Chương 11: Hồng Lâu Mộng 10

Lão thái thái buồn bực trong lòng, Nhan Hoa cũng không ngăn cản bà, chờ đến khi Giả mẫu mắng đủ mới để nha đầu đi lấy nước, giúp bà thu dọn sạch sẽ.

“ Mẫu thân, các ca ca tẩu tử đều đã làm gia gia nãi nãi người ta, để bọn họ quỳ như vậy cũng khó coi, ngài bực tức cũng đã mắng họ rồi, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói, để người một phòng đều quỳ để nói chuyện thật sự quá khó coi.”

Giả mẫu hừ một tiếng, cũng không biết có phải vì đã mắng to một hồi xả được bực tức hay không, nên bà không phản đối.

Nhan Hoa nhanh nhạy đưa mắt ra hiệu nha hoàn đỡ mấy người dưới đất lên.

Trên đường đi đến đây, Nhan Hoa đã từ miệng nô tài tìm hiểu được một chút sự tình, cho dù từ trên đạo lý mà nói hay là dựa vào tình cảm, Nhan Hoa đều cảm thấy lần này Vương Thị đã làm quá.

Vì vậy, lúc nàng thấy Liễu thị khóc đến mức mắt sưng đỏ liền hỏi: “Tẩu tử đây là có chuyện gì? Đều đã một bó tuổi còn đi gây sự thành như vậy?”

Liễu Thị lau nước mắt, hung hăng hít một hơi nhìn về phía giả mẫu: “ Mẫu thân! Ngày đó Nguyên Xuân muốn đi tuyển tú, đại phòng con đây không đồng ý, là ngài nói ‘lệnh của cha mẹ, lời người mai mối’, ngài không có biện pháp! Một nhà nhị đệ cũng bỏ qua ý kiến bọn con. Đó là sự kiện liên quan đến toàn tộc! Hiện tại, Liễn Nhi là đứa con mà ta phải trải qua sinh tử để sinh ra, ta nhọc nhằn chăm sóc mười mấy năm, hiện tại đến hôn sự của hắn cũng không làm chủ được sao?”

“Ai nói các ngươi không được làm chủ? Ta cùng lắm chỉ là lén lút định hôn với Vương Gia, nếu định không được, không phải vẫn là phu thê các ngươi quyết định? Ai dám thay các ngươi làm chủ?” Giả mẫu bị nói không chối cãi được, bà đánh mạnh xuống giường một cái.

“Lén lút định hôn, chỉ sợ đây là lời ngài nói, người khác đã đi thông báo khắp nơi rồi! Người hầu của Vương gia ở bên ngoài đều nói Liễn Nhi muốn kết thân với tiểu thư nhà bọn họ, hiện giờ nửa cái kinh thành đều biết! Liễn Nhi nhà chúng ta nếu không cưới nàng, không phải liền gắn cái danh phụ bạc con gái nhà người ta?” Liễu thị biết Giả mẫu đang nói dối nhưng nàng không so đo, hôm nay người nàng muốn xử lý là nhị phòng, “Ngài không định ra? Không định ra mà có cô nương không biết xấu hổ rêu rao bên ngoài đã cùng nam nhân đính hôn? Ta thấy thật là kỳ quái, ngày sinh tháng để của Liễn Nhi còn ở trong tay ta, vậy người định ra hôn sự là Giả Liễn nào?”

Vương thị tức đến mặt đều tím lại, Liễu thị đây là mượn danh Giả mẫu mắng nữ nhi Vương gia bọn họ không biết xấu hổ!

“ Đại tẩu, không có trao đổi thϊếp canh làm sao đính hôn được, chẳng qua chỉ là lời nói bậy của nô tài bên ngoài ngài cũng tin là thật? Vương gia ta tuy không phải nhà cao cửa rộng, nhưng Phượng ca nhi cũng có thúc thúc nàng làm chỗ dựa, khi nào cần lo không gả được cho ai? Ta cũng là thấy tính tình Phượng nHi tương tự như tính tình tẩu tử thời trẻ, lại thấy Liễn Nhi tương đương tuổi với nàng, thập phần sướиɠ đôi, mới nhanh miệng nói ra một câu kia, ta cũng chưa nói qua với nhà mẹ đẻ đâu.”

