Chương 4

Lúc này cũng đã quá trưa, mọi người ở phòng khách hàn huyên một lúc về đại thế võ lâm, khi Doãn Chí BÌnh nói đến vương gia Mông Cổ Hoắc Đô ở Trung Nguyên gian da^ʍ phóng túng thì Hoảng Dung tỏ vẻ phi thường tức giận, nói có dịp nhất định trừ đi tên võ lâm da^ʍ tặc. Nhưng Tiểu Vũ và Doãn Chí Bình lại hiểu ý cười thầm, không quá để ý, tâm lý cũng không hẹn mà gặp. Chính mình so với Hoắc Đô cũng không kém cạnh, sợ là đến lúc đó, da^ʍ tặc không trừ đi, lại cùng Hoắc Đô lên giường. Thật là Quách đại hiệp một đời anh minh, nhưng đối với da^ʍ tính của ái thê thì một chút biện pháp cũng không có.

Doãn Chí Bình đơn giản nói một chút, Quách Tĩnh gần đây ham mê luyện công, trong lúc nhất thời sẽ không hồi đảo. Hoàng Dung nghe được tin vui, bảo Tiểu Vũ lưu lại thay mặt chiêu đãi Doãn Chí Bình, còn mình thì trở về phòng.

Tiểu Vũ liền đưa Doãn Chí Bình đến khách phòng nghỉ ngơi, nói đến tối sẽ gọi hắn và sư mẫu cùng ăn cơm. Còn cố tình tiết lộ gân đây có một gian mộc phòng, là phong tắm sư mẫu buổi trưa hay thích đến tắm rửa, rồi mới hắc hắc da^ʍ tiếu. Mà Doãn Chí Bình cũng hiểu ý cũng da^ʍ tiếu cười theo, liên mồm đa tạ Tiểu Vũ quan tâm. Tiểu Vũ vội vàng nói:

-Doãn huynh khách khí rồi! Có hoa thơm mọi người cùng hưởng thôi, Doãn huynh cũng không nên dấu diếm nha, nghe nói Doãn Huynh làm mỹ nữ Cổ Mộ phái Tiểu Long Nữ khai bao, trái lại không bị Tiểu Long Nữ gϊếŧ chết báo thù, mà còn nhiều lần thừa dịp Dương Quá vắng mặt, phóng túng gian da^ʍ ai thê hắn.

Doãn Chí Bình hắc hắc cười:

-A…a! Lần sau có dịp nhất định sẽ cùng Tiểu Vũ huynh đồng thời thao Tiểu Long Nữ, chúng ta hợp tác lại thành song long hí phượng, ha ha ha…

-Ha ha! Đúng vậy, đúng vậy. Đến lúc đó còn phải nhờ Doãn huynh chỉ điểm thêm.

-Chỉ điểm thì không dám, Tiểu Vũ huynh không phải đã đem Trung Nguyên đệ nhất mỹ nữ tâm hoa phóng túng sao!

Tiểu Vũ giả vờ cả kinh hỏi:

-Doãn huynh làm sao biết được?

-Ta vừa nhìn đã biết ánh mắt sư mẫu của ngươi, khi nói chuyện tỏa ra mị thái, nhất định là thường xuyên trầm mê đường tình, mới có thể kiều mỹ như vậy, mà nàng chỉ kêu Đại Vũ huynh đưa đi hài tử, không gọi ngươi đi, chính là không nử rời khỏi ngươi rồi.

-Oa! Doãn huynh thật là suy luận bất phàm, đoán một cái đã trúng!

-Không dám! Tiểu Vũ huynh cũng cần phải chiếu cố ta một chút nhé, hắc hắc…!

-Doãn huynh yên tâm! Sư mẫu ta, nàng từ nhỏ thể chất đã không giông người thương, trời sinh tính hảo da^ʍ, hơn nữa sư công từ nhỏ đã cho nàng ăn kỳ trân dị thảo, nàng hiện tại thật sự không hổ Trung Nguyên đệ nhất da^ʍ nữ, ha ha! Chờ một chút ngươi cẩn thận nhìn vào phòng tắm sẽ biết!

