Chương 12

Tề Lịch nhìn hắn im lặng, tưởng thái độ của mình không đủ thành khẩn, vội nói:

"Hôm nay ngươi cứ ở lại đây đi, ta sẽ giúp ngươi sửa sang lại phòng cho tốt. Nếu giống cái ngươi để ý kia. .. ."

Trong nội tâm của Tề Lịch dường như có chút xoắn xuýt, cúi đầu suy nghĩ chốc lát mới ngẩng đầu nói, giọng điệu vẫn lành lạnh như trước, cũng trưng ra vẻ mặt anh dũng hy sinh:

"Cũng. .. Cũng có thể đưa hắn tới đây, phòng của ta đủ rộng, cũng không thiếu chỗ cho một giống cái như vậy."

Không hề nghi ngờ, thái độ của Tề Lịch là đang lấy lòng An Thụy Khiêm, hắn nheo mắt lại, cảm giác mình hoàn toàn có thể dùng thân phận này làm rất nhiều chuyện mà trước kia chưa từng nghĩ tới.

"Đây là thành ý của ngươi đấy à?"

An Thụy Khiêm vẫn không buông tha cho y, cười một tiếng hỏi. Tề Lịch ngẩng đầu nhìn hắn, không thấy ý cười nào trong ánh mắt của hắn. Y nhận ra, đó là ánh mắt của giống đực khi trêu chọc giống cái mà y đã từng thấy.

Y cắn chặt cánh môi mỏng của mình, dường như là hạn quyết tâm gì đó, nhắm mắt lại duỗi thẳng lưng, y vẫn còn quỳ trên mặt đất, ngẩng cao đầu, lộ ra làn da có hơi tái nhợt.

"Xin, xin ngài hãy trừng phạt ta."

Giọng nói của y có hơi run rẩy, cơ thể không kìm được mà bắt đầu run rẩy, dường như đang sợ hãi cái gì đó. An Thụy Khiêm vốn định nói giỡn với y mấy câu để thả lỏng bầu không khí một chút, lại không ngờ là sẽ lệch khỏi quỹ đạo tới mức độ này, kinh ngạc nhìn y một cái, cười cười chuẩn bị phối hợp diễn với y.

"Vậy ngươi nói xem ta nên trừng phạt ngươi như thế nào."

Giọng điệu của An Thụy Khiêm ôn hòa, khiến Tề Lịch nhắm chặt mắt nghe không ra tâm tình của hắn, vì thế nội tâm càng bất an không yên. Tề Lịch mở to mắt, có hơi mờ mịt nhìn hắn, sau đó lại mờ mịt nói:

"Ta. . . Ta, không biết."

Tính y trời sinh lãnh đạm, vốn không am hiểu việc ở chung với người khác, sau khi làm tế ti lại càng không thể ở chung với ai, người trong bộ tộc nhìn thấy y liền cúi đầu hành lễ, trong giọng nói có kính sợ và tôn trọng, nhưng không có người bình thường thân cận, y cũng chỉ có thể lạnh mặt tiếp nhận ý tốt của người khác.

Cho dù y chủ động ân cần hỏi han người khác thì cũng chỉ nhận lại được vẻ mặt kinh sợ của người ta, dần dà y cũng chả muốn làm vậy nữa, cứ thế trưng cái mặt nghiêm túc lạnh lùng với những người ở đây.

Kết quả là ngay cả nhóm giống cái vốn hay nhìn thấy mặt y rồi đỏ mặt cũng không dám nhìn thẳng mặt y nữa, y cũng tự hỏi rốt cuộc là mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào, cuối cùng vẫn không có câu trả lời.

". . ."

An Thụy Khiêm im lặng, cảm thấy vẻ mặt mờ mịt này của Tề Lịch cũng đáng yêu một cách quá đáng. Quay đầu không đặt tầm mắt trên người Tề Lịch nữa, An Thụy Khiêm ho khan một tiếng ra vẻ bình tĩnh:

"Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau tái phạm ta sẽ hung hăng trừng phạt ngươi. Tối ta sẽ tới, ngươi cứ sửa sang lại một chút đi, ta đi về trước đã."

An Thụy Khiêm cũng không nhìn Tề Lịch có phản ứng gì, nói xong liền xoay người bước đi. Hắn hơi sợ nếu mình còn đứng ở đó sẽ không nhịn được mà xử lý Tề Lịch ngay tại chỗ, nhưng Tề Lịch là giống đực, mình đã hơi quen với thể chất mẫn cảm của giống cái nơi này, sợ nhất thời không thể quen với giống đực, chẳng may không cẩn thận làm người ta bị thương thì phải làm sao bây giờ?

Quan trọng nhất là. . . người đó chính là tế ti, lời tiên đoán và vân vân các thứ đều do y định đoạt, nếu mình chẳng may chọc giận y, y sẽ không quản sự sống còn của bộ tộc mà muốn ném mình xuống biển thì sao bây giờ?

Mặc dù An Thụy Khiêm là người rất biết hưởng thụ, cũng không từ chối chuyện tốt đưa tới tận cửa, nhưng chuyện hắn để tâm nhất vẫn là bản thân mình, nếu mạng nhỏ này không còn thì có thể hưởng thụ được cái gì đây.

An Thụy Khiêm ra khỏi nhà của Tề Lịch, lúc này mới phát hiện mình và Tề Lịch đã ở bên trong một lúc lâu rồi, những giống cái ở lại bộ tộc đã bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, thấy hắn đi từ nhà Tề Lịch ra đều sửng sốt, tầm mắt dừng trên bộ áo choàng đen của hắn hồi lâu mới nhìn về phía mặt của hắn, sau khi thấy rõ mặt hắn lại sửng sốt hơn.

