Cấp bậc

Chúc Khanh Ngô ngước mắt nhìn anh. Nếu như trước đây, cậu còn có thể đoán được phần nào tâm tư của Đường Khê Giản.

Nhưng đến ngày hôm nay, cậu đã hoàn toàn không thể đoán ra.

Cậu không biết Đường Khê Giản muốn nghe gì, nên chỉ có thể câm lặng cúi đầu.

Đường Khê Giản không biết có phải tức giận hay không, mà bóp cằm cậu ngày càng mạnh.

Có một khoảnh khắc, Chúc Khanh Ngô tưởng rằng anh muốn bóp chết mình, chỉ là bóp sai vị trí, nên di chuyển xuống một chút.

Ngay khi cậu đang miên man suy nghĩ, Đường Khê Giản đột nhiên buông lỏng cằm cậu, nở nụ cười.

Anh nhắm hai mắt lại, "Chúc Khanh Ngô, ngươi thật sự làm tốt lắm!"

Chúc Khanh Ngô không hiểu ý tứ của anh, không kìm chế được mà cúi đầu tiếp tục dập đầu.

"Cầu bệ hạ thả Tiểu Trương công công, nô tài đáng chết, nô tài sẽ không bao giờ chạy trốn."

"Không bao giờ chạy trốn, nô tài đáng chết."

Đường Khê Giản không nói gì, chỉ nhìn cậu với sắc mặt xanh mét, càng ngày càng khó coi.

"Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!"

Bàn tay Chúc Khanh Ngô đột nhiên ướt, cậu cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện mình đang ho ra máu trên thảm.

Không biết có phải vì đã tê liệt hay không, cậu không cảm thấy đau đớn, nên tiếp tục ho, "Nô tài đáng chết!"

"Đủ rồi!" Đường Khê Giản đột nhiên gầm lên một tiếng, giơ tay ném tấu chương và trà trên bàn xuống đất.

Chỉ nghe tiếng "loảng xoảng", đồ vật trên bàn rơi xuống đầy đất.

Chúc Khanh Ngô vâng mệnh dừng động tác, ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt hiện rõ vẻ bất lực và mờ mịt.

Cậu không hiểu mình đã làm gì khiến anh tức giận?

Chỉ là đột nhiên từ đáy lòng sinh ra một tia khủng hoảng, liệu anh có thể vì vậy mà không tha cho Tiểu Trương công công, bức tử hắn ở trong ngục?

Nghĩ vậy, Chúc Khanh Ngô lại muốn dập đầu, rốt cuộc trừ cách này ra, cậu không biết còn cách nào khác để cứu Tiểu Trương công công.

Hắn là người Ngọc Châu thích, lại vì giúp mình mà lưu lạc đến bước đường này, cậu nhất định phải cứu hắn ra.

"Nô tài..."

Nhưng vừa mở miệng, cậu đã bị Đường Khê Giản cắt ngang, "Câm mồm!"

Chúc Khanh Ngô chỉ có thể im lặng, nhìn những vệt máu trên thảm long màu vàng.

"Nếu trước khi ngươi tiến vào hỏi người kia là ta, có lẽ ta còn có thể phát lòng thiện tâm một lần."

Đường Khê Giản đột nhiên mở miệng nói.

Chúc Khanh Ngô nghe vậy ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy Đường Khê Giản đang nhìn mình, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.

"Ngươi có biết hay không, khi ta biết tin ngươi đã chết kia, ta cảm thấy thế nào?"

Chúc Khanh Ngô lắc đầu, cậu không nghĩ rằng Đường Khê Giản sẽ quan tâm đến mình như vậy.

"Phóng hỏa đốt cung, tự mình trốn đi."

Đường Khê Giản nói, trong mắt hiện lên vẻ u ám, giơ tay bóp lấy cổ cậu, siết chặt, "Mỗi tội đều đáng chết, ngươi ném ta lại một mình ở đây, ta tưởng ngươi uống thuốc đúng hạn và chăm sóc tốt thân thể mình."

"A Ngô, ta thật quá nuông chiều ngươi!"

Cổ tay càng siết chặt, Chúc Khanh Ngô dần khó thở. Trong khoảnh khắc, cậu cảm nhận được Đường Khê Giản thực sự muốn bóp chết mình.

Cậu không trốn tránh hay cầu xin tha thứ, chỉ từ từ khép mắt lại.

Càng lúc càng thiếu không khí, ngón tay theo bản năng muốn bẻ gãy cánh tay kia, nhưng Chúc Khanh Ngô vẫn kiềm chế được, chỉ nắm chặt lấy tay áo, tựa như vậy có thể giảm bớt sự đau đớn.

Cuối cùng, Đường Khê Giản cũng buông tay ra.

Chúc Khanh Ngô ngã gục xuống đất, một bên há miệng thở dốc, một bên ho khan không ngừng.

"Khụ khụ khụ khụ khụ..."

Đường Khê Giản nửa quỳ bên cạnh cậu, vỗ nhẹ lên lưng.

Dù là động tác ôn nhu, Chúc Khanh Ngô vẫn vô cớ sinh ra vài phần sợ hãi, chỉ có thể tùy ý Đường Khê Giản giúp cậu vỗ về.

