Hoàng hậu bị Triệu Du xem thành đại móng heo mà vẫn cười tươi, nói: "Trời sinh."
Quả nhiên lại lừa bịp. Tiểu hoàng đế mới không tin trời sinh gì đó của nàng, nàng ôm chăn mền quay người nằm xuống giường, quay lưng về phía hoàng hậu, bỏ lỡ nụ cười nồng đậm trong mắt hoàng hậu.
Nhưng vừa rồi nàng đã đoán rất chính xác, ứng cử viên trong lòng của Triệu Du xác thực là An Thời Chu. Sau khi nàng tính toán cẩn thận, phân phó người xuất cung về Ôn phủ.
Tiểu hoàng đế ngủ trưa ngủ trưa một mình, hoàng hậu đi tới thư phòng, hai người cách xa xa, đều không tương quan.
Cho đến khi ăn xong bữa tối, hoàng hậu đột nhiên nói: “Bệ hạ, người có biết chơi cờ không, không bằng chúng ta chơi một ván?"
Đánh cờ? Đánh cờ... trong mắt Triệu Du hiện lên u ám, không sai, nàng là học bá, thế nhưng cũng là một người nghèo, làm gì có tiền đi học cờ vây. Nàng dùng sức lắc đầu: "Hoàng hậu tự đánh cờ đi."
"Bệ hạ không biết?" Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt của tiểu hoàng đế sụp đổ, trừng mắt nhìn hoàng hậu: Không nói thật, không tổn hại ta, có phải ban đêm ngươi sẽ ngủ không ngon không?
Hoàng hậu không phải con giun trong bụng nàng, không cách nào biết được những thứ này, muốn sai người đi lấy cờ, nhớ tới ở chỗ của tiểu hoàng đế cũng có cờ. Đυ.ng vào ấm áp, quân cờ làm từ ngọc thạch, giá trị không nhỏ.
Nàng nói: "Chỗ của thần thϊếp không có cờ tốt."
Tiểu hoàng đế tiếp tục nhìn nàng, ngươi không có cờ tốt, chẳng lẽ ta lại có? Coi như ta có, cũng không cho ngươi.
Nàng ngạo kiều quay đầu, hoàng hậu tiếp tục nói: "Ở Phúc Ninh điện của bệ hạ có bộ cờ ngọc, không bằng lấy ra đánh cờ?"
Quả nhiên mặt dày vô sỉ, nghĩ trăm phương ngàn kế hố nàng như thế. Triệu Du hít một hơi thật sâu, nói: "Không, hoàng hậu nhớ lầm rồi."
Đánh chết cũng không thừa nhận, ngươi làm gì được ta?
Trong điện cũng không có cung nhân thái giám, hoàng hậu ngồi xuống một bên, cũng không nói vòng vo với tiểu hoàng đế nữa, trực tiếp nói: "Ta có được bộ cờ tốt của bệ hạ, bệ hạ có được một thái phó như An Thời Chu, hai bên không hề lỗ."
Triệu Du giật mình, nghi hoặc nhìn nàng: "Ngươi có ý gì?"
"Cũng không có ý gì khác, chỉ muốn một bộ cờ của bệ hạ, bệ hạ không muốn cho, như vậy ta cũng chỉ có thể tự mình cố gắng lấy được." Hoàng hậu nhẹ giọng thì thầm, lại mang theo một chút tủi thân.
Tiểu hoàng đế sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy nếu như hoàng hậu ở thời đại của mình đạt đến trình độ của ảnh hậu, diễn kịch xuất sắc như thế. Nhưng bản thân nàng cũng không biết trong trong Phúc Ninh điện có bộ cờ mà hoàng hậu nói hay không, nên nói: "Cờ mà ngươi nói, ta không biết."
"Không sao, phong cảnh trời đêm mùa hè không tệ, không bằng ta theo bệ hạ cùng quay về điện để lấy?" Hoàng hậu cười khẽ.
Triệu Du thấy nàng kiên quyết như thế, trong lòng cũng đang hồ nghi, nàng lấy một bộ cờ cũng vô dụng, đối với nàng mà nói, đổi một bộ cờ lấy một vị thái phó là tốt rồi.
Từ trong tâm mà nói, nàng có thể cự tuyệt sao?
