"Mẫu thân."
"Yên Nhi tới rồi à." Tinh thần Lâm thị uể oải.
Hạ Hầu Yên ngồi bên người Lâm thị: "Mẫu thân tức giận vì đại tỷ sao?"
Nhắc tới đến Hạ Hầu Sương, Lâm thị liền giận sôi máu, "Cái con nha đầu Hạ Hầu Sương này không biết là chuyện như thế nào, sau một chuyến ra ngoài trở về liền chống đối với ta!"
"Chẳng lẽ là chuyện lần trước, nàng đã nhìn ra manh mối gì rồi?" Hạ Hầu Yên cũng sắp tới tuổi nghị thân, ngày sau xuất giá làm chủ mẫu một nhà, không thiếu được việc nội trạch dơ bẩn phải xử lý.
Lâm thị vì để nàng hiểu những ngày sau phải quản lý hậu viện như thế nào, ngày thường những việc này không giấu diếm nàng.
Lâm thị trầm tư một chút: "Hẳn là không có, ta đã cho người truyền tin đến cữu cữu ngươi, nhiều ngày sau ta hồi phủ một chuyến, sẽ cùng cữu cữu ngươi thương lượng một chút, xem hắn có biện pháp gì, mau chóng đem việc này giải quyết."
Hạ Hầu Yên nhíu mày nói: "Muốn đại tỷ gả cho người kia, hẳn phụ thân và tổ mẫu khẳng định sẽ không đồng ý."
"Nếu là chính đại tỷ ngươi một hai nhất định đòi phải gả hoặc là gặp lén bị người khác bắt được?" Lâm thị cười lạnh: "Nói như vậy, nàng cũng chỉ có thể gả đi."
Nhìn bộ dạng Lâm thị thoả mãn, Hạ Hầu Yên tán thưởng một tiếng: "Biện pháp này của mẫu thân thật cao minh, nếu như vậy, dù phụ thân cùng tổ mẫu muốn ngăn cản cũng không được." Lại khuyên giải an ủi nói: "Mẫu thân cũng đừng tức giận nữa, thân thể mình quan trọng."
"Vẫn là ngươi hiểu ta, mẫu thân làm mấy chuyện này, đều là vì tương lai của ngươi và đệ đệ ngươi. Ai ở trước mặt ta cản trở các ngươi, ta liền phải huỷ hoại người đó, ta nhất định phải cho hai người các ngươi một tiền đồ tốt đẹp!" Lâm thị lôi kéo tay Hạ Hầu Yên, mặt lộ ra vẻ tàn khốc.
"Tiểu thư." Xuân Nha thần bí đi tới nói: "Chúng nô tì phát hiện nha hoàn Tiểu Thuý của phòng giặt đồ, cùng với Mã bà tử hay quét sân trong viện, buổi tối hai người họ sẽ khoá cửa phòng, ra ra vào vào. Tiểu Thúy thì đi qua Thúy Trúc Hiên, còn Mã bà tử là một ngày sẽ đi một chuyến đến Nhã Đình Cư của phu nhân."
Hạ Hầu Sương nghĩ đến hai đại nha hoàn, hai nhị đẳng nha hoàn, bốn tiểu nha đầu, cùng bốn bà tử, cộng mười hai người.
Vốn dĩ lão phu nhân trước đó chuẩn bị cho nàng hai nhị đẳng nha hoàn rồi, nhưng Hạ Hầu Sương nghe theo Lâm thị châm ngòi mà cự tuyệt, lão phu nhân chỉ phải từ bỏ.
Hạ Hầu Sương phẫn nộ nói: "Không nghĩ tới vậy mà có hai nội tặc trong viện, xem ra thật là muốn đem đại tiểu thư ta đây ra mà tuỳ ý sắp xếp rồi!"
Xuân Nha lau lau tay áo: "Tiểu thư, người muốn ta cùng Xuân Thiền đem hai người họ nhốt lại không?"
"Tất nhiên phải chỉnh đốn, chỉ là Mã bà tử kia tạm thời đừng động đến, ta tự có cách an bài, còn Tiểu Thuý này, ngươi làm như này..." Ghé vào tai Xuân Nha nói.
