Chương 19: Trách cứ

Hạ Hầu Sương nhìn Xuân Thiền đang thoi thóp thở từng hơi trên ghế, một thân lửa giận từ trên người tràn ra ngoài, đè lên người chúng bà tử đang quỳ trên đất. Chúng bà tử nơm nớp lo sợ không dám phát ra tiếng, trong lúc nhất thời trong viện lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được thanh âm nức nở của Xuân Nha và Lục Hồ.

Người có nghịch lân, sau khi trọng sinh một đời, sự quan trọng của mấy nha hoàn này trong lòng Hạ Hầu Sương, địa vị không thua gì tổ mẫu. Hạ Hầu Sương giờ phút này tự trách, việc tính kế Hạ Hầu Yên quá mức qua loa, suy nghĩ không chu toàn. Vì muốn chính mình nhất thời thấy thoải mái, lại liên lụy Xuân Thiền thiếu chút nữa đem mạng vứt bỏ.

Hạ Hầu Sương nắm chặt bàn tay, móng tay bị đứt một đoạn cũng không hề phát hiện, chỉ cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.

"Lâm đại phu, bên này." Nguyệt Vân dẫn theo Lâm đại phu tiến vào viện, âm thanh nói chuyện khiến Hạ Hầu Sương bừng tỉnh.

Lâm thị, hôm nay ta nhất định phải vì Xuân Thiền báo thù!

Trong mắt Hạ Hầu Sương hiện lên tia lạnh lẽo quét về phía khuê phòng của Hạ Hầu Yên, bên ngoài ầm ĩ như thế, Lâm thị cùng mấy nha hoàn bên người không một người tới, thật là không biết sợ hãi.

Lâm đại phu buông hòm thuốc, xốc xốc Xuân Thiền, xem xét mí mắt cùng thương thế một chút, hồi bẩm nói: "Lão phu nhân, đại tiểu thư, nha hoàn này chỉ là ngất xỉu, thương thế trên người có chút nghiêm trọng, cần nhanh chóng dùng thuốc. Trước tiên đem người dìu đến chỗ sạch sẽ, lão phu kê chút thuốc uống cùng thuốc thoa ngoài da cho cô nương này dùng."

"Làm phiền Lâm đại phu." Mặt mày Hạ Hầu Sương lạnh ngắt nói lời cảm tạ.

Lâm đại phu có chút kinh ngạc, nghe nói cô nương này là nha hoàn bên người đại tiểu thư, nhưng như thế nào lại bị đánh trong viện của tam tiểu thư.

Đã nhiều ngày nay thật là rối loạn, đầu tiên là tam tiểu thư bị thương ở chân, sau là lão phu nhân sinh bệnh, hiện tại lại nha hoàn này bị đánh, một trận này đã muốn đem mình phải mệt chết rồi. Lắc lắc đầu tự đi kê phương thuốc đi.

Sau khi an bài phía Xuân Thiền xong, Hạ Hầu Sương đuổi kịp lão phu nhân cùng nhau vào khuê phòng Hạ Hầu Yên.

Chỉ thấy Lâm thị ngồi ở mép giường bưng một chén thuốc, một bàn tay cầm cái muỗng múc thuốc tinh tế, sau khi thổi thì đưa đến miệng Hạ Hầu Yên.

Nghe được động tĩnh, Lâm thị nâng tay, đem chén đưa cho Ngọc Hà bên cạnh, đứng dậy đối với lão phu nhân thi lễ nói: "Mẫu thân sao lại đến đây, con dâu nghe nói người bị bệnh, vốn định Yên Nhi uống thuốc xong sẽ đến Duyên Hạc Đường thỉnh an."

"Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, không nghĩ tới ngươi lại có thể ngồi an ổn." Lão phu nhân vào nhà, nhìn đến bộ dạng định thần của Lâm thị, không khỏi phẫn nộ nói.

"Xin mẫu thân bớt giận, không biết mẫu thân đến đây, nếu không con dâu đã sớm nghênh đón." Lâm thị nhanh chóng bồi tội.