Khẳng định là không thể, bởi vì hoàng hậu đứng dậy đi về phía nàng, nếu như không đi, nàng cảm thấy hoàng hậu sẽ kéo nàng, túm cũng muốn túm đến Phúc Ninh điện. Thật sự là một nữ nhân tham lam.
Đế hậu xuất hành, tự nhiên sẽ đi theo mười mấy cung nhân, một nhóm rất lớn, trong vòng nửa canh giờ, toàn bộ triều đình đều biết chuyện đế hậu cùng nhau đến Phúc Ninh điện.
Đêm có gió mát, trăng sáng trong veo, trong lành như nước.
Một nhóm người đi đến sau điện Phúc Ninh, cung nữ chưởng quản Phúc Ninh điện vội vàng đi ra nghênh đón, nhìn thấy đế hậu thì cúi người hành lễ, lui đến một bên.
Cung nữ tên là Ngưng Lan, là thái hậu để lại, chăm sóc ăn uống sinh hoạt hàng ngày cho tiểu hoàng đế, thấy đế hậu cùng nhau tới, cho toàn bộ cung nhân lui.
Hoàng hậu nhìn nàng một chút, chậm rãi ngồi xuống.
Phúc Ninh điện và Hoa Điện của hoàng hậu khác biệt, khắp nơi đều bài trí theo phong cách của nam nhân, lộ ra hơi thở thâm trầm. Nàng nhìn tiểu hoàng đế đang ngồi xuống bên cạnh, giống như đi vào chỗ xa lạ, thấy nàng đối với Ngưng Lan rất là khách sáo: "Tỷ tỷ vất vả rồi, chỗ này của trẫm có cờ ngọc không?"
Ngưng Lan nhìn thoáng qua hoàng hậu, kính cẩn nói: "Có, bệ hạ chờ một chút."
Không bao lâu, cung nữ đi vào dâng trà, tiểu hoàng đế bưng lên uống, cũng không nói nhiều với hoàng hậu, lẳng lặng chờ Ngưng Lan quay lại.
Hoàng hậu biết Ngưng Lan một lòng trung thành với Triệu Du, cả tòa Phúc Ninh điện cũng là an toàn, chỉ là về lâu về dài, Ngưng Lan liền sẽ trở thành cái đinh trong mắt Trần thái phi, còn phải xem Triệu Du có thể giữ được nàng hay không.
Động tác của Ngưng Lan rất nhanh, trong khoảng thời gian một chén trà, nàng đã lấy ra cờ ngọc, hai tay đưa cho tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế không hiểu văn vật, tiện tay giao cho hoàng hậu. Hoàng hậu tiếp nhận đồng thời không mở ra, đứng lên nói: "Bệ hạ, thời gian không còn sớm, nên trở về Hoa Điện rồi."
Ngưng Lan lui đến một bên, lo lắng nhìn qua tiểu hoàng đế một chút, không hiểu sao nàng lại tín nhiệm hoàng hậu như vậy, đem bộ cờ ngọc mà Thái hậu trân quý thưởng cho hoàng hậu.
Tiểu hoàng đế phát hiện vẻ mặt của Ngưng Lan không đúng, đoán được mấu chốt nằm trên cờ ngọc. Sau khi trở lại Hoa Điện, nàng lập tức thử dò xét: "Cờ này rất đáng quý sao?"
Hoàng hậu cong cong khóe môi: "Giá trị liên thành."
Tiểu hoàng đế trừng mắt nhìn thẳng, trách không được sắc mặt của Ngưng Lan không đúng, hoàng hậu lại hố nàng như thế, thực sự là đáng hận. Nàng nghiến răng nghiến lợi, càng thêm chán ghét hoàng hậu.
Nàng thản nhiên nói: "Nếu hoàng hậu xử lý việc này không xong, cờ ngọc cũng sẽ không thuộc về ngươi."
Tiểu hoàng đế không chịu ăn thiệt thòi, nhất định phải nói rõ ràng trước. Hoàng hậu liền nói: "Đó là đương nhiên, có điều bệ hạ nên viết một phong thư cho An Thời Chu, bày tỏ tâm ý."
An Thời Chu làm người cảnh giác, suy tính cẩn thận tỉ mỉ, nhìn thấy thư của tiểu hoàng đế cũng không chắc chắn sẽ làm việc. Tiểu hoàng đế bị giam trong cung, tất nhiên muốn đích thân gặp mặt mới được.
