Edit: Linh NguyệtL
ạc Phỉ Phỉ ghé vào bàn đá nhìn Tạ Yên Nhiên, “Vì sao ngươi đột nhiên muốn ở trong cung?”
“Bởi vì ta muốn ở cùng ngươi. Ngươi không muốn sao?”
“Muốn. Nhưng, sao ngươi lại không muốn thấy Vương gia?”
“Ta không có…”
“Rõ ràng có. Vương gia mỗi ngày tiến cung nhưng đều không gặp được ngươi, nếu không phải ngươi trốn hắn thì sao cả một ánh mắt cũng không chịu nhìn?”
Tạ Yên Nhiên nhìn vẻ mặt lão nương cái gì cũng biết của Lạc Phỉ Phỉ, nhịn không được cười thành tiếng: “Phỉ Phỉ, ngươi thật thông minh nha.”
“Đương nhiên, Phỉ tỷ là ai cơ chứ!” Lạc Phỉ Phỉ cầm một nắm hạt dưa bắt đầu cắn, “Hai ngươi còn vì việc rừng cây mà giận nhau à? Ta còn tưởng rằng hai ngươi đã hoà thuận rồi. Ngươi không biết đâu, Yên Nhiên, hôm ngươi ngất xỉu, Vương gia vô cùng khẩn trương…”
“Ta biết.” Tạ Yên Nhiên rũ mắt, sắc mặt bình tĩnh.
“Ngươi biết?”
“Ta biết, Tiểu Hà nói cho ta.”
“Vậy vì sao ngươi…”
“Chính là không muốn thấy.”
Lạc Phỉ Phỉ hoàn toàn hỗn loạn, mở to mắt nhìn Tạ Yên Nhiên, đầy mặt tò mò.
Tạ Yên Nhiên thở dài: “Phỉ Phỉ, thật ra ta đã nhớ được một vài việc.”
Mắt Lạc Phỉ Phỉ mở to hơn nữa: “Thật sao, vậy mà giờ ngươi mới nói cho ta!”
“Bởi vì ta hiện tại thật sự rất rối loạn.” Tạ Yên Nhiên nhìn Lạc Phỉ Phỉ, “Vô cùng vô cùng rối loạn.”
“Ngươi nhớ được cái gì?”
“Ta nhớ được Bắc Đường Mặc Nhiễm thích ngươi.”
Khách khí lập tức ngưng ngưng đọng, Lạc Phỉ Phỉ chớp chớp mắt: “Không phải, Yên Nhiên, chuyện này chúng ta phải nói rõ ràng, ta với Vương gia một chút tâm tư cũng không có, gọi là thanh thanh bạch bạch…”
“Ta biết.” Tạ Yên Nhiên bị Lạc Phỉ Phỉ chọc cười, “Ngươi cùng Hoàng thượng cả ngày ngọt ngào ân ái, ai cũng nhìn ra ngươi không có ý gì với Mặc Nhiễm.”
“Vậy mà ngươi không nói sớm;” Lạc Phỉ Phỉ nhẹ nhàng thở ra, “Làm ta sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Ngươi còn nhớ r cái gì?”
“Ta, thích Bắc Đường Mặc Nhiễm. Vô cùng thích, có phải không?”
Lạc Phỉ Phỉ có chút không biết nên nói cái gì: “Cái này… Yên Nhiên…”
“Xem phản ứng của ngươi thì chắc là không sai rồi, ta vốn lo lắng là mình đã đoán sai.” Tạ Yên Nhiên cười tự giễu.
“Sao lại đoán?”
“Bởi vì ta không nhớ rõ mình có thật sự thích hắn không. Ta đoán được là vì khi ta nhớ được chuyện khi hắn thích ngươi, ta đã từng vô cùng thống khổ.”
“Nhưng mà Phỉ Phỉ…” Tạ Yên Nhiên cười có chút bi thương nhìn Lạc Phỉ Phỉ, “Ngươi có biết đáng buồn hơn là không?”
“Là cái gì?”
“Là ta đã mất trí nhớ mà vẫn như cũ hết thuốc chữa mà thích hắn.”
Truyện được đăng tại truyenhdt.com @dwlazpCuộc sống đối với một vài người chính là độc dược, trốn không thoát, giải không xong, gặp cũng chỉ có thể chịu, chẳng sợ tê tâm liệt phế, chẳng sợ đau đớn muốn chết.
Khi Tạ Yên Nhiên sáu tuổi lần đầu tiên gặp Bắc Đường Mặc Nhiễm như tiên nhân trong hoa viên ở hoàng cung, Bắc Đường Mặc Nhiễm liền trở thành độc của nàng, cũng thành dược của nàng.
