Chương 23: Công việc vặt

Giờ Mẹo sáng sớm hôm sau, Hạ Hầu Sương liền sớm rời khỏi giường.

Ngồi trước bàn trang điểm, Lục Hồ dùng gấp đôi thời gian ngày thường giúp Hạ Hầu Sương chải một kiểu tóc đẹp. Xuân Nha chọn y phục tới lui, phải tỉ mỉ chọn kỹ hồi lâu mới quyết định được bộ y phục đỏ, trên đầu mang bộ trang sức khảm đá quý màu đỏ mà lão phu nhân ban tặng.

Sau khi giúp Hạ Hầu Sương sửa sang lại, Xuân Nha khen: "Kiểu trang điểm hôm nay của tiểu thư thật có khí thế, những quản sự đó khẳng định không dám khinh thường."

"Đúng vậy, bọn họ chắc chắn không dám khinh thường." Lục Hồ mọi hôm trầm mặc, hôm nay cũng phụ họa Xuân Nha nói.

Nhìn mấy nha hoàn bên cạnh này còn khẩn trương hơn cả mình, Hạ Hầu Sương không khỏi buồn cười: "Yên tâm, ta sẽ làm cho bọn họ tin phục."

"Nô tì biết tiểu thư là lợi hại nhất, chắc chắn bọn họ sẽ nghe lời tiểu thư." Xuân Nha tận hết sức lực tiếp tục thổi phồng.

Khi mấy người đang ở cạnh trêu ghẹo nhau, Xảo Ngữ bưng tới một ít điểm tâm, Hạ Hầu Sương tùy ý dùng một ít, ngoài cửa tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo rằng quản sự các nơi đã đến đông đủ.

Chờ khi Hạ Hầu Sương bước ra sân, hơn mười vị quản sự các nơikhoanh tay đứng thẳng, đã ở trong viện chậm rãi chờ đợi. Xuân Nha chuyển một cái ghế bành đến, dìu Hạ Hầu Sương ngồi xuống. Nguyệt Vân liền bảo quản sự các nơi lần lượt đến báo cáo.

Chư vị quản sự thấy Hạ Hầu Sương ra tới, đều chuẩn bị tinh thần đối ứng, tuy nói mọi người đều có chút kinh ngạc vì sao lão phu nhân lại để đại tiểu thư quản lý công việc vặt, trước đó đều nghĩ là đại phu nhân yêu cầu chiếu cố mà nâng đỡ cho tam tiểu thư, ngoài ra còn có nhị phu nhân, vậy mà không nghĩ đến lão phu nhân lại lướt qua, không cần đến nhị phu nhân, trực tiếp muốn đại tiểu thư chưởng quản nội trợ, đủ có thể thấy địa vị của vị đại tiểu thư này trong lòng lão phu nhân.

Huống chi trước một ngày đó, lão phu nhân đã từng thông báo qua cho các quản sự, cho nên tuy trong lòng mọi người có chút bất nhất nhưng vẫn là không dám có điều gì chậm trễ.

Quản sự các nơi trừ một vài bà tử mà Hạ Hầu Sương ngày thường ngẫu nhiên từng gặp qua một vài lần, còn lại đều là những gương mặt xa lạ, hôm nay để bọn họ tự tiến đến báo tên, giới thiệu công việc của ngày thường.

Một ít quản sự trả lại đối bài đã nhận hôm qua, sau khi Nguyệt Vân thẩm tra đối chiếu cẩn thận từng cái, quay sang Hạ Hầu Sương gật đầu bảo không có sai lầm. Lại phân phát đối bài, sau khi thẩm tra đối chiếu yêu cầu công việc trong phủ của ngày hôm nay, thì tất cả đều giải tán.

Trong phòng, Hạ Hầu Sương cười nói với Nguyệt Vân: "Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ có Nguyệt Vân cô nương, nếu không thì không thể thuận lợi suôn sẻ như vậy được."

Nguyệt Vân nhấp môi cười: "Tiểu thư quá khen, nô tì bất quá chỉ là phụ trợ, nói như vậy thật là làm khó nô tì rồi."