Hoàng hậu lời nói này là thăm dò, muốn xem tiểu hoàng đế có phản ứng lại hay không. Nếu nàng nói ra toàn bộ, tiểu hoàng đế sẽ nghi hoặc, có lẽ để nàng tự mình suy nghĩ, có lẽ sẽ bớt nghi ngờ hơn.
Quả nhiên, tiểu hoàng đế lâm vào trầm tư, nghĩ nghĩ lại cảm thấy bức thư này không thích hợp, bèn nói: "Nếu bức thư rơi vào tay người khác, sẽ mang đến phiền phức cho An Thời Chu, không bằng tự mình gặp một lần."
Hoàng hậu khẽ thở ra một hơi, nói: "Người có biện pháp xuất cung sao?"
Nghe vậy, Triệu Du như quả bóng xì hơi, cụp mắt, trông thấy góc áo của hoàng hậu, ngẩng đầu nói: "Ngươi lừa gạt lấy cờ của trẫm, còn không thể mang trẫm xuất cung?"
Một lời vừa ra, vừa trúng ý của hoàng hậu, nàng vuốt cằm nói: "Hiện tại cảnh sắc không tệ, người có nguyện theo ta xuất cung đi xem thử không?"
"Nhanh như vậy?" Triệu Du khϊếp sợ, nhìn hoàng hậu bình tĩnh thản nhiên, trong lòng bất an, đưa nàng xuất cung, trực tiếp gϊếŧ thì làm sao bây giờ?
Tiểu hoàng đế không đồng ý, hoàng hậu lại nói: "Bệ hạ sợ? Buổi chiều Trần thái phi sẽ không tới, ban ngày phái người tới vấn an người, giấy không gói được lửa, bệ hạ tự mình suy nghĩ sâu xa."
Xuất cung vừa đi vừa về ít nhất cũng phải mất hai ba canh giờ, ban đêm là tốt nhất. Tiểu hoàng đế xoắn xuýt một phen, gật đầu, không vào hang hổ, làm sao biết hung hiểm.
Hoàng hậu thấy một thân nàng phục sức lộng lẫy, tự mình đi lấy thường phục trong tủ, biết nàng không biết thay y phục, nói: "Thời gian gấp rút, ta thay y phục cho bệ hạ?"
Tiểu hoàng đế cúi đầu nhìn y phục rườm rà trên người, tự giác duỗi ra hai tay.
Triệu Du có tính nhỏ nhen của mình, gặp phải chuyện lớn liền sẽ kìm nén những cảm xúc không nên có này. Hoàng hậu dần dần hiểu được tính của nàng, rất dễ vuốt lông*.
* Vuốt lông(顺毛摸): từ lóng trên mạng, khi một người bạn tức giận, bạn an ủi bạn ấy và bảo bạn ấy đừng tức giận, giống như khi một con mèo giận, chúng ta sờ vào bộ lông của nó để làm cho mèo trở nên ngoan ngoãn.
Sau khi thay y phục, tiểu hoàng đế mặc một chiếc áo bào rộng màu đen, rất là vừa người, nàng chạm vào khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng của mình trước gương đồng, nhưng vẫn buồn bực. Một cô gái xinh đẹp thì không làm, vậy mà cải trang thành tiểu hoàng đế, nàng liếc trộm vòng tai ngọc thạch trên lỗ tai của hoàng hậu một chút, lại sờ sờ mình, hoàng hậu đúng là rất đẹp.
Nàng đã từng nghĩ đến việc tốt nghiệp đại học, tìm một công việc lương cao và mua mỹ phẩm như những người khác, thoa phấn đánh son. Nàng hối hận vì đã nghe theo lời của bà nội, đi bái Bồ Tát, hiện tại đúng là có tiền, nhưng lại không thể đeo những thứ kia. Aizz, thật đáng tiếc.
Triệu Du cau mày nhăn mặt, hoàng hậu mỉm cười, tránh khỏi cung nhân, dẫn nàng xuất cung từ cửa bắc.
Phi tần hậu cung lộn xộn, từ trước tới giờ thái phi không quản, tùy theo các nàng minh tranh ám đấu, cửa cung cũng bị phi tần mua chuộc. Hoàng hậu cầm lệnh bài của Quý quý phi, giấu tiểu hoàng đế ở trong xe ngựa vải xám, sắc trời đen cũng không có ai phát hiện.
