Thẩm Lăng hỏi, “Bệ hạ, chúng ta có thể hồi cung sao?”
Tạ Nguyên Tuần, “À, vì sao lại phải đi về?”
Thẩm Lăng: “Nơi này gió lớn, thần thϊếp mặc ít quần áo, gió thổi có chút lạnh.”
Tạ Nguyên Tuần trầm mặc, “Nàng cũng không nói cho cô sao?”
Thẩm Lăng nói một cách hùng hồn đầy lý lẽ, “Hiện tại thần thϊếp đã nói cho bệ hạ rồi.”
Tạ Nguyên Tuần hỏi lại, “Vậy vì sao vừa rồi nàng lại không nói?”
Thẩm Lăng nhấp nhấp miệng, nàng nghiêm túc nhìn Tạ Nguyên Tuần rồi nói, “Nếu hiện tại thần thϊếp nói cùng với bệ hạ, ngài sẽ cởϊ qυầи áo đưa cho thần thϊếp sao?”
Tạ Nguyên Tuần nói, “Đương nhiên là không rồi.”
Hắn lại phát biểu thêm một câu, “Ta cũng sợ lạnh.”
Thẩm Lăng: “......”
—— Cẩu nam nhân, ngươi là đồ khốn nạn!
—— Con mẹ nó nếu ngươi đã không vì ta cởϊ qυầи áo khoác lên trên người ta, vậy ngươi còn ở nơi này dong dài lải nhải cái gì, còn không nhanh lên để ta hồi cung!
—— Ta tự mình hồi cung nằm trong ổ chăn! Ta không cần ngươi! Nhớ kỹ, là ta không cần ngươi!
Tạ Nguyên Tuần đứng lên, Thẩm Lăng theo sát sau đó, chỉ là chân nàng đã có chút tê rần, thân thể run lên sắp phải té ngã, Tạ Nguyên Tuần duỗi tay đem nàng tiếp được.
Thân thể Thẩm Lăng không ngừng run rẩy, mà không chỉ thân thể của nàng mà miệng nàng cũng đang run rẩy.
—— máu chó, thật là máu chó mà, cả một chậu máu chó!
—— Chân tê khi nào không tê, cố tình lại tê vào ngay lúc này, đây không phải là để cho ta nhào vào trong ngực hắn hay sao?
—— Nếu như ta nói ta không phải cố ý, hắn sẽ tin tưởng sao?
Tạ Nguyên Tuần, “......”
Hắn chỉ là đỡ nàng một chút, sao nàng có thể suy diễn nhiều đến như vậy?
Hắn nhíu mày, hắn ở trong lòng nàng chẳng lẽ lại là người không có đôi mắt nhìn hay sao? Nàng có phải cố ý hay không hắn thấy được rõ ràng, càng hiểu rất rõ, không cần nàng mở miệng cố ý giải thích, làm như hắn lại sẽ tự mình đa tình vậy.
Tạ Nguyên Tuần nhấp miệng, thấy nàng thật sự tính toán muốn giải thích, hắn lập tức buông tay đỡ được thân thể Thẩm Lăng ra ——
“Lạch cạch!”
Thẩm Lăng theo tiếng vang thanh thúy rõ ràng này ngã một cách chính xác trên mặt đất.
Tạ Nguyên Tuần, “Đứng lên đi, đi, hồi cung.”
Thẩm Lăng, “......”
—— Mẹ nó! Sao lại thế!
—— Ngươi cái tổ tông này rốt cuộc là muốn làm gì? Quăng ngã ta bộ chơi vui lắm sao? Ta một chút đều không muốn cùng ngươi hồi cung, một chút cũng đều không!
—— Một mỹ nhân như ta ngươi không ôm ta chiếm chút tiện nghi, ngược lại còn đem ta ném lên trên mặt đất, ha hả, không hổ là ngươi, cũng chỉ có thể là ngươi!
Thẩm Lăng tự mình bò dậy từ trên mặt đất, thông qua hô hấp kiểm tra thân thể của nành một chút, nàng cũng sợ bản thân mình bị quăng ngã đến hỏng rồi.
Có điều còn tốt, tất cả các bộ phận trên cơ thể nàng vẫn trong tình trạng tốt và nàng cũng không bị thương, nàng chịu đựng suy nghĩ biếи ŧɦái muốn ôm Tạ Nguyên Tuần cùng nhau nhảy xuống Trích Tinh Lâu.
—— Không tức giận, một chút ta cũng không tức giận...
—— A a a a a a a a a a! Ta! Không! tức giận!
Tạ Nguyên Tuần buồn cười hỏi, “Làm sao vậy, ngươi không vui sao?”
Thẩm Lăng vẻ mặt kinh ngạc, trấn tĩnh nói, “Thần thϊếp không có.”
—— Đúng vậy, ta không vui vẻ!
—— Ta không vui vẻ đều là do ngươi chọc.
—— Muốn ta vui vẻ lên sao? Hừ, nếu như ngươi đối với ta ân cần chút, vậy ta có thể miễn cưỡng nói cho ngươi cách làm sao để ngươi có thể khiến ta vui vẻ, chẳng hạn như ngươi mở miệng khen ta thì sao? Hắc hắc cái chủ ý này quả thật không tồi, ngươi hỏi mau, ngươi hỏi xong ta sẽ nói cho ngươi biết.
Đôi mắt Thẩm Lăng sáng long lanh ngước lên nhìn chằm chằm vào Tạ Nguyên Tuần.
Tạ Nguyên Tuần cong cong ngón tay, bắn một cái vào trán Thẩm Lăng, “Ừ, vậy quên đi, hồi cung thôi.” Hắn xoay người liền bỏ đi rồi.
Thẩm Lăng: “???”
Nàng trợn to mắt, phản ứng của hắn cũng chỉ có như vậy? Không có gì khác sao?
Thẩm Lăng lâm vào trong cảm xúc không thể tin tưởng được, Tạ Nguyên Tuần đi đến cầu thang không nghe được tiếng bước chân của nàng đi theo, hắn quay đầu lại hỏi, “Làm sao ngươi vẫn còn không đi, không phải ngươi nói lạnh sao?”
Thẩm Lăng chết lặng đáp, “À, à...”
Tạ Nguyên Tuần nhướng mày, nhếch miệng cười cười, hắn thừa nhận hiện tại hắn còn rất vui vẻ thoải mái, Bảo phi Bảo phi, hắn cho nàng cái phong hào này quả thật đúng là không có lấy sai.
Nàng, là kho báu đấy.
......
Thẩm phủ.
Tưởng thị từ trên giường ngồi dậy, để cho nha hoàn hầu hạ thay quần áo, Trịnh ma ma bưng chén thuốc đầy bằng sứ tiến vào, nhìn thấy Tưởng thị ngồi ở trên ghế xem sổ sách, Trịnh ma ma lo lắng nói, “Phu nhân, làm sao ngài lại đi xuống giường, đại phu không phải nói muốn phu nhân nằm tĩnh dưỡng hay sao?”
Tưởng thị, “Ta làm sao mà còn có tâm tình nằm ở trên giường, không tìm chút việc gì để làm, ta lại nghĩ đến việc ngày đó tiến cung không khỏi khiến cho ta buồn bực đến hoảng.”
Trịnh ma ma, “Phu nhân!”
Tưởng thị đối diện với ánh mắt không tán đồng của Trịnh ma ma, bà ta cũng ý thức được bà ta không nên lại đàm luận chuyện trong cung, chỉ là bà ta biết thì biết, nhưng mà bà ta vẫn không thể nào mà nhịn được.