Lúc Bắc Đường Mặc Nhiễm chưa từng chú ý tới, Tạ Yên Nhiên sẽ bởi vì một ánh mắt của hắn mà cả đêm thao thức,cũng sẽ bởi vì một nụ cười của hắn mà hân hoan nhảy nhót.
Có người nói, yêu nhẹ tựa lông hồng, nhưng đối với Tạ Yên Nhiên, yêu nặng như Thái Sơn.
Yêu, tránh không thoát, đẩy không ngã, giống như núi đè nặng trong lòng, ép nàng không thở nổi, chỉ có thể ở cạnh Bắc Đường Mặc Nhiễm kéo dài hơi tàn.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, Tạ Yên Nhiên sáu tuổi còn có thể chạy đến tới hoa viên rực rỡ phồn hoa kia không?
Nếu sớm biết thích một người là chuyện đau khổ như vậy, Tạ Yên Nhiên đã mất trí nhớ còn có thể cam tâm tình nguyện để Bắc Đường Mặc Nhiễm xuất hiện trong buổi hoàng hôn ngày đó không?
Tạ Yên Nhiên đột nhiên rất chán ghét Bắc Đường Mặc Nhiễm, bởi vì thích hắn mà việc chờ đợi khôi phục ký ức mà nàng luôn chờ mong kia biến thành dấu hiệu khủng bố ký. Nàng sợ nhìn thấy thái độ không kiên nhẫn của Bắc Đường Mặc Nhiễm đối với mình, sợ nhìn thấy ánh mắt Bắc Đường Mặc nhiễm chưa bao giờ thuộc về mình.
Nàng sợ, sợ nhớ lại dáng vẻ chật vật của chính mình, quá đáng buồn.
Nhưng kỳ thật, Tạ Yên Nhiên càng chán ghét bản thân mình hiện tại, bởi vì nó chứng minh nàng là một người không có tiền đồ. Cho dù không nhớ gì lại vẫn vẫn như cũ chìm trong ánh mắt của Bắc Đường Mặc Nhiễm.
“Phỉ Phỉ, ta trước kia vì sao lại thích Bắc Đường Mặc Nhiễm?”
“Trước kia ngươi nói với ta, là vì Thần Vương lớn lên đẹp.”
“Cho nên hắn mới nói ta là một người nông cạn. Nhưng hắn rõ ràng biết ta như vậy, vì sao còn luôn tới lui bên cạnh ta?”
***
“Ta cảm thấy, Yên Nhiên đang trốn tránh ta.”
Tô Tằm Tiên dừng động tác trêи tay, nhìn về phía Bắc Đường Mặc Nhiễm cảm xúc không tốt đang đứng cạnh cửa sổ, thở dài: “Đúng vậy, nàng trốn ngài trốn đến mức mọi người đều nhìn ra. Ngài lại chọc nàng giận à?”
“Ta cảm thấy…” Bắc Đường Mặc Nhiễm xoay người lại, “Có thể là vì Yên Nhiên đã nhớ ra điều gì.”
“Hả? Vì sao?”
“Không biết, là trực giác.” Bắc Đường Mặc Nhiễm trong lòng phiền loạn, “Ngươi cũng biết, trực giác của ta luôn luôn đúng.”
“Phải không?” Tô Tằm Tiên nghĩ nghĩ, “Vậy ý nghĩ đem cháu dâu trở thành phu nhân cũng là trực giác chuẩn xác của ngài à?”
“Đó là dự đoán!” Ánh mắt hình viên đạn của Bắc Đường Mặc Nhiễm bay tới, “Dự đoán vốn dĩ có khả năng xuất hiện sai lầm. Hơn nữa ngươi có thể đừng nhắc lại chuyện của Lạc Phỉ Phỉ không?”
Tô Tằm Tiên thở dài: “Vương gia, ngài hiện tại là càng quan tâm càng loạn.”
Bắc Đường Mặc Nhiễm nhìn Tô Tằm Tiên một cái, yên lặng rất lâu mới mở miệng.
“Ta muốn gặp nàng.”
Tô Tằm Tiên nhất thời cứng người, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị Thượng Vũ vội vội vàng vàng xông tới ngăn cản.
“Vương gia! Tô đại nhân!”
“Làm sao vậy?”
“Hoàng cung truyền đến tin tức, trưởng lão cung Cự Giải đã tìm được phương pháp giúp Tinh chủ khôi phục ký ức!”