Chương 5: Hoàng hậu có độc

Không biết có phải ảo giác hay không, tiểu hoàng đế thần sắc kỳ quái, thấy hoàng hậu không vui, nàng hắng giọng nói: "Trẫm phải nghỉ ngơi, ngươi bảo nàng trở về là được."

Thái giám chần chừ một chút, nói: "Bên ngoài trời nắng to, quý phi vừa đi vừa về một chuyến cũng không dễ dàng, không thì nàng gặp một chút thôi?"

Đây là ở Hoa Điện, thái giám cũng là người của hoàng hậu. Tiểu hoàng đế phát hiện ra một chút khác thường, cong cong khóe môi, nhìn về phía hoàng hậu: "Hoàng hậu cảm thấy trẫm nên gặp không?"

Bất hạnh được chuyển hướng về phía đông. Tiểu hoàng đế đắc thắng híp mắt, chờ đợi ý tứ của hoàng hậu.

Hoàng hậu sắc mặt lạnh lùng, sau khi trở lại cung, liền thay một bộ y phục ở nhà rộng rãi thoải mái, nghe thấy tiểu hoàng đế nói vậy, nàng liếc một chút, nói: "Nếu bệ hạ muốn gặp, thì cứ gặp đi."

Nụ cười của tiểu hoàng đế ngưng kết, hoàng hậu cười cười, vô cùng ân cần vuốt thẳng cổ áo cho nàng, đầu ngón tay không cẩn thận trượt qua cằm. Đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại của tiểu hoàng đế, hoàng hậu dừng lại, vội vàng rút tay về, xoay người ngồi xuống.

Quý phi Quý thị nhập cung trước ba tháng, mới là đại hôn của đế hậu. Nàng và hoàng hậu có vẻ đẹp khác nhau, hoàng hậu trong sáng như gió như trăng sáng, nhìn thoáng qua như đóa sen trắng vươn lên từ bùn nhơ không tỳ vết.

Tiểu hoàng đế vừa nhìn thấy Quý quý phi, liền sửng sốt, huống chi nàng mặc y phục lộng lẫy, uốn éo đi vào, nước da trắng như tuyết, đôi mắt như ngọc trai đen trong Lâm An, mang theo mị lực câu hồn.

Nàng nghi hoặc Quý quý phi tới đây có mục đích gì, nhìn nhiều một chút, lại không nhận ra sắc mặt lạnh lùng của hoàng hậu.

Quý quý phi chầm chậm đi đến, thấy tiểu hoàng đế nhìn nàng chăm chú, sau khi hành lễ liền chạy đến bên nàng, hoàng hậu ho nhẹ một tiếng, nàng dừng bước, lúng túng nhìn hoàng đế.

Tiểu hoàng đế không biết gì, nhìn hoàng hậu, không muốn làm nàng khó xử trước mặt người ngoài, quan tâm hỏi: "Hoàng hậu khát sao?"

Hoàng hậu không nói gì, nói với Quý quý phi: "Quý phi ngồi đi."

Một câu nói khiến động tác nhỏ của Quý quý phi dừng lại, nàng cắn cắn răng, ngồi xuống, nói: "Hôm nay bệ hạ không quay về Lâm An điện sao?"

Tiểu hoàng đế không thích hoàng hậu, cũng không thích Quý quý phi, trong mắt nàng hai người này đều là nhất khâu chi hạc*. Nàng vuốt cằm, mặc kệ cho hai nữ nhân này tranh đấu đi.

* 一丘之貉 : cá mè một lứa, cùng một giuộc.

Sau khi đấu cho đã thì mới phát hiện, thật ra nàng là một nữ nhân, giống như các nàng.

Nghĩ đến đây, nàng híp mắt cười. Hoàng hậu đang nói về sự vụ trong cung với quý phi, khóe mắt nhìn thấy nụ cười của hoàng thượng, nàng sửng sốt một chút, lại thấy người kia đắc ý nhìn nàng, phỏng chừng không phải chuyện tốt, ước chừng lại đang ủ mưu gì đây.

Ba người đều có lòng riêng, tiểu hoàng đế cũng là nữ nhân, cũng thích xem trang sức đắt tiền. Cây trâm ngọc trai trên đầu của quý phi là một viên ngọc sáng, dưới ánh đèn trong suốt trong điện đặc biệt chói mắt, vừa nhìn đã thấy vô cùng quý giá.

Nàng lại nhìn trâm ngọc trên búi tóc của hoàng hậu, trang nhã trong suốt, thích hợp với khí chất của nàng, tựa như cũng không đáng tiền.