"Là trẫm đối xử với ngươi chưa đủ tốt sao?" Đường Khê Giản tiếp tục nói, giọng điệu mang theo sự nghi hoặc.

"Cả hoàng cung rộng lớn này có ai dám như ngươi, ngang nhiên phạm thượng?"

"Ngươi có phải cho rằng trẫm luyến tiếc động đến ngươi, nên mới dám làm càn như vậy?"

"Đúng, trẫm là luyến tiếc gϊếŧ ngươi, nhưng không có nghĩa là trẫm luyến tiếc gϊếŧ những người khác."

"Người đâu!" Đường Khê Giản đứng dậy, hô to ra ngoài cửa.

Vừa nghe tiếng gọi, Chúc Khanh Ngô vội vàng lao đến ôm lấy chân anh, giọng run rẩy: "Không cần!"

"Hải n!"

"Bệ hạ, nô tài biết tội! Nô tài biết tội! Nô tài không dám chạy nữa, không bao giờ chạy."

Chúc Khanh Ngô vừa nói vừa vội vàng dập đầu.

Mỗi lần dập đầu đều rất mạnh, trán nhanh chóng rướm máu.

"Nô tài thật sự không dám, nô tài nguyện cả đời bên cạnh bệ hạ, chỉ cầu ngài tha cho Tiểu Trương công công. Hắn chỉ muốn giúp nô tài, người đáng chết là nô tài. Nếu ngài không tin, có thể đánh gãy chân nô tài..."

Chúc Khanh Ngô dập đầu đến choáng váng mắt hoa, trước mắt tối đen, nhưng vẫn không dám dừng lại hay ngẩng đầu.

Cậu không biết Hải n đã vào hay chưa, cũng không biết hành động nịnh hót này của mình sẽ bị bao nhiêu người nhìn thấy.

Nhưng cậu đã không còn quan tâm đến điều gì, chỉ cầu Đường Khê Giản có thể tha cho Tiểu Trương công công.

Mọi chuyện đều do cậu gây ra, không nên liên lụy đến nhiều người như vậy.

Có lẽ Hải n cũng không đành lòng nhìn tiếp, bèn cẩn trọng lên tiếng: "Bệ hạ?"

Đường Khê Giản không trả lời, căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng dập đầu vang vọng.

"Truyền thái y đến trị liệu cho hắn, sau đó đưa hắn đến nhà ấm trồng hoa."

Cuối cùng, Đường Khê Giản cũng thay đổi quyết định.

"Tuân chỉ." Hải n vội vàng lui ra ngoài, sợ rằng bệ hạ sẽ đổi ý.

Chúc Khanh Ngô cảm thấy lòng mình như trút được gánh nặng, nhưng vẫn tiếp tục dập đầu, nghẹn ngào nói: "Tạ bệ hạ."

-

Cung Ly Cối bị thiêu rụi hơn phân nửa, không thể ở được nữa.

Vì vậy Chúc Khanh Ngô tạm thời lưu lại ở điện Càn Minh.

Cậu vốn là thái giám, nên việc hầu hạ Đường Khê Giản cũng là điều hiển nhiên.

Đường Khê Giản đối đãi với cậu cũng không khác gì ngày xưa, nhưng Chúc Khanh Ngô hiểu rằng giữa họ chỉ còn lại một lớp vỏ bọc hòa bình.

Tần thái y vẫn đến bắt mạch và châm cứu cho cậu mỗi ngày, tuy không nói về tình trạng bệnh, nhưng Chúc Khanh Ngô cũng có thể nhận ra điều gì đó từ đôi mày nhíu chặt của ông.

"Tần thái y, có phải bệnh tình của ta rất tệ không?" Thật ra Chúc Khanh Ngô không quan tâm đến bệnh tình của mình, cậu chỉ muốn biết mình còn có thể sống bao lâu.

Tần thái y cũng không trả lời trực tiếp, mỗi lần chỉ nói vài câu ngắn gọn:

"Thiếu hụt quá nhiều."

"Tích tụ trong tâm."

Chúc Khanh Ngô thực sự cảm thấy mình không có gì để tích tụ, rốt cuộc ở triều đại này, cậu không có ai để vướng bận.

Ngoại trừ Đường Khê Giản, nhưng anh là hoàng đế, tự nhiên không đến lượt mình quan tâm.

"Ngài hãy bảo trọng thân thể, ta có nhân sâm luyện thành viên thuốc ở đây, khi nào ngài không khỏe thì uống một viên, sẽ thấy dễ chịu hơn."

Chúc Khanh Ngô cung kính cảm ơn ông, đợi ông đi rồi, liền vùi viên thuốc vào chậu hoa.

Cậu vốn định chôn dưới gốc cây, nhưng đến cửa mới nhớ ra điện Càn Minh không có cây.

Cung Ly Cối vốn có một cây Kết Hương, nhưng e rằng đã bị thiêu rụi trong trận hỏa hoạn đó.

Không lâu sau khi Tần thái y đi, Đường Khê Giản đã hạ triều và trở về.