-A! Đa tạ Tiểu Vũ huynh đệ nâng đỡ, bần đạo sau này nhất định hoàn thành tâm nguyện của ngươi với Tiểu Long Nữ!

Tiểu Vũ nghe vậy cao hứng phi thường, trong lòng thầm nghĩ:

-Dương quá a, dương quá, nhìn ta sau này thế nào chơi đùa kiều thê Tiểu Long Nữ của ngươi.

Nhìn lại thời gian cũng không còn sớm, liền quay sang Doãn Chí Bình nói:

-Ta cũng không làm phiên Doãn huyn nữa.

Vái chào xong liền rời khỏi khách phòng.

Doãn Chí Bình thấy thời gian ăn cơm còn một lúc nữa mới đến, liền đi ra cửa phòng, nghe thấy phòng tắm không xa truyền tới tiếng nước chảy.

Phòng tắm là một gian phòng lớn, trên ván gỗ hình như có người cố ý đυ.c một lỗ, có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong. Khi Doãn Chí Bình đến gần phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy, hiển nhiên là có người đang tắm rửa.

Doãn Chí Bình nghe thấy tiếng phụ nữ rêи ɾỉ, âm thanh rất nhỏ. Doãn Chí Bình không khỏi sợ run, vội vàng đứng im vểnh tai nghe ngóng, nhưng cũng không nghe thấy gì nữa. Doãn Chí Bình nghi hoặc mình nghe nhầm, nhưng vừa tiến đến lại nghe thấy rêи ɾỉ thống khổ như tiếng khóc, Doãn Chí Bình đoán chắc là tiếng đàn bà thống khổ rêи ɾỉ. Doãn Chí Bình nhìn không được tiến lại gần, từ cái lỗ hổng đưa mắt nhìn vào.

-Trời của ta ơi! Một …đại mỹ nữ, thật sự là “Trung Nguyên đệ nhất mỹ nhân” Hoàng Dung.

Doãn Chí BÌnh thần kinh đột nhiên khẩn trương, lúc này Hoàng Dung thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cả người tựa vào vách tường, dang hai chân, lộ ra động đào nguyên mê người kia. Hai tay đang không ngừng ma sát âʍ ɦộ đỏ hồng của nàng, hai mắt khép hờ, miệng nhỏ hé mở. Doãn Chí BÌnh biết Hoàng Dung đúng là đang làm …chuyện đó.

-Ưhm…ưhm…

Hoàng Dung lắc lắc đầu, thở ra tiếng rêи ɾỉ.

Hoàng Dung đang tắm rửa tại sao lại đi làm chuyện này? Doãn Chí BÌnh nghĩ chắc tám phần là do Quách Tĩnh vắng mặt, vô pháp thỏa mãn nàng, Tiểu Vũ lại đi tiếp chuyện mình, cho nên chỉ đành làm vậy để giảm bớt dục hỏa. Cũng khó trách, Hoàng Dung xinh đẹp như vậy, lại đi gả cho trượng phu ham mê võ học, nhìn từng khoảng mê người trên thân Hoàng Dung, hai vυ" không bởi vì nuôi hài tử hay nam nhân đùa bỡn mà xệ xuống, vẫn phi thường to lớn đầy đăn vểnh lên, nhũ đầu thâm hồng, đàn tính kinh người, trương lên như muốn chảy nước. Nhìn tiểu phúc phía dưới như không quan hệ với việc nàng đã sinh qua đứa trẻ, eo của nàng vẫn rất nhỏ. Nhĩn xuống chút nữa…a! Chính là động đào nguyên đùa bỡn anh hùng hảo hản khắp thiên hạ, âm mao của nàng rất thưa thớt, nguyên cả ngoại âm lộ ra, âm hạch cũng hưng phấn lồi ra ngoài, cũng hiểu được tính dục của nàng mạnh mẽ hơn người, âm thần hồng hồng giương ra phía ngoài, theo Hoàng Dung xoa nắn không ngừng chảy ra da^ʍ thuỷ xuống bắp đùi.

