Chương 6

Edit: Linh Nguyệt

Chớp mắt đã gần đến cuối năm, thân thể Tạ Yên Nhiên cũng ngày một tốt lên, tuy rằng vẫn không nhớ được gì nhưng không đến nỗi động một cái là té xỉu. Với mọi người mà nói, đây là chuyện tốt.

Lạc Phỉ Phỉ thường xuyên chạy tới thăm Tạ Yên Nhiên, Tạ Yên Nhiên cảm thấy Lạc Phỉ Phỉ hoạt bát thú vị, cho nên thái độ đối với việc Lạc Phỉ Phỉ thường hay nhắc đến quá khứ cũng có phần thoải mái hơn người khác rất nhiều.

Nhưng Lạc Phỉ Phỉ mỗi lần đi thăm Tạ Yên Nhiên, Bắc Đường Dịch luôn đi theo bên cạnh. Nữ nhân người ta nói chuyện phiếm, hắn không chen vào được liền một mình ngồi ở trong viện uống trà, nhận lấy sự khinh thường của Lạc Phỉ Phỉ. Dù Lạc Phỉ Phỉ tỏ rõ thái độ không muốn hắn đi theo, Bắc Đường Dịch vẫn kiên trì.

Mọi người đều trêu ghẹo nói ham muốn chiếm hữu của Bắc Đường Dịch thật lớn, nhưng chỉ có Bắc Đường Dịch biết, hắn lo lắng nhất là Lạc Phỉ Phỉ sẽ lại mang theo Tạ Yên Nhiên đi gây chuyện.

Khi Tạ Yên Nhiên vẫn còn là tiểu thư khuê các, trong đầu một đống khuôn phép đã có thể bị Lạc Phỉ Phỉ kéo đi uống rượu đánh nhau huống chi là một Tạ Yên Nhiên như tờ giấy trắng hiện tại, sợ Lạc Phỉ Phỉ chỉ cần nói mấy câu là có thể kéo nàng đi.

Cho nên chẳng sợ bị khinh thường, Bắc Đường Dịch trước sau vẫn kiên trì ở cùng các nàng. Nhưng gánh thì nặng mà đường thì xa, dù Bắc Đường Dịch có cẩn thận đến mấy cũng có khi xảy ra sai sót.

Hôm nay Bắc Đường Dịch bận xử lý chính sự, Lạc Phỉ Phỉ lại nhận được thư của Sở Thắng Nam nói nàng và Bạch Vô Trần ít ngày nữa sẽ trở lại Hoàng Đạo Quốc, còn mang cho mọi người không ít đặc sản. Lạc Phỉ Phỉ vui vẻ đến mức nhảy lên, vừa hay gặp Hạ Băng tiến cung, Lạc Phỉ Phỉ liền kéo theo nàng lén tới Thần Vương phủ.

Trong Thần Vương phủ, Tạ Yên Nhiên vẫn như cũ ở trong sân ăn không ngồi rồi, ngây ngốc nhìn trời. Hôm nay Bắc Đường Mặc Nhiễm phái người truyền lời cho nàng nói hôm nay muốn ở hoàng cung nghị sự, đến khuya mới trở về nên sẽ không giao nhiệm vụ cho nàng.

Tạ Yên Nhiên duỗi eo lười: “Khó có khi được nhàn nhã.”

“Yên Nhiên!”

Tạ Yên Nhiên nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Lạc Phỉ Phỉ đang vẫy tay gọi nàng, phía sau là Hạ Băng đang cười vui vẻ lộ núm đồng tiền như hoa.

“Phỉ Phỉ, Băng Băng!” Tạ Yên Nhiên vỗ vỗ y phục rồi đứng lên, “Sao hai người lại đến đây?”

“Đừng nói nữa…” Lạc Phỉ Phỉ vung tay lên, “Ta thật vất vả mới trốn được Long Đản chạy ra.”

Hạ Băng bước lên một bước, cầm lấy tay Tạ Yên Nhiên: “Yên Nhiên, Thắng Nam sắp về rồi.”

Lạc Phỉ Phỉ nói tiếp: “Hơn nữa nàng có mang cho chúng ta rất nhiều đặc sản! Chắc quý lắm đấy!”