Vì nghĩ cùng con dâu mình cãi nhau sẽ làm mất thân phận, lão phu nhân hừ lạnh một tiếng không đáp. Để tay lên bàn tay Trần ma ma rồi ngồi xuống hỏi: "Tam nha đầu hôm nay thế nào?"

"Hôm nay khá hơn nhiều, chỉ là ở phòng trong buồn chán, muốn ra ngoài một chút, chỉ là mẫu thân không đồng ý." Hạ Hầu Yên nhìn Lâm thị làm nũng nói.

"Mẫu thân ngươi là quan tâm ngươi, đây cũng là Lâm đại phu giao phó, muốn nhanh khỏi thì không được nháo loạn." Lại chuyển hướng sang Lâm thị hỏi: "Tức phụ lão đại, nha hoàn trong viện kia là chuyện như thế nào?"

"Mẫu thân là đang nói đến Xuân Thiền kia sao, vốn dĩ con dâu muốn kêu nàng lại đây hỏi mấy câu, không ngờ nha đầu này lại đả thương mấy bà tử, con dâu bất đắc dĩ mới kêu hộ vệ đem nàng bắt lại đây." Lâm thị không sợ hãi nói.

Nãy giờ Hạ Hầu Sương vẫn đang cố kìm nén cơn giận của mình, giờ phút này cũng không nhịn được nữa, ánh mắt đông lạnh cùng thanh âm lộ ra hàn ý nói: "Mẫu thân chẳng lẽ là đã quên Xuân Thiền là nha hoàn của ta, có cái gì sai cũng do ta quản giáo. Không biết hôm nay Xuân Thiền đã phạm sai điều gì, lại làm mẫu thân cho người đánh nàng như vậy?"

Hạ Hầu Sương tản ra khí thế bức người, làm người ta không khỏi tâm sinh kính sợ. Lâm thị rùng mình chưa tiếp lời nói, một hồi liền phục hồi tinh thần, vậy mà lại đồi với nha đầu mới mười ba mười bốn tuổi này sinh khϊếp sợ, thật là...

Lâm thị lấy lại bình tĩnh nói: "Ta có chuyện muốn hỏi, nha đầu này lại cố tình không trả lời, không thành thành thật thật trả lời mà còn mở miệng chống đối, ta thật sự bất đắc dĩ mới làm như thế, phiền đại tiểu thư sau này giáo huấn nha đầu này một chút."

"Mẫu thân là muốn từ trong miệng Xuân Thiền hỏi cái gì?" Ánh mắt Hạ Hầu Sương hơi lóe, tiếp tục truy vấn nói.

"Muội muội ngươi bị thương kỳ quặc, buổi sáng Ngọc Hà tại dưới mép giường phát hiện một hạt châu, Yên Nhi nói nó là bởi vì chân đau mới té ngã, nó bị thương khi đại tiểu thư vừa vặn dẫn theo Xuân Thiền đến đây."

"Nha hoàn ngươi trên người toàn là võ nghệ, vì mọi người đều biết, cho nên ta mới đem nha đầu này gọi tới hỏi một chút. Ai biết nàng ta không biết điều như vậy, nói năng lỗ mãng còn đả thương người."

Lâm thị cũng biết, dù hỏi Hạ Hầu Sương cũng không ra kết quả gì, Mã bà tử vừa vặn tới mật báo nói Hạ Hầu Sương không ở trong viện, tâm tư vừa động, trực tiếp cho người đem bắt Xuân Thiền lại đây.

Liền nghĩ nếu không động được tới Hạ Hầu Sương thì cũng có thể cho nha hoàn của nàng nếm một chút khổ sở, nếu có thể thú nhận được chuyện gì cũng tốt, chỉ tiếc nha đầu này miệng quá cứng, đánh nửa ngày cũng không nhổ ra cái gì. Lâm thị có chút tiếc nuối.

Lâm thị này vậy mà lại biết mình không có ở trong viện, hiển nhiên là có người mật báo. Tiểu Thúy đã bị dọa như vậy chắc hẳn không làm việc này, người còn lại duy nhất chỉ có Mã bà tử kia thôi.