-Hư… chết…

Hoàng Dung run rẩy thân thể, ngữ âm mơ hồ rêи ɾỉ.

Lúc này Hoàng Dung đưa một tay xoa bóρ ѵú của mình, hai nhũ đầu thâm hồng kia bị xoa nắn dần cứng lên, chảy ra một ít sữa, toàn thân co giật…

-Ai… lão thiên…muốn chết mất…

Động đào nguyên dưới âm mao mềm mại của Hoàng Dung không ngừng chảy ra da^ʍ thuỷ, âm mao mềm mại bết lại cùng một chỗ.

Hoàng Dung vô lực rêи ɾỉ, cũng không biết mình đến nơi nào nữa, toàn thân vặn vẹo bất an, cả thân trắng nõn lay động uốn éo, nhưng tay vẫn hướng vào bên trong huyệt đông cọ xát.

Hoàng Dung thân thể uốn cong, hai mắt nửa nhắm nửa mở nhìn âm hôm mình, lại đưa bàn tay đang xoa vυ" đến âʍ ɦộ, dùng hai ngón tay banh hai mép thịt ra, lật hai phiến âm thần ra ngoài, tay khác đưa ngón tay tiến vào bên trong động đào nguyên, giả như kê ba rút ra cắm vào, tự đùa bỡn âʍ ɦộ mình.

Hoàng Dung ngón tay cắm vào rút ra, hiển nhiên có rất nhiều kɧoáı ©ảʍ, chỉ thấy trên mặt nàng mang nụ cười dâʍ đãиɠ, da^ʍ thuỷ từ tử ©υиɠ nàng chảy ra tràn trề. Theo ngón tay xuất nhập, hai phiến âm thần cũng vừa thu vào lộ ra, đầu nàng lắc qua lắc lại, trong miệng không ngừng kêu rên:

-Ưhm…a…a…

Doãn Chí Bình bị đáng vẻ phóng đãng của nàng dẫn dụ tính dục lên, kê ba nhanh chóng trướng đại. Doãn Chí Bình cũng mặc kệ sẽ phát sinh hậu quả, nhanh chóng tiến vào phòng tắm, hướng đến Hoàng Dung đang nằm đi đến ôm lấy nàng.

Hoàng Dung kinh hô:

-A? Ngươi….ngươi……

-Quách phu nhân, không cần kêu lên, ta đến…để làm cho người sung sướиɠ.

Doãn Chí Bình môi hôn lên Hoàng Dung, Hoàng Dung giãy dụa tránh né trong lòng Doãn Chí Bình.

-Ưhm…không muốn…xú đạo sĩ….

Không để ý tới kháng cự của nàng, nàng kháng cự như vậy đôi với Doãn Chí Bình mà nói chính là sự cổ vũ. Doãn Chí Bình vội vàng liếʍ mυ"ŧ vυ" đầy đặn của Hoàng Dung.

-Không muốn….ta không muôn…

Hoàng Dung trong miệng liên tục kêu không muôn, nhưng hạ thân lại giang ra dựa vào hạ thân Doãn Chí Bình, âʍ ɦộ hướng về phía kê ba thẳng đứng của Doãn Chí Bình, không ngừng cọ xát. Doãn Chí Bính cảm thấy một cổ nhiệt lưu từ dưới người Hoàng Dung truyền vào thân thể mình. Doãn Chí Bình mạnh mẽ đè Hoàng Dung xuống mặt đất phong tắm, toàn thân áp xuống.

-Xú đạo sĩ….ngươi muốn làm cái gì?

-Làm cho ngươi sung sướиɠ!

-Ư…ngươi…

Doãn Chí Bình dùng sức phân khai hai đùi Hoàng Dung, khiến âʍ ɦộ ẩm ướt của nàng trình ra trước mắt. Doãn Chí Bình cầm kê ba hướng tới động khẩu Hoàng Dung đẩy vào nhưng lại bị trượt ra, Doãn Chí Bình gấp gáp đến độ trong mắt toàn sao.

-Quách phu nhân, tiểu da^ʍ huyệt của ngươi quá nhỏ, ở chỗ nào vậy?

-Tự mình tìm đi.