Tạ Yên Nhiên cười thành tiếng: “Phỉ Phỉ, trong đầu ngươi chỉ có tiền à?”

“Lời này của ngươi sai rồi, không nghĩ đến tiền thì còn nghĩ đến cái gì được nữa?” Lạc Phỉ Phỉ tỏ vẻ cao thâm, “Lại đây lại đây lại đây, chúng ta vào nhà nói.”

“Yên Nhiên…” Lạc Phỉ Phỉ vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, “Nghe nói gần đây Vương gia vẫn luôn giúp ngươi học bù hả?”

“Học bù?”

“Chính là dạy học đó.”

“À!” Tạ Yên Nhiên hiểu ra, “Đúng vậy, hắn mỗi ngày sẽ cho ta nhiệm vụ, sau đó buổi tối tới kiểm tra.”

“Thật đúng là tốt quá, Yên Nhiên.” Hạ Băng cũng cắn hạt dưa, “Ta nghe nói Thần Vương học bác uyên thâm, có thể được hắn dạy học nhất định rất tuyệt đi?”

Tạ Yên Nhiên dừng động tác cắn hạt dưa, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hai người, trịnh trọng lắc lắc đầu: “Việc ta hối hận nhất chính là nhờ hắn tới dạy ta.”

Lạc Phỉ Phỉ cùng Hạ Băng nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc: “Sao lại vậy?”

“Hắn quá khủng khϊế͙p͙.” Tạ Yên Nhiên ném hạt dưa xuống, “Mỗi ngày giao cho ta bao nhiêu là nhiệm vụ. Ta mỗi ngày từ buổi sáng mở mắt ra đã phải học thơ cổ, học đến tận trưa vẫn không xong, buổi chiều còn phải luyện chữ luyện vẽ. Luyện chữ hai canh giờ, luyện vẽ ba canh giờ. Chờ đến luyện xong rồi, hắn vừa hay trở lại, dùng qua bữa tối liền bắt đầu kiểm tra ta.”

Tạ Yên Nhiên đứng lên, càng thêm kϊƈɦ động: “Một chữ sai, hắn liền…”

“Hắn đánh ngươi?” Lạc Phỉ Phỉ cũng ném hạt dưa.

Tạ Yên Nhiên lắc đầu, ủy khuất ngồi xuống: “Hắn không đánh ta. Nhưng hắn sẽ nhìn ta, trong ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ, thất vọng, vô cùng dọa người.”

“Ta rốt cuộc cũng biết…” Vẻ mặt Tạ Yên Nhiên như muốn khóc, “Vì sao Thượng Vũ muốn theo Bạch Vô Trần học…”

“Không thể nào!” Hạ Băng nhíu mày, “Ta nghe Đường Đường nói, tính cách Thần vương rất ôn nhu.”

“Đều là giả thôi!” Tạ Yên Nhiên đập bàn, “Hắn thực chất chính là một tên hung thần vừa cổ hủ vừa nghiêm khắc lại còn hay bắt bẻ!”

“Chậc chậc chậc…” Lạc Phỉ Phỉ cảm thán, “Nhìn xem hắn đem Yên Nhiên của ta bức đến mức này, quá thảm.”

Ba người nhất thời đều không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh lại, một lát sau, Lạc Phỉ Phỉ mới nhìn về phía Hạ Băng: “Băng Băng, lời vừa rồi ngươi ý chỉ ngươi cùng Đại Bạch Nha hoà thuận rồi sao?”

Hạ Băng ngẩn người, dưới ánh mắt tò mò của hai người, chua xót cười: “Không có. Đó đều là lời trước đây hắn nói với ta. Hiện tại ta tuy rằng ở trong Đường Vương phủ nhưng lại không hề thấy hắn. Ta nghĩ, hắn cố ý tránh ta.”

“Nhưng mà…” Tạ Yên Nhiên lại cầm một nắm hạt dưa, “Hôn ước của hai người chẳng phải đã định ra rồi sao? Các ngươi vẫn phải thành thân chứ.”

“Hôn ước có ích gì, nếu Đường Đường không muốn, ta còn có thể thế nào.”

Lạc Phỉ Phỉ nắm lấy tay Hạ Băng: “Băng Băng, ngươi không cần quá bi quan. Theo ta thấy thì Đại Bạch Nha tuyệt đối vẫn còn tình cảm với ngươi, bằng không hắn trốn ngươi làm gì.”

