Chương 24: Thăm bệnh

Hạ Hầu Sương phân phó Nguyệt Vân âm thầm kiểm tra quan hệ của mấy người chọn mua nguyên liệu phòng bếp bên trong hầu phủ.

Mấy nha hoàn này của Hạ Hầu Sương tất nhiên trung thành không cần phải nói. Nhưng tính tình Xuân Nha quá mức ngay thẳng, chuyện trong lòng không giấu được. Lục Hồ trước nay làm việc hảo thủ, tính tình lại quá mức trầm mặc ít lời.

Xảo Ngữ nhỏ tuổi nhất, thiếu vài phần nhạy bén. Nha đầu Xuân Thiền kia ngày thường trong mắt chỉ có tiểu thư nhà mình, hay lỗ mãng, gặp chuyện bất bình đều xông ra đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, việc tìm hiểu tin tức này tất nhiên là không thể giao cho nàng.

Nguyệt Vân tâm tư tỉ mỉ, làm việc chu đáo ổn thỏa. Tuy thời gian bên người Hạ Hầu Sương không dài, nhưng lại được Hạ Hầu Sương tin tưởng, việc này giao cho nàng xử lý tất nhiên là ổn thỏa. Sau đó lại phân phó một tiểu nha hoàn đi gọi Vương Xung đến.

Vương Xung sau khi nghe tiểu nha hoàn thông báo mình được gọi thì lập tức dời bước nhanh đến. Tới Bích Sọt Hiên rồi, Vương Xung phát hiện Hạ Hầu Sương không dựng sẵn tấm bình phong, trực tiếp ngồi ở trong phòng chờ.

Vừa gặp Vương Xung phát hiện, chỉ là mấy ngày không gặp, khí chất vị đại tiểu thư này so với lần trước ở trong chùa miếu càng thêm thoát tục xuất trần, diễm lệ động lòng người, khí thế cũng càng thêm uy nghiêm, chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ thôi cũng khiến cho người người không dám khinh thường.

Vương Xung chắp tay: "Không biết đại tiểu thư hôm nay sai người gọi tiểu nhân tới có gì phân phó?"

"Vương hộ vệ không cần đa lễ, hôm nay mời ngươi đến là có một chuyện cần giúp đỡ." Hạ Hầu Sương bảo Vương Xung ngồi xuống.

Xuân Nha tay mắt lanh lẹ chuyển một cái một ghế đến, chờ Vương Xung ngồi ổn định rồi, Hạ Hầu Sương không chút hoang mang tiếp tục nói: "Mấy nha hoàn bên cạnh ta ra ngoài không tiện, muốn nhờ Vương hộ vệ giúp ta điều tra rõ chi tiết mấy người ngoài phủ này."

Vương Xung nhận lấy một xấp giấy từ tay Xuân Nha, trên giấy viết tên bốn người, tinh tế xem thì nhận ra bốn người này mình đều biết, đều là phòng bếp chọn mua.

Bên trong phủ tuy các chủ tử không tính là nhiều, cùng lắm cũng hơn mười vị, nhưng nha hoàn bà tử các nơi, người hầu cùng mấy gã sai vặt linh tinh vụn vặt ngoài viện tính xuống dưới cũng có trên dưới một trăm người.

Bữa cơm hàng ngày tất nhiên là chuyện quan trọng hàng đầu, phòng bếp mỗi viện các nơi đều có một người nấu chính, còn lại những người phụ giúp việc bếp núc rải rác xuống dưới có gần mười người, mỗi ngày con số chi phí chi tiêu trong phủ càng khiến người ta kinh hãi.

Từ lâu lão phu nhân đã lập ra quy củ, chọn mua từ bốn người phụ trách, một tổ hai người cùng nhau phân công, phụ trách gạo và mì thịt cùng mấy loại rau dưa trái cây khi chọn mua. Mỗi nửa tháng hai tổ tiến hành trao đổi, tránh cho bên trung gian kiếm lời bỏ vào túi tiền riêng.

