Chương 12

Cẩm y ngọc thực, quần áo có người đến mặc cho, cơm dâng đến tận miệng, Đồ Thập Mị chỉ dùng ba ngày đã thích ứng được cuộc sống có hạ nhân hầu hạ. Nàng thích ứng rất nhanh, một chút cũng không giống đồ tể chi nữ, ngược lại giống như thiên kim đại tiểu thư. Doanh trại sắt, binh lính thay đổi như nước chảy(*), Túy Nguyệt lâu thay đổi vô số chủ tử, nhưng hạ nhân Túy Nguyệt lâu vẫn như cũ, đối với chuyện thường xuyên thay đổi chủ tử, đám hạ nhân này đã sớm tập mãi thành thói quen, vẫn làm việc như bình thường, chủ tớ không hề có tình cảm, tuy là nghe lời, nhưng không hề cung kính, thậm chí một hai ma ma còn cất giấu tiền riêng, thần sắc có chút ngạo mạn.

“Chút nữa sẽ dùng bữa tối, sau này thấy ta đọc sách thì chờ ở bên ngoài, không được đi vào.” Lúc Đồ Thập Mị đang đọc sách mà có người quấy rầy sẽ rất khó chịu, ngữ khí nàng ẩn ẩn chút không hài lòng.

“Quy củ trong phủ là giờ Dậu dùng bữa.” Phùng ma ma là quản gia của Túy Nguyệt lâu, thái độ tuy rằng không tính khó khăn, nhưng rất kiên định, bà đều dựa theo quy củ để hầu hạ các tiểu chủ nhân.

“Quy củ này được viết trong gia quy hay do Công chúa đặc biệt căn dặn?” Đồ Thập Mị buông sách nhướng mày hỏi. Lúc nàng mới vào phủ đã kêu Phùng ma ma đưa gia quy cho nàng đọc một lần, Ngũ công chúa chính là người không có quy tắc, tất nhiên quy củ cũng rất đơn giản, nhiều lắm cũng chỉ có hai điều, một, không được ghen tuông đấu đá tranh sung vì Ngũ công chúa, hai, không được vô lễ với Ngũ công chúa.

“Đều không phải, nhưng tiểu chủ trong phủ đều chiếu theo quy củ này mà dùng bữa, chưa từng có ngoại lệ.” Ngữ khí Phùng ma ma vẫn ôn hoà như trước, có tiểu chủ nào mới vào phủ mà dám có ba phần bất kính với bà?

“Ta nhớ Lý tổng quản có nói, hết thảy Túy Nguyệt lâu đều do ta làm chủ đúng không?” Đồ Thập Mị đứng dậy, nàng và Cửu Mị cao gầy hơn so với những nữ tử bình thường khác, nàng vừa đứng lên đã lộ ra một cỗ khí thế, làm cho Phùng ma ma không dám khinh thường.

“Đúng vậy, nhưng mà…” Phùng ma ma muốn nói thêm gì đó, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị Đồ Thập Mị đánh gãy.

“Vậy được rồi, một quy tắc cỏn con lúc dùng cơm, ta là chủ tử Túy Nguyệt lâu chẳng lẽ không được sửa sao?” Ngữ khí Đồ Thập Mị trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi ngược lại. Lý Lăng Nguyệt và Lý Minh Nguyệt ngạo mạn, mình không làm gì được các nàng cũng thôi đi, chỉ là một nô tài, chẳng lẽ mình không trị được sao, nếu những người này ai cũng có thể khi dễ leo lên đầu mình, vậy sao mình đủ sức vào cung? Trong cung tất nhiên nguy hiểm hơn công chúa phủ này.

“Đồ tiểu chủ à, quy củ là quy củ, không thể tùy tiện sửa.” Phùng ma ma gặp qua đủ loại người, tẩt nhiên sẽ không dễ bị người ta hù doạ sai khiến, mặt không đổi sắc nói.