"Kia chính là giống đực trong lời tiên đoán của tế ti đại nhân sao?"

Có giống cái ở một bên chỉ vào hắn nói khe khẽ, trong giọng nói có chút kích động, nhưng lại kích động khác so với Hưởng, An Thụy Khiêm chú ý thấy những giống cái vây xem mình đều có đeo một cái vòng trên cổ, dùng dây gai sỏ qua những xương cốt của sinh vật nào đó lại. Hắn nhớ rõ là trên cổ Hưởng không có, ba giống cái gặp lúc đầu cũng không có.

"Hắn nhìn gầy yếu như vậy, tế ti đại nhân có thật sự tìm đúng người không?"

Có giống cái nhìn An Thụy Khiêm bàn tán với người khác về thân thể gầy yếu của hắn, có chút nghi ngờ mở miệng, nhưng vừa dứt lời liền bị người bên cạnh đánh một cái.

"Đừng nói bậy, ngươi đang nghi ngờ tế ti đại nhân à, chán sống rồi đúng không!"

Lập tức có người ngăn cản y, giống cái kia mới ngỡ ra, vội vàng che miệng nhìn xung quanh, phát hiện không có ai nghe thấy lời nói của y, mới cẩn thận liếc mắt nhìn An Thụy Khiêm một cái, sau đó bị người khác lôi kéo rời đi.

An Thụy Khiêm mặt không đổi sắc nhìn bọn họ, cảm thấy bọn họ quả thực là đang tìm đường chết, nếu mình thật sự là người trong lời tiên đoán, tùy tiện nói một tiếng với Tề Lịch thì họ có thể sẽ bị buộc tội. Nhưng vẫn thôi đi, An Thụy Khiêm cũng không muốn gây chuyện, mình còn phải sinh hoạt lâu dài ở bộ lạc này nữa mà.

Theo phương hướng trong trí nhớ, An Thụy Khiêm lại mò trở về nhà của Hưởng, cửa phòng không mở, bên trong cũng không có động tĩnh gì.

"Ngày hôm qua quá mệt mỏi bây giờ vẫn chưa tỉnh sao?"

An Thụy Khiêm nói thầm một câu, đẩy cửa ra, sau đó liền thấy Hưởng đưa lưng về phía hắn, toàn thân trần trụi ngồi ở trên giường, trên người trải đầy dấu vết xanh tím.

"Tỉnh rồi à? Sao không thấy tiếng động gì vậy."

An Thụy Khiêm đi tới vỗ vỗ vai y, đợi khi thấy mặt Hưởng thì ngây ra một lúc. Mắt Hưởng đỏ ngầu, cắn chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt có vết nước mặt chưa khô.

Tuổi của Hưởng không lớn, nhưng cũng 17-18, mặc dù mình cũng đoán được khi Hưởng tỉnh dậy không thấy mình có lẽ sẽ cảm thấy mất mát, nhưng không ngờ là người này lại khóc như vậy.

"Sao lại khóc rồi?"

An Thụy Khiêm cạn ngôn ngồi xuống bên giường, duỗi tay sờ lên mắt của hắn, sau đó liền cảm giác cơ thể Hưởng run rẩy, lao tới ôm chặt lấy hắn, cúi đầu nức nở thành tiếng. An Thụy Khiêm không đẩy y ra, chỉ cảm thấy buồn cười với hành vi ngây thơ của Hưởng.

"Ta cứ nghĩ, cứ nghĩ ngươi đã rời đi. . ."

Hưởng tựa vào l*иg ngực của hắn khóc đủ rồi mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ đỏ như thỏ con, giọng hơi khàn khàn tràn đầy ủy khuất.

"Ta rời đi làm gì, ngươi khiến ta cảm thấy thật sự hài lòng."

An Thụy Khiêm sờ sờ tai y an ủi, lại vỗ vỗ lưng ý bảo y buông ra:

"Tự mình tắm rửa sạch sẽ chút, cả người đều dính dính không khó chịu à?"

Kỳ thật An Thụy Khiêm cũng muốn đi tắm, nhưng đã quên mất vị trí con sông nhỏ tối qua nên từ bỏ ý định, dù sao thì người đêm qua dính đầy mồ hôi cũng không phải mình.

"Không khó chịu."

Hưởng chôn ở cổ hắn hít một hơi thật sâu, phá lệ thẳng thắn thành khẩn:

"Ta thích, như vậy toàn thân của ta đều có mùi hương của ngươi."

An Thụy Khiêm có hơi kinh ngạc khi Hưởng có thể nói ra những lời như này, đẩy y ra nhìn nhìn, cho tới khi Hưởng mặt đỏ tai hồng không dám ngẩng đầu, mới hỏi:

"Ai dạy ngươi nói như vậy?"

". .."

Hưởng cắn môi e lệ nhìn hắn một cái, không chịu nói. An Thụy Khiêm lao tới đè y xuống giường, ngậm lấy vành tai biến hồng của y cắn một cái, uy hϊếp nói:

"Nếu không nói thật thì sẽ làm chết ngươi."

Nói đến đây, An Thụy Khiêm cũng đồng thời rời tay trên lưng Hưởng xuống nơi riêng tư của Hưởng.

"Không được đâu!"

Hưởng kẹp chặt hai chân, vội vàng cầu xin tha thứ:

"Ta nói ta nói, đừng làm nữa mà, là a mẫu của tá dạy, hắn nói như vậy sẽ khiến giống đực vui vẻ."

An Thụy Khiêm thấy hứng thú:

" A mẫu ngươi còn dạy cái gì nữa không?"