Giả Xá ở ngoài bình phong nghe được, hừ lạnh: “ Ngươi chưa nói, nhưng Vương gia đã đến nhận thân, liên mồm nói cô cô là một bà mối tốt!”

Vương Thị không thể tưởng tưởng được còn có lời này, nàng ta liền nghẹn lời.

Giả Chính thấy Vương thị không chối cãi được, liền nhận định sự tình như lời đại tẩu nói, hắn cảm thấy hổ hẹn cùng cực, không ngừng hướng Giả Xá tạ lỗi, lại hướng lời chỉ trích Vương thị không đúng mực.

Nhưng Liễu thị không buông tha họ dễ dàng như vậy, một ngày này nàng đợi đã lâu, ngay giờ phút này, nàng muốn đem sự tình phân gia giải quyết rõ ràng.

Quả nhiên, Giả Xá nghe xong lại ở bên ngoài vừa đánh vừa nháo với Giả Chính, trong lời nói không ít lần nhắc đến việc nhị phòng cầm danh Giả Xá đi làm việc thiếu đạo đức.

Giả mẫu ở trong phòng không ngừng mắng lão đại, Giả Xá lại như tìm được lúc xả uất ức, ai cũng không ngăn được hắn.

Giả mẫu thấy thế lại quay xang mắng Liễu thị.

Liễu thị nghe xong không ngừng rơi lệ, nàng khóc lóc kể lể mình quản gia gian nan bao năm, chịu bao nhiêu ủy khuất. Giả mẫu lại tiếp tục mắng, nàng cũng tiếp tục nghe nhưng không đi ngăn cản Giả Xá.

Nhan Hoa cũng chỉ khuyên Giả mẫu, hai người ca ca đều lớn, không cần nàng nhọc lòng. Ở trong mắt nàng, phu thê Giả Xá đều là người mềm lòng, sau này chắc chắc sẽ hiếu thuận với Giả mẫu; nhưng Giả Chính là người cổ hủ, không bất hiếu với mẫu thân cũng không phân gia, đối với Giả mẫu đều không ảnh hưởng, vì cớ gì bà luôn phải chen chân vào những vụ này?

Náo loạn một ngày tất cả mọi người đều mệt mỏi, Nhan Hoa để người hầu đi đưa tin, báo nàng sẽ lưu lại chăm sóc Giả mẫu.

Ban đêm, Giả mẫu không ngừng thở ngắn than dài, Nhan Hoa liền dựa theo ý nghĩ của nàng khuyên bà. Sau nửa đêm liền dừng lại, cũng không biết bà có nghe lọt không.

Sáng sớm Bảo Ngọc đã tiến vào thỉnh an, giống như không biết chuyện khắc khẩu hôm qua. Thấy Nhan Hoa còn ở đây, nàng ta còn nhìn đông nhìn tây, liên tiếp hỏi Lâm muội muội có tới hay không.

Nguyên bản Giả mẫu muốn cùng nữ nhi nói đến chuyện hôm qua, nhưng lại nghĩ đến lời Nhan Hoa nói tối qua, ngôn từ đối với nhị phòng liền không có quá nhiều hảo cảm, hơn nữa trong lòng có chuyện vướng mắc, bà cũng không vui. Một khi thật sự phân gia, Giả mẫu biết thân phận của Bảo Ngọc sẽ thấp đi.

Nhan Hoa nhìn Bảo Ngọc, nàng phải thừa nhận rằng, đứa nhỏ này lớn lên rất tốt, đáng tiếc nếu nhìn nhận kỹ càng, hắn lại được giáo dục không tốt, hiện tại đã trở thành một cục đá vô dụng.

Bảo Ngọc thực ra không ngốc, hắn cũng biết nhìn nhận tốt xấu, nhưng tính tình quá mức yếu đuối, không có can đảm, dù biết chỗ xấu của xã hội và gia tộc, nhưng chỉ biết trốn tránh, không dám đứng ra gánh chịu.

