Một lát sau, Lục Hồ từ ngoài tiến vào với tiếng thở dốc, Xuân Nha chạy nhanh đến hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?" Lục Hồ liếc nhìn Vương ma ma một cái rồi đáp: "Ma ma nói chúng ta phải trở về, nên ta phải lau sạch xe ngựa một chút."
Nhìn thấy Hạ Hầu Sương sắp sửa đứng dậy, Xuân Nha chạy nhanh đến đỡ tiểu thư nhà mình dậy.
"Vương ma ma, sao ngươi còn ở đây, lại còn có việc gì?" Nhìn sang Vương ma ma vẫn bất động tại chỗ, Hạ Hầu Sương liếc mắt về phía bà ta rồi nói.
"Lão nô không còn việc gì, lão nô xin cáo lui." Vương ma ma bụm mặt chật vật bất kham rồi vội vã chạy ra ngoài.
Lục Hồ không khỏi kinh ngạc hỏi: "Bà ta bị làm sao vậy?"
Xuân Nha nhìn Hạ Hầu Sương, thấy Hạ Hầu Sương tỏ ý cho phép thì cong môi cười nói: "Bị ta đánh đó." Nàng ghé sai tai Lục Hồ, thì thầm nói nhỏ.
"Tiểu thư, nếu việc này không ổn, thì nô tì đem trói cái tên vô lễ xông vào điện kia rồi giải lên quan, đem hắn đuổi đi thì quá tiện nghi cho hắn rồi!" Tay Lục Hồ xoắn lấy khăn lụa, vẻ mặt căm tức nói.
"Chính là vì tiểu thư chúng ta biết trước hôm nay sẽ có nam tử xông vào, nếu không còn bảo ta chờ ngoài điện làm gì?"
Nhìn bộ dạng của Xuân Nha, Hạ Hầu Sương cố ý thâm cao nói: "Tiểu thư nhà ngươi chính là biết kiếp trước, đoán được tương lai."
"Tiểu thư thật lợi hại!" Xuân Nha vỗ tay khen.
Hạ Hầu Sương bị bộ dạng bướng bỉnh của nàng chọc đến buồn cười.
Trong lòng Hạ Hầu Sương thầm nghĩ: Ngươi cũng biết lời ta nói đều là thật, ông trời xót thương cho ta sống lại một đời, tất nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù.
Hôm nay đối với Vương ma ma ra tay cũng chính là đem bộ mặt của Lâm thị mà tàn nhẫn đánh. Đem bà ta thả về chờ Lâm thị một lần nữa hành động, nếu đem hắn vào đại lao thì Lâm thị sẽ không biết thế nào mà diễn mở màn.
Có điều chuyện này tương đối phức tạp, không tiện nói cho hai nha hoàn bọn họ biết được.
Bên ngoài ngôi chùa, Trần Thuỵ bị ném văng ra, loạng choạng bò dậy nhặt mũ thì không cẩn thận liền bị ngã.
Phía sau truyền đến tiếng cười của mấy tên hộ vệ, "Tên tiểu tử này, lại dám ngang nhiên rình mò tiểu thư của chúng ta."
"Không biết bản thân là cóc ghẻ, mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Cũng không tự nhìn lại xem thân phận của mình..." Đủ lời cười nhạo chế giễu xa xa truyền đến.
Mặt mày Trần Thuỵ đỏ bừng đầy xấu hổ, trong lòng không khỏi chua xót.
Chình mình cũng là thiếu niên tú tài, ở quê nhà cũng là một thần đồng nổi danh. Hắn tự xưng là học rộng tài cao, lần này lại tràn đầy tự tin mà vào kinh thi thố.
Sau khi vào kinh liền vội kết giao tài tử tứ phương, không bao lâu khổ tận cam lai thì đúng lúc gặp được một bạn tốt, đó là quản gia của Lâm phủ Lâm Kỳ.
Lại nói người bạn tốt này, là quản gia cho chủ sự Binh Bộ Lâm Hoành Dật.
Lâm Hoành Dật tuy chỉ là một quan viên phẩm chính lục, nhưng muội muội ruột thịt của hắn lại được gả cho nhất đẳng công Trấn Bình hầu phủ làm vợ kế. Vì là người một nhà nên nước lên thì thuyền lên, cách hành sự cũng tỏ ra cao quý.
Tuy rằng Lâm Kỳ chỉ là quản gia nhưng ra tay rộng rãi, thích kết bạn với người có tài thi sĩ.
Sau khi kết bạn cùng Lâm Kỳ, quả nhiên theo như lời bạn tốt mà hào phóng làm người hào sảng. Không hề nhắc đến lời mời ngày thường, hằng ngày đem đến tặng tài vật cứu tế, Trần Thuỵ không khỏi nhanh chóng cảm kích như lửa sém lông mày, từ đó dẫn đến xem nhau như tri kỷ.
Hai ngày trước cùng Lâm Kỳ uống rượu, hắn vô tình để lộ một tin tức mà hắn vô tình trộm được cho Trần Thuỵ nghe.
Đại cô nãi nãi Lâm phủ gả cho Trấn Bình hầu phủ làm vợ kế, vì nguyên Trấn Bình phu nhân trước đã qua đời, chỉ còn để lại hai nhi tử, một trai một gái.
Trưởng tử hầu gia hàng năm đóng giữ biên quan tất nhiên không đề cập tới, lại nói đến hôn sự của trưởng nữ vẫn luôn là mầm bệnh trong lòng Lâm thị. Sớm đã bắt đầu lặng lẽ xem mối.
