Chương 13

Hưởng cúi đầu, ấp úng không chịu nói, bị An Thụy Khiêm truy hỏi hồi lâu mới ngẩng đầu lên đáng thường hề cầu xin:

"Không, không có. .. Xin ngươi đừng hỏi nữa mà."

Rõ ràng dạng thú của Hưởng dũng mãnh như vậy, hiện giờ lại bị An Thụy Khiêm khi dễ thành một con thỏ con, con ngươi đo đỏ tỏ vẻ cầu xin hắn, rất giống như là An Thụy Khiêm ép người làm đĩ vậy. An Thụy Khiêm cảm thấy buồn cười liền buông y ra, vỗ vỗ vai của y:

"Đi tắm đi, tí nữa còn chuyển nhà."

"Chuyển nhà?"

Hưởng hơi nhổm dậy, vẻ mặt mất mát:

"Ngươi vẫn muốn rời đi à. .. ."

An Thụy Khiêm duỗi tay xoa xoa đầu y, hai tai của Hưởng run lên vài cái:

"Ngươi cùng chuyển với ta."

Vốn Hưởng đang nghĩ kết quả như vậy cũng tốt, một đêm vui sướиɠ cũng đủ để y hoài niệm, cho dù An Thụy Khiêm bỏ đi thì y cũng không một lời oán hận, dù sao cũng là y không biết liêm sỉ quấn quýt lấy người ta, bị phỉ nhổ cũng là phải.

Đây là a mẫu đã dạy y, mặc dù bộ tộc Cách Khắc tương đối cởi mở so với những bộ tộc khác, nhưng giống cái thú nhân phóng đãng cũng sẽ bị xử phạt, nghiêm trọng nhất là trực tiếp ném xuống biển tế thần. Trên mặt Hưởng bỗng lóe qua biểu cảm khó tin, sau đó liền cong khóe miệng cười:

"Ừm!"

Đợi khi Hưởng với vẻ mặt tươi cười chạy như điên đi tắm rửa, An Thụy Khiêm liền bắt đầu đánh giá phòng của Hưởng. Kỳ thật cũng chẳng có gì đáng xem, chỉ muốn gϊếŧ thời gian thôi, nhưng không ngờ là hắn lại thấy được vài thứ thú vị.

Góc tường có một thứ giống cái tủ bằng gỗ, mà trong tủ chỉ có mấy quả kỳ lạ. Chúng màu đỏ, vỏ ngoài sờ có hơi thô ráp, gồ ghề giống như quả vải, nhưng lại lớn hơn rất nhiều, chỉ kém nắm đấm của trẻ con một chút.

An Thụy Khiêm cầm nhìn nửa ngày cũng không biết là cái gì, cũng không phải là hắn không thử bóc ra, thế nhưng An Thụy Khiêm cố gắng một lúc mà quả kia cũng không thấy nứt chút nào.

Tốc độ của Hưởng rất nhanh, nói là tắm rửa nhưng thật ra chỉ là khiến trên người không có mùi tìиɧ ɖu͙© khi đến nhà người khác mà thôi, nhưng một thân xanh xanh tím tím của y thì làm thế nào cũng không che được.

Y hấp tấp chạy về liền thấy An Thụy Khiêm đang cầm trong tay quả kia nhìn ngắm, mặt nháy mắt đỏ bừng, tựa như cái quả kia vậy. An Thụy Khiêm phi tới, tiện thể đè y vào góc tường, tay cầm quả để sát bên môi y, nghi hoặc hỏi:

"Đây là cái gì vậy?"

". . ."

Hưởng đỏ mặt, nhìn tay hắn, không nói lên lời.

"Ngươi đúng là rất thích đỏ mặt."

Mu bàn tay của An Thụy Khiêm dán trên mặt của y, nóng bừng một chỗ, nhưng An Thụy Khiêm cũng không định buông tha vấn đề này tại đây, hắn đang thấy rất tò mò:

"Nhanh chóng khai ra thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

"Đó là.. . là, không phải chúng ta sắp chuyển nhà sao?"

Hưởng vốn đã cao hơn An Thụy Khiêm một cái đầu, nhưng hiện giờ y lại dựa vào ngăn tủ, hai chân bủn rủn đứng không vững, hai tay để ở trước ngực An Thụy Khiêm, bộ dạng như thiếu nữ bị trêu đùa, còn cố tình nói sang chuyện khác

. "Chuyển nhà không vội, còn hơn nửa ngày nữa, ta thấy ngươi cũng chẳng cần chuyển bao nhiêu."

