Chương 7: Hoàng Dã Trúc Mã 7

Là Tiêu Kỳ.

Hắn cùng với một đám anh em đứng ở dưới mờ nhạt ánh đèn đường.

Hắn soái khí mà dựa vào trên tường hút thuốc, một bàn tay cắm ở trong túi, một cái tay khác kẹp điếu thuốc, đường cong cơ bắp cánh tay lưu sướиɠ. Lúc hút thuốc, hắn thói quen mà nửa ngẩng đầu, bộ mặt lãnh ngạnh, cằm tuyến rõ ràng, tràn đầy mị lực.

Ở hắn chậm rì rì mà đem vòng khói nhổ ra, đột nhiên đối thượng Thanh Hà đôi mắt.

Nàng như thế nào ở đây?

Hắn như thế nào ở đây?

Lúc Thanh Hà nhìn đến cặp mắt kia, trong lòng cũng giật mình.

Cặp mắt kia quá sáng, tựa như vốn dĩ ở nghỉ ngơi lang đột nhiên thấy được con mồi, ánh mắt bỗng chốc hội tụ thành một điểm, bên trong tràn đầy dã tính.

Hai người còn chưa nói lời nào, bên cạnh Trương Khải liền kìm nén không được mà trước mở miệng, “Ai, tiêu ca, đây là tẩu tử a? Ngươi không nhanh cho chúng ta giới thiệu sao?”

Hắn nhưng nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình đâu, trên người nữ hài kia còn xuyên quần áo của tiêu ca, ngày thường nữ nhân chỉ chạm vào thôi mà tiêu ca cũng không cho. Nói nàng cùng nữ nhân khác giống nhau, hắn không tin.

Trương Khải vừa nói, những người bên cạnh đều ồn ào lên.

Tiêu Kỳ không để ý đến bọn họ.

Hắn nguyên bản tưởng làm một ít việc liền trở về, thực sự không nghĩ tới người đến lại là Thanh Hà.

Hút ngụm cuối cùng, Tiêu Kỳ ném tàn thuốc xuống, dùng chân dẫm lên, hướng nàng đi qua.

“Ngươi như thế nào ở đây?”

“A,” hơi thở nam tính mãnh liệt tới gần, làm Thanh Hà đột nhiên mặt có chút đỏ, “Ta…… Ta tới mua dấm.”

“ Tiệm tạp hóa không phải bên kia sao?”

“ Đã bán hết dấm rồi.”

Tiêu Kỳ nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như tiệm tạp hóa gần nhất cách nơi này một đoạn, “Đi, ta và ngươi đi cùng nhau”.

“A?” Tiêu Kỳ muốn đi cùng mình?

“Đêm đen, gió to. Sợ ngươi bị kẻ xấu bắt đi”

Tiêu Kỳ hướng Trương Khải xua tay, mang theo Thanh Hà liền đi rồi.

Trương Khải đối Tiêu Kỳ làm cái ok thủ thế, quay đầu liền nói chuyện với các huynh đệ khác.

“Tiêu ca là thẹn thùng đó.”

Một đám nam sinh cười ha ha.

Cho đến khi cùng Tiêu Kỳ vai sát vai đi đến trước tiệm tạp hóa, đầu óc Thanh Hà còn có điểm ngốc.

Nàng với hắn như thế nào liền đi cùng nhau rồi?

Mới vừa ngẩng đầu chuẩn bị nói cái gì, nàng liền thấy được trên miệng Tiêu Kỳ có một vết thương nhỏ.

Bước chân Thanh Hà dừng lại “Ngươi bị thương?”

Miệng vết thương nhìn rất dọa người.

“Không có việc gì, chỉ bị dao cắt một chút thôi” Tiêu Kỳ tùy ý trả lời, giống như hắn không phải người bị thương dường như.

Liền sẽ trang khốc.

Thanh Hà khẽ hừ nhẹ, bĩu môi, không nói gì.