Chương 18: Ra tay sinh sự

Hôm sau, khi Vương thị chờ mọi người đi đến Duyên Hạc Đường thỉnh an, mới phát hiện lão phu nhân từ tối qua đã sinh bệnh, Hạ Hầu Sương cả đêm túc trực ở Duyên Hạc Đường, chưa từng rời đi.

Vương thị dẫn đầu đi đến trước giường lão phu nhân nói: "Con dâu không biết chuyện mẫu thân sinh bệnh, đáng lí nên đến hầu bệnh, lại làm phiền đại tiểu thư."

"Là ta không cho truyền ra, chỉ là một chút bệnh nhỏ, không cần làm phiền quá nhiều người, Sương nha đầu là vừa hay tới đúng lúc, liền ở lại. Cả đêm không ngừng rót trà bưng thuốc, thật là vất vả." Lão phu nhân người đang bệnh, sắc mặt hơi tiều tuỵ.

Nhưng từ hôm qua sau khi dùng thuốc mà Lâm đại phu kê, đã lấy lại tinh thần hơn rất nhiều, lúc này vẻ mặt cười nhìn Hạ Hầu Sương.

"Chỉ cần tổ mẫu có thể nhanh khoẻ hẳn, cháu gái làm những việc này đều đáng." Hạ Hầu Sương dìu lão phu nhân ngồi dậy, Vương thị nhanh đón lấy từ chung trà từ trong tay Nguyệt Vân rồi bưng đến, lão phu nhân liền uống lên mấy ngụm.

"Tổ mẫu, người đang bệnh mà vẫn ăn uốn ngon miệng là sắp khỏi rồi, cháu lần trước sinh bệnh, ma ma đã nói như vậy." Hạ Hầu Ngọc đi tới nghiêm trang nói.

"Ai u, đứa bé này, ngươi còn nhỏ mà thật lanh lợi." Một câu nói của Hạ Hầu Ngọc hoạt bát đáng yêu đậu đến, lão phu nhân thoải mái cười to, trên mặt nếp nhăn cũng giãn ra không ít.

Vương thị thấy thứ nữ của mình nổi bật, bất mãn trừng mắt liếc nhìn sang thị thϊếp của lão nhị gia đang đứng bên cạnh, nàng sợ tới mức run run, duỗi tay đem Hạ Hầu Ngọc kéo lại, trong miệng trách mắng: "Tổ mẫu ngươi còn đang bệnh, ngươi chớ có thêm phiền."

Lão phu nhân không thấy thái độ của Vương thị, chỉ này người thị thϊếp này ở trước mặt mình trách mắng hài tử nên có chút bất mãn, trên mặt thu ý cười, nhàn nhạt nói: "Ngọc nha đầu cũng là quan tâm bộ xương già này của ta, ngươi chớ có làm hài tử sợ."

Thị thϊếp của nhị lão gia khổ không nên lời, vâng vâng dạ dạ chưa dám lên tiếng nữa.

Vương thị thấy vậy hỏi: "Sao không thấy đại tẩu?"

"Chân tam nha đầu bị thương, đại tẩu ngươi chỉ sợ là không thể phân thân đi đến đây." Vẻ mặt lão phu nhân vô tình đáp một câu.

"Nói đến cũng kỳ quái, tam tiểu thư này ở tong chính khuê phòng của mình cũng bị thương đến chân, hôm qua lúc con dâu đến thăm, tam tiểu thư còn đang oán giận đại tiểu thư, ai không biết chỉ sợ là hiểu lầm." Vương thị nhân cơ hội châm ngòi.

"Hiểu lầm cái gì?" Lão phu nhân nhìn Vương thị hỏi.

"Đương nhiên hiểu lầm chuyện tam tiểu thư bị thương là bởi vì đại tiểu thư gây ra." Vương thị không cần nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra.

"Ngươi đây là từ nơi nào nghe tới lời nói hỗn trướng này?" Lão phu nhân không khỏi tức giận.