Trong phủ từng mượn tiếng gió truyền rằng đây chỉ là đầu tuyển, chỉ cần chính tiểu thư nhìn trúng nam tử trong lễ cập kê, là có thể đem hôn sự định đoạt, cũng có thể coi như đầu tuyển bên hầu gia phía biên quan xa xôi kia.
Nói đến tiểu thư hầu phủ này, bộ dạng tất nhiên không cần nói nhiều, là giai nhân có nhan sắc đứng đầu kinh thành, tính tình lại dịu dàng lương thiện.
Cuối cùng lại để lộ ra, tiểu thư hầu phủ chính là hai ngày sau, đến chùa dâng hương cho mẹ ruột, sẽ nấn ná lại trong chùa vài ngày.
Lâm Kỳ sau khi nói xong liền trêu: "Ta xem Trần huynh học rộng tài cao, mạo muội so cùng Phan An, nếu ngươi đến nhìn trộm Hạ Hầu tiểu thư kia, vạn nhất là bị nói nhìn trúng, không chừng sẽ còn lưu thành một giai thoại nữa."
Người nói vô tình người nghe có ý, hắn sau khi về nhà thì suy nghĩ mấy ngày, tự mãn với tướng mạo cùng với một bụng thi thư của mình, nói không chừng thật sự lại có thể trở thành con rể hầu phủ, một bước lên mây.
Càng nghĩ càng không được, lại nhiều lần tìm tên họ Lâm tìm ý kiến, mới thúc đẩy được chuyến hành trình lên chùa hôm nay.
Thiên kim hầu phủ quả nhiên khí độ bất phàm, chỉ cần đứng ở đâu cũng đều khiến cho người khác không dám khinh thường. Không ngờ tới lời nói cũng chưa làm chính mình nhiều lời, đã bị người ném ra ngoài.
Trần Thuỵ một bên cảm thán bi phẫn, vì xuất thân chính mình không cao quý, tự cảm thấy không dám trèo cao. Một bên trong lòng tự giác sợ đắc tội hầu phủ, ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình. Hiện tại chỉ nghĩ được cách chạy nhanh đến tìm Lâm Kỳ, bộc bạch ra toàn bộ chuyện hôm nay, xem thử còn cứu vãn được đường sống hay không.
Suốt một đêm không có việc gì, sáng sớm ngày hôm sau Hạ Hầu Sương cùng hai nha hoàn ngồi trên xe ngựa hồi phủ.
Xe ngựa đi nửa ngày rồi, xuyên qua cổng thành thì đến con đường cái phồn hoa, hướng về ngõ nhỏ Kinh Lâm. Khác với tiếng rao hàng phập phồng lên xuống ngoài đường cái thì ngõ nhỏ Kinh Lâm lại yên tĩnh không một tiếng ồn ào.
Ngõ nhỏ Kinh Lâm cách tường thành hoàng cung không xa, toạ lạc theo thứ tự là vương phủ của hoàng thân quốc thích, dinh thự tam công cùng mấy nhà hầu phủ. Nhiều phủ đệ này là do hoàng thượng khâm thưởng, cho nên người chức vị càng cao thì phủ càng hướng ra ngoài mặt phố.
Tổ tiên Trấn Bình hầu phủ vẫn luôn theo những đời hoàng đế trước vào sinh ra tử. Sau khi khai quốc, nhiều đời hoàng đế trước lập nên vương triều, đã phong tổ tiên Hạ Hầu làm đệ nhất hầu gia.
Nam nhi Hạ Hầu gia cũng chưa bôi nhọ vinh quang này, sau khi nam tử thành niên đều liên tiếp đến trấn giữ vùng biên quan.
Hiện giờ tổ mẫu Hồng thị trong nhà, cũng là hổ tướng lãnh môn. Cũng từng lão hầu gia đến biên quan, đồng cam cộng khổ chống đỡ giặc ngoại xâm.
Chỉ tiếc, lão hầu gia trong lần giao chiến ác liệt thì không còn trở về, còn Hồng thị đã mang thai ba tháng, thương tâm đến độ mà bất hạnh sinh non đứa con út.
Hoàng thượng cảm thấy bọn họ một nhà trung dũng, sách phong Hồng thị làm nhất phẩm phu nhân.
Hồng thị ở goá một tay chống đỡ hầu phủ, một tay nuôi nấng hai đứa con của mình. Đích trưởng tử Hạ Hầu Trung sau khi thành niên thì nhận chỉ đến biên quan trấn thủ một phương. Còn con thứ Hạ Hầu Lâm làm quan Binh Bộ thị lang.
Hạ Hầu Sương còn có một thúc thúc là con vợ lẽ Hạ Hầu Đình. Mẫu thân hắn Vương thị vốn là nha hoàn hồi môn của Hồng thị, bị Hồng thị làm chủ đính hôn làm di thái thái của lão hầu gia.
Vương thị sau khi sinh hạ Hạ Hầu Đình, thân thể lâm bệnh triền miên đến vài năm sau thì buông tay nhân thế, vị con người vợ lẽ này cũng là được nuôi dưỡng bên cạnh lão phu nhân, cùng lão phu nhân tương đối thân cận.
Trong nháy mắt đã về tới phủ, Xuân Nha tiến lên gõ cửa. Hai gia nô sau khi mở cửa thì nhanh như chớp hướng về phía trong viện thông báo tin tức đại tiểu thư đã trở về.
Xuống xe ngựa, Hạ Hầu Sương phân phó gia nhân lui xuống, nàng không về sân viện của mình mà trực tiếp đến bái kiến tổ mẫu.
Xuyên qua sân vườn là đến Duyên Hạc Đường của lão phu nhân. Xa xa người còn chưa tới, đã nghe được trong phòng truyền đến âm thanh vui cười náo nhiệt.