Chương 5: Người anh yêu là ai ?

Giải quyết xong đám người thủ cựu đó, Hoàng Dương có thể cho các dự án của anh triển khai mà không gặp phải sự chống đối vô lý nào từ Hội đồng quản trị. Một cuộc thanh trừng vừa qua, đã khiến cho các thành viên của Hội đồng quản trị hiểu rằng mình nên yên phận thủ thường, dốc sức cho công ty. Trên thương trường là một chiến trường này không có cái gì mang tên gọi là tình thân, là nhân từ.

Bây giờ thì Hoàng Dương không thể xem thường người vợ của mình được nữa. Anh không biết cô ta còn bao nhiêu điều bí ẩn mà anh chưa biết. Cũng có thể khả năng kinh doanh của cô ta còn giỏi hơn anh. Thế nên, hiện tai bất kỳ chuyện gì của công ty, Hoàng Dương đều đem tham khảo ý kiến Minh Hàn nhưng Minh Hàn thì chẳng nói mấy lời, hoàn toàn lạnh nhạt với Hoàng Dương.

Tối nay, Hoàng Dương phải tham dự một bữa tiệc của giới doanh nhân. Hoàng Dương đang tính thuyết phục vợ mình như thế nào để cô ấy đi thì anh lại một lần nữa bất ngờ, Minh Hàn đồng ý ngay từ khi Hoàng Dương vừa mở lời, anh không cần nói thêm bất kỳ câu nào. Hoàng Dương rất sung sướng vì không ai không sung sướng khi đi bên cạnh mình là người vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Dường như anh đang quên dần cái hợp đồng do chính anh soạn thảo.

Minh Hàn cùng Hoàng Dương tới dự bữa tiệc sau khi Hoàng Dương duyệt xong một số báo cáo. Không biết bao nhiêu lần Hoàng Dương phải sững người trước sự xuất hiện của Minh Hàn và lần này cũng không ngoại lệ. Minh Hàn mặc bộ đồ màu trắng, Hoàng Dương phải dụi mắt mấy lần vì cứ ngỡ như người đứng trước mặt mình toát lên vẻ hư ảo, không phải của người trần tục.

Bữa tiệc diễn ra, không ai không phải mất mấy một thoáng mới có thể định thần khi thấy hai vợ chồng Hoàng Dương bước vào. Người chồng, với thân hình chuẩn không khác nào những bức tượng điêu khắc, khuôn mặt ngời lên khí thế của một người đàn ông mạnh mẽ; còn người vợ thì.... họ không tin rằng trên đời này có một cô gái như thế. Dưới ánh đèn, Minh Hàn hiện lên thanh nhã đến tuyệt vời.

Hoàng Dương phải trò chuyện với mấy doanh nhân khác, tới dự tiệc nhưng những con người này chủ yếu là bàn chuyện làm ăn, thế nên, Minh Hàn cũng chẳng theo sau Hoàng Dương làm gì, Minh Hàn chọn một chỗ bên cửa sổ, ngồi lặng yên, ngắm nhìn thành phố lên đèn.

Chợt có một cô gái tiến đến bên Minh Hàn, cô ta ngồi đối diện với Minh Hàn:

- Cô có phải là Dương Minh Hà, vợ mới cưới của Hoàng Dương! – Cô gái hỏi.

Minh Hàn không đáp, ánh mắt như làn thu thuỷ phẳng lặng nhìn cô ta. Đó là một cô gái cũng được xem là có nhan sắc nhưng so với Minh Hàn thì còn kém xa. Dường như ánh mắt cô ta nhìn Minh Hàn có vẻ gì đó tức tối.

Cô gái nói tiếp:

- Chắc cô không biết tôi. Tôi là người yêu của Hoàng Dương.

Hình như cô ta mong chờ một phản ứng gì đó từ Minh Hàn nhưng có vẻ cô ta đã phải thất vọng. Trên mặt Minh Hàn không có gì biến đổi. Một lát sau, Minh Hàn mới nói:

- Cô nói với tôi chuyện đó làm gì?

Giọng nói lạnh lùng của Minh Hàn làm cho cô ta hơi run nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ ngoài sắc sảo của mình:

- Để cô biết rằng anh Hoàng Dương sớm muộn sẽ thuộc về tôi thôi. Cô đừng mong ảo vọng.

Minh Hàn cười khẩy. Cô ta đang nói cái gì vậy, ai mới đang là vợ chính thức của Hoàng Dương. Tuy nhiên Minh Hàn cũng chẳng muốn hơn thua với cô ta. Minh Hàn đứng dậy, nhưng trước khi đi còn buông cho cô ta một cái nhìn băng giá làm cô thu ngay vẻ tự tin trước đó của mình:

- Vậy thì cô hãy cố gắng giữ lấy anh ta nhé! Tôi đi trước.

Cô gái đó nhìn theo Minh Hàn đi dần xa, không hiểu có phải đây là sự thật không. Đó là con người gì vậy? Cô ta không thể hiểu có phải mình vừa nói chuyện với một con người hay không nữa. Có lẽ không phải, cô ta nói chuyện với người băng.

Suốt buổi tối, cô gái đó quấn lấy Hoàng Dương như sam nhưng Minh Hàn cũng chẳng buồn nhìn đến một lần. Hoàng Dương thì chưa bao giờ rời mắt khỏi vợ mình. Hoàng Dương muốn đến Minh Hàn nhưng anh lại không thể vì mấy người này cứ níu kéo anh không buông. Và dường như trong lòng Hoàng Dương có gì đó không vui khi Minh Hàn không để ý gì đến mình.

Sau bữa tiệc đó, quan hệ của Minh Hàn và Hoàng Dương vẫn vậy. Một người thì lạnh lùng, một người thì không hiểu nổi mình, hai người sống cùng nhà nhưng vẫn như hai người xa lạ.

Trưa nay, sau khi học xong, như thường lệ, có một người tài xế đến đón Minh Hàn nhưng khuôn mặt người này hoàn toàn lạ lẫm. Minh Hàn chưa gặp anh ta bao giờ.

- Hôm nay, vợ chú An Khánh, tên người tài xế cũ, nhập viện nên chú xin nghỉ nên cậu chủ bảo tôi đi thay. – Người tài xế nói.

Minh Hàn cũng không nói thêm gì, nhẹ nhàng lên xe.

Dọc đường đi anh ta cũng hỏi Minh Hàn mấy câu nhưng Minh Hàn cũng chẳng mấy khi đáp. Được một lát, Minh Hàn cảm thấy có gì đó không ổn, đây không phải là đường về biệt thự nhà Hoàng Dương:

- Chúng ta đi đâu đây? – Minh Hàn hỏi.

