Chương 3

Dù làm thêm biết bao nhiêu xét nghiệm thì báo cáo vẫn chỉ có một Phương Anh là hoàn toàn bình thường, cô lại một mực muốn xuất viện, cô thật là không thể chịu nổi cái mùi sát trùng của bệnh viện cùng cái ồn ào của những người bên cạnh thêm một ngày nào nữa, nó quá sức chịu đựng của cô

Hoàng Oanh bất đắc dĩ thu xếp cho cô về nhà, xe của chị dừng lại trước một căn nhà màu trắng nhỏ ở gần ngoại ô thành phố. Phương Anh lướt nhìn qua thầm đánh giá chung quanh

"Khá yên tĩnh, nhà tuy nhỏ nhưng cũng rất đẹp chỉ mỗi cái mọi thứ lộn xộn quá. Cô ta như thế nào lại ở được đến độ như vậy cũng thật đáng khâm phục"

- Hoàng Yến em đói rồi đúng không, hôm qua đến giờ điều chưa ăn gì nhiều, để chị đi nấu món gì cho em ăn

- Uhm

Phương Anh đúng là cảm thấy hơi đói bình thường cô hoàn toàn không hề ăn vào giờ này, có lẽ do thân xác cô đang mang có bao tử quá lớn rồi

Hắt xì..hắt xì

Cô bên kia vừa nhắc đến Hoàng Yến thì nàng bên này liền hắt xì không ngừng lòng thầm nguyền rủa

"Chết tiệt, ai chửi mình vậy không biết"

Phương Anh chân trước xuất viện thì Hoàng Yên chân sau cũng rời đi, nàng thật là bất ngờ thì ra cô nàng mà nàng hoán đổi linh hồn lại là một tiểu thư giàu có, phòng ngủ của cô ở còn rộng hơn căn nhà của nàng, nhưng màu sắc lại quá đơn điệu mỗi hai màu trắng xám, cảm giác nó chẳng khác gì chủ của nó vậy lạnh đến thấu xương, vật dụng thì sắp xếp quá ngăn nắp, nàng thật nghi ngờ cô ta là bị mắc chứng bệnh cưỡng chế.

Ọc ọc...ọc

Nàng xoa xoa cái bụng nhỏ yêu quý của mình thầm than trách, nàng từ lúc tỉnh giấc đến giờ cứ một tiếng lại ăn một lần vậy mà vẫn đói, nàng thật muốn nhét một lúc cả một con heo con vào bụng chỉ đáng tiếc bao tử của cô thật sự là nhỏ như lòng bàn tay, khiến nàng vừa ăn vài miếng đã không thể ăn tiếp nữa

Nghĩ là làm nàng liền mở tủ lạnh trong phòng xem có gì có thể cho bụng được hay không, tìm tới tìm lui cũng chỉ toàn nước và nước mà thôi

"Đành lết thân xuống bếp thôi"

Vừa bước vào bếp người làm đã lập tức sợ hãi mà nép qua một bên cúi đầu chào

- Cô chủ - Đồng thanh

- Uhm – Nàng qua loa gật đầu chào một cái

- Cô chủ cần gì chỉ cần gọi là được rồi sao lại đích thân xuống đây ah? – Quản Gia

- Tôi đói bụng trong phòng lại không có gì ăn

- Dạ tôi sẽ cho người chuẩn bị buổi chiều cho cô liền, xin đợi một lát ah

Khoảng 5p sau thức ăn được mang ra nàng trố mắt nhìn nó sau đó nhìn Quản Gia, tay liên tục chỉ vào nó

- Đây là bữa ăn mà anh nói đó sao?

- Cô chủ không hài lòng sao ah, theo thực đơn chiều do cô đưa ra chính là như vậy

Hoàng Yến thầm oán hận "Bộ cô là bò hay sao mà thích ăn rau quá vậy"

Hắt xì..hắt xì

Phương Anh cũng không thua kém gì, Hoàng Yến vừa nhắc đến cô cũng hắt xì mấy cái. Hoàng Oanh thấy cô như vậy nghĩ là cô sức khoẻ còn yếu nên bị cảm, vội pha cho cô một ly nước gừng

- Nè uống đi giải cảm đó

- Tôi đâu có bị cảm

- Em gái

- Sao?

- Dù sao chị cũng là chị gái của em, em có bị bệnh đến mức mất trí cũng cần có tôn ti một chút, gọi chị xưng em đàng hoàng đi – Chị chống nạnh nhìn thẳng vào mắt cô mà nói

Cô nhíu mày đăm chiêu nhìn chị, cô trong nhà chỉ có mỗi một người anh trai, anh cô không lớn hơn bao nhiêu nhưng cả hai điều là người khá điềm tính và ít nói nên thường không quá thân cận với nhau, giờ lại bắt cô thân thiết gọi người khác bằng "Chị" thật đúng là làm khó cô quá rồi

Nghĩ tới nghĩ lui dù sao cô cũng đang trong thân phận Nguyễn Hoàng Yến cũng không thể dùng lý do cô không thân cùng anh trai lại khiến tình cảm chị em họ xa cách được, bất đắc dĩ thở dài gọi Hoàng Oanh một tiếng

- Chị

- Vậy mới được ah, chị nấu xong rồi vào ăn thôi

Trên bàn ăn nào là giò heo hầm, rồi thịt kho,...tất cả điều là món nàng thích nhưng là món cô cực kỳ ghét vừa nhìn đã có cảm giác ngán đến tận cổ mà thôi. Thấy cô cứ ngẩn người ra, chị đành lên tiếng gọi cô

- Hoàng Yến, Hoàng Yến

Cô thật chưa quen với thân phận mới này của mình hoàn toàn một chút phản ứng lại cũng không hề có, Hoàng Oanh bước tới tát nhẹ vào má của em mình để cô tỉnh ra, bất chợt bị hành động quá mức thân mật kia làm giật mình cô vội bước lùi về phía sau vài bước

- Làm gì mà em phản ứng dữ quá vậy?

- Àh không..tại chị đột ngột đứng trước mặt nên ...

- Được rồi, ăn đi không phải em đói sao?

- Cả bàn đều là đồ ăn có chất đạm cao không có rau hay sao?

- Chị thật cảm thấy em bệnh đến nỗi thay đổi hoàn toàn rồi em trước giờ có bao giờ ăn rau

- Bây giờ em muốn ăn

- Để chị tìm thử trong tủ lạnh còn không?

Hoàng Oanh mở tủ lạnh ra lấy ra bao nhiêu là rau nhưng tất cả điều đã héo úa, Phương Anh nhìn chúng mà lắc đầu cười khổ

- Chị có thể tránh qua một chút không?

- Được