“Quy củ là do người định ra, tất nhiên người có thể sửa. Ai nói không thể sửa, hay là có quy củ không thể sửa quy củ. Ta thấy ngươi mới là người định ra mấy nguyên tắc này, có phải muốn ta gọi ngươi một tiếng tiểu chủ không?” Đồ Thập Mị mỉm cười hỏi ngược lại, nhưng lời nói ra đều là những câu đâm thẳng vào lòng người. Phải hiểu rõ ranh giới giữa chủ tử và nô tài, những lời này của Đồ Thập Mị là muốn buộc tội Phùng ma ma ác nô ức hϊếp chủ. Nếu thái độ Phùng ma ma vẫn cường ngạnh như vậy sẽ thực sự thành tội danh ác nô khi chủ.

“Đồ tiểu chủ ngươi là khinh miệt lão nô, muốn hại chết ta, lão nô cả đời trung thành tận tâm với chủ tử, há có thể đảm đương ác danh này…” Phùng ma ma cũng không phải là người hiền lành gì, lập tức rơi lệ đầy mặt, bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ. Các nha hoàn chạy đến giữ chặt Phùng ma ma, cũng khóc sướt mướt cầu xin Phùng ma ma đừng làm chuyện điên rồ.

“Buông ra hết cho ta, bà ta muốn chết cứ để bà ta chết, Công chúa trách tội xuống, ta chịu trách nhiệm. Thật ra ta cũng muốn nhìn một chút bên trong cái đầu kia có não hay không. Ta chỉ sợ cái chết của ngươi quá rẻ mạt đi, Công chúa yêu sắc đẹp, mọi người đều biết, ngươi cảm thấy công chúa sẽ vì một lão nô tài mà trách tội ta sao, cùng lắm chỉ là không được sủng ái một lúc mà thôi!” Khí thế Đồ Thập Mị uy nghiêm, ngữ khí lạnh như băng ra lệnh, nói nàng thị sủng mà kiêu sao, nàng liền thị sủng mà kiêu cho những người này xem. Lý Minh Nguyệt háo nữ sắc như vậy, tất nhiên không nỡ gϊếŧ mình.

Tỳ nữ này bị khí thế của Đồ Thập Mị dọa sợ, không tự giác mà buông Phùng ma ma ra. Thật ra Phùng ma ma cũng không dám đập đầu vào tường, bà đúng là đã đυ.ng đến một cây thiết bản. Hiển nhiên là tâm cơ và sự ác độc của Đồ Thập Mị đã dọa đến Phùng ma ma, người nọ là thật muốn đưa mình vào chỗ chết. Bà hầu hạ nhiều chủ tử như vậy, kiêu căng, điêu ngoa đủ loại, ác chủ tử cũng đã gặp qua nhiều, nhưng chưa bao giờ gặp qua chủ tử nào ác như Đồ Thập Mị. Có câu nói ác nô sợ ác chủ, Phùng ma ma bị chế trụ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

“Xin tiểu chủ tha mạng!” Phùng ma ma khóc sướt mướt cầu xin tha thứ, bộ dáng thật là khó coi.

“Tuy rằng chủ tử Túy Nguyệt lâu đi đi đến đến không biết người thứ mấy, nhưng hiện tại Túy Nguyệt lâu do ta làm chủ. Tâm cơ ngươi sao có thể so với ta, so địa vị, ngươi là tớ ta là chủ, ta một ngày còn chưa thất sủng, ngươi không làm gì được ta, tốt nhất nên an phận, nếu còn xảy ra chuyện như hôm nay, ta sẽ không tha cho ngươi đơn giản thế này!” Đồ Thập Mị lạnh lùng nói với Phùng ma ma.

Phùng ma ma đành phải dập đầu nhận tội.

“Cút ra ngoài!” Ngữ khí Đồ Thập Mị lạnh lùng ra lệnh.

Phùng ma ma lập tức đi ra ngoài, tuy không cam lòng nhưng cũng không dám biểu hiện ra.