Người tài xế vẫn cho xe chạy nhanh hơn thì phải, đáp:

- Chúng ta về nhà thưa cô chủ!

Minh Hàn nhìn ra ngoài:

- Nhưng đây đâu phải đường về đó.

Anh ta cười:

- Đường kia tắc nên tôi đi lối này.

Minh Hàn im lặng, nhắm mắt lại. Hôm nay là một ngày tương đối mệt mỏi với Minh Hàn.

Chợt Minh Hàn thấy có một mùi hương lạ. Đó là? Minh Hàn nín thở. Nhưng không bao lâu sau thì Minh Hàn ngất đi.

Qua gương xe, người ta thấy người tài xế nở nụ cười nham hiểm.

New York, Mỹ.

"CHOANG!"

Chiếc cốc trên tay Minh Hà rơi xuống đất vỡ tan.

- Có chuyện gì vậy em? – Duy Bảo chạy đến bên Minh Hà.

Minh Hà bần thần:

- Không hiểu sao ngày hôm nay em có cảm giác có gì đó bất an. Từ sáng đến giờ lòng em nóng như lửa đốt.

Duy Bảo nhìn sắc mặt không được tốt lắm của Minh Hà:

- Không có gì đâu em! Chúng ta dọn chỗ thuỷ tinh này đi nào.

Minh Hà vẫn không sao yên tâm được. Ở bên Duy Bảo, Minh Hà chưa bao giờ có cái cảm giác này, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Trong lòng Minh Hà như mách bảo, thúc giục một cái gì đó mà Minh Hà không thể xác định được.

- Á!

Một mảnh thuỷ tinh đã đâm vào tay Minh Hà chảy máu. Duy Bảo vội vàng lấy bông băng, băng lại cho Minh Hà. Minh Hà đau nhưng anh đau không kém.

Duy Bảo chưa kịp băng xong cho Minh Hà thì Minh Hà vụt đứng dậy, chạy đi lấy cái điện thoại và bấm gọi liên hồi. Đáp lại cuộc gọi của Minh Hà chỉ là những tiếng tút tút kéo dài và cuối cùng là: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Duy Bảo đến bên Minh Hà, nhìn tay Minh Hà vẫn đang chảy máu, anh đau đớn vô cùng. Anh biết Minh Hà đang gọi cho ai.

- Minh Hàn chắc chắn có chuyện rồi. – Minh Hà lo lắng, lúc này cô đã cuống lên rồi – Tại sao lại không gọi được chứ? Mở máy đi Minh Hàn!

Duy Bảo ôm lấy Minh Hà và bỏ chiếc điện thoại trong tay Minh Hà ra. Anh ôm thật chặt người yêu trong vòng tay của mình. Minh Hà gục xuống vai Duy Bảo, nức nở:

- Em phải làm sao bây giờ? Minh Hàn......

Duy Bảo vỗ về Minh Hà:

- Minh Hàn không có chuyện gì đâu em, có thể nó đang bận gì đó thôi.

Minh Hà lắc đầu:

- Không!.... Không phải thế...... Nếu vậy thì không bao giờ em có cảm giác này....... Ngay từ nhỏ khi nó bị ốm..... thì em cũng ốm....... Năm nó mười tuổi,...... nó bị rắn cắn,.... em cũng có cảm giác này...... Chắc chắn..... có gì đó bất ổn với Minh Hàn.....Linh cảm của em về Minh Hàn....chưa bao giờ sai cả.

Duy Bảo không biết làm gì ngoài việc lau đi giọt nước mắt đã lăn trên má Minh Hà. Anh tiếp tục băng bó cho vết thương vẫn đang chảy máu trên tay Minh Hà.

- Bình tĩnh đi em! Minh Hàn rất giỏi mà. Cả hai chúng ta hợp lực cũng không bằng một mình Minh Hàn đâu.

Minh Hà dựa vào Duy Bảo. Chiếc điện thoại trong tay Minh Hà vẫn được bấm liên hồi.

Hà Nội, Việt Nam.

Chiếc xe ô tô chở Minh Hàn dừng lại tại một căn nhà nhỏ vùng ngoại ô tương đối vắng vẻ.

Minh Hàn đã bất tỉnh. Tên tài xế cười nham nhở, bước xuống xe.

- Thế nào rồi? Người đâu? – Một kẻ mặc đồ đen với cái đầu trọc hỏi tên tài xế.

Tên tài xế nhe hàm răng ám màu khói thuốc của mình, đánh mắt về phía chiếc xe:

- Trong đó, cô ta quả thực quá xinh đẹp!

Tên đầu trọc cau mặt lại:

- Cái đó không đến lượt ngươi. Ông chủ dặn chưa có lệnh của ông chủ thì không được để mất sợi tóc nào của cô ta đâu. Mà ngươi có chắc bắt đúng người không đó?

Tên tài xế cười nụ cười đê tiện:

- Chắc chắn rồi. Người đẹp băng giá của Hoàng Dương thì ai không biết?

Tên đầu trọc quay đầu vào trong:

- Mau đem cô ta vào đây!

Cửa xe mở ra, Minh Hàn được hắn bế lên và đi theo tên đầu trọc.

- Cho cô ta vào đó! – Tên đầu trọc chỉ vào một căn phòng nhỏ, tối tăm và đầy màng nhện.

Tên tài xế đặt Minh Hàn lên chiếc giường phủ đầy bụi:

- Kể ra để người đẹp ở đây cũng hơi tội nghiệp!

- Ngươi thương cô ta không nổi đâu! – Tên đầu trọc nhìn Minh Hàn – Khi nào cô ta sẽ tỉnh lại?

Tên tài xế đắc ý:

- Cô ta trúng thuốc của tôi rồi, có đến chiều mai cũng chưa chắc đã tỉnh đâu? Có cần trói cô ta lại không?

Tên đầu trọc lưỡng lự một chút rồi nói:

- Nếu vậy thì khỏi cần trói, chúng ta canh bên ngoài kia cô ta cũng không chạy được đâu.

Cánh cửa cũ kĩ nặng nề được đóng lại. Tên tài xế nuốt nước bọt nhìn Minh Hàn nằm trên giường trước khi rời khỏi. Chiếc khoá bằng thép lớn được hắn chốt chặt.

- Thưa ông chủ, người đã bắt về rồi. Chúng tôi phải làm gì tiếp? – Tên đầu trọc gọi cho ông chủ của hắn.

