Chương 9: Phong ba (Hai)

Lâm thị truy vấn một câu: "Mẫu thân, người muốn tam đệ muội đến Lạc Hà Các ở?"

Lão phu nhân gật đầu: " Ừm, ngày mai ngươi bắt đầu tìm người sửa sang lại, trong phòng nên bày biện tốt một chút, thiếu cái gì cứ đến nhà kho lấy."

Để người khác ở tại Lạc Hà Các, Lâm thị trăm lần không muốn. Lạc Hà Các gần với Nhã Đình Cư của nàng, trong viện được mở rộng, không khí sáng ngời. Nàng nhiều lần đề nghị muốn để Bác Nhi vào ở, nhưng lão phu nhân lại lấy lý do ở gần mẫu thân sẽ ảnh hưởng đến việc học nên mãi không chịu nhả Lạc Hà Các ra.

Không nghĩ tới lần này lão phu nhân lại hào phóng như vậy, chỉ là con vợ lẽ còn chưa thành gia lập thất, đây còn gì là quy củ nữa! Trong lòng Lâm thị vạn lần tức giận, nhưng không dám để lộ ra ngoài, ngoài miệng chỉ đành vâng dạ.

Tiểu nha hoàn tiến vào thi lễ bẩm báo: "Lão phu nhân, yến hội đã chuẩn bị xong rồi."

Hạ Hầu Sương chạy nhanh tiến lên một bước, đi cùng lão phu nhân, mọi người theo sau ngồi vào trước bàn dùng thiện.

Hạ Hầu Sương trên đường trở về sân viện của mình, rất xa nhìn thấy Hạ Hầu Trạch đứng ở phía trước.

"Nhị ca là đang đợi ta sao?" Hạ Hầu Sương cười hỏi.

"Đã gặp mặt rồi, chi bằng để vi huynh đưa muội muội trở về." Hạ Hầu Trạch cười sang sảng, tránh đi câu hỏi của Hạ Hầu Sương.

Kiếp trước vì Lâm thị chỉ điểm, nói mình là đích trưởng nữ hầu phủ, thân phận tôn quý, không cần cùng mấy người nhị phòng và tam phòng qua lại, tránh cho mất thân phận.

Chính mình lúc ấy nói gì nghe nấy, hiện tại ngẫm lại thấy buồn cười vỡ nào. Cùng chính huynh muội có cùng quan hệ huyết thống xa cách, thế nên sau khi gả chồng gặp điều không như ý cũng không có người duỗi tay tương trợ.

Chính mình khi cáu giận đều là không biết cao thấp, không ngờ ngay từ đầu bản thân mình đã làm sai.

Hạ Hầu Sương có chút kỳ quái, nhị ca đi lâu như vậy lại không nói một lời. Hiện tại như đang cố tình chờ mình, cũng không phải vì đưa mình trở về.

"Nhị ca có phải có chuyện muốn nói hay không?" Hạ Hầu Sương nhịn không được mà hỏi.

"Ta chỉ là cảm thấy kỳ quái, huynh muội chúng ta mấy ngày không gặp, muội muội vì sao lại thay đổi to lớn như vậy?" Hạ Hầu Trạch có chút ngượng ngùng.

Cái này vốn không phải là chuyện mà người làm đường huynh nên hỏi, nhưng vì bản thân không thật sự thích đem nghi vấn nghẹn ở trong lòng, nên liền chờ Hạ Hầu Sương trên đường trở về mà tìm tòi đến hỏi.

"Không biết nhị ca có nghe nói hay không, mấy ngày trước ta đi chùa dâng hương, vào ngày cuối cùng từng có một nam tử bên ngoài tiến vào trong thiên điện." Hạ Hầu Sương hỏi ngược lại.

Hạ Hầu Trạch có chút kinh ngạc: "Còn có việc này? Hôm nay ta vừa mới về nhà, còn chưa từng nghe người khác nói đến."

Hạ Hầu Sương đem sự tình ngày ấy kể ra hết một lần, Hạ Hầu Trạch nghe xong liền hỏi: "Nói như vậy, là muội muội hoài nghi Vương ma ma cố ý, mà Vương ma ma là người bên cạnh đại bá mẫu, nên muội cảm thấy chuyện này là do đại bá mẫu bày mưu đặt kế?"

Không phải cảm thấy, mà là khẳng định! Chỉ là lời này không biết phải nói thế nào với nhị ca.

