Chương 14

Mặc dù không phải lần đầu thừa hoan nhưng hậu huyệt Vệ Kiến Sâm vẫn có chút đau rát, hắn xao động bất an nhíu chặt mày, chán ghét nói: "Ngươi đừng chạm bậy vào chỗ đó của ta, ta không muốn để ngươi đυ.ng."

Cúc huyệt khác với hoa huyệt phía trước, nó sẽ không tự động phân bố ra chất lỏng, chỉ nhét nửa đốt ngón tay đã rất miễn cưỡng, may mà cơn kí©h thí©ɧ phía trước phân thân có thể tạm thời trấn an Vệ Kiến Sâm. Vệ Du Dương cũng không mở miệng, tiếp tục nắm chặt dươиɠ ѵậŧ của hắn xoa vuốt vài cái, ngón tay linh hoạt liên tục lên xuống, ngẫu nhiên quét qua đầu đỉnh, cho đến khi chơi hắn tới nỗi lần thứ hai trầm mê trong tìиɧ ɖu͙©, không tự chủ được thả lỏng cơ thể.

"Còn giả đứng đắn làm gì, không phải chỉ chạm vào một chút là ngươi đã phát da^ʍ rồi sao." Vệ Du Dương chê cười chế nhạo hắn, một bên khai thác hậu huyệt của hắn, một bên an ủi dươиɠ ѵậŧ hắn, nhưng mà lối đi khô khốc lại ngoan cố cự tuyệt vật lạ xâm nhập, nửa ngày vẫn chưa thấy mềm, rơi vào đường cùng, y chỉ có thể rút ngón tay ra, cẩn thận suy nghĩ lối tắt tiện lợi hơn. Loại vấn đề này rất đơn giản, rất nhanh y đã nghĩ được cách.

Lòng bàn tay của thanh niên có rất nhiều vết chai do luyện kiếm, khi chúng nó cọ xát lên làn da mịn màn của hắn, cái loại cảm xúc kỳ lạ này càng thêm rõ ràng. Vệ Kiến Sâm cũng không để ý tới y trêu chọc, vặn vẹo eo truy đuổi nɧu͙© ɖu͙© làm người sa đọa, cổ họng phát ra vài tiếng lẩm bẩm mỏng manh, cực kì giống một con báo đen lười biếng... Nhưng mà, một khắc lúc hắn sắp lêи đỉиɦ, Vệ Du Dương chợt ngừng đυ.ng chạm, đẩy hắn ra.

Du͙© vọиɠ bị cắt đứt làm Vệ Kiến Sâm vô cùng khó chịu, hắn mất sức mà ngã ngồi trong nước, dò hỏi nhìn Vệ Du Dương, mặt mày tràn đầy tức giận vì dục cầu bất mãn, hơi cảnh cáo nói: "Dương nhi, cha sắp tức giận."

"Đừng giận đừng giận, con chỉ muốn ôm cha lên giường thôi, nơi này không tiện." Vệ Du Dương cúi người bế hắn ra khỏi nước, động tác mạnh mẽ bước ra khỏi thùng gỗ, bước chân dồn dập hướng tới phòng ngủ, đồng thời lấy giọng điệu thô nặng lại nhảy nhót nói: "Ta và cha chơi kí©h thí©ɧ hơn, để cha càng thêm sảng khoái."

Có lẽ là nhờ thành quả của việc dạy dỗ lâu dài, tuy bây giờ Vệ Kiến Sâm đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng hắn vẫn có thể bắt được cảm xúc tà nịnh trong ngữ điệu của Vệ Du Dương, hơn cả khinh thường chính là chờ mong, chỉ là mới bị đùa giỡn thôi nhưng thân thể chưa được phát tiết của hắn đã tự động tới gần l*иg ngực Vệ Du Dương, chỉ hận không thể nhanh chóng quấn quýt triền miên.

Cho dù hắn không thừa nhận thì hắn cũng đã hoàn toàn luân hãm rồi.

Trong cung điện này ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác, hai cha con không mảnh vải che thân mà di chuyển, sau khi bước vào một cái phòng đang mở rộng cửa, Vệ Du Dương liền vọt tới mép giường, đặt nam nhân mình đang ôm trong ngực lên đó. Tóc dài ẩm ướt của Vệ Kiến Sâm tán loạn trên giường, khiến cho đệm chăn cũng ướt đẫm, nhưng mà không có ai để ý tới vấn đề nhỏ này.

Không để người trên giường chờ lâu, ngay sau đó Vệ Du Dương đã phủ lên phía trên hắn, không tiếng động cười cười: "Nhắm mắt lại." Y ôn nhu dỗ dành, hơi thở đã có chút gấp gáp: "Ta muốn hôn ngươi."

Vệ Kiến Sâm giống như bị mê hoặc mà nhìn vào đáy mắt y, chưa đọc đã hiểu thâm tình không thèm che giấu kia, hắn do dự khép lại mi mắt, bây giờ hắn đáp ứng đồng nghĩa với việc ngầm đồng ý với quan hệ của bọn họ. Độ kiên nhẫn của Vệ Du Dương vô cùng kinh người, hắn đã nín nhịn đến nỗi lưng mướt mồ hôi nhưng vẫn có thể duy trì bình tĩnh, dựa theo từng bước đi mà thong thả cầu hoan.

"Thật ra, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì ngươi." Vệ Du Dương đột nhiên mở miệng nói, y hôn lên giữa trán Vệ Kiến Sâm, tiếp theo hôn lên chóp mũi hắn, vừa hôn vừa dùng ngôn ngữ nói lên tình cảm trong lòng mình: "Ta vẫn luôn yêu ngươi, trước nay chưa từng thay đổi."

Cho dù trong lòng đã biết rõ nhưng nháy mắt Vệ Kiến Sâm vẫn bị chấn động, hắn cảm nhận được đôi môi toàn tâm toàn ý của đối phương, cảm thấy trái tim giống như đang bị ngâm trong nước ấm, cơn cáu kỉnh vừa rồi cũng tiêu tán, trở nên yên lặng nhẹ nhàng.

"Bắt đầu từ lúc nào?" Hắn mở miệng hỏi, vừa mới nói ra, hắn mới phát hiện tiếng nói của mình vô cùng mềm nhẹ, còn có cảm giác ngọt ngào hân hoan không tự chủ được.

"Nửa năm sau khi ta dọn vào ngủ cùng với ngươi." Từng chữ mơ hồ không rõ thoát khỏi môi răng, mỗi lưỡi của Vệ Du Dương lướt qua khóe miệng cho tới cần cổ hắn, thuận thế đến ngực liếʍ láp hai đầṳ ѵú đỏ tươi, mặt khác còn lặng yên tách rộng hai chân của Vệ Kiến Sâm rồi quỳ gối ở giữa: "Cho nên ta mới kiên trì phải đi."

Đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ Vệ Kiến Sâm mới biết được đáp án hắn tự hỏi đã lâu, kì lạ chính là hắn không có chút bất ngờ nào, rất an tĩnh nằm thẳng, tùy ý để thanh niên trên người nhấm nháp mỗi tấc da của mình, dần dần đi đến cái bụng có chút khác thường của hắn.

"Hửm?" Vệ Du Dương bỗng nhiên ngừng lại, nghi ngờ kéo dãn khoảng cách, nhìn cái bụng không còn rắn chắc như lúc trước của Vệ Kiến Sâm hỏi: "Cha, hình như gần đây người hơi béo lên rồi."