Chương 14

Edit: Linh Nguyệt

Phương pháp trưởng lão cung Cự Giải tìm được đối với Hoàng Đạo Quốc mà nói không khó, chỉ cần một chén thuốc được điều chế riêng kết hợp với dị năng của Tinh chủ cung Xà Phu là được. Nhưng là Bắc Đường dịch đối với việc một lần trước Lạc Phỉ Phỉ vì tiêu hao quá nhiều dị năng mà té xỉu vẫn còn sợ hãi, vì thế bắt đầu sai Ngự Thiện Phòng thay Lạc Phỉ Phỉ bổ sung dinh dưỡng.

Lạc Phỉ Phỉ bị quấy nhiễu tức giận nhìn Tạ Yên Nhiên, Tạ Yên Nhiên cũng chỉ cười, nhất thời lại nhớ tới một bàn sơn hào hải vị Bắc Đường Mặc Nhiễm vì dỗ nàng vui vẻ mà đưa tới.

Tay dưới bàn nắm chặt, móng tay đâm vào thịt, mấy ngày sau tiên hành trị liệu đối với Tạ Yên Nhiên mà nói là cứu rỗi, cũng là tra tấn.

“Phỉ Phỉ…” Tạ Yên Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ nhàng.

Lạc Phỉ Phỉ dừng nói, mờ mịt đáp: “Ừ?”

“Sau khi ta khôi phục ký ức, cuộc sống sẽ như thế nào?”

Lạc Phỉ Phỉ ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào: “Ách…”

Tạ Yên Nhiên quay lại, cười nhìn Lạc Phỉ Phỉ: “Thật hy vọng là vẫn có thể vui vui vẻ vẻ.”

Bắc Đường Mặc Nhiễm, thật hy vọng khi gặp lại ngài, chúng ta đều sẽ vui vui vẻ vẻ.

Lạc Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm chén thuốc đã lâu, mày nhăn thật sâu.

“Thật sự có tác dụng sao?”

“Đương nhiên là có.” trưởng lão cung Cự Giải đem chén thuốc bưng đến cho Tạ Yên Nhiên, “Tinh chủ uống nó, còn có dị năng của Tinh chủ cung Xà Phu, chờ ngài tỉnh lại mọi thứ đều sẽ khôi phục như bình thường.”

Tạ Yên Nhiên nhìn chén thuốc, trong miệng lẩm bẩm: “Khôi phục… như bình thường…”

“Đúng vậy, khôi phục như bình thường. Ký ức ngài quên, dị năng ngài mất, tất cả sẽ trở lại.”

Tạ Yên Nhiên vươn tay nhận chén sứ, ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Phỉ Phỉ, cười cười: “Vậy Phỉ Phỉ, làm phiền ngươi rồi.”

***

Thần Vương phủ, Bắc Đường Mặc Nhiễm một mình ngồi trước bàn, khói từ lư hương mờ mịt, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

Tô Tằm Tiên phe phẩy quạt, ung dung đi tới: “Hôm nay, Tạ Yên Nhiên sẽ khôi phục ký ức, ngài không ở trong cung sao?”

“Trong cung nhiều người như vậy, thêm ta cũng vô dụng.”

“Vậy cũng tốt hơn ngài một mình ở đây đứng ngồi không yên.”

Bắc Đường Mặc nhiễm rơi vào trầm mặc, rất lâu sau mới mở miệng: “Nàng khôi phục ký ức, sẽ lập tức nhớ ra ta đã từng thương tổn nàng như thế nào.”

Tô Tằm Tiên thở dài: “Cũng không thể nói như vậy, khi đó ngài đâu biết nàng thích ngài, đâu thể tính là thương tổn?”

“Không giống nhau, sau khi nàng khôi phục ký ức, tất cả đều khác rồi.” Bắc Đường Mặc Nhiễm cười tự giễu, “Lúc này ta lại có chút hy vọng nàng vĩnh viễn không nhớ ra, như vậy, chúng ta có thể vẫn sẽ vui vẻ mà sống.”

Truyện được đăng tại truyenhdt.com @dwlazp

Tạ Yên Nhiên chìm vào trong bóng tối vô tận, sức lực nàng dường như mất hết, cả người đều mệt mỏi vô cùng, nặng nề chìm vào bóng đêm.

Bên tai nàng vẫn luôn có tiếng người nói chuyện, những thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tạ Yên Nhiên biết, đó đều là lời người ta đã nói khi nàng mất đi trí nhớ. Tạ Yên Nhiên nỗ lực phân biệt rõ, sau đó nàng nghe được thanh âm thanh lãnh quen thuộc.

Hắn nói, “Chờ ngươi trở lại, chúng ta không say không về.”

Hắn nói, “Yên Nhiên, sao ngươi có thể ngốc như vậy?”

Hắn nói, “Vì sao ngươi cứ phải khiến chính mình khó xử?”

