Chương 6

“Nhưng hắn đã chết.”

Mặc dù đã sớm biết rằng Tiểu Đậu Tử có lẽ không còn trên cõi đời này, nhưng khi kết quả này được chính Đường Khê Giản nói ra, Chúc Khanh Ngô vẫn không thể chấp nhận.

Toàn thân cậu bỗng chốc mất hết sức lực, khuỵu xuống ngã sõng soài trên mặt đất, thương tích trên người cũng khiến cậu không thể ngồi dậy.

Khổ sở đến cùng cực nhưng lại không cảm thấy bi thương, chỉ có một trận lại một trận tê dại.

Giống như bị ném vào sa mạc mênh mông bất tận, bị gió cát bào mòn từng chút một, chỉ còn lại một thân xác trống rỗng, nhẹ chạm vào cũng vỡ vụn.

Trước mắt trắng xóa một màu, như có sương mù che phủ.

Có một khoảnh khắc, cậu như trở về phường Dao nhỏ.

Căn phòng cũ nát u ám, Tiểu Đậu Tử là người đầu tiên chào hỏi cậu: "Ngươi tỉnh rồi."

"Ta gọi Tiểu Đậu Tử, ngươi tên là gì?"

"Ta gọi Chúc Khanh Ngô."

"Chúc Khanh Ngô, tên khó nhớ quá, ta gọi ngươi A Ngô nhé."

Chúc Khanh Ngô nhìn bộ dạng trưởng thành của hắn, hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Tám tuổi." Tiểu Đậu Tử trả lời một cách nghiêm túc, "Ta tuy nhỏ hơn ngươi, nhưng là con trai trưởng trong nhà, từ nhỏ đã biết chăm sóc các em."

"A Ngô, đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."

Lúc đó, Chúc Khanh Ngô ở nơi xa lạ đất khách quê người, có người quen thuộc cũng không tệ, nên thuận miệng đáp: "Được."

Dù sao trong mắt cậu, Tiểu Đậu Tử chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, có thể bảo vệ cậu được gì?

Nhưng sau này, hắn lại thực sự làm được.

Là người của thế kỷ 21, Chúc Khanh Ngô không hề muốn vào cung làm thái giám, vì vậy khi vết thương trên miệng còn chưa lành hẳn, cậu đã muốn trốn chạy.

Kết quả bị phát hiện, đánh đòn nhừ tử, phải nằm trên giường lâu hơn những người khác.

Suốt những ngày đó, chỉ có Tiểu Đậu Tử mang thân thể chưa lành hẳn đến bên cạnh chăm sóc cậu.

"Ngươi nói ngươi làm sao thế? Vết thương trên miệng còn chưa lành hẳn mà đã trốn chạy làm gì?"

"Huống chi ngươi vì sao muốn trốn? Cuộc sống bên ngoài chưa chắc đã tốt hơn trong cung, ít nhất ở đây còn có cơm ăn, hiện tại nơi nào không phải mất mùa, ta nếu không bị bán vào đây, cha mẹ và các em của ta sẽ phải chết đói, cũng không biết số tiền đó đủ cho họ sống được bao nhiêu ngày?"

"Thôi, nói những thứ này để làm gì? Chỉ cần ta ngoan ngoãn trong cung, hầu hạ chủ tử tốt, cuộc sống của gia đình sẽ tốt hơn."

"Ta biết ngươi sợ hãi, đừng sợ, A Ngô, chúng ta có thể gặp nhau ở đây cũng là duyên phận, sau khi vào cung ta sẽ bảo vệ ngươi."

Lúc trước, Chúc Khanh Ngô tâm như tro tàn, không hề nghe lọt tai những lời này, càng không để vào lòng.

Chỉ cho là lời nói trẻ con.

Nhưng không ngờ sau này, vì ý đồ trốn chạy khỏi phường Dao nhỏ, cậu đắc tội với thái giám quản lý, thế mà trực tiếp bị phân vào cung Ly Cối không khác gì lãnh cung.

Lúc đầu, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Nhưng Tiểu Đậu Tử lại thực sự tìm đến cung Ly Cối, lén lút đưa cho cậu đồ ăn.

Mặc dù thường chỉ là vài chiếc bánh màn thầu, nhưng Chúc Khanh Ngô biết, lúc đó hắn chỉ là thái giám quét nhà thấp kém nhất, có thể dành dụm được vài chiếc bánh màn thầu đã là không dễ.