Nàng chỉ đáp lại đơn giản: "Đúng vậy."

Hạ Hầu Trạch bừng tỉnh ngộ: "Không trách được thái độ hôm nay của muội đối với đại bá mẫu, không biết muội muội về sau có tính toán gì không?"

"Nếu Lâm thị an phận một chút, muội còn kính trọng nàng như mẫu thân, nhưng nàng làm ra sự tình như vậy, người như thế sao xứng là mẫu thân của muội!" Thần sắc Hạ Hầu Sương tiêu điều vắng vẻ với vẻ mặt quyết liệt.

Hạ Hầu Trạch tự cảm thấy kinh ngạc, giờ phút này trên người Hạ Hầu Sương nào có nửa phần yếu đuối, chẳng lẽ là ngày thường giả vờ.

Ngay sau đó liền lắc đầu nghĩ, chính mình nào có thể tưởng tượng được. Nhất định là chuyện này đã làm muội muội đối với Lâm thị quá thất vọng rồi, chỉ có thể nói như thế, bất quá như vậy mới giống nữ nhi nhà tướng.

Hạ Hầu Trạch lại lo lắng nói: "Nàng ta tuy là mẫu thân trên danh nghĩa của muội, nhưng nói thế nào cũng là trưởng bối, nếu đối với nàng ta có gì bất hiếu, sẽ tổn hại đến danh dự của muội."

Hạ Hầu Sương nhìn lông mày thẳng tắp của Hạ Hầu Trạch, sự lo lắng này không giống như giả, trong lòng ấm áp: "Nhị ca không cần lo lắng, nếu nàng thật sự sinh sự, muội đều có biện pháp giải quyết."

Mặt mày Hạ Hầu Sương như như bức tranh quốc sắc, hoa nhường nguyệt thẹn, lời nói sắc bén càng thêm diễm lệ động lòng người.

Nhìn ánh mắt linh động của Hạ Hầu Sương, Hạ Hầu Trạch trong lòng thầm khen nói: "Xem ra muội muội đã định liệu trước rồi, nhị ca muốn hỗ trợ cũng không được." Nói xong tâm trạng buồn khổ một phen.

Làm cho Hạ Hầu Sương buồn cười nói: "Đa tạ nhị ca, bất quá muội thật sự có chuyện muốn làm phiền nhị ca."

Tuy là huynh muội cùng nhà, nhưng ngày thường ít cùng nhị ca này tương giao. Tối nay nghe nhị ca nói chuyện hành sự ổn thỏa trượng nghĩa, xem ra không phải là hư danh.

"Muội nói đi." Tinh thần Hạ Hầu Trạch chấn động.

"Muội muốn mua mấy hạ nhân cùng vài người am hiểu dược lý để kinh doanh cửa hàng thật tốt."

"Muội nói cái này đều không dễ mua được, chỉ có thể từ từ đến, có khả năng phải đợi một thời gian dài." Hạ Hầu Trạch nghe được yêu cầu, trầm tư một chút, muốn hỏi một vì sao muốn mua loại người hầu này, nhưng không biết mở miệng thế nào.

Người hiểu dược lý phải học y tới mấy năm mới thông thạo, dù vô dụng đến đâu cũng sẽ không tự bán bản thân mình, rốt cuộc vẫn là phải chờ xem.

"Vậy đa tạ nhị ca trước." Hạ Hầu Sương thi lễ nói.

Hạ Hầu Trạch vội vàng xua tay: "Nhưng trước tiên muội không nên vội đa tạ ta, chờ mọi sự đã thành thì lại tạ không muộn."

Hạ Hầu Sương gật đầu cong môi cười vâng dạ, nói chuyện một hồi cũng đã về tới Bích Sọt Hiên.

Hạ Hầu Trạch cáo từ nói: "Vậy nhị ca đi trước, muội cứ chậm rãi đợi tin tức của ta."

"Được." Hạ Hầu Sương nhìn theo bóng dáng nhị ca rời đi, chỉ cảm thấy tâm tình vui sướиɠ nhẹ dâng, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng.

Nhã Đình Cư.

Lâm thị vừa uống một ngụm trà xong lại phun ra: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi muốn bỏng chết ta à?"

Nàng trực tiếp ném chén trà lên trán Ngọc Hà, chỉ nháy mắt trên trán xuất hiện dòng máu chảy xuống. Ngọc Hà không dám lau, nhanh chóng quỳ xuống xin tha.

