghênh, nàng cảm thấy Đồ Thập Mị ăn nói rất khéo, quả thật Lý Lăng Nguyệt chính là băng sơn, vừa cứng nhắc vừa lạnh lẽo, lại tự cho mình là đúng.

“Nếu ta có tạc sơn thuật, nhất định phải nổ tung nàng thành đất đai bằng phẳng.” Mấy năm nay Lý Minh Nguyệt cũng nhịn không biết bao nhiêu oán giận.

“Có gì khó đâu, vấn đề chính là ngươi không dám. Ngươi là thứ, nàng là chính, bản năng ngươi sợ nàng, cứ kéo dài như thế, cả đời ngươi chỉ có thể bị nàng chà đạp ở dưới chân, giận mà không dám nói gì.” Đồ Thập Mị biết Lý Minh Nguyệt có oán hận với Lý Lăng Nguyệt, nàng thầm vui trong lòng, cố ý nói chuyện khích Lý Minh Nguyệt, chỉ hy vọng có thể khích nàng để nàng đưa mình vào cung.

“Thập Mị thật đúng là thấu hiểu lòng người, là nữ tử cực thông minh. Bất quá khích ta cũng vô dụng, thật ra ta cảm thấy sắc đẹp ngươi vĩnh viễn hấp dẫn ta hơn là trí thông minh của ngươi, ta há có thể đưa ngươi tiến cung đơn giản như thế?” Lý Minh Nguyệt là người tập võ, nàng kéo Đồ Thập Mị một cái, lực kéo bất ngờ khiến Đồ Thập Mị ngã ngồi lên đùi nàng. Lý Minh Nguyệt vòng tay qua người Đồ Thập Mị để nàng không thể động đậy. Có thể nói Đồ Thập Mị có chút sợ Lý Lăng Nguyệt, loại sợ này là do thân phận chênh lệch mang đến, nhưng cứ thế bị nói thẳng ra, cũng thật khiến người ta cảm thấy chói tai dị thường và khó có thể chấp nhận. Quả thật Đồ Thập Mị thập phần thông minh, nhưng ngạo khí và gai góc trên người nàng quá rõ ràng, chưa đủ khéo léo dẫn dắt, khiến người ta vừa yêu vừa hận tính tình này của nàng.

Đồ Thập Mị cực lực làm cho chính mình tự nhiên hơn, nhưng thân thể vẫn không khống chế được, hơi cứng lên một chút. Tay của Lý Minh Nguyệt càn rỡ quá phận, Đồ Thập Mị chưa trải qua chuyện nam nữ, lần đầu gặp được người làm càn như vậy, tay đặt ở sau mông vuốt ve nhu lộng, còn có môi của Lý Minh Nguyệt nhẹ lướt qua cổ mình. Giờ khắc này khiến Đồ Thập Mị cảm thấy bị dày vò dị thường, nàng đã đánh giá quá cao năng lực nhẫn nại của bản thân, ít nhất giờ phút này Đồ Thập Mị phải dùng hết nội lực mới khắc chế được không đẩy Lý Minh Nguyệt ra.

“Ta có thể đưa ngươi vào cung, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải làm cho ta hài lòng. Ít nhất cho ta cảm nhận được ngươi cam tâm tình nguyện, biểu tình tự nhiên một chút, miễn cưỡng thế, làm cho ta không thể tận hứng chơi đùa, ta sẽ không hài lòng!” Tay Lý Minh Nguyệt vuốt ve thắt lưng Đồ Thập Mị, vòng eo nhỏ gọn, hai chỗ cao ngất trước ngực, khuôn mặt tuyệt diễm, khí chất cao ngạo, lại thông minh hơn người. Nàng nếm qua vô số người, nhưng đây lần đầu tiên gặp phải mỹ nhân khiến nàng động tâm như thế, đưa vào trong cung được sủng ái quả thật không khó. Bất quá Lý Minh Nguyệt tính toán phải chiếm đủ tiện nghi cho bản thân mới được.

“Nếu ta không phải xử nữ, làm sao có thể vào cung?” Đồ Thập Mị không nghĩ để Lý Minh Nguyệt ăn nàng. Lý Minh Nguyệt thật đúng là nữ sắc quỷ. Đồ Thập Mị cảm thấy đôi tay xấu xa của Lý Minh Nguyệt đang chạy loạn trên người mình, tựa như trên người nàng có hàng loạt con sâu ngọ nguậy, làm nàng cảm thấy buồn nôn.

“Quả nhiên là Thập Mị chưa hiểu sự đời. Đại khái Thập Mị không biết trong lúc làm chuyện nữ nữ có thể không cần phá chỗ đó. Hơn nữa, bản cung đối với chuyện phá thân cũng không quá hứng thú, bản cung thích được hầu hạ hơn. Thập Mị có một đôi tay cực kỳ xinh đẹp, thế Thập Mị có biết cách phục vụ ta không?” Lý Minh Nguyệt cầm tay Đồ Thập Mị, hôn một cái lên mu bàn tay nàng, ngữ khí ái muội nói.

Đồ Thập Mị nghe vậy mặt đỏ bừng, lúc nàng rảnh rỗi đọc qua nhiều sách, chuyện nam nữ hay nữ nữ nàng đều có đọc lướt qua một hai cái, tuy rằng không đến mức hoàn toàn hiểu rõ, nhưng với trí tuệ của nàng cũng đoán được đại khái. Nay Ngũ công chúa nói trắng trợn như thế, thật là làm cho người ta xấu hổ mà. Đồ Thập Mị chỉ có thể lắc đầu làm bộ như không hiểu.

“Không hiểu cũng không sao, sau này có cơ hội sẽ dạy ngươi. Thập Mị muốn vào cung, trước học việc khuê phòng cũng là chuyện vô cùng tốt, bằng không chỉ dựa vào sắc đẹp và tâm tư vẫn không đủ, chuyện phòng the là không thể thiếu. Nam nhân sủng ái ngươi nhất là lúc trên giường, chuyện phòng the còn không giỏi thì dùng cái gì để tranh sủng đây?” Lý Minh Nguyệt vẫn rất muốn biết, lúc Lý Lăng Nguyệt lên giường với Phò mã có thỏa mãn không. Vừa nhìn đã biết Lý Lăng Nguyệt là người trên giường cực kỳ không thú vị, người như vậy không thể dùng, xinh đẹp cũng vô dụng. Lý Minh Nguyệt rất thích phỏng đoán chuyện riêng tư trong phòng của Lý Lăng Nguyệt.