Vương thị vừa thấy lão phu nhân tức giận, chạy nhanh đến, gương mặt tươi cười nói: "Con dâu cũng là đoán mò, còn không phải e sợ bọn hạ nhân nhân lúc nháo loạn mà truyền ra sẽ tổn hại danh dự đại tiểu thư sao."

"Vương thị, ngươi không có việc gì không cần khua môi múa mép lung tung, bọn hạ nhân nếu dám nói bậy thì trực tiếp bán đi, ngươi quản cái miệng của mình cho tốt, không được nhiều lời linh tinh!" Lão phu nhân nói lời này ra không chút khách khí.

Thật sự là buồn bực cho tính cách không sợ làm thiên hạ đại loạn của Vương thị, năm đó khi đón dâu khi chính mình là nhìn trúng nhà Vương gia thanh cao tôn quý, Vương thị là tiểu thư con vợ cả, vốn gả cho nhị công tử của hầu phủ cũng coi như là thấp gả.

Mới vừa gả vào chính mình cũng liếc mắt một cái xem trọng nàng, lại không nghĩ rằng Vương thị ở trong nhà bị chiều hư, thành thân nhiều năm như vậy vẫn chưa từng có một chút gì tiến bộ. Sau khi Vương thị gả cho lão nhị thì hay đỏ mắt soi mói chuyện chưởng quản nội trợ trong phủ của đại phòng , thường xuyên châm ngòi khiến gia trạch không yên, chính mình cũng vậy mà nhọc lòng theo.

Vương thị náo loạn một hồi thì cũng đỏ thẫm mặt, rốt cuộc miệng cũng chịu yên lặng, lẳng lặng hầu hạ lão phu nhân uống thuốc.

Lúc này bên ngoài Duyên Hạc Đường truyền tới âm thanh văng vẳng, lão phu nhân không vui, nhíu mi liếc mắt nhìn Trần ma ma một cái, Trần ma ma hiểu ý rời khỏi phòng ra ngoài.

Chỉ thấy Lục Hồ dập đầu hướng về phía trong phòng, bị hai tiểu nha hoàn của Duyên Hạc Đường đang ngăn cản, Trần ma ma lắp bắp kinh hãi hỏi: "Đây là làm sao vậy?"

"Ma ma, Lục Hồ chưa đợi bẩm báo mà trực tiếp xông vào." Một tiểu nha hoàn ủy khuất nói.

"Trần ma ma, ta muốn gặp tiểu thư nhà ta, xin ma ma mời tiểu thư nhà ta đến đây." Lục hồ đã hoảng loạn, nói cũng nói không rõ, lao thẳng tới đến bên ngoài Trần ma ma, lôi kéo y phục nói.

Trần ma ma đối với Lục Hồ này cũng quen thuộc, làm việc gì cũng chu đáo tỉ mỉ, là người nhẫn nại tĩnh lặng, so với một nha hoàn khác là Xuân Nha thì Lục Hồ tương đối trầm tĩnh hơn. Hiện tại không màng quy tắc mà tự ý xông đến, nhất định đã phát sinh chuyện gì rồi, nên mới không dám chậm trễ mà trực tiếp xông vào.

Lục Hồ tiến vào phòng, hướng về phía Hạ Hầu Sương quỳ xuống, kêu lên: "Tiểu thư, xin người nhanh đi cứu Xuân Thiền."

Hạ Hầu Sương hôm qua tới Duyên Hạc Đường chỉ mang theo Xuân Nha tới, để mấy nha đầu còn lại ở Bích Sọt Hiên. Lục Hồ vừa tiến vào trong đã quỳ phục xuống, đem người trong phòng hù nhảy dựng, Xuân Nha từ phía sau Hạ Hầu Sương chạy nhanh ra, đem Lục Hồ đỡ lên.

Một bên mặt Lục Hồ sưng đỏ, vừa thấy thì biết chính là bị đánh, Hạ Hầu Sương hỏi: "Sao lại thế này? Ngươi từ từ nói."