Đại Ngọc hiện tại bị Lâm Như Hải dưỡng dục như tiểu tử, lại thường cùng đám hoàng tôn tiếp xúc nên ánh mắt và lòng dạ của nàng đều mạnh hơn Bảo Ngọc, từ sớm đã không giống Bảo Ngọc.

“Bảo ca ca tuy tốt, nhưng chưa từng gặp khó khăn, huynh ấy quá mức ngây thơ, thật thà.” Đây là lời của Đại Ngọc sau khi gặp quá Bảo Ngọc một lần. Nhan Hoa và Lâm Như Hải nghe xong đều thập phần kinh ngạc về tư tưởng thành thục của nàng.

Nhan Hoa sau khi ăn sáng xong liền trở lại Lâm phủ, dù sao cũng là chuyện riêng của Giả gia, nàng là nữ nhi đã gả ra ngoài, không tiện nhúng tay vào.

Khoảng nửa tháng sau, trong kinh thành liền ồn ào bàn tán việc phân phủ của Giả gia. Chuyện gọi là phân phủ, chính là đại phòng, nhị phòng đem tài sản của Vinh Quốc Công phủ chia cắt, hai phòng tồn tại độc lập, mỗi người một sân. Đây là nhìn Giả mẫu mà suy xét, ai cũng biết, nếu như sau này Giả mẫu không còn nữa, hai phòng liền thành người lạ.

Nguyên nhân náo ra chuyện này cũng là một chuyện được bàn tán xôn xao. Có người nói, nhiều năm như vậy, nhị phòng đều ở chính viện của Vinh Quốc Công phủ, có người lại nói, là do nhị thái thái bỏ qua cha mẹ đã quyết định chuyện hôn sự cho cháu trai, còn là cháu gái nhà mẹ đẻ; còn có người nói là do Giả Xá không nên thân, làm tán gia bại sản, Giả mẫu vì vậy mới muốn phân gia.

Trong chuyện này, người vô tội nhất bị liên can là Vương Hi Phượng, thanh danh đều hỏng rồi. Vương Tử Đằng nghe lời đồn thổi liền muốn cầm dao chém người, đối với người muội muội Vương thị này cũng sinh ra oán trách, đối với Vinh Quốc Công phủ càng không cần nói, hận không thể cắt đứt tình cảm hai nhà.

Giả Xá lại không để tâm quan hệ này, trải qua chuyện này, hắn sâu sắc cảm thấy tức phụ nhà mình thật tuyệt vời, cuộc sống sau khi phân gia thật sự quá thoải mái.

Liễu thị lại không suy nghĩ đơn giản như hắn, nàng tổng hợp tin tức nhà mẹ đẻ và Nhan Hoa đưa đến, biết ý của thánh thượng, cho nên cũng không sợ những vương công hầu gia kia, càng không lo đắc tội với Vương Tử Đằng, đồng thời cũng đưa tín hiệu cho hoàng đế: “Nhà chúng ta đều là người thành thật. Những người thích nhảy nhót, sĩ diện kia đều không có quan hệ với chúng thần.”

Sau khi nhị phòng phân gia, Vương thị đều đắc tội với nhà chồng và mẹ dẻ, bị bệnh cũng không dám để lộ ra ngoài, sợ bị người chê cười. Mặt mũi của Giả Chính cũng thâm sạm lại, ngoại trừ lức đến Công Bộ làm việc còn lại đều ở nhà, tự mình nuôi dưỡng vài môn khách tiêu khiển qua ngày. Chờ khi Giả Châu tan học, hắn liền tự mình kiểm tra học vấn của con, thường xuyên trách cứ một phen. Giả Chính thật ra muốn dạy dỗ Bảo Ngọc, nhưng Giả mẫu nhất quyết không chịu thả người.

Đằng trước có Giả Hô đối khắc, phía sau lại có phụ mẫu tha thiết ngóng trông, áp lực của Giả Châu ngày càng lớn, lúc ngủ cũng đọc thi thư, người mỗi lúc một gầy hơn.

