Chương 12: Hồng Lâu Mộng 11

Thái tử đang nắm tay Lâm Dục trở về, đứa trẻ có nề nếp trông trưởng thành không ít. Nhưng nhìn Lâm Dục, vẫn là một tiểu tử vô tâm vô phế, tung tăng nhảy nhót, trông điệu bộ rất vui vẻ.

Chờ đến lúc gặp Nhan Hoa, thái tử liền hành lễ chào hỏi, Lâm Dục lại hướng hoàng hậu hành lễ, sau đó liền hưng phấn chui đầu vào ngực Nhan Hoa.

Nhan Hoa đang muốn quở trách hắn, hoàng hậu liền ngăn nàng: “Hắn vẫn còn là một đứa trẻ, Lâm phu nhân không cần câu nệ. Đối với người khác ta còn do dự, nhưng Lâm phu nhân là người ta tín nhiệm, chúng ta cứ cư xử như trước đây. Nói thật, chỗ càng cao càng lạnh lẽo, có thể tìm được một người thả lỏng để trò chuyện, thật sự quá khó khăn.”

Nhan Hoa nghe nàng cảm khái, lời nói thật tình liền không khách khí nữa. Nhan Hoa cũng có hiểu biết với tính tình của hoàng hậu, nhưng nay địa vị đã thay đổi, nàng cũng không dám thoải mái như trước kia.

Tiểu thái tử cũng ở bên cạnh làm nũng với Nhan Hoa, mong nàng thường tiến cung bồi mẫu hậu, Nhan Hoa nhìn hắn bộ dáng nhỏ tuổi lại tỏ ra già dặn, nàng vừa cảm khái vừa buồn cười.

Ai ngờ, nàng vừa cảm khái xong, tiểu thái tử giây trước còn nghiêm trang đột nhiên liền thẹn thùng đỏ mặt, nửa ngày xấu hổ mới lấy từ trong lòng ra một món đưa tới tay Nhan Hoa: “Đây là gửi cho Lâm muội muội, phiền Lâm phu nhân chuyển giao cho nàng.”

Nhan Hoa liền trợn mắt há hốc mồm.

Hoàng hậu đầu tiên ngẩn ngơ sau đó liền cười không dừng được, từ khi hoàng đế đăng cơ, con trai nàng thành Thái tử, đã lâu hoàng hậu chưa thấy bộ dáng hạ mình nhờ vả của hắn.

Nhan Hoa không rõ ý nghĩ của vị thái tử này, nếu nói hắn thành thực, nhưng hắn còn chưa đủ mười tuổi, đưa đồ cho Đại Ngọc hẳn là không có ý khác; nếu nói hắn trẻ con, nhưng điệu bộ của thái tử lại như ông cụ non, thật sự là không có ý tứ gì khác chứ? Hơn nữa thời điểm Đại Ngọc chơi với hắn đã cách đây bốn năm nay, thế nhưng thái tử vẫn còn nhớ được.

“Thái tử...này...”

Thái tử bị hoàng hậu cười đến nỗi mặt cũng sắp đỏ như mông khỉ rồi.

Hoàng hậu xoa nước mắt an ủi Nhan Hoa, thuận tiện cứu vớt nhi tử đang xấu hổ: “Đây hẳn là đồ hôm đó thái tử đáp ứng đan cho Đại Ngọc, hắn nói cùng ta đã lâu, chỉ là lúc đó nhiều việc, không có cơ hội nói với ngươi, vẫn luôn để đồ ở chỗ kia. Không nghĩ đến hắn còn nhớ, tính tình đứa nhỏ này giống với phụ hoàng hắn, việc đã hứa mà không làm đều không để yên được. Ngươi mang đồ về cho Đại Ngọc, nói không chừng Đại Ngọc còn nhớ kỹ đấy!”

Nhan Hoa đành cười thu nhân.

Tiểu thái tử liền nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Tâm tình Nhan Hoa thật phức tạp, thái tử là hài tử tốt, nhưng chỉ tiếc hắn lại là thái tử!