Tưởng tượng đến đây, Hạ Hầu Sương thầm hận không thôi, cái Mã bà tử này, nếu không phải muốn giữ lại cái mạng già hữu dụng của ngươi, sớm đã đem ngươi ra đánh loạn côn rồi.

Trước mắt phải lấy lại công đạo cho Xuân Thiền, Mã bà tử sau này sẽ từ từ tính sổ, Hạ Hầu Sương lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: "Không biết theo như lời mẫu thân nói thì hạt châu ở nơi nào?"

Lâm thị nhìn thoáng qua Ngọc Hà, Ngọc Hà đem khăn lụa mở ra, một hạt châu lớn như viên đậu nành đang nằm lẳng lặng, Xuân Nha đem hạt châu đến trình cho Hạ Hầu Sương.

Hạ Hầu Sương cầm hạt châu trong tay, nhìn qua một chút rồi nói: "Hạt châu này nếu ta nhớ không lầm, là tam thúc năm trước mang về. Lúc ấy có mấy tráp, tổ mẫu vì mấy tỷ muội chúng ta mà phân phát đắp mặt hoặc chi tiêu, mấy người tỷ muội chúng ta đều có."

Hạ Hầu Sương lại nói: "Ngày ấy, chủ tớ mấy người chúng ta từng xuất hiện trong phòng tam muội chỉ là trùng hợp, lúc đó đầu sỏ gây tội là hai đại nha hoàn bên người tam muội, hai người này cũng bị tam muội đánh chết. Ngày đó mẫu thân cũng ở đó, chẳng lẽ nhanh như vậy liền đã quên?" Hai chữ đánh chết bị Hạ Hầu Sương nhắc lại phá lệ rõ ràng.

Lão phu nhân nhận hạt châu, cùng với ánh sáng trong phòng tinh tế nhìn một phen, hướng đến Hạ Hầu Tĩnh đang đứng yên lặng một bên hỏi: "Nhị nha đầu, hạt châu này có phải giống như đại tỷ ngươi nói hay không?"

"Đại tỷ nói không sai, xác thật là tam thúc mang về, ở chỗ cháu gái vẫn có một ít." Vẫn luôn ở bên trầm mặc không nói, Hạ Hầu Tĩnh lặng nghe đến lão phu nhân hỏi chuyện thì gật đầu đáp.

Lâm thị không ngờ đến Hạ Hầu Tĩnh vẫn luôn không nổi bật lại vì Hạ Hầu Sương làm chứng, nhìn nghiêng Hạ Hầu Tĩnh liếc mắt một cái mới nói: "Ta đã hỏi qua Yên Nhi, nó đã thưởng toàn bộ cho bọn nha hoàn, loại hạt châu này không có khả năng ở xuất hiện. Nhưng Xuân Thiền bên cạnh đại tiểu thư, có khả năng đem này hạt châu đánh vào trên đùi Yên Nhi, mới làm Yên Nhi té ngã bị thương."

"Mẫu thân nói như vậy là nhận định tam muội bị thương là do nha hoàn ta làm? Không biết mẫu thân sau khi đem Xuân Thiền nghiêm hình ép hỏi, có hỏi ra được cái gì không?" Trong mắt Hạ Hầu Sương hiện lên một tia lạnh lẽo, trong thanh âm lộ ra hàn ý.

"Miệng nha đầu kia quả thực quá cứng, nếu kiên trì một chút có thể khai ra." Lâm thị sắc lệ nội tâm nói.

"Mẫu thân đây là nghĩ cứ đánh là sẽ nhận tội? Không nghĩ tới quy củ hầu phủ chúng ta khi nào được sửa lại, muốn trị tội nha hoàn là phải đem đánh đến khi nào khuất phục, mẫu thân trước là đánh nha hoàn của ta, tiếp theo có phải sẽ phiên ta không?" Hạ Hầu Sương lạnh lùng đảo mắt qua Lâm thị gằn hỏi.

Thân mình Lâm thị cứng đờ, không ngờ miệng lưỡi Hạ Hầu Sương sắc bén như vậy, khiến cho bản thân cứng họng không thể nào đáp lại được.