Đầu dây bên kia là một người đàn ông trung niên, râu tóc lởm chởm, có vẻ đã lâu ngày không chỉnh trang lại vẻ bề ngoài:

- Để yên cô ta ở đó. Không làm gì cả và đợi chỉ thị của tôi! Tuyệt đối không được cho cô ta trốn thoát.

- Vâng, thưa ông chủ. Ông chủ cứ yên tâm.

Dập mạnh chiếc điện thoại xuống, người đàn ông đó rít lên qua kẽ răng: "Hoàng Dương! Mày tới số rồi. Mày bạc tình thì đừng trách tao bạc nghĩa". Ông ta cười vang cả căn phòng, tiếng cười rùng rợn: "Dương Minh Hà! Là tại cô không biết điều thôi."

Cùng lúc đó, có một nụ cười lạnh lẽo trong căn nhà tồi tàn, nơi giam Minh Hàn.

Hoàng Dương vừa duyệt xong báo cáo công tác của các phòng tháng này. Mỗi lần duyệt báo cáo là mỗi lần anh phải đau đầu, phòng ban nào cũng báo cáo rõ hay nhưng thực tế lại không hiệu quả như vậy, phương hướng, kế hoạch cho tháng tới thì làm một cách hình thức. Hoàng Dương nghĩ anh cần sắp xếp lại một số vị trí trong công ty.

- A lô! Lê Thái hả?

- Nhà hàng nào?

- OK. Mình vừa duyệt báo cáo xong, mình sẽ tới ngay.

Hoàng Dương với chiếc áo véc mặc vào chuẩn bị ra khỏi phòng thì một lần nữa chuông điện thoại anh reo. Hoàng Dương muốn yên ổn một lát cũng không được mà.

- A lô! Chú An Khánh hả? Chú đã đưa Minh Hà về chưa?

- Chú nói sao? Không thấy Minh Hà đâu là thế nào?

- Chú ở đó. Tôi sẽ đến ngay.

Hoàng Dương ngay lập tức không còn nhớ đi đến cuộc hẹn dùng cơm trưa của mình với Lê Thái. Anh lái xe nhanh nhất có thể đến trường của Minh Hàn. Trong đầu anh lúc này chỉ toàn hình ảnh Minh Hàn mà thôi. anh chẳng hiểu cảm giác của mình là thế nào nữa. Anh "đã yêu cô ta rồi sao?" Không phải! Hoàng Dương lắc đầu xua đi ý nghĩ đó. Lúc này anh chỉ biết một điều là tìm cho ra Minh Hàn.

Dừng xe trước cổng trường, Hoàng Dương lao vội xuống. Người tài xế đã đứng tuổi sắc mặt đại biến, hớt hải đến bên Hoàng Dương:

- Cậu chủ, khi tôi đến đây thì không thấy cô Minh Hà đâu. Tôi đã hỏi mấy bạn của cô ấy thì họ nói rằng cô ấy đã lên xe về rồi. Nhưng tôi gọi điện về nhà thì Vương quản gia nói cô Minh Hà chưa về.

Hoàng Dương mặt tối sầm lại:

- Chú đã gọi cho Minh Hà chưa?

An Khánh xanh mặt khi nhìn vẻ mặt cậu chủ lúc này:

- Tôi đã gọi rồi nhưng không liên lạc được. Đầu tiên thì là máy bận liên hồi nhưng sau đó thì là "Thuê bao..."

Hoàng Dương nóng ruột:

- Chú thử gọi cho những người bạn của Minh Hà xem, có thể là cô ấy đi với người bạn nào đó.

An Khánh lắc đầu:

- Tôi có hỏi vài người bạn của cô Minh Hà thì họ bảo gần đây cô Minh Hà từ chối tất cả lời mời của họ và cũng không nói chuyện với ai cả.

Hoàng Dương đăm chiêu:

- Vậy thì Minh Hà có thể đi đâu?......... Cô ấy có về nhà bố cô ấy không? Từ hôm đến thành hôn đến nay Minh Hà cũng chưa về lần nào.

Người tài xế một lần nữa nhìn Hoàng Dương lo lắng:

- Tôi có gọi cho ông Minh Nhật rồi, ông ấy nói cô Minh Hà không hề về đó. Mọi chỗ có khả năng tôi đều đã thử nhưng không có tin tức gì.

Hoàng Dương đi đi lại lại, thực sự anh chưa biết làm thế nào cả. Từ khi nào vợ anh chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh như vậy thì chính anh cũng không thể hiểu nổi. Chỉ biết rằng, không thấy cô ấy đâu, anh đứng ngồi không yên. Mặc dù từ sáng tới giờ chưa có gì vào bụng nhưng anh cũng không hề cảm thấy đói.

- Chẳng lẽ Minh Hà bị bắt cóc. Nhưng tại sao chứ? – Hoàng Dương nói. – Chú có thấy cô ấy có khúc mắc với ai không?

An Khánh nghĩ một lát rồi trả lời:

- Không. Cô Minh Hà hoàn toàn lạnh lùng, không có giao tiếp, trò chuyện gì với ai hết. Trước đó thì tôi không biết nhưng từ khi tôi nhận nhiệm vụ đưa đón cô ấy thì không có gì cả.....

Rồi chợt nhớ ra điều gì đó:

- Không đúng! Có một người.....Nhưng không phải.

Hoàng Dương thấy chẳng hiểu người tài xế đang nói gì nữa:

- Thế là thế nào?

An Khánh giải thích:

- Tôi nhớ có một lần, nghe nói cô Minh Hà đánh gãy tay của cậu Tiến Lâm, con trai Chủ tịch tập đoàn Vạn Tường. Nhưng tôi nghĩ không đúng cho lắm, cô Minh Hà như vậy làm sao có thể đánh gãy tay cậu Tiến Lâm. Hơn nữa, tôi vừa thấy cậu ta cười đùa đi với đám bạn bất hảo của cậu ta.

Hoàng Dương nghe An Khánh nói thì biết chắc rằng vợ anh hoàn toàn có khả năng đánh gãy tay Tiến Lâm. Hai cái tát khiến Lê Thái tím mặt cả tuần liền cùng với cú đã bay cả người Hoàng Khải đi thì anh biết vợ anh ở đẳng cấp nào.

- Chú nghĩ tiếp xem còn có khả năng nào không? Tôi sẽ cho người đi tìm Minh Hà ngay. Dù phải lật tung cả thành phố này cũng phải tìm cho ra Minh Hà. – Hoàng Dương nói.

- Vâng ạ.

- Có tin gì lập tức báo cho tôi.

Hoàng Dương lên xe và phóng đi. Anh cũng chưa có định hướng gì cả. Anh biết những kể tầm thường không thể nào bắt được vợ anh. Đến anh cũng chưa thể hiểu hết cô vợ này của mình của những khả năng nào nữa.