"Ngươi..." Chúc Khanh Ngô nhìn chiếc bánh màn thầu trong tay, nghẹn ngào, không biết nói gì.

Tiểu Đậu Tử tưởng rằng cậu ghét bỏ, vội vàng nói: "Ta vừa mới đến, mỗi ngày thức ăn chỉ có vậy, chờ ta trở thành thái giám bên người Ngũ hoàng tử, nhất định sẽ cho ngươi ăn những thứ ngon nhất."

Chúc Khanh Ngô vội vàng lắc đầu, nói: "Cảm ơn!"

"Không cần khách khí."Tiểu đậu tử cười nói: "Trước đây nghe ngươi phân đến cung Ly Cối, ta liền biết cuộc sống của ngươi sau này sẽ càng thêm gian nan, nhưng đừng lo lắng, ta đã hứa sẽ bảo vệ ngươi thì nhất định sẽ làm được."

"Được." Chúc Khanh Ngô cũng cười nói: "Cảm ơn ngươi."

Tiểu đậu tử khoát tay: "Chuyện nhỏ thôi, ta là người rất coi trọng nghĩa khí."

Cậu bé ngẩng đầu nhìn trời, rồi nói: "Ta không thể đi lâu được, nếu bị phát hiện tự ý rời khỏi vị trí, ta sẽ bị phạt."

"Mau trở về đi thôi."

"Ừ, ta đi đây."

Tiểu đậu tử xoay người định đi, rồi lại quay đầu lại, gọi một tiếng: "A Ngô."

"Ừ?" Chúc Khanh Ngô ngẩng đầu nhìn tiểu đậu tử.

Tiểu đậu tử nở nụ cười rạng rỡ, vỗ ngực mình nói: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Chúc Khanh Ngô bật cười, vẫy tay chào "Ta biết rồi, mau đi đi."

"Ừ, A Ngô hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."



Mọi thứ xung quanh như chậm lại.

Mỗi giây trôi qua như bị kéo dài ra, như cối đá xay nhuyễn bánh gạo, thời gian trở nên đặc quánh.

Chúc Khanh Ngô hoảng hốt, lúc tỉnh lúc mê.

Tay cậu bị châm đầy kim, nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn.

Đầu óc cậu hiện lên vô số hình ảnh, nhưng rõ ràng nhất vẫn là tiểu đậu tử

Cậu nhớ tiểu đậu tử năm xưa, chỉ cao đến vai mình, khi ấy tiểu đậu tử còn đang làm thái giám bậc thấp nhất.

Nhưng lại gánh vác trách nhiệm chăm sóc cậu và cung Ly Cối.

Có gì ngon, tiểu đậu tử luôn nghĩ đến cậu đầu tiên.

Có đôi khi Chúc Khanh Ngô nghĩ, có lẽ kiếp trước tiểu đậu tử đã đối xử quá tốt với cậu, đem hết phúc khí cho cậu.

Cho nên kiếp này cậu mới mắc bệnh tim, mới bị vứt bỏ ở cô nhi viện ngay sau khi sinh ra.

Hai tiểu đậu tử đều mang đến cho cậu cảm giác rất giống nhau, nên Chúc Khanh Ngô đều coi họ như em trai ruột của mình.

Nhưng rõ ràng tiểu đậu tử đã hứa sẽ bảo vệ cậu.

Tại sao lại tự sát, bỏ lại cậu một mình?

Đường Khê Giản nói, tiểu đậu tử đã tự sát.

"Tự sát." Chúc Khanh Ngô lẩm bẩm hai chữ này, đầu óc quay cuồng, không thể hiểu nổi ý nghĩa của chúng.

Lâu sau, cậu mới dần tỉnh táo.

Tự sát, nghĩa là tự kết liễu đời mình.

Đường Khê Giản nói rằng tiểu đậu tử đã được thả khỏi cung, nhưng tiểu đậu tử lại tự đến địa lao, cùng Ngũ hoàng tử uống rượu độc tự sát.

Ngũ hoàng tử…

Đúng vậy, Ngũ hoàng tử cũng không còn.

