Y Hiên Cư.
Vương thị cùng Hạ Hầu Tĩnh ở trong phòng tán gẫu, nghe được hạ nhân bẩm báo chuyện ở Nhã Đình Cư phát sinh, mãi sau khi xác nhận thì vẻ mặt vui mừng, nói: "Hạ Hầu Yên này vậy mà lại ngay trong chính viện của mình bị thương, ha ha, ông trời thật là có mắt, ta xem Lâm thị lần này sẽ lộ ra bộ dạng khó coi thế nào. Đi, mau theo mẫu thân đi xem một chút." Vương thị chưa nói xong liền lôi Hạ Hầu Tĩnh đứng dậy.
Hạ Hầu Tĩnh không mấy quan tâm việc bên nhà đại phòng, nói: "Mẫu thân, chỗ đó của tam muội hẳn vẫn còn lộn xộn, chúng ta vẫn là không cần đi xem náo nhiệt này."
"Tam muội ngươi bị thương, chúng ta phải đi thăm, ai nha, ngươi mau đứng dậy đi theo ta." Bước chân Vương thị nhanh như gió, thân hình như mũi tên hướng đi ra phía ngoài.
Người làm gì có lòng đến thăm, rõ ràng là đi xem trò người người cười chê, Hạ Hầu Tĩnh âm thầm lẩm bẩm nói.
"Ngươi còn làm cái gì nữa? Đi nhanh lên." Vương thị không kiên nhẫn ở phía trước thúc giục.
Hạ Hầu Tĩnh thấy mẫu thân kiên trì cố chấp, chỉ phải bất đắc dĩ đi theo ở phía sau.
Xa xa đã nhìn thấy Trần ma ma mang theo hai nha hoàn từ Thúy Trúc Hiên đi ra, Vương thị chạy nhanh bảo nha hoàn đi thăm dò tin tức, chỉ trông chốc lát nha hoàn trở lại hồi bẩm: "Trần ma ma mang theo hai nha hoàn một người ôm một cái hộp trang sức, hình như là đi đến sân viện của đại tiểu thư."
Vương thị có chút hồ nghi nói: "Đang êm đẹp lại lấy trang sức của Hạ Hầu Yên làm gì?"
"Có lẽ là đại bá mẫu cùng tam muội đưa cho đại tỷ." Hạ Hầu Tĩnh tiếp lời nói.
Vương thị không cho là đúng: "Đại bá mẫu này của ngươi, cũng không phải là người hào phóng. Nàng chủ trì nội trợ mấy năm nay không ít bạc đã chảy tới nhà mẹ đẻ, vậy mà lại còn thương nhớ của hồi môn mà mẫu thân Hạ Hầu Sương để lại."
"Ngươi xem tam muội này của ngươi tuy là tuổi tác còn nhỏ, mỗi ngày ỷ đại tỷ ngươi, đại bá mẫu đã mất sớm kia của ngươi để lại đồ cho đại tỷ ngươi, không biết có bao nhiêu đều đã chảy tới tay Hạ Hầu Yên rồi."
"Những món trang sức đó không phải ngày xưa bị Hạ Hầu Yên lấy đi sao, nay lại bị Hạ Hầu Sương đòi lại, đây chính là chuyện náo nhiệt, chúng ta đến nhìn một cái mới được." Vương thị tỏ vẻ vui sướиɠ khi thấy người gặp hoạ, khi nói chuyện một hồi cũng vào đến Thúy Trúc Hiên.
Không chờ bọn nha hoàn thông báo, Vương thị liền vào phòng trong. Tại mép giường, Lâm thị ngẩng đầu, yên tĩnh nói: "Đệ muội tới."
"Nghe nói chân tam tiểu thư bị thương, ta đến đây thăm, hiện tại thế nào?" Vương thị đi đến mép giường nhìn đến Hạ Hầu Yên sắc mặt trắng bệch đang nằm nhắm mắt.