Cho người lùng sục khắp mọi nơi từ trưa đến chiều nhưng Hoàng Dương vẫn chưa nhận được bất kì tin tức nào về Minh Hàn. Anh đã tận dụng mọi mối quen biết, thuê cả xã hội đen nhưng một mảnh tin về Minh Hàn cũng không. Chẳng lẽ vợ anh không cánh mà bay.

Chán nản, Hoàng Dương đi lên cây cầu hôm nào người đó đứng. Ngắm cảnh chiều tà có thể làm cho lòng người ta lắng lại nhưng lúc này hình ảnh vợ anh, hình ảnh người ấy luân phiên nhau quấn lấy trí óc anh khiến anh không sao tìm được một góc yên nào trong tâm hồn cả.

Gió thổi vô tình qua khuôn mặt lạnh lùng của anh. Cả người anh nóng ran trước cái mát mẻ của chiều thu. Hoàng Dương nhìn bầu trời đang chìm dần, nhưng vợ anh vẫn biệt vô âm tín.

Hoàng Dương mệt mỏi rút chiếc điện thoại ra, đã có biết bao cuộc gọi từ chiều đến giờ nhưng tất cả đều là không biết, không tìm thấy, không có tin tức gì làm anh chẳng buồn nhấc máy. Nhưng rồi anh cũng ấn nút nghe khi chuông gần dứt:

- A lô! Tôi, Hoàng Dương xin nghe!

- Chào cháu yêu quý, cháu có khoẻ không? – Giọng điệu giễu cợt vang lên ở đầu dây bên kia.

- Ông là ai? – Hoàng Dương bực mình khi nghe cái giọng ấy.

Người ở đầu dây bên kia vẫn cười cợt:

- Chú ruột của cháu mà cháu không nhân ra à. Chú Hoàng Lâm đây.

- Tôi không có gì để nói với chú cả. Xin lỗi, tôi cúp máy trước.

- Nhưng chú có chuyện để nói với cháu đó. Vợ của cháu.....

Hoàng Dương đã tắt máy. Nhưng...ông ta vừa nói gì?.... Vợ của cháu? Hoàng Dương vội vàng ấn gọi lại.

- Cháu yêu! Cháu cũng muốn nghe lời chú rồi hả?

Hoàng Dương nói gấp gáp:

- Có gì ông nói nhanh lên. Minh Hà đâu?

Hoàng Lâm đáp cực kỳ chậm rãi và nhàn tản:

- Vợ cháu à? Cháu dâu của chú giờ này vẫn bình yên. Nhưng đến sáng mai thì....chú không dám đảm bảo đâu. Tất cả tuỳ thuộc vào cháu đó cháu yêu.

Hoàng Dương hét lên trong điện thoại:

- Ông cần gì! Nói nhanh lên, tôi không muốn chơi trò mèo vờn chuột với ông.

Ông ta không có gì thay đổi trong cách nói:

- Bình tĩnh đi cháu yêu! Nổi nóng hại cho sức khoẻ lắm, đó không phải là thứ những người kinh doanh như chúng ta nên có.

Hoàng Dương đã hết chịu nổi:

- Ông đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi!

Hoàng Lâm biết thằng cháu này không nên đùa dai, chơi thế đủ rồi, cần vào vấn đề chính:

- Chuyển 50% cổ phần của tập đoàn Thiên An sang cho tôi. Như vậy là tôi đã nể tình thân lắm rồi đó.

Chuyển 50% cổ phần cộng với số cổ phần trước đó của ông ta đồng nghĩa với việc chức vị Chủ tịch Hội đồng quản trị sẽ thuộc về tay ông ta. Ông ta đúng là con cáo già mà. Hoàng Dương rủa thầm.

- Lấy gì để tôi tin ông đây! - Hoàng Dương cũng không phải trẻ con.

Ông ta cười giòn giã nhưng nhạt thếch:

- Tin hay không tuỳ cháu. 9h tối nay, chú muốn thấy tờ giấy chuyển nhượng ấy. Nếu không thì cháu chuẩn bị nhặt xác vợ cháu sau khi cô ta bị...... Cái gì thì cháu tự biết nhé. Chào cháu yêu! Chúc cháu khoẻ! Ha ha ha ha....

Ông ta đã cúp máy. Hoàng Dương điên tiết phóng xe đi: "Hoàng Lâm! Tên khốn kiếp! Ông hãy đợi đó. Hoàng Dương này không thua ông đâu." Ánh mắt phẫn nộ của loài ác thú, Hoàng Dương cho xe chạy với tốc độ tối đa hướng về phía trụ sở chính của tập đoàn Thiên An.

Hà Nội giờ tan tầm vô cùng đông đúc, Hoàng Dương cực kỳ khó chịu trong khi anh muốn thật nhanh thì chiếc xe của anh mãi không nhếch nổi được mét nào. Điều anh chắc chắn lúc này là vợ anh đang gặp nguy hiểm, cô ấy đang rất cần anh, anh chỉ biết mình cần thật nhanh còn sẽ làm thế nào, sẽ ra sao thì thực sự anh chưa có định hướng gì cả. Nhưng trong cái hoàn cảnh đường xá ùn tắc thế này anh muốn nhanh cũng không được.

Tắc đường!

Hoàng Dương đấm mạnh vào vô lăng. Anh không thể chịu được cái tình trạng này nữa. Hoàng Dương lao xuống xe và chạy bộ. Chiếc ô tô sang trọng được bỏ lại giữa đường, có lẽ sẽ rất nhiều người phía sau phải bực mình vì bỗng nhiên có một vật cản bất di bất dịch này. Nhưng có vẻ chạy bộ cũng không dễ dàng cho lắm. Còn khoảng một km nữa là trụ sở tập đoàn Thiên An nhưng anh cũng mất khá lâu mới có thể luồn lách qua đám người không ai chịu nhường ai đó để đến nơi anh cần đến.

Chạy như bay vào thang máy, Hoàng Dương nhấn nút lên tầng 28. Tất cả các nhân viên trong công ty phải sững sờ khi thấy bộ dạng hấp tấp với ánh mắt toé lửa của tổng tài. Điều này họ chưa từng thấy bao giờ. Tổng tài nổi nóng thì họ thấy nhiều lần rồi nhưng chạy vội thế này thì quả thực mắt họ phải đi kiểm tra lại. Trong mắt tất cả nhân viên trong tập đoàn Thiên An, tổng tài của họ là người vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, còn hôm nay thì......