Hắn nói, “Ngươi là nữ nhi nhà Tạ Thừa tướng? Ngươi tên là gì?”

Khung cảnh không ngừng biến đổi, ánh sáng xuất hiện, càng lúc càng lan rộng ra trong bóng tối, là Tạ Yên Nhiên chạy trong hoàng cung, bà nhũ hoa ở phía sau đuổi theo nàng.

Bà nhũ hoa vừa đuổi vừa kêu: “Tiểu thư, tiểu thư khuê các không thể chạy như vậy, không hợp lễ nghĩa.”

Tạ Yên Nhiên khóe miệng cong cong, nhanh chóng rẽ vào một góc, nhìn bà nhũ hoa chạy theo hướng khác mới vui vẻ rời đi.

Ánh mặt trời rực rỡ, hoa thơm ngập tràn, gió thổi qua mái đình, một buổi chiều bảy tháng buổi chiều, mùi nắng hoà lẫn với hương hoa phiêu tán trong không khí, Tạ Yên Nhiên sáu tuổi ở chốn phong cảnh tuyệt trần ấy nhìn thấy thiếu niên thấy mặc trường bào màu lam.

Thiếu niên kia chậm rãi xoay người, nhìn vị khách nhỏ không mời mà đến trước mắt, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, ánh mắt thâm thúy, gương mặt tinh xảo như bạch ngọc điêu khắc.

Tạ Yên Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên nghi hoặc rốt cuộc mùi hương mình ngửi thấy là hương hoa hay là hương vị trêи người hắn?

Thiếu niên không nói lời nào, Tạ Yên Nhiên cũng im lặng, hai người đều nhìn chằm chằm đối phương, hương hoa tràn ngập, chim hót líu lo.

Lúc này bà nhũ hoa hoang mang rối loạn chạy tới, phá vỡ bầu không khí này. Bà nhũ hoa nhìn đến thiếu niên đột nhiên cả kinh, vội vàng lôi kéo Tạ Yên Nhiên hành lễ: “Tham kiến Thần Vương điện hạ.”

“Miễn lễ.”

Giọng nói thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, khiến Tạ Yên Nhiên nghe được trong lòng khẽ run lên.

Thiếu niên bước về phía trước vài bước, hơi ngồi xổm xuống, nhìn Tạ Yên Nhiên cười: “Ngươi là nữ nhi nhà Tạ Thừa tướng? Ngươi tên là gì?”

“Yên Nhiên. Ta tên Tạ Yên Nhiên.”

Hắn đã từng cười như thế với ta, nhưng từ khi nào, ta lại không nhìn thấy ý cười lan đến đáy mắt hắn?

***

Tạ Yên Nhiên chậm rãi mở mắt, Tiểu Hà bân giường nhào tới: “Tiểu thư, tiểu thư ngài thế nào?”

Tạ Yên Nhiên yên lặng nhìn nóc giường, rất lâu sau mới lẩm bẩm mở miệng: “Tiểu Hà, chúng ta về nhà đi!”

“Về… Thần Vương phủ?”

“Không, về nhà.”

***

Sau khi Tạ Yên Nhiên trở lại Tạ phủ, chuyện đầu tiên làm là tới thư phòng Tạ Thừa tướng.

Tạ Yên Nhiên yểu điệu hành lễ: “Phụ thân.”

Tạ Thừa tướng giống như già đi rất nhiều nhìn Tạ Yên Nhiên, trong lòng có chút cảm khái: “Yên Nhiên, thân thể sao rồi?”

“Đã không có gì đáng ngại rồi ạ. Mấy ngày nay Yên Nhiên không ở nhà, không có người thay phụ thân sắp xếp công văn, sợ là đã vất vả cho phụ thân.”

Tạ Thừa tướng ngẩn người: “Yên Nhiên, con nhớ ra rồi sao?”

“Dạ.”

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”

Tạ Thừa tướng vô cùng vui mừng, khi lần nữa nhìn Tạ Yên Nhiên không khỏi có chút áy náy: “Yên Nhiên, con có trách ta không?”

“Không trách.” Tạ Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, “Phụ thân là vì con dân Hoàng Đạo Quốc, nếu chọn lại một lần, Yên Nhiên vẫn sẽ làm như vậy.”

Tạ Thừa tướng gật gật đầu, do dự trong chốc lát: “Yên Nhiên, thật ra ta và mẫu thân con đều biết con đối với Thần Vương…”

“Đều là chuyện quá khứ, phụ thân cùng mẫu thân không cần để ý.” Tạ Yên Nhiên bình tĩnh ngắt lời, “Nếu đã không có việc gì, Yên Nhiên xin phép về phòng.”

Tạ Yên Nhiên hành lễ, xoay người ra khỏi thư phòng. Mặt trời đã lên cao, ánh chói chang khiến đáy mắt Tạ Yên Nhiên có chút chua chua.