Xuân Nha nghe xong dùng sức gật đầu: "Vâng, tiểu thư."
Hạ Hầu Sương sau khi dùng cơm trưa xong, Xảo Ngữ thật sự không nhịn được mà đem chuyện tối hôm qua của Ngọc Hà nói cho nàng nghe.
Hạ Hầu Sương nghe xong liền khen Xảo Ngữ: "Việc này ngươi xử lý không tồi, đi tìm Xuân Nha chi chút bạc, tìm cơ hội đưa cho Ngọc Hà đi."
Xảo Ngữ khó hiểu, là nha hoàn của phu nhân, tiểu thư làm như vậy có vẻ quá mức quan tâm, hỏi: "Tiểu thư, đây là?"
Hạ Hầu Sương không giải thích, chỉ nói: "Ngươi cùng nàng lui tới chớ để người khác phát hiện."
"Tiểu thư, người muốn sắp xếp một người trong viện của phu nhân?" Liên tưởng đến hai ngày này, phát hiện chuyện của Tiểu Thuý và Mã bà tử, Xảo Ngữ bừng tỉnh đại ngộ: "Nô tì đi tìm Xuân Nha tỷ tỷ."
Sau khi ngủ trưa.
Hạ Hầu Sương ngồi trước gương, Lục Hồ tinh tế vì Hạ Hầu Sương chải một búi tóc đào đỉnh nhọn, cài lên trang sức nạm Ngọc Quan Âm, hoa khai phú quý. Trên người ăn mặc bộ y phục đào hồng với hoa văn trên nền lụa trắng, váy dài màu hồng thướt tha, càng hiện lên nét kiều diễm động lòng người.
Lúc này Xuân Nha bẩm: "Tiểu thư, tam tiểu thư tới."
Chưa đợi Hạ Hầu Sương đáp lời, Hạ Hầu Yên liền tự mình đi đến.
Hạ Hầu Yên cười nói như oanh yến: "A, có phải ta tới không đúng thời điểm không, tỷ tỷ đây là mới vừa ngủ trưa dậy sao?"
Hạ Hầu Sương vẫn chưa lập tức trả lời, chờ Lục Hồ đem cây trâm cuối cùng sửa sang lại, mới chậm rãi nói: "Tam muội hôm nay sao nhàn rỗi vậy, tới Bích Sọt Hiên của ta?"
Nghe xong lời này, Hạ Hầu Yên cũng cảm thấy thái độ Hạ Hầu Sương ngàn dặm lãnh đạm, trước kia khi mình tới, Hạ Hầu Sương đều là ở cửa nghênh đón, còn dặn Xảo Ngữ làm món điểm tâm sở trường.
Hôm nay khi vào nhà, Hạ Hầu Sương chỉ lo sửa sang lại dung nhan, có mắt không tròng mà lạnh nhạt với mình.
Mặt Hạ Hầu Yên lộ vẻ ủy khuất nói: "Tỷ tỷ sao lại xa lạ với ta như vậy, chẳng lẽ là vì chuyện lần trước ở chùa miếu, trong lòng vẫn còn giận mẫu thân?"
Lời nói Hạ Hầu Sương lạnh lẽo: "Chuyện chùa miếu tổ mẫu tự có định luận, người nên xử tội đều đã bị xử rồi, hay là muội muội cho rằng, ta là người lòng dạ hẹp hòi?"
Hạ Hầu Yên nắm chặt khăn tay, đi đến trước mặt Hạ Hầu Sương nói: "Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, muội muội không phải có ý này, chỉ cần tỷ tỷ không tức giận là được."
Khuôn mặt Hạ Hầu nộn đầy phấn, hai mắt có thần linh động, bày ra bộ mặt uỷ khuất này, có vẻ nhu nhược động lòng người, chỉ tiếc lúc này Hạ Hầu Sương không còn dao động.
Hạ Hầu Yên nhìn Xuân Nha cùng Lục Hồ vây quanh Hạ Hầu Sương, vẫn luôn sửa sang lại y phục, không coi trọng nàng. Đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy cây trâm trân châu trong hộp trang sức, khen: "Cây trâm này thật xinh đẹp, tỷ tỷ có thể cho ta mượn mấy ngày hay không?"