Lúc trở về Lâm phủ, Nhan Hoa liền đem sự tình kể cho Lâm Như Hải, Lâm Như Hải nghe xong lại không lo lắng như Nhan Hoa.

“Chúng nó vẫn còn nhỏ, hiện giờ chỉ có thể coi là tình bạn của trẻ con; huống hồ thái tử đủ mười lăm mới chọn thái tử phi, đại hôn cũng phải mười tám; đến lúc tuyển phi Đại Ngọc cũng chưa đủ đâu, không có khả năng trúng tuyển, trắc phi đương nhiên càng không thể. Chức quan của ta còn ở đó, tương lai tiến thêm một bước cũng không phải không có khả năng, triều đại xưa nay có thiên kim danh môn trúng tuyển, đều không tuyển từ nhà trọng thần, tránh đối với thế lực hậu cung bất lợi.”

Thực chất, hoàng thất qua các triều đại vì phòng ngừa tại họa của ngoại thích, cho nên bao gồm cả hoàng hậu, đều không tuyển từ nhà trọng thần, nếu tuyển từ nhà quyền thần, nhiều nhất cũng chỉ là tiểu thư quan lại lục phẩm. Tuy rằng thời gian có thay đổi, quy củ đã thả lỏng một ít, nhưng phụ thân của hoàng hậu hiện tại cũng chỉ thăng quan một chút, hơn nữa đều là chức quan nhàn tản.

Nghe hắn nói vậy, tâm Nhan Hoa liền buông xuống. Nàng đưa đồ đan cho Đại Ngọc, quả nhiên tiểu cô nương còn nhớ rõ, chỉ là nàng mẫn cảm, biết bên ngoài nhiều việc nên không nói ra. Hiện giờ đồ vật đã tới tay, Đại Ngọc liền vui vẻ không thôi.

Đầu tiên là Lâm Dục, hiện tại là Đại Ngọc, chờ đến khi Nhan Hoa hoãn lại chuyện này đến thăm Giả mẫu, nàng mới nghe tin Châu Nhi của nhị phòng bị bệnh, chỉ là đứa nhỏ này tính tình quật cường, rõ ràng bệnh không nhẹ còn kiên trì muốn đi học, làm Giả mẫu đau lòng hỏng rồi, không ngừng trách móc Giả Chính quá nghiêm khắc.

Nhan Hoa liền khuyên bảo bà, nàng suy đoán nguyên nhân hẳn là từ phía Vương thị, nhưng nàng không đi góp ý, chỉ cho Giả mẫu mấy cái chủ ý, đem Châu Nhi lưu lại trong phủ dưỡng bệnh, lại kể chuyện xưa ở phía nam cho bà nghe, làm Giả mẫu hận không thể lập tức đưa người lên giường tĩnh dưỡng.

Số mệnh con người phụ thuộc ý trời, có thể làm đến đây, Nhan Hoa đã không thẹn với lương tâm.

Nhưng đáng tiếc là, trị bệnh cũng không thoát được số mệnh, Giả Châu không phải Bảo Ngọc, không có lý do đúng đắn hắn sẽ không nghỉ học, vì quá cố sức như vậy, hắn liền sốt cao đến mê sảng, trong lúc mơ màng còn lẩm bẩm đọc sách. Nhan Hoa nghe xong, nửa ngày cũng không thốt ra được một lời.

“Đáng tiếc...” Lâm Như Hải than nhẹ.

Tháng 11, trời càng lúc càng lạnh, bệnh Giả Châu càng lúc càng nặng, không quá một tháng, chưa kịp nhìn mặt hài tử trong bụng thê tử liền vĩnh viễn ra đi.

Tây viện của Vinh Quốc Công phủ liền truyền đến âm thanh gào khóc không ngừng.

Nhi tử lớn đã mất, Giả Chính và Vương thị liền như người mất hồn, ai thấy đều phải đồng tình rơi lệ.