Vậy nên lời nói của tiểu đậu tử về việc giáng chức làm thường dân chỉ là lừa dối cậu.

tiểu đậu tử hiểu rằng cậu đã cố gắng hết sức, nhưng Đường Khê Giản sẽ không bỏ qua Ngũ hoàng tử, nên tiểu đậu tử đã chọn cách giải quyết này để không làm khó cậu.

Chỉ cần cậu tin rằng Ngũ hoàng tử sẽ không bao giờ quay lại, vậy là đủ rồi.

Chúc Khanh Ngô sẽ mãi mãi tin rằng tiểu đậu tử và ngũ hoàng tử đang sống ở một nơi khác.

Rốt cuộc họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Nhưng tại sao?

tiểu đậu tử từ khi nào lại có tình cảm sâu sắc với Ngũ hoàng tử đến vậy, thậm chí nguyện ý cùng anh ta chịu chết.

Rõ ràng là người nhớ nhà nhất, vậy mà tiểu đậu tử lại không màng đến cha mẹ và em trai.

Còn có…… Ngũ hoàng tử.

Chúc Khanh Ngô chìm trong u uất, não bộ trì độn, mãi một lúc sau mới nhớ ra dung mạo của Ngũ hoàng tử.

Số lần gặp gỡ giữa Chúc Khanh Ngô và Ngũ hoàng tử trong cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng có thể nhận ra đây là một người ôn hòa, đôn hậu.

Khác với sự kiêu căng của Thái tử và ngang ngược của Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử ôn tồn lễ độ, toát lên khí chất của một vị công tử thế gia.

Nhiều năm qua, tiểu đậu tử đưa đồ ăn thức uống cho cung Ly Cối, Ngũ hoàng tử tất nhiên biết rõ, nhưng chưa từng ngăn cản, nên Chúc Khanh Ngô cũng có vài phần cảm kích với người, mỗi lần gặp gỡ đều tỏ ra cung kính hơn.

Nhưng con người như vậy, lại bị xiềng xích xuyên qua xương quai xanh, ch·ết trong một xà lim bẩn thỉu.

Vì sao?

Chúc Khanh Ngô nhắm mắt lại.

Cậu từng hỏi Đường Khê Giản câu hỏi này.

Rốt cuộc là vì sao?

Cậu rõ ràng nhớ rõ Đường Khê Giản từng nói, anh muốn biển yên núi lặng, chính trị bình ổn.

Anh nói rằng đó sẽ là một thịnh thế.

Nhưng sao giờ đây chỉ toàn là máu tươi và g·iết chóc.

Anh quá tàn nhẫn, không chỉ với người ngoài mà còn với cả huyết thống, huynh đệ, trưởng bối, lão sư, thậm chí cả những người từng nâng đỡ anh đều bị đuổi tận gi·ết tuyệt.

Chúc Khanh Ngô cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu.

Có lẽ cậu chưa bao giờ hiểu rõ.

Cậu ngây thơ áp dụng những tư tưởng hiện đại vào nơi đây, cho rằng con người có thể bình đẳng.

Cậu tin rằng Đường Khê Giản sẽ là một minh quân nhân hậu, từ ái.

Nhưng cậu đã quên.

Ngôi vị hoàng đế vốn dĩ dính đầy máu, mỗi bậc thang dẫn lêи đỉиɦ cao đều được xây dựng từ xương trắng.

Bất kể nguyện hay không, muốn hay không muốn.

Quy tắc vận hành của thế giới này há là một người như cậu có thể chống lại?

Cậu chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng dưới chân thềm, nhìn Đường Khê Giản đội vương miện, tay nhuốm máu tươi, cách anh ngày càng xa, đi ngược lại với anh.

“A Ngô, A Ngô……”

Bên tai luôn có tiếng ai đó gọi tên cậu, nhưng Chúc Khanh Ngô ngẩng đầu lên, trước mắt chỉ là một màu trắng xóa, không thể nhìn rõ gì cả.

Cậu như bị nhốt trong chính cơ thể này, không còn sức lực, không thể cử động, chỉ có thể ngày ngày ngồi yên tại đây, lãng phí những ngày tháng còn lại.

Những lúc hiếm hoi tỉnh táo, cậu sẽ thấy thái y châm kim cho mình.

Hoặc là Ngọc Châu đút thuốc cho mình.

Cũng có khi sẽ thấy Đường Khê Giản.