Hạ Băng đối với ánh mắt an ủi của Lạc Phỉ Phỉ khẽ cười, ý bảo các nàng không cần lo lắng.

“Ai nha!” Lạc Phỉ Phỉ đứng lên, “Xem hai người các ngươi kìa, một người vì tình yêu mà lo lắng, một người lại bị học tập tra tấn. Một chút cũng không có bộ dáng thiếu nữ thời đại mới. Khó khăn lắm Long Đản mới không ở bên cạnh quản ta, chúng ta đi vui chơi.”

Tạ Yên Nhiên phun hạt dưa: “Vui chơi?”

Lạc Phỉ Phỉ cười xấu xa: “Việc này ngươi không cần phải xen vào. Tin Phỉ tỷ, tỷ dẫn các người đi hưởng thụ cuộc sống.”

Truyện được đăng tại truyenhdt.com @dwlazp

Hội nghị trong hoàng cung vừa mới kết thúc, không ít đại thần đã rời đi, chỉ còn lại có ba thúc cháu Bắc Đường gia cùng Mai đại nhân và Trương đại nhân.

Bắc Đường Đường nhìn ngoài cửa sổ: “Trời tối nhanh quá.”

Trương đại nhân nở nụ cười: “Thì sao? Đường Vương điện hạ đây là sốt ruột muốn hồi phủ à?”

Bắc Đường Đường cũng cười: “Ta thì gấp cái gì, có sốt ruột thì cũng là Hoàng thúc sốt ruột.”

Mọi người đều nhìn về phía Bắc Đường Mặc Nhiễm đang thu dọn đồ vật khiến hắn hơi ngẩn người, trong thời gian ngắn không biết nên nói gì. Đúng lúc này Đức Hải lại chạy vào: “Hoàng Thượng, mau, đã xảy ra chuyện rồi…”

Bắc Đường Dịch nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nương nương…”

“Phỉ Phỉ?” Bắc Đường Dịch bối rối, “Phỉ Phỉ làm sao?”

Đức Hải thở phì phì nói: “Tô đại nhân phái người tới truyền lời, nói là Hoàng Hậu nương nương cùng Đường Vương… không phải không phải, là Hạ Băng công chúa, còn có Tạ Tinh chủ, ở Hồng Loan viện đánh nhau với người ta!”

Mai đại nhân kêu thành tiếng: “Đánh nhau?”

“Dạ, hình như là có mấy nam tử đối với Hạ Băng công chúa động tay động chân, sau đó Hoàng Hậu nương nương không nhịn được liền động thủ.”

Bắc Đường Đường chưa nghe xong đã xông ra ngoài, Đức Hải lại vội vàng chạy theo: “Nhưng ba vị đều không có việc gì, không bị thương. Khi tình huống trở nên nghiêm trọng thì Tô đại nhân tới ngăn được. Ngược lại là mấy nam kia, bị đánh không hề nhẹ.”

Mọi người bình tĩnh lại, Bắc Đường Dịch thở dài: “Quả nhiên cần tới thì vẫn tới.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe vậy quay đầu lại liếc nhìn Bắc Đường Dịch một cái. Bắc Đường Dịch nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không có cách nào, Bắc Đường Mặc Nhiễm lắc lắc đầu, phất tay áo rời đi.

* * * * *

Trong Hồng Loan viện, Tô Tằm Tiên cầm quạt xem náo nhiệt, Bắc Đường Đường vẻ mặt không còn lời gì để nói nhìn Hạ Băng đã say ôm bình rượu không chịu buông. Tạ Yên Nhiên đứng một bên vỗ tay cổ vũ Lạc Phỉ Phỉ, mà Lạc Phỉ Phỉ đã say khướt lại đang dùng sức đánh mấy tên nam nhân, kết quả đứng không vững, lúc sắp ngã xuống liền được Bắc Đường Dịch ôm vào ngực.

“A! Tiểu Long Đản!”

Bắc Đường Dịch vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nàng không thể an phận một chút sao?”

Lạc Phỉ Phỉ cười, ôm lấy eo Bắc Đường Dịch, ở trong lòng hắn cọ tới cọ lui.