Sự tình của Lâm gia cũng không ít, Nhan Hoa lại đối với Giả phủ xa cách, nên không biết việc của Giả Châu. Điều làm nàng phiền lòng hiện tại là, Lâm Dục đã đến tuổi học vỡ lòng, Lâm Như Hải lại được hoàng đế trọng dụng, thời gian và địa điểm đều không được, càng không cần nói đến việc dạy cho Lâm Dục.

Nàng liền nghĩ đến mấy vị phu nhân mình giao hảo trong nhà cũng có hài tử bằng tuổi, Nhan Hoa liền đi hỏi thăm một chút, đáng tiếc người ta đều để con cháu học trong tộc hoặc ở nhà, không ai có thể tham khảo được.

Lâm Như Hải nghe nói thế liền bảo hắn sẽ xem xét tiên sinh bên ngoài.

Tiên sinh đúng là tìm được, nhưng Nhan Hoa nghe tin lại muốn đánh người rồi, bởi vì vị tiên sinh này là thái phó của thái tử. Nói cách khác, Lâm Dục sẽ cùng mười hoàng tôn kia lên lớp, đi đọc sách với thái tử.

Lời hoàng đế ban ra là thánh chỉ, không muốn cũng phải ngoan ngoãn đưa người đi. Nhan Hoa liền tức giận, nửa tháng không thèm để ý đến Lâm Như Hải. Hắn thấy thế liền cười khổ, hắn cũng chỉ muốn lén lút tìm tiên sinh ai ngờ đâu hoàng thượng lại biết? Tuy nói đây là giúp hắn giải quyết nan đề nhưng thực ra bọn họ cũng không muốn như vậy.

Vì thế, Nhan Hoa vốn dĩ chỉ cần nuôi dưỡng nhi nữ, quản gia nhàn nhã hiện tại lại phải bận rộn hơn trước. Hoàng đế đã có thêm hai nhi tử nữa, đều là trắc phi sinh, thái tử tuy là con vợ cả nhưng lại nhỏ tuổi nhất. Một khi Lâm Dục đi theo hắn đọc sách tự nhiên Lâm gia sẽ được xếp vào phe thái tử. Hoàng đế giúp thái tử là tốt nhưng Lâm Dục chỉ mới ba tuổi, bên trong hậu cung sẽ gặp thứ gì không ai biết được.

Hôm nay, Lâm Như Hải mang theo Lâm Dục còn mê mang từ trên giường ra cửa, Nhan Hoa nghe thấy động tĩnh liền không ngủ được, Đại Ngọc hiểu chuyện chạy đến cùng nằm trên giường bồi nàng.

Đại Ngọc kể lại chuyện mấy ngày trước Nhan Hoa mang nàng cùng đi tụ hội với nữ quyến, nàng cùng Nhan Hoa miêu tả mình cùng các tỷ muội chơi gì, nói gì, còn trần thuật chuyện tỷ muội mấy ngày trước làm thơ, Đại Ngọc rất hâm mộ, cũng muốn về sau giỏi như vậy. Nhan Hoa đương nhiên vui vẻ ủng hộ, Đại Ngọc liền vui vẻ rúc vào ngực nàng, lại kể chuyện gặp một sử cô nương, nghe nói là cháu gái của bà ngoại nào, sử muội muội tính cách rất phóng khoáng lại còn đáng yêu.

Đều là chuyện tiểu cô nương chơi đùa với nhau, hoặc vui hoặc giận dỗi, Nhan Hoa đều mỉm cười nghe nàng kể, cũng không đánh giá hay khuyên bảo gì.

Đợi đến buổi chiều, hoàng hậu lại triệu nàng vào cung, Nhan Hoa nghe thấy liền hoảng sợ, nàng cho rằng Lâm Dục mới ngày đầu đã xảy ra chuyện. Sau khi tiến cung mới biết, là hoàng hậu cảm thông cho nàng, sợ nàng lo lắng, nên truyền nàng vào cung, để hài tử vừa tan học nàng liền được gặp con.

Lúc trước Nhan Hoa và hoàng hậu đã giao hảo cùng nhau, hiện giờ tuy địa vị của hoàng hậu đã thay đổi, nhưng mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng ấy vẫn có thể suy xét vì nàng, Nhan Hoa đều thập phần cảm tạ.

*****