- Luật sư Trần, ông hãy chuẩn bị mọi giấy tờ chuyển nhượng 50% cổ phần tập đoàn Thiên An của tôi sang cho Hoàng Lâm.

- Cậu chủ nói sao? – Vị luật sư không tin nổi tai mình nữa, liệu có phải ông quá già rồi không.

Hoàng Dương nhấn mạnh từng tiếng:

- Hãy làm ngay cho tôi! Không được chậm trễ. Tôi cần gấp.

Vị luật sư lắc đầu:

- Tôi không hiểu thưa cậu chủ. 50% cổ phần trong tập đoàn Thiên An là vô cùng lớn không thể dễ dàng chuyển nhượng thế được. Chắc chắn ông chủ không cho phép.

Hoàng Dương gằn giọng:

- Tôi biết. Vậy nên ông tự hiểu mình cần làm như thế nào. Ngay tối nay tôi muốn thấy nó.

Luật sư Trần suy nghĩ một chút:

- Tôi hiểu thưa cậu chủ. Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ.

Hoàng Dương xua tay:

- Ông có thể ra ngoài. Tuyệt đối không được để xảy ra sai sót nào.

- Vâng ạ!

Hoàng Dương lấy tay day nhẹ hai bên thái dương. Anh hơi nhức đầu, ngày hôm nay đã có quá nhiều thứ khiến anh mệt mỏi. Duyệt báo cáo là việc mệt nhất của anh mỗi tháng, bây giờ lại còn thêm chuyện này nữa. Lúc này, Hoàng Dương cần làm vài việc nữa trước khi nhận được cuộc gọi tiếp theo của lão già khốn nạn đó. Anh thề sẽ bằm vằm lão ta thành trăm mảnh khi chuyện này kết thúc.

Hoàng Dương không muốn báo cho Minh Nhật biết vì anh nghĩ bố vợ anh biết cũng chỉ thêm rắc rồi mà thôi, có khi lại hỏng chuyện. Hiện tại anh đang gọi cho một người sẽ anh cần đến.

- Khi nào có chỉ thị của tôi thì sẽ bắt đầu hành động!

Dập máy xuống, Hoàng Dương ngả người ra chiếc ghế êm ái. Anh thấy mình cũng thật khó hiểu. Cô ta là gì của anh chứ? Vợ anh! Chẳng phải đó chỉ là trên giấy tờ thôi sao? Giữa anh và cô ta còn có một bản hợp đồng quy định rõ việc ai người nấy lo, nước sông không phạm nước giếng mà. Vậy nhưng tại sao khi nghe tin cô ta gặp nạn thì ruột gan anh đảo lộn, tim anh co thắt lại. Phải chăng đó là tính sở hữu quá cao trong con người Hoàng Dương? Anh không cho phép bất cứ ai động đến đồ của mình. Thứ anh đã quăng vào sọt rác người khác cũng không được nhặt ra nếu anh chưa có sự đồng ý của anh. Càng không đúng! 50% cổ phần của tập đoàn Thiên An anh còn chấp nhận vứt bỏ để đổi lấy sự an toàn không chắc chắn của cô ta. Rốt cuộc lý do ở đây là gì? Hoàng Dương không thể lý giải nổi, chỉ biết nó quấn lấy anh không tha làm anh muốn thoát khỏi nó cũng không được và hơn nữa, anh cũng không có nhiều thời gian để kịp hiểu tại sao lại như vậy.

19h30, Hoàng Dương nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ:

- A lô! Hoàng Dương nghe. – Giọng anh lúc này đã rất nặng nề.

Có tiếng cười từ đầu dây bên kia:

- Thế nào cháu yêu. Cháu đã làm theo lời chú chưa?

Hoàng Dương đứng bật dậy:

- Nói địa điểm nhanh lên lão già chết tiệt!

Hoàng Lâm cười lớn:

- Ha ha ha! Cháu có biết như vậy là vô lễ với bậc trên không? Nhưng chú không chấp cháu chuyện đó. Chú là người rộng lượng mà, phải không cháu yêu?

Hoàng Dương khó giữ được bình tĩnh:

- Tôi không có thời gian đùa cợt với ông. NÓI MAU! Minh Hà đang ở đâu?

Kết thúc một tràng cười man rợ của loài lang sói, ông ta lấy lại giọng của mình:

- Ngay bây giờ cháu hãy đến công viên nhé, cái công viên ngày nhỏ chú hay dẫn cháu đi chơi ấy. Cháu còn nhớ không?

Hoàng Dương nghiến răng:

- Lão đợi đó!

- Hãy gọi chú đi! Và nhớ là đi một mình thôi đó. Chú sẽ cho người theo dõi cháu. Vợ cháu quả thực vô cùng xinh đẹp, sẽ đắt giá lắm đây. Cháu có biết có bao nhiêu kẻ đang nhỏ dãi ra đây rồi không? Hẹn gặp lại cháu yêu! Ha ha ha ha ha...........

Hoàng Dương vội bật dậy và chạy ra ngoài. Tất nhiên anh không quên cầm theo số hồ sơ mà luật sư Trần đã chuẩn bị cho anh cũng như không quên gọi cho người anh cần gọi:

- Chuẩn bị bố trí người cho tôi tại công viên đó. Tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ sự cố nào và đảm bảo rằng lão ta không thể phát hiện được.

Lái chiếc xe màu bạc ra khỏi nhà xe, Hoàng Dương lao thẳng về hướng công viên. Lúc này đường cũng đã thông thoáng hơn, thêm nữa cái công viên ấy cũng không xa lắm nên Hoàng Dương nhanh chóng có mặt tại đó.

Gió thu mát mẻ, người đi dạo buổi tối trong viên rất nhiều. Tiếng cười đùa của những đứa trẻ vang lên không ngớt. Xa xa, những chiếc ghế đá dưới tán cây già là nơi dành cho những đôi trẻ tâm sự hay đơn giản là ngắm nhìn cảnh vật bình yên trôi qua. Cuộc sống tự tại vô lo vô nghĩ với không khí mát mẻ trong lành luôn là mong ước của bao người.

- Thế nào lão già? – Hoàng Dương nhấc máy khi Hoàng Lâm gọi đến.

Một lần nữa, anh lại phải để điện thoại ra xa tránh đi điệu cười đểu cáng của lão:

- Cháu đúng giờ lắm cháu yêu. Chú nhìn thấy cháu rồi. Cháu có mang thứ chú cần đi không đó?

Hoàng Dương đáp nhanh:

- Tôi muốn biết Minh Hà thế nào trước.

Hoàng Lâm gian manh:

- Tuỳ cháu. Vậy thì trò chơi này kết thúc. Chúng ta không ai liên quan đến ai. Tạm biệt cháu yêu.