Đôi mắt của tiểu hoàng đế đảo qua đảo lại giữa hoàng hậu và quý phi, tò mò mà ngây thơ. Sau khi quý phi nhận ra, đặc biệt đỡ đỡ chiếc trâm ngọc trai trên búi tóc, liếc nhìn hoàng hậu rồi nói: "Điện hạ, chỗ của thϊếp mới nhận được một vài cây trâm ngọc trai quý báu, hôm nào người đến xem thử nhé?"

Hoàng hậu nghẹn họng, màu mắt uyển chuyển. Tiểu hoàng đế thấy nàng không nói, nhân tiện nói: "Hoàng hậu và quý phi khác biệt, trâm cài và vòng đồ trang sức quý giá không thích hợp lắm, có thể phối với ngọc, hôm nào cho người làm chút đồ ngọc là được."

Tiểu hoàng đế nửa ngày không nói gì, vừa mở miệng là đã che chở hoàng hậu, khiến quý phi không hiểu. Rõ ràng hắn bị Ôn Dật chèn ép đến mức không cách nào tự mình chấp chính, vốn nên xa cách với hoàng hậu, sao lại nói thay nàng chứ?

Nàng không hiểu, hoàng đế hạ lệnh đuổi khách, đứng lên nói: "Trẫm đưa quý phi ra cửa cung."

Quý quý phi vui mừng khôn xiết, nàng gạt bỏ những nghi hoặc này sang một bên, nhướng mày muốn chủ động nắm tay tiểu hoàng đế. Ai ngờ tiểu hoàng đế người không cao, nhưng chân lại nhanh nhẹn, nàng vừa vươn tay ra, đã không thấy bóng dáng của tiểu hoàng đế đâu cả.

Nàng vội vàng đuổi theo ra ngoài.

Hoàng hậu nhìn thấy một màn này trong mắt, sắc mặt dịu đi, tiểu hoàng đế lại có ý xấu...

Tiểu hoàng đế giả vờ tiễn người xuất cung, mục đích là để nhàn nhã dừng lại trong viện, chờ Quý quý phi tới, nàng sờ ống tay áo của mình, lẳng lặng chờ đợi.

Tiểu hoàng đế chỉ mới mười bốn tuổi, tuổi tác không lớn, người hơi thấp. Quý quý phi lớn hơn nàng hai tuổi, đi tới, tiểu hoàng đế nước da sáng ngời dưới ánh mặt trời, lông mày mắt mũi non nớt, nhưng ánh mắt lại có chút tĩnh mịch.

Nàng đưa tay muốn ôm lấy tay của hoàng đế, lại nghe nói: "Quý phi có biết trong thành Lâm An có người nào học thức uyên bác không?"

Tiểu hoàng đế đi thẳng vào vấn đề, cũng làm cho Quý quý phi kinh ngạc, nàng đang lo không biết nên mở lời thế nào. Đột nhiên nghe thấy lời này, lập tức thấy yên tâm, hoàng đế vẫn tin tưởng nàng, chí ít binh quyền trong tay phụ thân nàng chính là trợ lực thiết thực nhất.

Quý quý phi vẫn như cũ muốn kéo tay của Triệu Du, muốn thân mật trong cung của hoàng hậu, chọc giận nàng cũng có thể âm thầm đào sâu mâu thuẫn giữa đế hậu.

Tiếc rằng tiểu hoàng đế không cho mặt mũi, dù sao vẫn luôn chắp tay sau lưng, sờ cũng không sờ được, nàng cũng không thể hành động quá lỗ mãng, nói: "Nếu bệ hạ tin tưởng thϊếp, thϊếp trở về hỏi phụ thân, ngài muốn tìm thái phó?"

Tiểu hoàng đế vốn có thái phó, sau khi thái hậu bệnh qua đời, thái phó liền bị thủ phụ cách chức đến Ba Thục, hiện tại không có thái phó.

"Đương nhiên, trẫm đã thành thân, tự nhiên muốn nghĩ đến tự mình chấp chính mọi chuyện." Tiểu hoàng đế trịnh trọng trả lời, ánh mắt rơi vào móng tay hồng nhuận của Quý quý phi, lại nghĩ đến hai tay của hoàng hậu, trắng nõn như ngọc, móng tay đều rất ngắn.

Quý quý phi thấy nàng nhìn chằm chằm tay mình, mắt đẹp lấp lánh ý cười, cười nói: "Phụ thân trung với tiên đế, trung với bệ hạ, tự nhiên sẽ thay bệ hạ làm việc."