Lâm thị vẫn luôn tuân theo quy củ lão phu nhân đã đặt ra, sau đó Hạ Hầu Sương tiếp nhận việc quản lý ngắn ngủn mấy ngày không có khả năng sửa đổi. Xảo Ngữ sau khi hồi bẩm, Hạ Hầu Sương một mặt tra ra lời đồn đại của mấy ngày qua vừa vặn đã là giữa tháng, hai tổ luôn thay phiên trông coi nhau, tạm thời không được biết là ai ra tay, chỉ có thể từ quan hệ trong ngoài của bốn người chọn mua này mà điều tra.

Vương Xung nhận mệnh lệnh xong cũng không hỏi nhiều, chỉ nói nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày chắc chắn sẽ điều tra rõ, sẽ đến phục mệnh sau, nói xong hắn cáo từ rời đi.

Vương Xung đối với những chuyện điều tra không rõ ngọn ngành này, chuyện không nên hỏi sẽ không hỏi, không nên nói sẽ không nói, chỉ dùng tâm làm tốt nhiệm vụ được giao.

Trong lòng Hạ Hầu Sương không khỏi thầm khen, phó thác cho người này thật đáng tin cậy. Trong tâm chợt nảy ra ý tưởng muốn hắn đến bên cạnh làm hộ vệ, lần sau gặp lại nhất định phải dò hỏi kỹ.

Sau cơm trưa, Hạ Hầu Sương dẫn theo mấy nha hoàn thăm Xuân Thiền. Xuân Thiền hàng năm tập võ, sức khoẻ so với người đều tốt hơn nhiều, mới mấy ngày dưỡng thương đã có thể ngồi dậy đi lại.

Hạ Hầu Sương đến, trong phòng đang có tiểu nha hoàn đỡ Xuân Thiền xuống giường, nhìn thấy Hạ Hầu Sương đã đến, Xuân Thiền toét miệng cười nói: "Tiểu thư."

Hạ Hầu Sương thấy vậy, nhẹ trách mắng: "Chưa khỏi hẳn đã muốn xuống giường lộn xộn rồi, cẩn thận kẻo miệng vết thương lại nứt ra bây giờ."

"Nô tì đều đã khỏi rồi, không tin tiểu thư người xem..." Xuân Thiền nói xong liền nâng tay múa chân biểu diễn, làm Hạ Hầu Sương một phen buồn cười.

"Được rồi, tiểu thư biết ngươi rất giỏi rồi, đừng chạy nhanh nữa, mau dừng lại đi, nếu không một hồi động vết thương lại đau, còn phải làm phiền Lâm đại phu đến nữa." Xuân Nha chạy nhanh tiến đến, ngăn nha đầu dở hơi đang tiếp tục biểu diễn này lại, đỡ đi đến mép giường.

Xuân Thiền ngoài miệng tuy lẩm bẩm, nhưng cũng sợ Hạ Hầu Sương và Xuân Nha, nên đành phải nghe lời nằm xuống giường.

"Xuân Thiền, ngươi hãy khoẻ nhanh lên, bên người ta càng ngày càng có nhiều chuyện phiền toái, cảm giác người bên cạnh đều không đủ dùng." Hạ Hầu Sương dùng lời nói thấm thía nói.

"Tiểu thư, nô tì nghe Lục Hồ nói người bắt đầu tiếp nhận công việc vặt, khí thế rất uy phong, đáng tiếc nô tì ở đây không nhìn thấy được." Xuân Thiền nói có chút tiếc nuối.

Hạ Hầu Sương chỉ im lặng, không nói gì.

"Đương nhiên là uy phong rồi, tiếc là ngươi không thấy được tình cảnh lúc đó, tiểu thư dạy bảo rất uy nghiêm, làm cho những quản sự đó chỉ biết gật đầu nghe lời." Xuân Nha mở miệng, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Xuân Thiền nghe được, hai mắt tỏa ánh sáng: "Thật sao? Dạy bảo như thế nào?"

Xuân Nha nhìn thoáng qua Hạ Hầu Sương, thấy khoé miệng Hạ Hầu Sương mỉm cười, vẫn chưa có chút không vui, liền gan lớn mà bắt chước lại.