Hoàng Dương biết lão ta là một con cáo già mà:

- Ý ông là sao?

- Ha ha ha.... chú muốn nhìn thấy tờ giấy chuyển nhượng đó trước rồi cháu dâu của chú sẽ an toàn về bên cháu thôi. Chúng ta không ai nợ ai.

Hoàng Dương sôi máu:

- Ông đang ở đâu? Tôi đưa nó cho ông thế nào.

Hoàng Lâm im lặng. Một lát sau, lão nói:

- Bây giờ cháu hãy xuống xe đi!

Hoàng Dương đành nghe lời lão ta, anh muốn xem người chú này của anh định giở cái trò gì. Anh quyết chơi với lão ta đến cùng.

- Cầm tờ giấy đó và giơ cao lên nào!

Hoàng Dương chẳng hiểu ý lão là gì nữa. Cầm tờ giấy thế này có tài thánh cũng chẳng biết nó là gì. Nhưng anh vẫn làm theo.

- Tốt lắm! Chúc thấy nó rồi! Nhưng......

Hoàng Dương không thể chịu được cái giọng điệu nhử mỡ này của lão:

- Nhưng sao! Nói nhanh!

Hoàng Lâm nhỏ giọng, nghe có vẻ thất vọng:

- Nhưng người của cháu nhiều quá đấy. Có lẽ chú sẽ khó toàn thây thì cầm tờ giấy đó làm gì chứ! Phải không cháu?

Hoàng Dương tức xì khói đầu:

- Rốt cuộc lão muốn sao?

- Chú muốn cháu đi một mình. Và bây giờ cháu hãy đến Viện bảo tàng. Hãy nhớ, chú chỉ tiếp một mình cháu thôi. Như thế mới thân mật chứ cháu yêu. Vợ cháu cũng không thích ồn ào phải không nào. Gặp sau nhé cháu!

Hoàng Dương lại lên xe và phóng đi. Chiếc xe mui trần lộng gió nhưng không sao xua đi được khí nóng đang bốc lên từ trong con người anh. Người chú này của anh quả thực không dễ chiều.

Hà Nội đã lên đèn. Toàn thành phố như một bức tranh lung linh đủ màu sắc. Mùi hoa sữa thoang thoảng nâng bước chân con người vào thu.

Trước cổng viện bảo tàng, Hoàng Dương xuống xe và ngay lập tức Hoàng Lâm đã gọi cho anh. Lần này là một số máy khác.

- Cháu nhanh lắm, chú không ngờ đó.

Hoàng Dương gắt lên làm mấy người ngang qua ngoái lại nhìn:

- Vậy thì ông cũng nhanh lên. Minh Hà mà mất một sợi tóc nào thì ông chịu khó chầu Diêm Vương.

Hoàng Lâm chậm rãi:

- Chú biết. Chú của cháu vẫn yêu đời lắm, chưa muốn chầu Diêm Vương. Thế nên, bây giờ chú chưa thể gặp cháu được. Người của cháu còn nhiều lắm.

Anh hận lão già này thấu xương. Chắc chắn mọi hành động của anh đều không thể qua mắt được lão.

- Bây giờ cháu hãy đến Vườn Bách thảo nhé! Chú chờ cháu đó, mình cháu thôi. Chú có bệnh sợ người lạ. Ha ha ha....

Hoàng Lâm đang cố tình giỡn anh đây mà. Không còn lựa chọn nào khác, Hoàng Dương đành lên xe tiến thẳng đến Vườn Bách thảo.

Trong một căn nhà cũ,

- Chúng mày canh gác cô ta cho cẩn thận! – Hoàng Lâm quắc mắt nhìn đám thuộc hạ.

Cả đám dạ ran:

- Vâng ạ.

Từ trong góc tối, có một người thanh niên, người băng bó nhiều chỗ, đi lại có vẻ khó khăn, bước ra:

- Chú định xử cô ta thế nào? Cháu chỉ muốn băm vằm cô ta ra ngay lập tức.

Hoàng Lâm cười cười, xua tay:

- Không! Bây giờ cô ta đang là miếng mồi nhử trong tay chúng ta. Nếu không có cô ta thì sao chúng ta có thể câu được con cá lớn chứ.

Lão già đứng lên, đi ra khỏi vị trí cái bàn hầm hố, nhưng đã cũ:

- Hoàng Khải à! Muốn làm việc lớn thì cháu phải biết nhẫn nhịn trước mắt. Xong việc, cháu muốn xử cô ta thế nào mà chẳng được.

Anh ta nhếch mép:

- Cháu hiểu rồi. Sau khi lấy được số cổ phần đó, cháu sẽ cho thân thể cô ta ô uế rồi quăng cho cá ăn. Cô ta dám làm gãy vài khúc xương của cháu thì cháu sẽ cho cô ta không còn mảnh xương nào lành.

Hoàng Lâm vỗ tay hưởng ứng:

- Tốt lắm! Cháu của ta.

Hoàng Khải nắm chặt nắm đấm của mình: "Dương Minh Hà! Là cô tự chuốc lấy. Cô dám làm nhục Hoàng Khải này à?"

- Cô ta đã tỉnh chưa? – Hoàng Lâm nói.

- Cháu vừa vào xem, cô ta vẫn hôn mê. Có lẽ đến sáng mai chưa chắc đã tỉnh.

Hoàng Lâm gật gù, ngồi lại xuống chỗ của mình lúc trước:

- Ừ! Cháu phải thật chú ý đến cô ta. Dương Minh Hà không phải loại vừa đâu.

- Chú cứ yên tâm. – Hoàng Khải đáp.

Hoàng Lâm cười hài lòng:

- Được rồi. Thôi cháu ra ngoài xem mấy thằng kia làm ăn thế nào. Coi chừng chúng làm hỏng chuyện đấy. Chú chơi trò với Hoàng Dương một lát.

Hoàng Khải bước ra ngoài. Chiếc điện thoại lại được Hoàng Lâm nâng lên ấn số quen thuộc. Ông ta thấy chơi trò mèo vờn chuột với thằng cháu này rất không tồi, nhất là khi nó là con chuột trong tay ông. Hoàng Lâm nghĩ đáng lẽ ông ta nên làm điều này sớm hơn. Cảm giác chiến thắng làm ông ta ngây ngất, xong việc này thì mọi thứ đều thuộc về ông. Hoàng Lâm mong chờ biết bao được nhìn khuôn mặt tro tàn của người anh trai Hoàng Thiên cũng như con trai cưng Hoàng Dương. Tuy nhiên, Hoàng Lâm đâu hay, chính ông cũng chỉ là một con chuột trong trò chơi này mà thôi.