Cây trâm được chế tạo từ vàng ròng, trên đỉnh được khảm một viên nam châu cực to, yểu điệu rũ xuống ba nhánh liễu vàng. Mỗi nhánh đều nạm vàng, lại được đính ba viên trân châu nhỏ, chỉ xem vẻ ngoài, thì cũng là giá cả xa xỉ.
Hạ Hầu Sương liếc mắt một cái nói: "Cây trâm này là di vật mẫu thân ta để lại cho ta, cũng là vật mà ta rất trân trọng, không thể cho ngươi mượn được."
Đây là lần đầu tiên mà Hạ Hầu Sương cự tuyệt mình, trong lòng Hạ Hầu Yên nghĩ một hồi muốn hỏi chuyện, cố nén lòng lại đùa nghịch một hồi, mới lưu luyến không rời mà buông cây trâm xuống.
Nhìn Hạ Hầu Sương đứng dậy lại ngồi xuống trên ghế thượng, Hạ Hầu Yên hướng về phía nha hoàn của mình, xua xua tay ý bảo lui ra: "Tỷ tỷ, ta hôm nay đến đây, có chuyện muốn nói với."
Hạ Hầu Sương nhìn vẻ thần bí của Hạ Hầu yên, hướng về phía bọn nha hoàn khoát tay, cũng bảo lui ra, "Có chuyện gì muội muội cứ nói đi."
Hạ Hầu Yên vẻ mặt chờ mong hỏi: "Ta nói này, nhưng tỷ tỷ đừng nóng giận, ta nghe các bà tử nói đùa rằng, cái tên nam tử lần trước xông vào chùa có phong độ nhẹ nhàng, tướng mạo đường đường chính chính, là thật sao?"
"Muội muội đây là nghe ai nói lại, hay là muội muội muốn gặp? Chỉ tiếc ta không quen biết, nói cách khác thì ta có thể vì ngươi mà dẫn ngươi đi gặp một chút?" Ý vị Hạ Hầu Sương thâm trường.
Hạ Hầu Yên ngượng ngùng: "Ta chỉ là tò mò, tiểu thư khuê các chúng ta há có thể tùy ý kết bạn với nam tử bên ngoài, tỷ tỷ đừng nói nữa, truyền tới tai tổ mẫu sẽ bị phạt."
Hạ Hầu Sương cười nhạt: “Muội muội hỏi sai người rồi, muốn biết rõ có thể hỏi Vương ma ma một chút."
Ý đồ của Hạ Hầu Yên, kỳ thật nàng biết rõ, nhất định là do Lâm thị sai khiến đến đây tìm tòi tọc mạch.
Kiếp trước vì chính mình trải sự đời không thâm sâu, vừa thấy một người phong độ nhẹ nhàng như Trần thuỵ đến, nháy mắt liền bị hấp dẫn. Bởi vì miệng lưỡi hắn khéo léo mới làm cho mình có hảo cảm.
Khi Hạ Hầu yên đến, chính mình còn bày tỏ cho nàng biết, nàng nghe xong lập tức liền tỏ vẻ muốn giúp mình gặp mặt Trần Thuỵ một lần nữa, nên mới có cuộc lén gặp sau đó.
Nghĩ đến chuyện này, Hạ Hầu Sương thổn thức không thôi, lúc ấy chính mình còn đối với muội muội này cảm động đến rơi nước mắt, không nghĩ tới sớm đã rơi vào bẫy mà không biết sự tình, thật là đáng buồn tiếc.
Trong lòng Hạ Hầu Yên kinh hãi, giữ vững tâm, tự trấn tĩnh nói: "Vương ma ma sao có thể biết rõ được? Tỷ tỷ lại nói đùa."
"Có phải nói giỡn hay không muội muội cứ hỏi thì biết." Hạ Hầu Yên cảm thấy ý của Hạ Hầu Sương có điều gì đó, chỉ ngồi đó yên lặng một hồi, rồi đứng dậy rời đi tìm mẫu thân mình thương lượng đối sách.