"Nếu ta muốn giữ ngươi lại Bích Sọt Hiên lâu dài, không biết ý của Nguyệt Vân cô nương như thế nào?" Hạ Hầu Sương nhàn nhạt hỏi.

Nguyệt Vân này luôn thông minh lanh lợi, tuy là đại nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, nhưng không cao ngạo không nóng nảy, các phòng khác khi nhắc tới đều là khen ngợi, bởi vậy có thể thấy được tâm cơ khá mượt mà.

Từ nhỏ Nguyệt Vân đã đi theo bên người lão phu nhân, đối với mấy công việc lặt vặt trong hầu phủ dễ như trở bàn tay, sổ sách của phòng thu chi cũng từng đã tiếp xúc qua rồi.

Lão phu nhân lần này sai Nguyệt Vân đến phụ trợ, đã chính miệng xác minh với mình, không khác nào ý muốn để Nguyệt Vân ở lại Bích Sọt Hiên lâu dài.

Ngày ấy Nguyệt Vân chủ động muốn giúp mình chải tóc, xem ra là đã nắm được tâm ý của lão phu nhân, còn có ý thân cận với mình. Nhưng bản thân nàng chưa từng chưa từng hỏi qua, hôm này có cơ hội, Hạ Hầu Sương không chút do dự đem suy nghĩ trong lòng dò hỏi.

"Có thể ở lại bên cạnh đại tiểu thư, nô tì tất nhiên là nguyện ý." Nguyệt Vân không kiêu ngạo không xu nịnh đáp.

Nguyệt Vân ngày đêm đi theo bên người lão phu nhân, không nói đến đoạn thời gian lão này phu nhân đối với đại tiểu thư khá coi trọng, mà nói về Xuân Thiền ngày ấy bị đại phu nhân trách đánh, Hạ Hầu Sương vì Xuân Thiền không tiếc đắc tội đại phu nhân, tự bản thân cảm giác nếu đi theo một chủ tử trọng tình nghĩa như vậy quả thật không còn gì tuyệt bằng.

Luận về thân phận, Hạ Hầu Sương thân là đại tiểu thư con vợ cả hầu phủ, ngày sau xuất giá cũng xứng với danh con cháu hoàng thất, làm nha hoàn bên người đại tiểu thư, không lo sau này không có được một tiền đồ tốt đẹp.

Nguyệt Vân tất nhiên là tư tưởng thông suốt thấu đáo, thấy Hạ Hầu Sương hỏi chuyện tất nhiên là không chút do dự liền đồng ý.

Sau khi Hạ Hầu Sương báo cho lão phu nhân, được chấp thuận thì Nguyệt Vân đã ở lại Bích Sọt Hiên.

Mấy ngày kế tiếp, Hạ Hầu Sương xử lý công việc vặt càng ngày càng thuận tay, thoạt nhìn quản sự các nơi cũng là đã cố gắng hết tận chức trách của mình.

Một ngày này, Xuân Nha từ bên ngoài trở về, vừa thấy Hạ Hầu Sương, liền thở phì phì bẩm báo: "Tiểu thư, mấy nha hoàn và bà tử bên ngoài nói bậy, nói chúng ta cắt xén chi phí các phòng của phòng bếp."

Hạ Hầu Sương vừa nghe lời này, thần sắc không khỏi ngưng trọng, hỏi: "Vì sao lại có những lời nói này? Ngươi mau nói lại cho ta biết."

Xuân Nha từ từ kể ra: "Nô tì mấy lần ra ngoài đều tình cờ nghe thấy một vài nha hoàn cùng các bà tử tụ tập cùng nhau nói to nói nhỏ, sau khi nhìn thấy nô tì thì không nói chuyện nữa, chờ nô tì đi rồi mới thảo luận tiếp."