Nếu như mọi lần chỉ cần Hoàng Dương đến điểm hẹn thì ngay lập tức lão ta sẽ gọi cho anh nhưng lần này.... Hoàng Dương chờ khá lâu rồi mà chưa thấy động tĩnh gì của lão ta.

Hoàng Dương xuống xe đi đi lại lại không biết bao nhiêu lượt, có lẽ nếu ai đó ngồi nhìn anh đi lại nhiều như vậy thì cũng ngất lăn ra vì quá chóng mặt. Anh hít khí trời, ngửa cổ đón lấy những cơn gió không ngừng thổi ở Vườn Bách thảo nhưng thực tế thì nó chẳng có tác dụng gì vì lòng anh còn nóng hơn lửa đốt. Dường như, lúc này chỉ có thể khuôn mặt băng giá của Minh Hàn xuất hiện trước mặt anh mới có thể dập đi ngọn lửa đang cháy trong anh mà thôi.

Hoàng Dương đã gọi lại tất cả các số mà lão ta từng gọi cho anh nhưng đều không có tín hiệu gì. Anh điên đầu với cái lão già khốn kiếp này.

Chờ cho đến khi anh quá chán nản, định quăng chiếc điện thoại đi thì chuông điện thoại của anh mới một lần nữa kêu lên:

- Ông muốn chơi trò đến lúc nào đây? – Hoàng Dương gắt lên khi chưa kịp nghe đầu dây bên kia nói gì.

Người ở đầu dây bên kia sững sờ:

- Hoàng Dương! Con làm sao thế, mẹ đây mà.

Anh giật mình nhìn lại số điện thoại trên màn hình. Đúng! Là mẹ anh. Quá tức giận, anh không buồn để ý xem ai gọi nữa.

- Xảy ra chuyện gì hả con? Nói mẹ nghe xem nào!

Anh vội lấy lại giọng:

- Không có gì đâu mẹ. Con đang có chút việc thôi. Con sẽ gọi cho mẹ sau. Con chào mẹ!

Anh tắt máy. Mẹ anh ngơ ngác, thằng con này càng lúc càng khó hiểu. Nhìn khuôn mặt thất thần của mẹ anh, ông Hoàng Thiên hỏi:

- Có chuyên gì vậy mình?

Bà Ngọc Mai lắc đầu:

- Em không biết. Giọng nó rất tức giận. Em hỏi thì nó không nói.

Ông Hoàng Thiên vỗ về vợ:

- Chắc không có gì đâu. Kinh doanh lắm chuyện rắc rối mà. Chúng ta hãy để tự con nó giải quyết. Khi nào cần thì chúng ta sẽ ra tay.

Bà Ngọc Mai ngậm ngùi:

- Biết vậy chứ làm sao bây giờ. Nhưng em vẫn thấy lo. Không biết là chuyện công ty hay là chuyện nó với Minh Hà nữa. Tính cách độc tài của hai bố con anh thì ai mà chịu cho nổi.

Ông Hoàng Thiên cười:

- Vậy mà có người vẫn sống hạnh phúc cùng hai bố con tôi bao nhiêu năm nay đó thôi.

Bà Ngọc Mai bỏ mặc ông Hoàng Thiên đi lên phòng:

- Chồng con là cái nợ nần – Thà rằng ở vậy nuôi thân béo mầm.

Ông Hoàng Thiên cười vang đi theo sau bà Ngọc Mai. Tuy nhiên ông vẫn không quên chiếc điện thoại của mình:

- Có chuyện gì lập tức thông báo cho tôi?

- Vâng. Thưa ông chủ. – Đầu dây bên kia đáp lời.

Lại nhắc đến Hoàng Dương, anh đang mất dần kiên nhẫn với lão ta. Anh biết thời gian càng lâu thì vợ anh càng gặp nguy hiểm. Nhưng anh đang là một con cờ trong tay lão ta chứ không phải người đánh cờ, thế nên anh không còn cách nào ngoài chờ đợi.

Chiếc điện thoại rung lên, Hoàng Dương vội nhấc máy.

- Cháu yêu! Cháu đã chán trò chơi này chưa? Chú cháu ta có nên chơi tiếp không? – Hoàng Lâm cuối cùng đã chịu gọi cho anh.

Không để chậm một giây nào, Hoàng Dương nói:

- Tôi nói cho ông hay, nếu ông muốn tất cả cùng chết thì tôi chiều ông. Sẽ không có một cổ phần nào sang tay ông hết.

Hoàng Lâm lúc này cũng biết không nên đùa với thằng cháu liều lĩnh này nữa, nó có thể làm những chuyện ông không thể ngờ được, thách thức với lòng kiên nhẫn của nó thế là quá đủ rồi:

- Tôi cũng nói cho cậu hay nếu như còn có kẻ nào đi sau cậu thì cậu chuẩn bị nhặt xác vợ cậu.

Hoàng Dương cay cú:

- Chúng ta kết thúc trò này tại đây. Ở đâu? NÓI!!!!

Hoàng Lâm cười:

- Tốt! Cậu hãy lên xe và đi thẳng cho tôi. Tôi sẽ chỉ đường cho cậu khi tôi biết chắc mình an toàn.

Đến nước này thì Hoàng Dương cũng đến thua với lão quái đó. Anh biết nếu còn có người của anh đi cùng thì chắc chắn lão ta sẽ không ra mặt. Hoàng Dương sẽ quyết định đánh ván bài mạo hiểm với lão ta.

Từng con đường đông đúc của Hà Nội ở lại sau lưng Hoàng Dương cùng với khói bụi của thành thị. Chiếc xe của Hoàng Dương lao nhanh ra vùng ngoại ô, men theo triền đê lộng gió với cánh đồng lúa đang thì con gái vươn lên đón ánh trăng vàng mùa thu.

Xe dừng lại trước một căn nhà cũ kĩ, có vẻ lâu ngày không có người ở. Xung quanh đó được bao phủ bởi những tán cây già đang lay động theo những cơn gió bất chợt.

Hoàng Dương xuống xe và trước mặt anh lúc này là một tên đầu trọc, mặt mày dữ tợn với vết sẹo lớn kéo dài từ trán đến mang tai.

- Mời cậu vào! Ông chủ đang chờ cậu trong kia.

Hoàng Dương không thèm liếc tên đó một cái, anh bước vào trong. Tên đầu trọc theo gót anh đi vào.

