Là một cung phi, nàng có thể không được sủng ái, nhưng tuyệt đối không thể để hoàng đế nghi kỵ. Dù sao không được sủng ái không có nguy hiểm đến tính mạng, bị hoàng đế nghi kỵ, vậy cách chết không xa.
Cung đình ngự y vô số, các loại dược liệu trân kỳ cũng có tất cả, thay vì đem tất cả hy vọng ký thác vào giải dược của nam chủ, vậy sao nàng không dùng quyền thế để người ta nghiên cứu chế tạo giải dược cho mình?
Sự thật chứng minh lúc ấy Diệp Khanh quyết định chính xác.
Bởi vì trong lòng thoải mái nên cho dù uống thuốc đông y đắng muốn chết kia, Diệp Khanh vẫn cảm thấy không đắng đến vậy.
Nàng nói: "Tình cảnh hiện giờ của ta, nếu để bệ hạ hiểu lầm cái gì, đó mới là phiền toái lớn nhất.”
Tử Trúc vừa nghe, thần sắc liền ảm đạm vài phần, còn không phải sao, lúc ấy bệ hạ từ Vĩnh Hòa Cung chạy tới Chiêu Dương Cung bắt trộm, vốn nhận định là hoàng hậu phái người gϊếŧ Lưu Hỉ là Hoàng. Hoàng hậu nếu lại chịu sự khống chế của cung nữ này, một khi để bệ hạ nghi kỵ, chỉ sợ làm sao cũng không nói rõ được.
Diệp Khanh không biết những suy nghĩ này của Tử Trúc, nàng xoa mèo, nhớ tới một kiếm bay ngang của cẩu hoàng đế lúc ấy, cung nữ bắt cóc nàng cũng không biết là chết hay sống, hỏi: "Cung nữ kia thế nào rồi?”
"Nghe nói trong răng cung nữ kia cất giấu độc, đưa đến Thận Hình Ti, còn chưa kịp thẩm vấn đã cắn vỡ túi độc uống độc tự sát." Tử Trúc trả lời cũng có vài phần thổn thức.
Tuy nói là Diệp Khanh đi quỷ môn quan một chuyến, nhưng ít nhất chứng minh cùng cung nữ kia là không hề liên quan.
Nghe đến đó, Diệp Khanh trầm mặc trong chớp mắt, có thể trung thành đến trình độ này, xem ra cung nữ kia hẳn là tử sĩ.
Nàng vốn không muốn có chút liên quan gì đến nam nữ chủ, nhưng hiện giờ ngay cả tính mạng cũng suýt nữa mất đi, thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, nàng tất nhiên không thể để cho tên này thoải mái như vậy.
Nam nữ chủ muốn yêu đương, dựa vào cái gì muốn kéo nàng làm đệm lưng? Nàng trêu chọc ai?
Cố Lâm Uyên có lá gan dẫn Tô Như Ý bỏ trốn, không có gan tìm cẩu hoàng đế quyết đấu?
Ôi, chờ đó đi!
Theo tiến độ của bộ phim hiện tại, nam nữ chính cũng đã đến đoạn gặp lại.
Diệp Khanh chớp mắt một cái, ánh mắt vẫn tản mạn, chỉ là chỗ sâu tản mạn kia cất giấu mũi đao.
Thừa dịp uống thuốc, Diệp Khanh từ trong miệng Tử Trúc hỏi ra một ít chuyện phát sinh trong ba ngày này, tỷ như cấm quân bên ngoài Chiêu Dương Cung đã rút đi, lệnh cấm túc của nàng cũng bị hủy bỏ, chỉ là bị lệnh giới nghiêm trong cung thành, cấm quân tuần tra so với bình thường nhiều hơn gấp đôi.
Chỉ là nàng còn có một chút không rõ, cung nữ kia hạ độc nàng, còn muốn kêu nàng hợp tác hỗ trợ đưa Tô Như Ý xuất cung, không nên diễn ra nhanh như vậy mới đúng.
Diệp Khanh quyết tâm âm thầm hỏi thái y khám bệnh cho nàng.
Chải chuốt rõ ràng tất cả, nàng mới cảm thấy đói đến hoảng hốt, vội vàng phân phó để Tử Trúc truyền cho nàng một bàn đầy đủ đại tiệc.
Ba ngày không ăn, toàn bộ dựa vào thang thuốc kéo hơi, Diệp Khanh sớm đói đến mức bụng trước dán lưng sau.
"Thái y nói nương nương mấy ngày không ăn cơm, trước mắt không nên ăn thức ăn nhiều dầu, phải ăn đồ ăn thanh đạm dễ tiêu hóa." Sau khi Tử Trúc đi ra ngoài một chuyến, chỉ bưng về một chén cháo khoai lang bách hợp.
Nhìn chén cháo không một chút dầu, Diệp Khanh nhai giống như nhai sáp nuốt xuống.
Nàng vừa mới buông bát xuống, bên ngoài đã có tiểu thái giám hô to: "Bệ hạ giá đáo…"
Tử Trúc vội vàng lau khóe miệng cho nàng bằng khăn tay, lại giúp nàng chỉnh tóc, mới lui sang một bên.
Tiêu Giác vừa tiến vào, Tử Trúc vội vàng hành lễ, Tiêu Giác giơ tay lên, ý bảo nàng lui ra.
Lúc Tử Trúc đi ra ngoài còn tinh tế đóng cửa lại.
Tiêu Giác kéo một cái ghế ngồi trước giường Diệp Khanh, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một cái, Diệp Khanh vốn tưởng rằng cẩu hoàng đế muốn nói chút lời quan tâm khách sáo, bản thảo trả lời nàng cũng viết xong thì nghe thấy cẩu hoàng đế mang vẻ mặt ghét bỏ nói: "Ngu chết mất.”
Tác giả có điều muốn nói.
Một ngày nào đó trong tương lai.
Cẩu hoàng đế: A Khanh, ngươi nhìn tư thế quỳ của ta có chuẩn không?
Diệp Khanh: Ha ha!