Anh tự nhiên đến bên Chúc Khanh Ngô và bảo cậu cởϊ áσ để thay thường phục.

Chúc Khanh Ngô vừa đi qua, liền nghe Đường Khê Giản hỏi: "Hôm nay nghe lời không?"

"Dạ, đã châm cứu và uống thuốc rồi." Chúc Khanh Ngô trả lời.

Nhưng vừa dứt lời, cậu nghe thấy giọng Đường Khê Giản trầm xuống: "A Ngô, nói thật."

Chúc Khanh Ngô nghe vậy sửng sốt một chút, theo bản năng quỳ xuống.

Cậu không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng đế vương luôn luôn đúng, sai lầm chỉ có thể là hạ nhân, cậu đã quen với điều này.

"Nô tài biết sai."

Đường Khê Giản không nói gì, chỉ đi đến bên chậu hoa, dùng thìa đào lớp đất trên, lấy ra bình ngọc đựng thuốc của Tần thái y, sau đó quay đầu nhìn cậu: "Ngươi trước nay chỉ biết nói miệng nhận sai."

Vừa nói, Đường Khê Giản vừa lấy thuốc bên trong ra, cho vào một cái lọ khác và đưa cho cậu.

"Làm theo lời thái y." Đường Khê Giản bổ sung thêm một câu, "Đây là thánh chỉ."

Chúc Khanh Ngô chắp tay nhận lấy thuốc, cúi đầu đáp: "Dạ."

Chúc Khanh Ngô ngủ không ngon giấc vào nửa đêm, vừa vào đêm đã tỉnh dậy vài lần.

Hiện tại cậu ở điện Càn Minh, trong điện chỉ có một chiếc giường, nhưng cậu không phải phi tần, nên không thể ngủ trên giường đó.

Vì vậy Hải Nạp liền kê một chiếc trường kỷ cách đó không xa, Chúc Khanh Ngô ngủ ở đó.

Bên cạnh chính là Đường Khê Giản, bởi vậy Chúc Khanh Ngô tỉnh cũng không dám lộn xộn.

Hắn biết Đường Khê Giản ngủ rất nông, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ tỉnh.

Nhưng Chúc Khanh Ngô vẫn không thể giấu được anh, mới vừa mở mắt ra không lâu, Đường Khê Giản cũng tỉnh.

"Sao không ngủ?"

Chúc Khanh Ngô nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Đường Khê Giản, theo bản năng muốn đứng dậy quỳ xuống thỉnh tội, nhưng lại bị anh ngăn lại: "Nằm yên đó, không cần đứng dậy."

"Vâng." Chúc Khanh Ngô đáp.

"Sao không ngủ?" Đường Khê Giản lại hỏi một lần nữa.

Chúc Khanh Ngô lúc này mới nhớ ra mình vừa rồi còn chưa trả lời anh, "Nô tài ngủ không được."

Chúc Khanh Ngô không biết mình có trả lời sai hay không, Đường Khê Giản nghe vậy, im lặng hồi lâu.

"Ta biết ngươi ở trong cung đợi đến không vui." Không biết qua bao lâu, Đường Khê Giản đột nhiên trở mình nói.

Chúc Khanh Ngô nghe vậy sửng sốt, cậu không biết Đường Khê Giản vì sao muốn nói điều này? Chắc chắn không phải là muốn thả cậu ra khỏi cung, đao kiếm chọc tim đã lâu, cậu đã không thích ứng được với sự ôn nhu như vậy.

Vì vậy, theo bản năng phủ nhận: "Nô tài không có."

"Thật sự không có sao?"

Chúc Khanh Ngô tưởng rằng anh lại tức giận, trong lòng hoảng hốt, cuối cùng vẫn nói lời thật: "Bệ hạ anh minh."

Lò sưởi trong Càn Minh Điện cháy mạnh, sợ trong phòng quá nóng nên cửa sổ cũng không đóng kín, mà chỉ để lại một khe hở.

Chúc Khanh Ngô lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bóng đêm thâm trầm, trên bầu trời chỉ có một vầng trăng rằm nhạt nhòa.

Bầu không khí giữa họ hiếm hoi được hòa bình.

Đường Khê Giản không biết suy nghĩ gì, hồi lâu mới mở miệng, giọng nói lộ ra sự dịu dàng hiếm hoi: "Vài ngày nữa đi Li Cung ở tạm đi."

Li cung ở ngoại ô, tuy nói so với trong hoàng cung thì ít người và ít việc hơn, nhưng thực ra cũng không thiếu thứ gì.

Cùng lắm là từ một cái nhà tù lớn đổi sang một cái nhà tù nhỏ hơn.

Chúc Khanh Ngô cũng không thất vọng lắm, dù sao ngay từ đầu cậu đã biết Đường Khê Giản đời này đều không thể thả mình đi.

Bóng đêm là lớp bảo vệ tuyệt vời, không ai nhìn rõ được biểu cảm của ai, càng không thể nhìn trộm nội tâm.

Vì vậy, Chúc Khanh Ngô chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, nhàn nhạt đáp lại: "Bệ hạ anh minh."