Tiểu hoàng đế hài lòng gật đầu, dậm chân chạy bộ vài vòng, nhớ tới một chuyện, nói: "Ngươi có biết hoàng hậu ở Ôn gia có được sủng ái không?"

Những thứ này tại thời đại của nàng là gọi là tin bát quái, giống như tin của giới giải trí và hào môn, chuyện của Ôn gia hẳn không phải là bí mật kín tiếng gì. Còn nữa nàng thấy bộ dáng này của Quý quý phi là cái người khởi nguồn tin bát quái, giỏi lan truyền tin bát quái.

Quý quý phi trả lời: "Hoàng hậu rất được thủ phụ sủng ái, nàng giỏi về tâm kế, lại còn là đích nữ, hơn nữa nàng tâm kế giống thủ phụ, sao lại không được sủng ái, bệ hạ chớ có bị nàng lừa?"

Bị lừa? Tiểu hoàng đế nghi hoặc, hôm nay nàng nhìn thấy đồ đạc trong rương mà hoàng hậu đưa vào cung, không giống như đích nữ được sủng ái, ngược lại giống như tiểu thứ nữ ở hậu viện thâm cung trong sách.

Nàng không thể hỏi nhiều, để tránh bị Quý quý phi nhìn ra tâm tư, nàng gật đầu: "Được rồi, trời nắng nóng, quý phi trở về sớm đi, buổi chiều ngủ một giấc cho ngon, dưỡng nhan mỹ dung."

Tiểu hoàng đế nghiêm túc nói những lời vô nghĩa, đuổi Quý quý phi ra khỏi cung, còn mình thì so sánh tin tức của hai người. Lời nói của Quý quý phi rất trùng với suy nghĩ của nàng, vị hoàng hậu kia ở trong sách tay áo dài thiện múa, nhân vật nữ Gia Cát, làm sao có thể thảm như vậy?

Nàng vừa đi vừa nghĩ, một đường trở về đều lơ đãng.

Hoàng hậu đứng dưới cửa, thấy hoàng đế uể oải trở về, liền biết nàng nhất định nhận được tin tức từ Quý quý phi không giống với những gì nàng biết, liền lâm vào trầm tư.

Triệu Du giỏi về suy nghĩ, cũng là quân chủ chịu khó, duy chỉ có thiên thính thiên tín*, cũng có một vài chỗ tốt, là không gần nữ sắc.

* 偏听偏信:hàm chỉ không hiểu rõ chân tướng sự việc chỉ nghe một bên mà đã tin là thật

Ngẫm lại, nàng không dám lại gần nữ nhân, cho dù có cho nàng chút dũng khí nàng cũng không dám động vào Quý quý phi và mọi người trong hậu cung.

Sau khi tiểu hoàng đế trở về, nhìn thấy hoàng hậu đứng dưới cửa, thân như cây ngọc, dáng người thanh tú, cũng rất đẹp mắt. Nàng mở miệng nói: "Hoàng hậu không đi nghỉ sao?"

"Ta chờ bệ hạ." Hoàng hậu xoay người đi tới trước mặt tiểu hoàng đế, thấy nàng lui về phía sau hai bước, kỳ quái nói: "Trong mắt bệ hạ, ta là hồng thủy mãnh thú, khiến ngài tránh còn không kịp như vậy sao?"

Đúng, nói rất đúng. Trong lòng Triệu Du nghĩ như vậy, nàng cảm thấy mình và hoàng hậu cứ như trứng chọi đá, không thể chọc giận nàng. Nàng nở nụ cười trên môi, trả lời: "Nữ nhân đều là hồng thủy mãnh thú, làm cho nam nhân nhìn mà than thở."

Hoàng hậu thở dài, rất muốn hỏi nàng: Bệ hạ có phải là nam nhân không?

Đáng tiếc đến quá sớm, tối hôm qua nàng đã kinh hãi, đến gần cũng không dám. Nàng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Bệ hạ, ngài nghỉ ngơi đi, ta đi lấy thuốc."

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, tiểu hoàng đế luôn cảm thấy vị hoàng hậu này có quá nhiều bí mật, không giống như trong sách, chẳng lẽ Ôn Dật đưa nàng lên làm một vị hoàng hậu giả?

Ý niệm này bén rễ trong lòng nàng, nàng đi dạo một vòng trong điện, đến khi nhìn thấy hoàng hậu đi tới, mới lăn lông lốc bò lên trên giường.

Động tác của nàng nhanh, tựa như một trận gió thổi qua, hoàng hậu cười cười, cảm thấy mình tức giận với nàng cũng thật hoang đường. Nàng tức giận, tên đầu sỏ cũng không biết, còn ngây ngốc cho rằng nàng cố ý đối xử lạnh nhạt với người ta.

