Chương 50: Bất hiếu

Trịnh ma ma vẫn rất rõ ràng cách Tưởng thị làm người, bà tay thở dài, phất tay để nha hoàn trong phòng đều lui xuống cả.

Tưởng thị nói, “Ma ma, trong lòng ta tức giận, bà nói xem Thẩm Lăng nàng rốt cuộc là có ý tứ gì vậy? Ta vất vả tiến cung đi xem nàng, nàng thì hay lắm, không gặp ta thì thôi lại còn thả chó đuổi ta. Bà có biết đến, ngày đó ta xuất cung trở lại phủ, ta liền ngã bệnh, muốn đi gọi đại phu, lão gia lại nói cái gì mà xuất cung đã vội đi mời đại phu là điều không tốt, nếu như để truyền ra ngoài sẽ bị người khác hiểu lầm ta đối với một chuyến tiến cung này rất bất mãn.”

“Nếu không phải buổi tối ma ma bà lặng lẽ đi mời đại phu, ta cũng không biết ta sẽ bệnh thành cái bộ dáng gì, đại phu đều nói, ta đây là lửa giận công tâm, hơn nữa còn do quá mức kinh sợ dẫn tới tinh thần không yên, nếu mời đại phu muộn thêm một chút nữa ta sẽ suy sụp triền miên, nói không chừng còn sẽ không sống được bao lâu…”

Trịnh ma ma dùng cái thìa quấy chén thuốc, “Phu nhân, nào có việc ngài lại từ nguyền rủa bản thân như vậy, hừ hừ! Phu nhân ngài sẽ sống lâu trăm tuổi, trải qua bốn thế hệ.”

Tưởng thị có điều là tùy tiện nói nói, lại không phải thật sự là tự nguyền rủa mình, bị Trịnh ma ma nói như vậy, bà ta cũng nghe lời bỏ qua việc này.

Tưởng thị, “Bà nói ta đây là cái mệnh gì, từ khi đem cái đồ nghiệp chướng kia trở về, ta đã không có một ngày nào sống mà hài lòng, nàng trước kia còn ở trong phủ, ta đã nhìn ra nàng không phải là người sống an phận, hiện tại nàng tiến cung, trở thành nương nương, nàng liền trong tối ngoài sáng trừng trị cái người mẫu thân là ta đây.”

“Lòng ta quả thật bị nàng làm cho tổn thương đau quá, nàng chính là cái đồ nghiệp chướng, nghiệp chướng mà...”

Trịnh ma ma, “Phu nhân, nàng rốt cuộc cũng là nương nương, nghiệp chướng gì đó vẫn là không nên nói cho thỏa đáng.”

Tưởng thị hừ một tiếng, “Có cái gì mà không thể nói? Nàng có thể làm ra chuyện thả chó đuổi ta, không bận tâm mặt mũi của vị mẫu thân nàng là ta, chẳng lẽ ta còn không thể nói nàng sao?”

Trịnh ma ma nói, “Đại tiểu thư nàng là quá đáng, có điều lão gia cùng thiếu gia và nhị tiểu thư vẫn là rất đau lòng cho phu nhân, ngày đó đại phu chính là do nhị tiểu thư mời đến, thiếu gia để hạ nhân đem đại phu đến đây, lão gia cũng có bảo nô tì chuẩn bị cho phu nhân dược liệu tốt, bọn họ đều rất đau lòng cho phu nhân.”

“Bọn họ mới là người nhà của ta, đâu giống cái đồ bạch nhãn lang trong cung kia đâu.”

Tưởng thị cười lạnh, “Nàng thừa hưởng chỗ tốt của Thẩm phủ chúng ta, vừa đắc thế nàng liền muốn đem chúng ta đá văng ra, ái chà, nào có chuyện tốt đến như vậy chưa.”

Trịnh ma ma chờ đến khi độ ấm chén thuốc giảm xuống, bà ta liền hầu hạ Tưởng thị uống một thìa thuốc, Tưởng thị vừa mới uống một ngụm đã nhíu mày, thuốc này cũng thật là quá đắng rồi. Tình cảnh này nếu như để Thẩm Lăng nhìn thấy, nhất định nàng sẽ nói là vẽ thêm chuyện chỉ biết ra vẻ, tại sao không thể đổ vào mồm uống một lần như vậy không phải là uống xong rồi sao? Một hai phải làm sao lại cứ phải dùng thìa múc từng muỗng nhỏ mà uống như vậy, tự tìm khổ vào thân.

Chờ đến khi Tưởng thị uống xong rồi, Trịnh ma ma đem mứt hoa quả lấy lại đây, Tưởng thị ăn một cái rồi nói, “Ta vốn dĩ còn nghĩ nếu như thái độ nàng tốt một chút, ta sẽ buông thành kiến dành cho nàng xuống, không thể nói rằng sẽ đối xử tốt với nàng như là đối xử với Hi Nhi, nhưng ta cũng sẽ không cố tình đi hạ thấp nàng xuống, chỉ là hiện tại xem ra là không được.”

“Nếu như không phải cố kỵ lão gia, ta thật là muốn để cho mọi người ở trong kinh thành đều biết việc ta gặp phải ở trong cung có thể phơi bày ra ánh sáng, để cho bọn họ đều biết vị Bảo phi nương nương ở trong cung kia không hiếu thuận biết bao nhiêu!”

Trịnh ma ma nói, “Không được, phu nhân, nếu như ngài làm như vậy, đối với thanh danh của phu nhân sẽ không tốt, đặc biệt là những vị phu nhân có bất hoà với phu nhân, các nàng nếu như biết việc này nhất định sẽ ở sau lưng nghị luận về phu nhân.”

Tưởng thị trầm ngâm, nhíu mày, “Bà nói cũng có đạo lý, ta cũng không thể để cho các nàng có cơ hội tới cười nhạo ta, đặc biệt là mấy vị tỷ tỷ kia của ta. Trước kia khi ta vẫn còn chưa có xuất giá khi, các nàng đã vừa hâm mộ lại ghen ghét ta rồi, chờ đến khi ta gả cho lão gia, trở thành thượng thư cáo mệnh phu nhân, các nàng liền càng thêm đỏ mắt, các nàng không được trượng phu thích, cùng đi ghen tuông với những tiểu thϊếp di nương kia, thấy dáng vẻ các nàng như vậy làm ta đây thật là có chút ngượng ngùng.”

“Đặc biệt là cuộc sống ta viên mãn, phu thê ân ái, nhi nữ song toàn, nhà có quyền thế, nếu như để các nàng biết ta có Thẩm Lăng cái nữ nhi không hài lòng này, các nàng những người này còn không nhịn được mà vui sướиɠ đến chết sao.”

“Nếu như tiến cung làm phi chính là Hi Nhi thì tốt rồi...” Tưởng thị theo bản năng mở miệng nói.

Nếu là Thẩm Hi, Tưởng thị nghĩ bà ta nhất định sẽ không giống lần này chỉ vì bị doạ sợ đến tức giận nên mới đổ bệnh đến như vậy.