Trong lòng Nhan Hoa cũng chua xót, nhưng đó cũng chỉ là một cái chớp mắt, cảnh tượng thảm thương hơn nàng cũng đã thấy qua, kiếp trước của Đại Ngọc, Giả phủ suy tàn, linh hồn cô đơn của Đại Ngọc không ai quan tâm, lúc sống trong nhung lụa sung sướиɠ, người của Giả phủ cũng không màng cốt nhục tình thân, sao có thể lãnh đạm như thế?

Giả Mẫn không muốn tha thứ, Nhan Hoa cũng không thay nàng làm điều gì, những điều có thể giúp đỡ, cũng chỉ có như thế mà thôi.

Sau khi Giả Châu qua đời năm tháng, Lý Hoàn hạ sinh Giả Lan. Giả Chính cảm thấy nhi tử có hậu, liền lấy một cái tên đầy ý nghĩa. Vương thị lại lấy cái chết của nhi tử giận chó đánh mèo lên người khác, muốn buộc đại phòng phân gia. Ở trong mắt Vương thị, Lý gia ‘mắt chó nhìn người thấp’, những ngày gần đây xa cách với nhà bọn họ, thậm chí cả con dâu Lý Hoàn vừa sinh tôn tử cũng như thế, nên nàng ta đối với tôn tử mới sinh cũng không nóng không lạnh.

Trừ bỏ Lý Hoàn, không ai để ý đến thái độ của Vương thị.

Về phần Liễu thị, từ khi Vương thị nháo việc đính hôn của Giả Liễn, nàng liền từ bỏ tâm tư chung sống tốt đẹp với nhị phòng. Nhắc đến mới nhớ, con của Giả Hô đều đã đi được rồi, Giả Liễn cũng không còn nhỏ, nên thành thân. Trước khi Giả Châu xảy ra chuyện, nàng đã xem không ít người, sau khi Giả Châu xảy ra chuyện liền dừng lại. Sau khi hắn mất nửa năm, Liễu thị lại bắt đầu xem xét chuyện này.

Giả Liễn không giống Giả Hô, hắn và cha tính cách càng thêm giống nhau hơn, cho nên Liễu thị tìm cô nương cho hắn đều là người có tính tình lợi hại, Giả Liễn đang trong thư viện vò đầu bứt tai, thà rằng trở về thành thân cũng không nghĩ đọc sách lại không biết điều này.

Cuối cùng, Liễu thị thông qua nhà thông gia có quan hệ với nhà mẹ đẻ của nàng tìm được một người, cũng là nhân gia nhà võ tướng Khương thị. Cha của Khương thị không phải là đại quan, phẩm cấp cũng không cao nhưng là người có chí tiến thủ, chính trực. Khương thị tính cách giống phụ thân, ngay thẳng thật thà, vô luận chuyện trong nhà hay bên ngoài đều rộng rãi, phóng khoáng, là người có nhân duyên rất tốt. Tính tình tốt như vậy, sẽ không ra oai với trượng phu, càng không tranh đấu với tẩu tử.

Hai nhà liền đính hôn, quyết định đầu xuân thành thân.

Từng đại sự liên tiếp phát sinh, trong lúc Nhan Hoa không hay, thời gian liền trôi qua thật nhanh, chớp mắt quay đầu nhìn lại, nàng đã vượt qua sinh tử kiếp của Giả Mẫn.

Lần đầu tiên mơ màng xuyên qua, Nhan Hoa đối với nhiệm vụ hoàn thành chấp niệm của người khác không quá quen thuộc, nhưng đến hiện tại, tảng đá trong lòng nhiều năm đã rơi xuống, cả người nàng đều nhẹ nhàng không ít. Phu thê ở chung nhiều năm, hai đứa nhỏ là nàng mười tháng hoài thai dưỡng dục, rời bỏ ai ở thế giới này nàng đều không bằng lòng.

Vì thế, Lâm gia đều nhận thấy, tâm tình của Nhan Hoa gần đây rất vui vẻ.

