Một đêm chưa từng ngủ ngon, buổi sáng tỉnh lại hai mắt Hạ Hầu Sương hơi sưng vù, Xuân Nha chạy nhanh sai một tiểu nha hoàn, mang tới khối băng mát lạnh đắp lên mắt.
Vì trong người Lục Hồ còn thương thế vẫn chưa khỏi, nên hôm nay trong phòng chỉ còn lại có một mình Xuân Nha bận rộn, bên ngoài lúc này vào bẩm báo: "Nguyệt Vân cô nương đến."
Nguyệt Vân cười ngâm ngâm đi vào nhà, nhìn Hạ Hầu Sương thi lễ nói: "Lão phu nhân cho mời đại tiểu thư."
"Sớm như vậy tổ mẫu gọi ta, không biết là có việc gì hay không?" Hạ Hầu Sương tuy trong miệng hỏi nhưng chưa từng chậm trễ bảo Xuân Nha nhanh chóng trang điểm cho mình.
"Đại tiểu thư, xin đừng gấp, lão phu nhân cũng biết tiểu thư mới vừa dậy, phân phó nô tì đến đây hầu hạ." Nguyệt Vân tiếp nhận lược trong tay Xuân Nha, nhẹ nhàng chải cho Hạ Hầu Sương một nhánh tóc đẹp, khen: "Tóc đại tiểu thư thật tốt, đen nhánh sáng bóng mềm mại, hôm nay từ nô tì vì người cài cây trâm này."
"Vậy thì làm phiền Nguyệt Vân cô nương rồi." Hạ Hầu Sương khách khí nói.
Sau đó, Hạ Hầu Sương cùng mọi người tới Duyên Hạc Đường.
Hôm nay Hạ Hầu Sương ăn mặc một thân y phục màu đỏ, tôn thêm làn da trắng như tuyết. Trên đầu nghiêng nghiêng cắm một cây trâm cài toàn thân sáng xanh biếc, trang sức trên tóc chưa từng mang dư thừa. Là một thiếu nữ diễm lệ động lòng người, rực rỡ hoa nở mùa xuân, loá mắt như minh châu.
Lão phu nhân nhìn thấy Hạ Hầu Sương càng ngày càng giống dung nhan của mẫu thân Dung thị, Dung thị năm đó là ở độ tuổi mười sáu thanh xuân rực rỡ gả vào hầu phủ, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, sinh hạ Hạ Hầu Sương không bao lâu liền qua đời. Đáng thương cho đứa nhỏ này, nếu Dung thị kia còn sống sẽ không uỷ khuất như ngày hôm qua.
Thấy Hạ Hầu Sương đi đến bên người, lão phu nhân thu hồi cảm xúc, cười nói: "Sương nha đầu chớp mắt đã là đại cô nương." Đối Trần ma ma nói: "Đem bộ trang sức mà ta khảm đá đỏ ra, để Sương nha đầu mang về, diện cùng với một y phục đỏ này quả là cực đẹp."
"Tổ mẫu, năm nay người mới vừa cho cháu gái một bộ trang sức mới, còn chưa có cơ hội mang." Hạ Hầu Sương ngồi bên cạnh lão phu nhân, giận cười nói.
"Thời tiết ấm áp, thiệp mời thưởng xuân của các phủ cũng sẽ mời nhiều lên, đến lúc đó cứ thay đổi trang sức mà mang. Cũng là nên để các cô nương như ngươi mang, để lại chỗ này của ta, bộ xương già này của ta cũng không dùng được."
Hạ Hầu Sương không chối từ, bảo Xuân Nha nhận lấy đồ trang sức trong tay Trần ma ma.
Sau khi bồi lão phu nhân ăn sáng, lão phu nhân cho những người trái phải lui xuống, chỉ chừa Trần ma ma ở lại hầu hạ.
Đối Hạ Hầu Sương nói: "Mẫu thân ngươi sáng sớm hôm nay, sai người đem chìa khoá các phòng cùng sổ sách đưa tới, ta nghĩ ngươi cũng đã lớn, nên học chưởng quản sự vụ, hôm nay kêu ngươi tới chính là muốn ngươi tiếp nhận những công việc lặt vặt trong phủ."