"Lâm đại phu kê phương thuốc, vừa mới uống xong đã ngủ rồi." Lâm thị nhìn thoáng qua Hạ Hầu Yên đáp.
"Chân tam muội sao lại bị thương?" Hạ Hầu Tĩnh hỏi, đây cũng là nghi vấn trong lòng Vương thị, Vương thị nhìn về phía Lâm thị, chờ nàng trả lời.
"Không cẩn thận bị té ngã một chút." Lâm thị không muốn nói chuyện nhiều nên trả lời qua loa.
"Từ lúc vào trong, ta liền không thấy hai đại nha hoàn bên cạnh tam tiểu thư?" Vương thị nhìn quanh bốn phía chỉ thấy mấy tiểu nha hoàn lạ mặt ra ra vào vào, không thấy Văn Tú cùng Văn Trúc bên người Hạ Hầu Yên.
"Hai nha hoàn kia không bảo vệ được chủ, không giữ lại nên vừa mới xử trí rồi." Lâm thị nắm chặt khăn lụa trong tay, trong mắt hiện lên một tia bạo ngược lạnh lùng nói.
Trong lòng Vương thị kinh hãi: "Hai nha hoàn kia ngày thường làm việc cũng rất lanh lợi, không nghĩ tới lần này lại lỗ mãng như thế." Lại thở dài: "Yên nhi cũng quá không cẩn thận, lại ở tong khuê phòng của mình bị thương, không phải ta nói chứ, chờ Yên Nhi khoẻ lại nên đi chùa lạy Phật nhiều một chút."
Tuy rằng ngày thường cùng Vương thị có mối quan hệ không phải quá hòa hợp, nhưng lúc này này một phen lời nói của Vương thị xem như nói ra đáy lòng của Lâm thị. Lâm thị phát giác Hạ Hầu Sương sau khi trở về từ chùa miếu, chỗ nào cũng lộ ra vẻ cổ quái. Nàng ta nghĩ rằng nếu không đi đến chùa lạy Phật được, có thể xin lão phu nhân thỉnh mấy đạo cô tới nhà làm phép thử.
Bên này trong lòng Lâm thị còn đang băn khoăn, bên tai vang lên tiếng của Vương thị cắt ngang mạch suy nghĩ: "Nghe nói đại tiểu thư hôm nay cũng tới, là tới thăm tam tiểu thư à?"
Lâm thị theo bản năng nhíu nhíu mày: "Đại tiểu thư là tới qua giờ cơm trưa, sau khi Yên Nhi bị thương liền rời đi."
Tuy động tác Lâm thị rất nhỏ nhưng vẫn là bị Vương thị nhận ra, lúc đại tiểu thư tới thì tam tiểu thư chưa bị thương, xem ra bị thương ở chân là lúc hai người đang ở chung. Tưởng tượng đến đây, trong lòng Vương thị hưng phấn một trận, chẳng lẽ hai người họ đã xảy ra tranh chấp gì rồi.
"Đại tiểu thư cũng thật là, tam tiểu thư bị thương thành ra như vậy, cũng chưa từng nán lại lâu một hồi." Vương thị tỏ ra bênh vực kẻ yếu, cố ý nói.
"Đại tiểu thư là cùng với mẫu thân rời đi." Lâm thị không nhanh không chậm nói.
Vừa nghe lời này, Vương thị ngượng ngùng cười: "Đại tẩu chớ nóng vội quá mức, tam tiểu thư cát nhân thiên tướng, nghỉ ngơi một thời gian chắc chắn không đáng lo ngại."
Nghe tiếng nói chuyện xì xầm, Hạ Hầu yên cũng tỉnh dậy, mọi người trong phòng chạy nhanh xông tới.
"Yên nhi, ngươi cảm thấy thế nào? Có muốn ăn chút gì đó hay không?" Thân người Lâm thị cúi xuống, vội vàng hỏi.
Bên này, Ngọc Dung tay cầm chung trà chạy nhanh tới, Hạ Hầu Yên uống qua mấy ngụm liền hỏi: "Mẫu thân, chân ta khi nào mới khỏi được?"