Sau khi Phùng ma ma ra ngoài, Đồ Thập Mị mới cảm nhận được lòng bàn tay lạnh toát, trong lòng còn sợ hãi, không phải nàng không lo lắng. Quả thật là nàng muốn gϊếŧ gà dọa khỉ, Phùng ma ma đã bị mình chế ngự, không chỉ riêng Phùng ma ma, nô bộc toàn bộ Túy Nguyệt lâu cũng sẽ khϊếp sợ, không có người nào dám làm khó dễ mình. Thứ hai, nàng biết việc này rất nhanh sẽ rơi vào tai Lý Minh Nguyệt, Lý Minh Nguyệt nhốt mình trong phủ cho đến giờ vẫn chưa đến gặp mình, tỏ vẻ như không quan tâm, mình cũng muốn nhìn xem nàng ta có thể nhịn được bao lâu.

Mình phải trở nên đặc biệt, đặc biệt đến nỗi Lý Minh Nguyệt nguyện ý vì mình đối phó Lý Lăng Nguyệt. Đồ Thập Mị thầm nghĩ dùng phương pháp nhanh nhất để hấp dẫn Lý Minh Nguyệt, dù sao nàng cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.

* * *

Lý Minh Nguyệt cố ý để Đồ Thập Mị ở hậu viện chẳng thèm quan tâm, tiếp tục tìm hoan mua vui. Thật ra nàng cũng muốn nhìn một chút cái người mạnh miệng nói phải làm nữ nhân của Hoàng đế kia rốt cuộc có năng lực gì. Lúc Lý Minh Nguyệt nghe nói đến việc của Phùng ma ma, không tự giác nhếch khóe miệng, quả nhiên là kinh hỉ ngoài ý muốn, kinh hỉ làm cho Lý Minh Nguyệt có chút gấp gáp muốn đi gặp mỹ nhân rất có thủ đoạn cùng tâm kế kia. Nhưng, nàng chỉ đành nhịn xuống tâm tư khẩn trương gấp gáp của mình, nàng rất muốn nhìn bộ dáng không kiềm chế được của người kia, dù sao dã tâm trong mắt nàng ta đã quá mức nóng vội rồi.

Lý Minh Nguyệt chỉ dám chọc ghẹo vài ngày, nghe người do thám trở về truyền lời nói người nọ cả ngày chỉ đọc sách viết chữ, không hề bước ra khỏi cửa, hiển nhiên tính tình còn kiên nhẫn hơn mình. Lý Minh Nguyệt vốn không phải người am hiểu cách khắc chế du͙© vọиɠ của bản thân, không đợi Đồ Thập Mị tìm tới mình, đã chủ động đi Túy Nguyệt Lâu.

Lúc Lý Minh Nguyệt tiến vào, nhìn thấy hạ nhân vừa thay trang phục cho Đồ Thập Mị xong, liếc mắt một cái cũng không qua khỏi tầm mắt Lý Minh Nguyệt, một đóa mẫu đơn xinh đẹp, có thể đàn áp tất cả loại hoa, hàng mi, đôi mắt, đều là mị lực, bất luận tách ra hay hợp lại đều đẹp, khiến Lý Minh Nguyệt kinh diễm. Không uổng công mình chuẩn bị trang phục hoa lệ cho nàng, khí chất khác biệt hẳn với lúc trước, quả nhiên là yêu nghiệt. Đôi mắt kia quay lại nhìn nàng, đẹp đến bi thương, mị hoặc chúng sinh thế này, làm cho Lý Minh Nguyệt khó nhịn, nhất định là cực phẩm trên giường.

Đồ Thập Mị vừa quay đầu đã nhìn thấy Lý Minh Nguyệt, nàng nghĩ phải thêm vài ngày nữa vị Ngũ công chúa háo sắc phóng đãng này mới đến. Ngũ công chúa y bào hoa lệ, quần áo vẫn không đứng đắn như cũ, toàn thân không chỗ nào không có hơi thở xinh đẹp phong tao phóng đãng, giống như mới từ giường người khác bước xuống, cũng có thể nàng mới lên giường với người khác thật.

(*): nơi ở thì cố định nhưng người thay đổi liên tục