Hạ Hầu Sương không nghĩ tới tổ mẫu lại có tính toán này, đây là chuẩn bị muốn đưa mình lên làm chưởng quản nội trợ: "Cháu gái chưa bao giờ quản lý sự vụ, nhưng có thể hỗ trợ tổ mẫu."
"Không biết có thể từ từ học, ta sai Nguyệt Vân phụ giúp ngươi, không phải sợ, có cái gì tổ mẫu chống lưng cho ngươi." Ánh mắt của lão phu nhân kiên định nhìn Hạ Hầu Sương.
"Phụ thân ngươi lúc ở tuổi của ngươi, đã là một người đi đầu ở biên quan, trên người ngươi chảy huyết mạch của phụ thân ngươi, đều nói hổ phụ sinh hổ tử, ngươi cũng sẽ không thua kém." Lão phu nhân nhắc tới trưởng tử của mình, vẻ mặt kiêu ngạo.
Lại nói tiếp: "Phẩm tính ngươi rất kiên nghị, là một cô nương tốt, tuy nói chưa từng tiếp xúc qua những việc này, nhưng cứ thử làm đi, tổ mẫu tin tưởng ngươi có thể làm tốt."
Trong lòng Hạ Hầu Sương ấm áp, tổ mẫu tín nhiệm mình như thế, không ngượng ngùng mà đáp: "Cháu gái sẽ không làm tổ mẫu thất vọng."
Nhìn sang sảng về phía Hạ Hầu Sương, lão phu nhân gật đầu: "Vậy mới giống phong thái tiểu thư con vợ cả hầu phủ chứ."
"Nhị phu nhân." Ngoài cửa truyền đến vài tiếng thỉnh an, Vương thị dẫn theo Hạ Hầu Tĩnh vào phòng.
Lão phu nhân nhìn về phía hai người họ rồi nói: "Vừa vặn có một chuyện muốn tuyên bố, nếu đã tới rồi ta sẽ nói cho các ngươi."
Vương thị vừa nghe liền lập tức eo lưng thẳng thắn, lão phu nhân trịnh trọng như thế, nhất định là đại sự, chẳng lẽ là chuyện quản lý nội trợ.
Chỉ nghe được lão phu nhân nói tiếp: "Ta muốn để Sương nha đầu chưởng quản nội trợ, ngươi là trưởng bối, hằng ngày nhiều ít cũng phụ giúp một chút."
Nghe xong lời này, Vương thị quả thực không thể tin được vào chính tai mình, nụ cười trên mặt dần dần đọng lại, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Hạ Hầu Sương nói: "Mẫu thân, nàng ta chỉ là một nha đầu còn chưa trưởng thành, quản lý hầu phủ của chúng ta lớn như vậy, nàng ta có thể làm tốt sao?"
Nhìn vào biểu cảm kích động của Vương thị, lão phu nhân nhíu nhíu mày: "Vương thị, chú ý lời nói của ngươi, đây là Duyên Hạc Đường! Không phải là nơi ngươi la lối khóc lóc!"
Vương thị chính là hổ giấy, vừa thấy lão phu nhân trừng mắt, sợ tới mức thu hồi móng vuốt, như kim đâm vào bóng cao su thoát khí: "Con dâu cũng là lo lắng, sợ đại tiểu thư ứng phó không được."
"Chuyện này không cần ngươi lo lắng, ta đều có an bài. Nhưng thật ra ngươi không cần gây thêm phiền là được." Lão phu nhân lạnh lùng nói.
"Mẫu thân..." Vương thị vốn định hôm nay tới đây, có thể thăm dò ý tứ của lão phu nhân, không nghĩ tới lại bị lão phu nhân trực tiếp thông báo, để đại tiểu thư chưởng quản nội trợ. Tâm tình rốt cuộc không nhịn được, nắm chặt khăn lụa trong tay xoa tới xoa lui, miễn cưỡng ngồi một hồi, sau đó đứng dậy cáo lui.