Chúc Khanh Ngô tưởng rằng khi gặp lại anh, mình sẽ khóc, sẽ gào thét, sẽ phẫn nộ, nhưng không.

Cậu chỉ im lặng ngồi trên ghế nhìn anh, thậm chí lười cất lời.

Mỗi lần như vậy, Ngọc Châu bên cạnh đều nín thở, vô cùng lo lắng, bởi đây là tội bất kính.

Nhưng Chúc Khanh Ngô chẳng còn quan tâm.

Đường Khê Giản đút thuốc, đút cơm cho cậu, cậu đều ngoan ngoãn há miệng nuốt, nhưng không nói một lời.

Chúc Khanh Ngô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, mình sẽ không nói chuyện với Đường Khê Giản.

Đường Khê Giản dường như hiểu được suy nghĩ của cậu, cũng không ép buộc, chỉ mỗi ngày đều đến bên cạnh cậu tĩnh tọa một lúc để bầu bạn.

Cửa sổ đặt một bình hoa mai trắng ngọc bích không biết từ khi nào đã được chuyển đến trên bàn.

Hoa mai đại khái được thay mới mỗi ngày, cánh hoa luôn ướt đẫm nước, không biết là sương sớm hay tuyết tan.

Chúc Khanh Ngô nhìn bạch mai trên bàn, đột nhiên nghĩ đến Đường Khê Giản từng vì nó đặt tên vì tuyết trung xuân tin.

"Ừ, ngày tuyết rơi, thấy hoa mai nở rộ trong tuyết, báo hiệu mùa xuân đã đến.”

Đường Khê Giản nói: “A Ngô, ngày xuân muốn tới.”

Chính là ngày xuân còn sẽ đến sao?

Ngày này, lại là Đường Khê Giản tới đút thuốc cho cậu, Chúc Khanh Ngô giống ngày xưa từng ngụm ăn hết.

Sau đó Đường Khê Giản cho cậu một miếng mứt hoa quả.

Vị ngọt nồng đậm nháy mắt hòa tan cái đắng vừa rồi, này cũng làm thần chí Chúc Khanh Ngô có một lát thanh tỉnh.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khê Giản cách đó không xa.

Anh từ trước đến nay cần cù, mới vừa hạ triều liền đến cho cậu uống thuốc, lại bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Gần đây là thời buổi rối loạn, trên bàn tấu chương chồng chất như núi.

Chúc Khanh Ngô cúi đầu nhìn nhìn tay mình, bên trên có đầy ngân châm, mu bàn tay bởi vì châm kim mà tím một mảnh.

Chúc Khanh Ngô sửng sốt trong chốc lát, chậm rãi nâng tay lên, lấy từng cây kim trên mu bàn tay xuống.

Mới vừa lấy xong rồi một bàn tay, liền bị Đường Khê Giản phát hiện, vội vàng đứng dậy đi tới ngừng động tác cậu lại.

“A Ngô.” Đường Khê Giản nhìn cậu, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng vui sướиɠ, “Ngươi rốt cuộc cũng có phản ứng.”

Chúc Khanh Ngô không rõ ý anh, chỉ là cúi đầu muốn tiếp tục lấy ngân châm một cái tay khác.

Nhưng mà tay lại bị Đường Khê Giản ấn, căn bản không thể động đậy.

“A Ngô, ngươi tỉnh táo lại có phải hay không, cùng ta nói một câu được không?”

“A Ngô……”

Chúc Khanh Ngô hồi lâu mới phản ứng lại ý anh, vì thế chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đường Khê Giản tựa hồ gầy ốm rất nhiều, hốc mắt tím đen, đáy mắt cũng có không ít hồng máu.

Chắc là lâu lắm không nói gì, Chúc Khanh Ngô nhất thời quên phát âm như thế nào, hồi lâu, mới chậm rãi há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó.

Chỉ là thanh âm vừa thấp lại nghẹn, mơ hồ bất kham, căn bản nghe không rõ.

“A Ngô, ngươi nói cái gì?”

“Bệ…… Bệ hạ.” Chúc Khanh Ngô nỗ lực hồi lâu, mới hơi chút rõ ràng mà nói ra hai chữ này.

“A Ngô, ta ở đây.”

“Nô…… Tài, nô muốn……”

“Ngươi muốn cái gì?”

“Nô muốn ra cung, thả nô…… Ra cung đi.”