Sau khi thuận lợi xuất cung, Triệu Du thở một hơi thật dài, xốc màn xe lên xem, ngoại trừ một vầng trăng sáng, gì cũng không thấy.
Hai chiếc xe ngựa này là của thái giám dùng, quá đơn sơ, Triệu Du ngồi ở trong cảm thấy mình sắp nôn ra lục phủ ngũ tạng. Nàng tức giận nhìn hoàng hậu đang cười tủm tỉm, nàng khẳng định là hoàng hậu cố ý, cố ý tìm một chiếc xe ngựa cũ nát cho nàng ngồi.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi rất chuẩn mực, nhìn tiểu hoàng đế đang ngồi uốn éo ở đó, thuận miệng đưa tay về phía nàng: “Bệ hạ, người có muốn tới ngồi không?”
Lời vừa dứt, tiểu hoàng đế lắc mình lao ra khỏi xe ngựa, hoàng hậu đưa tay đỡ lưng nàng kéo này lại. Đầu Triệu Du đυ.ng vào trong ngực hoàng hậu, ngửi được mùi hương không hiểu, chắc là mùi hương trên người hoàng hậu.
Giống như sức lực của nàng, là bẩm sinh mà có.
Dưới tia sáng u ám, sắc mặt của tiểu hoàng đế đỏ bừng, hoàng hậu cũng không thèm để ý, cũng không khinh thường hay giễu cợt, đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh, nói: “Xe ngựa xóc nảy,, bệ hạ ngồi ngay ngắn là được, chớ tùy ý động loạn."
Ý tốt của nàng, tiểu hoàng đế cũng nhận, nhu thuận ngồi ở một bên.
Có lẽ là đến gần hoàng hậu, cảm giác xóc nảy giảm đi rất nhiều, xe ngựa thuận lợi đi một đường đến phủ đại trưởng công chúa.
Hoàng hậu bảo người đánh xe vào bằng cửa sau, đưa bái thϊếp* đi vào, người gác cổng không biết thân phận của hai người nên để họ ở lại với người gác cổng, còn mình cầm bái thϊếp đi vào.
* Bái Thϊếp (拜帖), thời xưa, đây là một tấm thϊếp dùng thông báo đến thăm ai đó.
Sau một chén trà, có người vội vàng đi tới, khoác một bộ áo màu nâu, nho nhã mang theo hơi thở thâm hậu bác học. Người này là An Thời Chu, nhìn thấy tiểu hoàng đế thì có chút giật mình, muốn mở miệng nói chuyện, đã thấy hoàng hậu ở bên cạnh, hắn giật mình thất sắc.
Hoàng hậu hiểu hắn, nói trước: "Bệ hạ dẫn ta đến phủ công chúa, phò mã chớ trách."
An Thời Chu gật đầu, không nhiều nói, mời bệ hạ vào thư phòng, mệnh tỳ nữ trong phủ chiêu đãi hoàng hậu.
Hoàng đế đêm khuya đến thăm, tất có đại sự, hắn biết hoàng hậu là người của Ôn phủ, không đáng tin, liền tách người ở một bên. Tính khí của hắn không tốt, nhất là đối với người của Ôn gia.
Triệu Du không biết những chi tiết này, dặn dò hoàng hậu một câu, quay người liền theo An Thời Chu rời khỏi, mảy may chưa từng nhớ nhung, cũng không đề cập tới chuyện dẫn theo hoàng hậu cùng đi.
Trong phòng cũng chỉ còn lại hoàng hậu, tỳ nữ lá gan không lớn, dâng trà xong cũng rời khỏi.
Hoàng hậu sắc mặt trầm xuống, ngồi một hồi, hai tay nắm chặt, không dám uống trà trong phủ công chúa, liền đứng dậy đi hai bước mở cửa sổ. Nghĩ đến sự quyết đoán vừa rồi của Triệu Du, có chút nổi nóng, nắm tay đánh tới vào tường.
Trên tường rõ ràng xuất hiện những vết nứt, nàng chợt nhớ ra đây không phải nhà mình, ảo não một lát rồi quay về chỗ như không có chuyện gì.
Tác giả có lời muốn nói: Hoàng hậu tức giận là chuyện rất bình thường.