Xuân Nha ngồi xuống ghế, bắt chước khí thế và thần thái tự nhiên của Hạ Hầu Sương, ho khan một tiếng nói: "Ta biết nhiều chư vị quản sự người làm lâu năm trong phủ, làm việc chắc hẳn khiến cho người khác yên tâm. Ta nhận được phó thác của tổ mẫu, chưởng quản công việc vặt trong phủ, tất nhiên sẽ có rất nhiều chỗ không hiểu muốn được thỉnh giáo các vị, nhưng chư vị cũng không cần lợi dụng ta tuổi nhỏ mà nổi lên tâm tư lừa bịp, nếu như phát hiện có hành vi này, nhẹ thì đoạt đi chức vụ, nặng thì đuổi ra hầu phủ!"

"Sự vụ trong phủ cứ theo thông lệ ngày trước, mời các vị quản sự lần lượt tiến lên nói một chút về sự vụ phụ trách hàng ngày." Xuân Nha nhanh mồm dẻo miệng bắt chước lại giống như đúc.

Mọi người bắt đầu liền ngừng thở, yên lặng nghe, sau khi nghe xong, Xuân Thiền vỗ tay reo hò: "Tiểu thư thật lợi hại!" Lại khen: "Xuân Nha tỷ tỷ bắt chước cũng thật giống."

Nguyệt Vân đứng bên cạnh người Hạ Hầu Sương vẫn luôn lẳng lặng chưa ra tiếng, nàng đi theo lão phu nhân từ nhỏ nên vẫn luôn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, chưa từng ở bên cạnh lão phu nhân vui cười chơi đùa làm chuyện khác người, càng không thể càn quấy nói giỡn chủ tử nhà mình như thế.

Vốn dĩ nhìn hành động của Xuân Nha, Nguyệt Vân có ý muốn ngăn cản, sau khi nhìn lướt qua đại tiểu thư, thấy vẻ mặt đại tiểu thư mỉm cười, ý tứ cổ vũ đồng ý cho Xuân Nha đùa giỡn, nàng chỉ phải ngượng ngùng đem tâm thu hồi.

Chờ Xuân Nha nói xong, không khí trong phòng sinh động không ít, Xuân Thiền càng hết sức vui mừng, Nguyệt Vân mới hiểu được ý tứ của Hạ Hầu Sương.

Ngày đó Xuân Thiền bị thương, Nguyệt Vân tuy không rõ ràng nội tình lắm, nhưng trong lòng hiểu rõ, đại phu nhân đau lòng cho vết thương của tam tiểu thư, lửa giận không chỗ phát tiết, đành phải đem lửa giận này phát đến chỗ mấy nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư.

Vì không dám xuống tay với đại tiểu thư, đành phải đem chủ ý đánh tới bên người mấy nha hoàn, ngày đó bắt ép áp giải Xuân Thiền, dùng gia pháp chỉnh đốn hại Xuân Thiền suýt chút mất nửa cái mạng.

Nghe Trần ma ma nói, đại tiểu thư ngày ấy vì Xuân Thiền mà bức ép đại phu nhân xin lỗi, lão phu nhân vì xót thương cho đại tiểu thư mà đoạt đi quyền nội trợ, chuyện này đối phu nhân tuy là nói thương tận tâm cốt, nhưng cũng không thể đền bù được nỗi đau da thịt mà Xuân Thiền phải chịu.

Nha hoàn bán đứt bản thân thường đều không đáng tiền, chỗ nào cũng có một vài người bị chủ tử mang ra trút giận đánh chết, ngày đó tam tiểu thư bị thương cũng đã xử trí hai nha hoàn bên cạnh mình, nghe nói lão phu nhân chỉ là cho người mang chút ngân lượng an ủi người nhà bọn họ.

Cùng đại tiểu thư đã ở chung nhiều ngày, dù chưa thấy ngoài miệng nói qua cái gì, nhưng thường xuyên phân phó Xảo Ngữ làm chút điểm tâm mang đến cho Xuân Thiền, hôm nay lại tự mình đến thăm. Nghe nói tâm tình người bệnh càng vui vẻ thì càng mau khỏi bệnh, Xuân Nha hôm nay một phen đùa giỡn như chọc cười Xuân Thiền, hẳn đây cũng là tâm tư của đại tiểu thư này.