"Cút đi."

Ngọc Hà che trán lại, thiếu chút nữa đυ.ng vào Hạ Hầu Yên đang đi vào.

"Lại chọc mẫu thân ta tức giận, đồ vô dụng ngu xuẩn nhà ngươi." Trong mắt Hạ Hầu Yên mang theo sự khinh thường mà mắng, Ngọc Hà mặt đỏ ngậm nước mắt, chạy ra sân.

Lúc chạng vạng, Xảo Ngữ đi vào phòng bếp lớn lãnh nguyên liệu nấu ăn, khi sải bước qua sân bên cạnh rừng trúc, mơ hồ nghe được tiếng khóc một trận. Men theo tiếng khóc tiến lại phía rừng trúc, thì ra lại là Ngọc Hà bên cạnh phu nhân.

Chỉ thấy Ngọc Hà dựa người vào thân trúc, thút tha thút thít nức nở. Nghe được tiếng bước chân đến liền nhanh chóng ngẩng đầu, dùng ống tay áo lau chùi lau chùi đôi mắt sưng đỏ một cách lung tung.

"Ai nha, Ngọc Hà tỷ tỷ, sao trán ngươi lại chảy máu như thế, này..." Xảo Ngữ không nói xong, cuống quít tiến lên dùng tay che miệng vết thương lại, "Mau, đi theo ta lấy thuốc."

Ngọc Hà cũng là cô nương trong sạch, chỉ vì phụ thân qua đời ngoài ý muốn, mẫu thân đau ốm trên giường, đệ muội trong nhà còn nhỏ, thật sự là nghèo không còn đường sống, mới tự bán thân mình vào hầu phủ.

Vì nhanh nhẹn khéo léo mà bị phu nhân lựa chọn, trở thành đại nha hoàn của Nhã Đình Cư. Người ngoài xem thì vinh quang vô cùng, nhưng thật không biết tính tình phu nhân tàn bạo dễ giận, một chút không thuận liền phát hỏa, đem trút lên người nha hoàn.

Trước đó những lúc như vậy thì có Vương ma ma khuyên bảo, hiện tại Vương ma ma nằm trên giường không dậy nổi, nên những ngày tháng này của mình càng khó sống.

Xảo Ngữ lấy nước cho Ngọc Hà rửa mặt, lấy ra thuốc mỡ bôi trên miệng vết thương, còn bảo rằng đây chỉ là vết thương ngoài da, nhìn thì nguy hiểm nhưng thật ra không đáng ngại gì.

"Thuốc này ngươi cầm lấy, mỗi ngày bôi hai lần, là tiểu thư ban thưởng cho, dùng rất tốt." Xảo Ngữ đem bình thuốc đưa cho Ngọc Hà.

"Cảm ơn ngươi, Xảo Ngữ." Hai mắt Ngọc Hà đỏ hoe, mũi nấc lên, đưa tay nhận lấy.

"Ngươi là bị phu nhân đánh sao?" Xảo Ngữ cẩn thận hỏi.

Ngọc Hà nhẹ gật đầu: "Ừm."

Xảo Ngữ truy vấn nói: "Vì cái gì mà đánh ngươi?"

Ngọc Hà nhẹ giọng: "Phu nhân tâm tình không tốt."

Vừa nghe lời này, Xảo Ngữ liền nổi giận: "Tâm tình không tốt liền đánh ngươi, phu nhân sao lại không nói lý như thế."

"Ngươi đừng nói nữa." Vẻ mặt Ngọc Hà khủng hoảng, nhanh ngăn Xảo Ngữ lại.

"Được, không nói nữa, mệnh ngươi cũng thật là khổ, vẫn là tiểu thư của chúng ta tốt, người lớn lên đẹp, tính tình cũng tốt, đối với chúng ta càng tốt." Nhìn vẻ mặt thoả mãn của Xảo Ngữ, tâm Ngọc Hà sinh hâm mộ.

"Thật là hâm mộ ngươi, làm nha hoàn chỉ hy vọng có chủ tử tốt."

Xảo Ngữ không biết khuyên bảo như thế nào, nhất thời không biết nói gì. Chỉ nghe được lâu lâu trong phòng truyền ra, âm thanh của Ngọc Hà nhỏ giọng nức nở.