"Tiểu thư, buổi sáng hôm nay, phu nhân dẫn theo Ngọc Dung bên người cùng mấy bà tử xông vào Bích Sọt Hiên, nói muốn mang Xuân Thiền đến Thúy Trúc Hiên hỏi chuyện, Xuân Thiền cùng các nàng nổi lên tranh chấp, Ngọc Dung liền kêu hộ vệ trực tiếp đem Xuân Thiền áp đi rồi." Lục Hồ thút tha thút thít, nức nở nói.

"Nô tì bị mấy bà tử kia canh chừng, không cho báo tin đến đại tiểu thư, chờ bọn họ đều đi rồi mới có cơ hội tới tìm tiểu thư." Nói xong ngẩng đầu cùng một đôi mắt sưng đỏ nhìn về phía Hạ Hầu Sương: "Tiểu thư, nhanh đi cứu Xuân Thiền đi, nếu chậm trễ nàng sẽ không toàn mạng."

"Xuân Thiền bị mang đi bao lâu rồi?" Đôi mắt đẹp của Hạ Hầu Sương loé ra một tia lửa giận.

"Một hai cái canh giờ rồi."

Hạ Hầu Sương vừa nghe lời này, dồn dập đi ra ngoài.

"Sương nha đầu, ngươi chậm đã, tổ mẫu đi cùng ngươi." Lão phu nhân nói xong đã bắt đầu đứng dậy.

"Tổ mẫu, người còn đang bệnh, không thể phí sức lực." Hạ Hầu Sương nhìn đến lão phu nhân đang run run rẩy rẩy đứng dậy, cự tuyệt nói.

"Ta muốn xem xem tức phụ lão đại là vì chuyện gì, có thể đi bắt ép nha hoàn của đại tiểu thư con vợ cả hầu phủ!" Lão phu nhân trong mắt loé ra một tia kiên trì.

Hạ Hầu Sương biết đây là tổ mẫu sợ chính mình bị hãm hại, cùng đi muốn chống lưng cho mình. Trong lòng ấm áp không ở cự tuyệt.

Vương thị mang theo Hạ Hầu Tĩnh cùng với thị thϊếp đi theo sau lão phu nhân, một đám người vội vã dồn dập chạy tới Thúy Trúc Hiên.

Khi Lục Hồ cùng Xuân Nha tiến đến kêu mở cửa, mấy bà tử đang canh cửa thấy có mặt lão phu nhân, không dám chậm trễ mở cửa ra.

Trong viện Xuân Thiền bị mấy cái bà tử nắm chặt tay chân, phần eo của Xuân Thiền bị một bà tử thô kệch dùng gậy đại bản đánh vào.

Vừa thấy tình cảnh này, Hạ Hầu Sương quát: "Dừng tay."

Xuân Nha cùng Lục Hồ hai người hướng về phía Xuân Thiền kêu to, Lục Hồ giành trước một bước đem Xuân Thiền kéo lại.

"Các ngươi buông ra, buông tay." Xuân Nha đẩy mấy bà tử đang áp chế Xuân Thiền ra, nâng mặt Xuân Thiền lên gọi lớn: "Xuân Thiền ngươi mau tỉnh lại, tỉnh lại."

Nghe được tiếng Xuân Nha kêu mình, miệng Xuân Thiền toét ra lộ một cái còn khó coi hơn lúc khóc, nói: "Ngươi đã đến rồi, ta liền biết ngươi cùng tiểu thư sẽ đến cứu ta." Vừa dứt lời liền ngất đi.

"Đi kêu đại phu." Hạ Hầu Sương phân phó đi xuống, Lục Hồ không màng trên người bị thương, hướng ra ngoài cửa lớn chạy đi. Trên đường bị Nguyệt Vân ngăn lại: "Trên người của ngươi có thương tích, vẫn là để ta đi cho."

Lục Hồ cũng biết hiện tại không phải là thời điểm khách khí, gật đầu đồng ý.