Ngày thường Lâm thị sống trong nhung lụa, nào có giống hôm nay như bị dày vò một trận, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi đã có vẻ tiều tuỵ hết sức.
Giờ phút này nhìn đến cảnh Hạ Hầu Yên sau khi tỉnh lại liền hỏi đến thương thế trên chân, nhịn không được hốc mắt đỏ hoe, dùng khăn lụa lau khóe mắt: "Lâm đại phu không phải nói sao, chỉ cần ngươi đừng lộn xộn, an tâm dưỡng bệnh s4 nhanh khỏi hẳn."
"Tam muội hãy an tâm dưỡng, rồi sẽ tốt lên thôi." Hạ Hầu Tĩnh tiếp lời an ủi nói.
"Đa tạ nhị tỷ quan tâm, nếu mỗi người đều lương thiện giống nhị tỷ, chân ta cũng sẽ không bị thương." Hạ Hầu Yên không khỏi lại nghĩ tới Hạ Hầu Sương ở cạnh mình thời điểm bị té, chưa từng duỗi tay kéo mình lại, nếu không hai nha đầu ngu xuẩn kia sao có thể bị té đè lên người mình. Lòng khó nén phẫn hận, trong miệng không lưỡng lự mà nói ra.
"Nói như vậy, tam tiểu thư thương là có ẩn tình khác?" Vương thị vừa nghe xong, kinh ngạc hỏi.
"Hừ, còn không đều tại Hạ Hầu Sương kia hại ta té ngã, lại bày ra bộ dạng như bản thân vô can, theo tổ mẫu đi rồi." Hạ Hầu Yên oán giận không ngừng, tiếp tục nói.
"Còn có việc này?" Vương thị có chút nghi vấn, Hạ Hầu Sương này ngày thường đối với Hạ Hầu Yên yêu quý có thừa, chính là việc rõ như ban ngày, không biết vì sao hiện tại Hạ Hầu Yên lại hắt bát nước bẩn lên người tỷ tỷ mình."
"Lúc ta tới đã nhìn thấy Trần ma ma mang theo hai nha hoàn ôm hộp trang sức đi đến viện đại tiểu thư, đây là muốn mang đồ của tam tiểu thư đi?" Vương thị nhìn lướt qua bàn trang điểm của Hạ Hầu yên, hỏi thử.
Vừa nghe lời này, trong nháy mắt Hạ Hầu Yên thay đổi sắc mặt: "Đều là do tỷ tỷ tốt của ta làm."
"Chỉ là một ít đồ vật cũ kỹ ngày xưa, ta bảo Trần ma ma mang về cho đại tiểu thư." Lâm thị không chờ Hạ Hầu Yên nói xong bèn đoạt một câu.
Việc này lại nói chính là Yên Nhi tham ô đồ vật của Hạ Hầu Sương, nếu để Vương thị biết được nội tình bên trong, không biết phải bị nhạo báng bao lâu nữa.
"Tam tiểu thư thật là rộng lượng." Vương thị đối với Lâm thị, khịt mũi coi thường, đại phòng nơi này rõ là đã xảy ra nội chiến, Hạ Hầu Sương phải đem chính đồ vật bị cướp của mình mang về, nhắc đến mấy câu thì Hạ Hầu Yên đã lộ ra bộ dạng căm hận thấu xương.
Cứ nháo đi, càng loạn càng tốt, xem Lâm thị có giá đến cỡ nào mà còn có thể ôm cái danh phu nhân đại phòng của hầu phủ.
Vương thị này nào tới thăm bệnh, rõ ràng chính là tới xem náo nhiệt. Lâm thị không kiên nhẫn cùng nàng dây dưa quá nhiều, chỉ giúp Hạ Hầu Yên uống thuốc, Vương thị ngây người một hồi, thấy không còn lời nào để nói, chỉ phải cáo từ ra về.