Trên đầu nàng ta đeo trâm màu xanh lục đan xen, váy lót là một chiếc váy cổ áo khổng tước, chỉ là chim sẻ kia không khảm ở làn váy, ngược lại khảm ở cổ áo, làn váy ngược lại là màu xanh biếc. Bên ngoài bao bọc một tầng bảo lam khinh sa, phong cách này... Vẹt không giống vẹt, công không giống như công.
Diệp Khanh suy đoán ước chừng đây chính là Dương phi, trong truyện ngược lại không viết nàng mặc quần áo độc đáo như vậy.
Diệp Khanh sợ mình nhịn không được cười, nhanh chóng đem ánh mắt chuyển đến trên người phi tần khác, còn lại hậu phi ngược lại đều vô cùng quy củ, các hậu phi dung mạo đều là trung thượng, không có đặc biệt xuất sắc.
Cũng là lúc này, Diệp Khanh mới ý thức được, nữ chủ không tới!
Nguyên bản miêu tả nữ chính Tô Như Ý khuynh quốc khuynh thành, không đến mức để trong đám người nàng liếc mắt một cái nhìn không được.
Dương phi cũng phát hiện Tô Như Ý không có mặt, lúc này nàng ta nở nụ cười: "Tô muội muội này thịnh sủng chính nồng, có lẽ đều quên đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Trong lời nói của nàng ta mang theo gai, hiển nhiên là cố ý khiến Diệp Khanh không thoải mái. Chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, nguyên hoàng hậu tính tình ôn nhu nhu nhược, Dương phi vị trí tuy không cao bằng nguyên hoàng hậu, nhưng so với nguyên hoàng hậu lớn lối hơn không ít, ở trước mặt nguyên hoàng hậu cũng luôn thịnh khí lăng nhân.
"Bổn cung bị bệnh, vốn không nên để các vị muội muội đến đây một chuyến, các ngươi đến đây đều là một phen tâm ý, bổn cung rất vui mừng. Tô muội muội thân thể yếu ớt, Vĩnh Hòa Cung đến Chiêu Dương Cung đường xa xôi, nàng không tới cũng không có gì cũng trách móc nặng nề." Diệp Khanh không nóng không lạnh chặn lời Dương phi trở về.
Hứ, những bộ phim cung đấu năm đó của tỷ tỷ xem vô ích sao?
Dương phi không ngờ Diệp Khanh sẽ trả lời, trong lòng không vui, cười lạnh một tiếng: "Hoàng hậu nương nương ngược lại rộng lượng.”
Diệp Khanh nhấp một ngụm trà mới nói: "Bản cung là mẫu nghi một nước, tự nhiên nên như thế. Dương muội muội ngươi xếp vào tứ phi, tâm cũng nên rộng một chút.”
Ngụ ý chính là, ta là hoàng hậu ta tự nhiên rộng lượng, nào giống ngươi xếp hạng tứ phi còn bụng dạ hẹp.
Dương phi nhất thời tức giận đến sắc mặt tái mét, cho tới bây giờ cũng chỉ có nàng ta làm cho người khác khó chịu, còn không có người nào dám bò lên đầu nàng ta.
Các phi tử còn lại thấy hoàng hậu có thái độ cường thế khác thường, càng thêm câu nệ.
Diệp Khanh nhìn thoáng qua canh giờ, cảm thấy không sai biệt lắm, đang chuẩn bị để cho các hậu phi đều trở về, lại có tiểu cung nữ đến báo, nói là Tô phi tới đây.
Trong lúc nhất thời các phi tần đang ngồi không khỏi tai ghé tai thì thầm, tới thỉnh an lại bày ra chuyện đến trễ, giống như Tô phi trễ đến một chén trà, thật đúng là chưa từng nghe thấy.
Các nàng đều thật cẩn thận đánh giá sắc mặt Diệp Khanh.
Diệp Khanh đích xác có vài phần kinh ngạc, nhưng Tô phi đều tới, nàng cũng không có khả năng trực tiếp đem người đuổi trở về, nên để cho cung nữ mời Tô Như Ý tiến vào.
Tô Như Ý vào cửa một khắc kia, đáy mắt Diệp Khanh xẹt qua một tia kinh diễm, không hổ là nữ chủ, chỉ riêng khuôn mặt kia cũng đủ khiến người ta si mê.
Tô Như Ý dáng người thướt tha, có mỹ cảm mảnh khảnh. Một bộ bạch y thanh linh xuất trần, giống như tiên nữ nhập thế, khi nàng ấy đi lại, váy lụa trắng lắc lư, quả nhiên là liên bộ chân dài.
Chỉ là mới vừa rồi không biết nàng ấy đi nơi nào, trên giày lại dính không ít bùn đất.
Nàng ấy đi đến trong sảnh, cho dù hơn mười hai mắt đồng loạt nhìn chằm chằm nàng ấy, khuôn mặt tinh xảo cũng không thấy chút thái độ bối rối, quỳ gối hành lễ với Diệp Khanh: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an. ”
Giọng nói cũng rất êm tai.
"Ngồi xuống đi." Diệp Khanh thản nhiên nói.
Ai ngờ Tô Như Ý duy trì tư thế quỳ gối hành lễ không nhúc nhích, nói: "Thần thϊếp có tội, hoàng hậu nương nương muốn phạt thần thϊếp như thế nào cũng được, khẩn cầu hoàng hậu nương nương tha cho cung nữ của thần thϊếp.”
Lời này của nàng ấy không đầu không đuôi, Diệp Khanh mặt lộ ra nghi hoặc: "Tô phi nói lời này có ý gì?”
Tô Như Ý rũ mi mắt xuống, thần sắc nhu nhược càng lúc càng rõ ràng: "Ngày đó thần thϊếp phụng chỉ quỳ trước cửa cung nương nương thỉnh tội, là thần thϊếp dạy dỗ vô phương, tỳ nữ ngu xuẩn dưới tay mới tự chủ trương đi tìm bệ hạ. Cầu hoàng hậu nương nương khai ân, tha cho Minh Thúy đi.”
Minh Thúy chính là đại cung nữ của nàng ấy.