Trong long Nhan Hoa âm thầm cảm ơn, nhà mẹ đẻ đã yên ổn, nhà chồng cũng thuận buồm xuôi gió, nàng liền bắt tay làm chuyện tốt cho dân chúng. Nử tử nếu cả đời chỉ ở nội viện, thật là uổng phí tuổi xuân, nhưng nếu có lòng hướng ra ngoài, việc các nàng có thể làm không ít hơn nam nhân là bao.

Nhan Hoa không chỉ tự mình làm, còn dẫn theo Đại Ngọc cùng làm. Hoàng đế đăng cơ chưa bao lâu, công việc nghiên cứu thu hoạch liền phải giao cho đại thần. Nhan Hoa cũng mang Đại Ngọc đến điền trang gieo trồng thí nghiệm, nàng có một ưu thế hơn so với hoàng đế là Nhan Hoa biết phương hướng nghiên cứu.

Ở Cô Tô nhờ có nàng tu sửa đường đi, tổn thất của lũ lụt so với địa phương khác đều thấp hơn. Nhan Hoa liền lấy thân phận của mình, đề ra không ít kiến nghị, có Đại Ngọc thông tuệ bên cạnh, đọc đủ loại thi thư, kết hợp với trí tuệ của cổ nhân, cuối cùng giao cho Lâm Như Hải trình cho hoàng đế.

Nhan Hoa nhớ rõ trong kí ức có một khu vực có người bị lừa bán, nàng liền thay đổi vận mệnh, ở sản nghiệp của mình an bài người cứu tế, tận lực giúp gia đình tìm người, đả đảo tội phạm buôn người.

Phu nhân quan lại đều đi thắp hương cầu phật, Nhan Hoa lại không đem tiền vào cửa chùa, nàng cầm tiền đi cứu tế bá tánh trong phạm vi cho phép.

Đại Ngọc là hài tử có tâm tư mẫn cảm, ngày ngày tiếp xúc nhiều việc, người từ từ kiên cường không ít, nghe được chuyện xưa đau lòng cũng sẽ lau khô nước mắt, vững vàng an bài tốt mọi việc. Mỗi một tác phẩm nàng viết ra đều lấy chủ đề các mùa lãng mạn, cảm thán dân sinh cảnh đời phi thường thiết thực.

Mỗi khi Lâm Như Hải đọc các tác phẩm của Đại Ngọc, hắn vừa tán thưởng vừa lắc đầu, tiếc cho thân nữ nhi của Đại Ngọc, không có cách nào khai mở tài hoa.

Lực lượng Lâm gia hữu hạn, làm chuyện có ích cho dân, lợi cho nước chỉ như muối bỏ bể, nhưng hoàng đế là minh quân, hắn thấy được chỗ tốt trong đó, liền tìm cách mở rộng việc này. Lâm gia vẫn làm tốt chuyện của mình, nhưng có hoàng thượng phía sau, không ai dám làm khó dễ.

Lúc bắt đầu làm việc ý nghĩa, so với lúc quá khứ vội vàng, không cam lòng đều dần dần quên đi. Trừ bỏ lúc ngẫu nhiên cùng Liễu thị đi đến, qua Vinh Quốc Công phủ thăm Giả mẫu, Nhan Hoa ít khi để ý kiếp trước, cũng không quan tâm đến Vinh Ninh nhị phủ.

Thẳng đến khi tang sự của Tần Khả Khanh đưa đến Lâm gia, Nhan Hoa mới bừng tỉnh nhận ra đã qua nhiều năm như vậy. Lại nhìn Lâm Như Hải tinh thần bừng bừng tiến vào nội các, Nhan Hoa liền mỉm cười. Hiện tại một nhà bình an nàng đã thỏa mãn!

Thân phận của Tần Khả Khanh bí ẩn, Nhan Hoa nghĩ nghĩ, có lẽ phải chờ Lâm Như Hải quay lại hỏi một chút, nếu không nàng không biết nên dùng thái độ gì đi tế bái.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Ninh Quốc Công phủ đã trên đường suy tàn, còn Vinh Quốc Công phủ đi đường nào, liền xem bọn họ lựa chọn.