An Thụy Khiêm không hề muốn buông tha:

"Nói nhanh, đây là cái gì?"

Hắn vừa hỏi vừa đưa sát quả kia tới bên môi của Hưởng. Để ở gần mới ngửi được mùi hương thoang thoảng của quả này, quá mờ nhạt nên An Thụy Khiêm vẫn không thể xác định được cụ thể đó là mùi gì.

"Ưʍ. . ."

Hưởng lại đỏ mắt, nhấp môi.

"Có nói không?"

Tay An Thụy Khiêm uy hϊếp sờ ra phía sau thắt lưng của y. Cơ thể Hưởng run lên gật đầu ngay lập tức.

"Ờm. . . Quả này có thể khiến giống cái. .. Ưʍ. .. . Tới kỳ động dục sớm hớn. . ."

Hưởng lắp bắp nói xong, bị ánh mắt của An Thụy Khiêm đảo qua lập tức lo lắng xua tay giải thích:

"Không, không phải đâu! Ta không ăn quả này đâu, hôm qua thật sự là do kỳ động dục tự nhiên tới nên ta mới như vậy!"

"Ừm. . ."

An Thụy Khiêm tỏ vẻ hoài nghi nhìn y, thấy Hưởng suýt khóc mới tha cho y:

"Lần này tin ngươi vậy."

Kỳ thật hắn cũng không nghĩ là một người đơn thuần như Hưởng sẽ sử dụng quả này để tạo ra chuyện ngoài ý muốn tuyệt vời như hôm qua.

"Nhưng mà, thứ này quá nguy hiểm, ta sẽ tịch thu."

Vì thế Hưởng chỉ có thể trơ mắt nhìn An Thụy Khiêm tịch thu hết số quả của y, mà y lại không thể phản kháng được.

"Đi thu dọn đồ đạc gì đó đi."

An Thụy Khiêm tự nhiên vô mông y. Hưởng như trút được gánh nặng né ra đi thu thập đồ của mình để chuyển nhà, y cũng chẳng biết mình sẽ chuyển tới chỗ nào, nhưng có thể đi cùng An Thụy Khiêm khiến y đã thấy rất thỏa mãn, y đã hạ quyết tâm bất kể An Thụy Khiêm đi đâu y cũng sẽ theo tới đó.

"À này, quả này có tác dụng gì với giống đực không?"

Khi Hưởng đang suy nghĩ trong lòng, An Thụy Khiêm đột nhiên lên tiếng, vì thế Hưởng lại đỏ mặt nói lắp.

"... Ờm. . . Khiến giống đực kéo dài kéo dai hơn. . . . . . ."

"Hả?" An Thụy Khiêm tỏ vẻ hoài nghi, chỗ này đúng là có rất nhiều thứ quái lạ: "Bộ tộc của các ngươi có loại quả nào kiểu như vầy không?"

"Ngươi thấy hứng thú với thứ này sao?"

Giọng điệu của Hưởng có hơi hưng phấn:

"Vậy lần sau khi ta ra ngoài sẽ hái thêm một ít về cho ngươi."

"Ừm, làm phiền ngươi rồi."

An Thụy Khiêm nói ra một câu theo phản xạ có điều kiện, sau đó nhìn thấy mắt thỏ con đo đỏ của Hưởng lại thấy mờ mịt:

"Làm sao vậy?"

"Ưm, ngươi đừng khách khí như vậy với ta."

Hưởng có hơi bất mãn nhìn hắn:

"Ta là của ngươi, cho nên ngươi muốn ta làm gì cũng được."

"Hơn nữa, thân là một giống cái, vì giống đực của mình. . . ta sẽ làm tất cả."

Lời nói của Hưởng có chút mơ hồ, An Thụy Khiêm sửng sốt một chút, cũng không truy hỏi, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

"Khiến ngươi bất an hả?"

An Thụy Khiêm ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt rất nghiêm túc:

"Yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi đâu."

Ít nhất thì hiện giờ sẽ không, An Thụy Khiêm tỏ vẻ vẫn chưa chơi chán Hưởng đâu. Hưởng cũng không biết An Thụy Khiêm đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy An Thụy Khiêm đột nhiên đồng ý thì rất vui vẻ, ra sức gật đầu, trưng ra một nụ cười xán lạn:

"Ngươi là giống đực của ta, ta sẽ luôn đi theo ngươi."