"Hôm nay lại gặp tình huống này, nô tì liền giả vờ rời đi, sau đó trốn một bên lén nghe bọn họ nói, đã nhiều ngày trong viện các chủ tử đều bị giảm vật phẩm, có đôi khi phòng bếp lớn đều không có chuẩn bị, có phải là sau khi tiểu thư người chưởng quản công việc vặt lại muốn cắt giảm chi phí hay không. Nô tì nghe xong tức giận quá, nên lao ra ngoài cùng bọn họ tranh luận, bọn họ vừa thấy nô tì, liền thề thốt phủ nhận lời nói vừa rồi."

Xuân Nha vốn mồm miệng lanh lợi, một phen lời nói đem mọi chuyện xảy ra thuật lại rành mạch, Hạ Hầu Sương nghe xong trầm tư một lát, phân phó nói: "Đi gọi Xảo Ngữ tới, ta có chuyện muốn căn dặn."

Xảo Ngữ đang ở phòng bếp nhỏ nghe được tiểu thư kêu chính mình, không dám chậm trễ, đi vào khuê phòng của Hạ Hầu Sương, Xảo Ngữ hỏi: "Tiểu thư, người có gì cần phân phó cho nô tì?"

"Ta muốn cho ngươi thay ta làm một chuyện." Hạ Hầu Sương từ từ nói.

"Xin tiểu thư căn dặn." Xảo Ngữ cúi đầu lên tiếng.

"Những ngày sau ngươi đến phòng bếp giúp ta để ý, các vật phẩm đồ ăn lại không được chuẩn bị đầy đủ cho các viện." Hạ Hầu Sương phân phó nói.

Để Xảo Ngữ đi là thích hợp nhất, nàng vốn là một đầu bếp nữ của phòng bếp lớn, Xảo Ngữ đi đến phòng bếp, người khác sẽ nghĩ chỉ là đi tìm mẫu thân của mình. Nếu thật sự có người âm thầm phá rối, tạm thời cũng phát hiện không được Xảo Ngữ.

Xảo Ngữ lĩnh mệnh liền lui ra, liên tục mấy ngày đều đi phòng bếp lớn giúp mình quan sát để ý. Người người trong phòng bếp sôi nổi khen Xảo Ngữ hiếu thuận, bất quá cũng có người nghi ngờ hỏi vì sao không cạnh đại tiểu thư hầu hạ mà lại chạy đến phòng bếp xem náo nhiệt, Xảo Ngữ đều có nhiều lý do thoái thác khiến người không truy hỏi nữa.

Mấy ngày sau, sự tình tra xét đại khái đã rõ ràng, Xảo Ngữ trở về cạnh Hạ Hầu Sương phục mệnh.

"Nói như vậy, không phải là người trong phòng bếp làm, mà là chỗ chọn mua có vấn đề." Hạ Hầu Sương sau khi nghe Xảo Ngữ bẩm báo, trầm tư nghĩ thông suốt ngọn nguồn sự tình.

"Tiểu thư, hay là nô tì đem chỗ chọn mua của mấy quản sự tới, dò hỏi bọn họ một phen." Xuân Nha nghe xong, xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử.

"Nếu dám ở dưới mí mắt ta làm ra việc này, chứng tỏ bọn họ không hề sợ hãi, hiện tại gọi bọn họ tới chỉ biết cãi cọ lẫn nhau, chờ thăm dò bọn họ rõ ràng chi tiết, sau đó sẽ cùng xử trí một lượt." Hạ Hầu Sương trong lòng minh bạch, ngày ấy lão phu nhân đoạt quyền chấp quản nội trợ của Lâm thị, liền giao lại cho mình, xem ra đã chọc đến nỗi bực dọc trong lòng Lâm thị này.

Nhiều ngày như vậy nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng kỳ thật mưa gió gợn sóng. Sau lưng chuyện này tất nhiên có người âm thầm bày mưu đặt kế, nói không chừng chính là kiệt tác của Lâm thị. Nhưng chưa thăm dò chi tiết mà tùy tiện ra tay khác nào rút dây động rừng, Hạ Hầu Sương tạm thời kiềm chế bất động, suy nghĩ đối sách.