Bắc Đường Mặc Nhiễm đứng bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng thấy có chút may mắn, may mà Yên Nhiên không có quấy rối như Lạc Phỉ Phỉ. Hắn quay đầu nhìn về phía mấy nam tử đang ngồi xổm trêи mặt đất: “Hoàng Hậu trước sau vẫn như một có thể lấy một địch mười.”

Tô Tằm Tiên cười thành tiếng: “Ngươi trách nhầm người rồi. Hạ Băng đúng là say không có sức đánh người, nhưng Tạ Yên Nhiên thì khác. Lúc ta chạy tới, nàng chính là người đánh hăng nhất.”

“Yên Nhiên, đánh hay lắm!” Lạc Phỉ Phỉ trong ngực Bắc Đường Dịch lên tiếng phụ họa.

Tạ Yên Nhiên sau khi Bắc Đường Mặc Nhiễm xuất hiện liền an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên không nói gì.

Bắc Đường Mặc Nhiễm trừng mắt nhìn Tô Tằm Tiên một cái, sau đó vươn tay kéo Tạ Yên Nhiên, lại không nghĩ rằng Tạ Yên Nhiên đột nhiên trốn ra phía sau Bắc Đường Đường.

Bắc Đường Mặc Nhiễm hơi nhíu mày: “Yên Nhiên, ngươi trốn cái gì?”

Tạ Yên Nhiên từ phía sau Bắc Đường Đường nhô đầu ra: “Vương gia, ngươi muốn làm gì?”

“Ta không làm gì cả.” Sắc mặt Bắc Đường Mặc Nhiễm tối lại, “Yên Nhiên lại đây, chúng ta về phủ.”

“Ta không đi…” Tạ Yên Nhiên rụt đầu về sau Bắc Đường Đường, “Ngươi đang tức giận, ta không đi đâu.”

Tô Tằm Tiên ở cạnh bên xem náo nhiệt lấy quạt che miệng cười: “Tạ cô nương vẫn nên nhanh chóng chạy qua đi. Mặc Nhiễm nếu tức giận lên, quả thật sẽ doạ chết người.”

“Đúng vậy, Yên Nhiên.” Lạc Phỉ Phỉ ở trong ngực Bắc Đường Dịch nói vọng ra, “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm phạt.”

Bắc Đường Dịch liếc nhìn nữ tử say khướt trong ngực một cái: “Nàng câm miệng.”

Lạc Phỉ Phỉ chẹp miệng một cái, ủy khuất im lặng.

“Tạ Yên Nhiên!” Ngữ khí Bắc Đường Mặc Nhiễm tăng thêm, “Lại đây.”

Tạ Yên Nhiên vẫn không có ý thức được trêи ngyời Bắc Đường Mặc Nhiễm đã bắt đầu tản ra hơi thở tức giận, vẫn trốn sau lưng Bắc Đường Đường.

“Ta không qua đâu, ta qua rồi ngươi sẽ mắng ta.” Tạ Yên Nhiên hướng về phía Bắc Đường Đường cười, “Đường Đường thật tốt, lớn lên đẹp, tính tình còn tốt, mỗi lần nhìn ta đều cười. Không giống ngươi, mỗi ngày đều chỉ có một khuôn mặt.”

“Ta không có mỗi ngày một khuôn mặt.” Bắc Đường Mặc Nhiễm nắm chặt cây quạt trong tay, “Ngươi lại đây, ta sẽ không mắng ngươi.”

“Ta không đi.” Tạ Yên Nhiên ở phía sau Bắc Đường Đường gào lên, “Ta muốn đến nhà Đường Đường chơi.”

“Không được!”

Bắc Đường Mặc Nhiễm tức giận rồi, muốn đến nhà hắn chơi, ngoài chơi ra thì còn làm gì nữa?

Bắc Đường Mặc Nhiễm bước lên một bước túm lấy Tạ Yên Nhiên sau lưng Bắc Đường Đường, không chút lưu tình đánh vào đầu Tạ Yên Nhiên.

“Ai ôi!”

Tạ Yên Nhiên che lại đầu, không thể tin nổi nhìn Bắc Đường Mặc Nhiễm, chưa kịp nói đã bị một câu của Bắc Đường Mặc Nhiễm doạ cho cứng họng.

“Tạ Yên Nhiên, ngươi bị cấm túc!”