Sau khi có kinh nghiệm của buổi sáng, nàng trực tiếp lấy thuốc mỡ của hoàng hậu, chỉ cần tự mình bôi thuốc, nếu tay của hoàng hậu không cẩn thận nặng chút, nàng liền sẽ gãy xương.

Hoàng hậu không khỏi ép nàng, sau khi đưa thuốc cho nàng, liền nghiêng người ngồi xuống mép giường, nói: "Điện hạ muốn có thái phó mới, ngài có muốn chọn ai chưa, ta có thể làm thay người."

Nàng rất tốt bụng, nhưng tiểu hoàng đế lại không cảm kích, lẩm bẩm nói:"Chồn chúc tết gà, lòng mang ý xấu."

Hoàng hậu ngồi nghiêng một bên, thấy khóe miệng của tiểu hoàng đế mấp máy, lại không có nghe thấy tiếng, hơi nhíu mày quay đầu lại, hỏi: "Bệ hạ nói cái gì?"

Tiểu hoàng đế không đáp, tự mình bôi thuốc cho mình. Nàng đã sớm có ứng cử viên cho vị trí thái phó rồi, An Thời Chu, phu quân của trưởng công chúa. Hắn là con cháu thế gia, không phục Ôn Dật, cũng có giao thiệp với mình, nếu hắn làm thái phó, dĩ nhiên là rất tốt.

Hoàng hậu im lặng thở dài, nàng đang suy nghĩ xem mình nói sai chỗ nào, chỉ có thái phó thì mới có thể nhúng tay vào việc triều đình, nếu không sẽ bị nhốt trong lãnh cung, làm ếch ngồi đáy giếng, cũng không đợi được đến ngày tự mình chấp chính.

Tiểu hoàng đế ở trên giường thoa thuốc xong, ngẩng đầu thấy hoàng hậu suy nghĩ sâu xa, trong lòng lộp bộp một cái, nói: "Ta không cần thái phó."

Hoàng hậu mỉm cười: "Bệ hạ có biết sự tích giấu đầu lòi đuôi không?"

Một sự châm chọc trắng trợn, tiểu hoàng đế xấu hổ khiến sắc mặt đỏ lên, cắn răng nói: "Hoàng hậu muốn nói lời khách sáo với ta sao? Trẫm sẽ không nói cho ngươi, mơ tưởng."

Hoàng hậu tính tình tốt, đối với lời nói châm chọc của nàng cũng không khó chịu, ngược lại rất ân cần: "Ta cảm thấy An Thời Chu không tệ."

Tiểu hoàng đế không tức giận, kinh ngạc hoài nghi nhìn hoàng hậu. Nữ nhân này cứ như con giun trong bụng nàng, sao lại biết người mà nàng định chọn.

Hoàng hậu lại nói: "An Thời Chu có tài văn chương, lại là hoàng thân, có xuất thân thế gia, có thể gắn kết chặt chẽ bệ hạ và các vị hoàng thân của Triệu gia lại với nhau, là ứng cử viên sáng giá."

"Ngươi, ngươi." Tiểu hoàng đế nói không nên lời, nữ nhân này thật đáng sợ.

Hoàng hậu có độc!

Triệu Du không nói gì, có nghĩa là hoàng hậu đã đoán đúng, nàng vừa định vươn tay đoạt lấy thuốc mỡ trong tay hoàng đế, nói: "Ta có thể trợ giúp bệ hạ thành sự."

"Ta lại không tin." Tiểu hoàng đế lại nổi giận, nói tiếp: "Sức của ngươi lớn như vậy, lại còn khác người, thần thần bí bí."

Hoàng hậu khẽ giật mình, thì ra đây là mấu chốt, nàng cười yếu ớt nói: "Bệ hạ muốn biết?"

Triệu Du gật đầu, để xem ngươi tiếp tục lừa ta thế nào, đại móng heo.

Tác giả có lời muốn nói: Lý Tề: Ngươi thật keo kiệt.

Triệu Du: ? ? ?

Lý Tề: Đồ tốt không cho thê tử.

Triệu Du: Đó là của ta.

Lý Tề: Đó là thê tử ngươi, đồ tốt của ngươi cũng là của nàng.

Triệu Du: Ta cự tuyệt.

Lý Tề: Cho nên ngươi keo kiệt.

Triệu Du: . . .

Lý Tề vô cùng ngốc và Triệu Du chúa keo kiệt. . .