Sau khi lão phu nhân dặn dò Hạ Hầu Sương vài câu, người còn đang bệnh nên mệt mỏi, thấy vậy cảnh như vậy, Hạ Hầu Sương đứng dậy cáo lui.
Trên đường chính diện gặp phải Hạ Hầu Tĩnh đang đứng đợi mình, vừa bước tới Hạ Hầu Tĩnh kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."
Hạ Hầu Sương xem nàng có chuyện gì muốn nói, nhìn qua Xuân Nha và Nguyệt Vân bên người, hai tì nữ tự giác mà lui về phía sau vài bước.
Hạ Hầu Tĩnh hổ thẹn nói: "Ta là muốn nhận lỗi với tỷ tỷ. Vừa rồi ở chỗ của tổ mẫu, mẫu thân nghĩ sao nói vậy, nhưng không có ác ý, hy vọng tỷ tỷ không cần để ở trong lòng."
Hạ Hầu Sương đợi Hạ Hầu Tĩnh nói xong, đôi mắt không hề gợn sóng: "Ta không có trách ý tứ của nhị thẩm, huống chi nhị thẩm nói cũng là lời nói thật, ta xác thật chưa từng chưởng quản qua nội trợ. Giờ phút này nói đến cũng là trong lòng thấp thỏm, về sau chắc chắn còn phải làm phiền đến nhị thẩm trợ giúp. Chúng ta là người một nhà, nhị muội không cần khách khí như thế."
Hạ Hầu Sương vẫn luôn đối với nhị muội này ấn tượng không tồi, an tĩnh thủ mình, không tranh không đoạt. Đời trước Hạ Hầu Tĩnh gởi gắm sai người, một đời này chỉ mong có thể tìm được một vị rể hiền.
Hạ Hầu Tĩnh lặng nghe xong không khỏi vui mừng ra mặt: "Đại tỷ tỷ có thể nghĩ như thế, vậy ta an tâm rồi."
Hạ Hầu Tĩnh cảm thấy đại tỷ tỷ từ sau khi từ chùa miếu trở về, khí thế thay đổi sắc bén, một đôi mắt dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ từ đáy lòng, Hạ Hầu Sương như vậy làm cho mình cảm thấy sợ hãi. Hạ Hầu Sương có thể khẳng định như vậy, có thể liền an tâm.
"Tỷ tỷ mới vừa tiếp nhận công việc vặt, chắc chắn có rất nhiều việc cần hoàn thành, muội muội liền không quấy rầy, cáo lui trước." Hạ Hầu Tĩnh uyển chuyển rời đi.
Thúy Trúc Hiên.
Nghe được lão phu nhân đem quyền chưởng quản nội trợ cho Hạ Hầu Sương, Lâm thị đem chén thuốc trong tay quăng ngã một cái dập nát. Buồn bực nói: "Nha đầu Hạ Hầu Sương này, vậy mà lại dám bá chiếm nội trợ, một con tiểu nha đầu chưa cập kê lại có dã tâm này, ta thật là coi thường ngươi rồi!"
Vương ma ma kéo thương thế đến hầu hạ Hạ Hầu Yên, chạy nhanh khuyên giải nói: "Hiện tại đại tiểu thư chính là niềm vui của lão phu nhân, phu nhân chớ nên cùng nàng ta xung đột chính diện. Cứ để cho nàng ta đắc ý mấy ngày, những bà tử mà trước đó chúng ta sắp xếp làm nội gián, tự khắc sẽ đến trước mặt phu nhân thông báo đúng thời điểm."
Một hồi lại nói tiếp: "Tưởng bà tử chúng ta phái đến phòng bếp, nam nhân của bà ta đang làm quản sự ở trang viên của phu nhân, hiện tại chính là lúc dùng người."
Nghe xong lời này, Lâm thị trong lòng vừa động: "Nếu đại tiểu thư muốn quản lí công việc vặt, vậy phải tìm cho nàng một chuyện vặt để làm rồi."
"Vậy lão nô lập tức an bài." Vương ma ma hiểu ý, cười gian xảo.