Căn nhà tương đối tối, Hoàng Dương không nhìn rõ cho lắm. Nhìn bên ngoài thì đó là một ngôi nhà cấp bốn nhỏ nhưng bước vào thì thực không phải vậy. Nó khá rộng. Đến ngã rẽ Hoàng Dương không biết nên đi thế nào. Tên đầu trọc vội chạy lên trước dẫn đường. Hoàng Dương lần theo bóng tên đó. Bước những bước trên bậc thang xuống tầng hầm bên dưới, rẽ qua, rẽ lại mấy lần thì Hoàng Dương cũng nhìn thấy ánh đèn phát ra từ một căn phòng. Có lẽ lão ta đang ở trong đó.

Bước nhanh về hướng có ánh sáng, tên đầu trọc mở cửa cánh cửa gỗ nặng nề ra và đứng đó để Hoàng Dương tự đi vào.

- Chào cháu yêu! Cuối cùng chú cũng đã được gặp mặt cháu! – Hoàng Lâm vỗ tay, cười nham hiểm nhìn Hoàng Dương.

Hoàng Dương không để ý đến lời lão ta, đưa mắt quan sát xung quanh. Đó là một căn phòng tương đối rộng. Lão già đáng nguyền rủa đó đang ngồi sau một cái bàn với bốn chiếc chân được chạm trổ những hình thù dữ tợn nhưng đã cũ. Trên bức tường phía sau lão ta là một bức tranh có hình con hổ đang nhe răng chuẩn bị vồ mồi, đã phủ một lớp bụi trắng. Có hai tên to béo đứng bên lão ta. Vây quanh Hoàng Dương là khoảng hơn chục tên mặc đồ đen, mặt không biểu lộ thanh sắc. Trên tay mỗi tên đều có một cây côn hoặc một thanh sắt dài khoảng 50cm. Nói chung cả đám không có tên nào dễ coi, chúng nhìn Hoàng Dương bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Hoàng Dương thắc mắc tại sao lão ta không dùng súng nhưng ngay lập tức anh cũng hiểu chi phí cho súng tốn kém, mà lão ta thì mới bị anh cho nhẵn túi, hơn nữa, trong căn phòng như thế này, dùng súng không tiện, có thể chính lão ta trở thành mục tiêu của đầu đạn.

Hoàng Dương dùng ánh mắt sắc lạnh, nhìn thẳng vào lão ta:

- Minh Hà đâu?

Hoàng Lâm bước từ cái bàn đó lại gần Hoàng Dương:

- Bình tĩnh đã nào cháu yêu! Chú cháu mình vừa gặp nhau còn nhiều cái để nói và cũng còn nhiều cái cần.tính.toán mà.

Nhìn cái mặt nhăn lại của Hoàng Lâm, Hoàng Dương gằn giọng:

- Lão già! Tôi không rảnh tiếp chuyện lão.

Hoàng Lâm nháy mắt mấy tên thuộc hạ. Ngay lập tức có năm tên xông vào đánh Hoàng Dương. Một mình anh đương nhiên không phải là đối thủ của những tên chuyên đâm thuê chém mướn này. Một chọi một anh còn có thể thắng chứ một chọi năm thế này thì.... Hoàng Dương xác định số phận.

Hai chiếc côn dài từ hai phía cùng quất vào đầu gối anh, ngay lập tức Hoàng Dương khuỵ xuống. Hoàng Dương gắng gượng đứng dậy nhưng anh không thể, có hai tên to cao đang đè cổ anh xuống. Lúc này Hoàng Dương đang ở tư thế quỳ còn lão ta đang ngồi vuốt râu với ánh mắt thoả mãn.

- Thế nào cháu? Chịu nói chuyện với chú chưa?

Ánh mắt in hình viên đạn, Hoàng Dương nhổ một bãi nước miếng thẳng mặt lão ta:

- Con cáo già kia! Tôi không tha cho ông đâu.

Hoàng Lâm lấy chiếc khăn lau lau bãi nước miếng của Hoàng Dương trên mặt mình, sau đó lão ta lấy lại phong độ, bỡn cợt Hoàng Dương:

- Cháu định làm gì chú nào? Cháu nên nhớ bây giờ cả cháu và vợ cháu cùng đang nằm trong tay chú đó. Ha ha ha ha.....

Quay sang tên to béo đang đứng cạnh mình, Hoàng Lâm đánh mắt về phía Hoàng Dương:

- Dạy cho cháu ta thế nào là biết ăn nói lễ phép với bề trên.

Tên to béo đó nặng nề đi đến bên Hoàng Dương, hắn giơ tay cao và ngay tức khắc hai cái tát trời giáng hạ xuống má Hoàng Dương.

- Chú là chú ruột của cháu đó nhé! Hoàng Thiên không dạy cháu thế nào là kính trên à?

Tiếp tục một bãi nước miếng nữa từ miệng Hoàng Dương bay thẳng đến mặt lão:

- Ta khinh!

Hoàng Lâm nghiến răng:

- Được lắm! Vả mạnh vào cho tao.

Trong lúc tên to béo liên tiếp cho bàn tay ngoại cỡ của mình xuống má Hoàng Dương thì lão ta tranh thủ quay mặt lau đi vết nhơ trên mặt mình. Quả thực đó không phải thứ tốt đẹp gì.

- Dừng lại. Cho cháu ta bài học thế là được rồi! – Hoàng Lâm ra lệnh.

Tên to béo tay đang ở trên không lập tức thu lại và hắn khệ nệ đi ra đằng sau Hoàng Lâm.

Chờ cho tên béo ổn định vị trí, lão già mới tiếp tục giở giọng đểu cáng:

- Cháu đã muốn gặp vợ cháu chưa?

Hoàng Dương lúc này khoé miệng đã rỉ máu do bị tát quá mạnh, anh nhếch mép cười lại với lão ta, điệu cười gia truyền của nhà họ Hoàng:

- Không cần vòng vo. Bây giờ lão muốn gì?

Hoàng Lâm cười giòn:

- Ta muốn gì à? Cháu thừa hiểu mà. Tờ giấy chuyển nhượng đâu?

Hoàng Dương cố gắng đẩy hai tên đang đè mình xuống ra:

- Thả tôi ra đã.

Lão ta nháy mắt một lần nữa. Hai tên kia ngay sau đó đứng lùi ra, Hoàng Dương gục xuống nhưng lập tức anh vực mình đứng dậy:

- Tôi làm sao tin ông đây? Minh Hà đâu?

Hoàng Lâm nhổm dậy, mặt dí lại gần phía Hoàng Dương:

- Cháu có nhiều lựa chọn thế sao? Một là đưa tờ giấy đó đây và cháu cùng cháu dâu sẽ yên lành ra khỏi chốn này. Còn nếu không thì cả hai sẽ chôn xác tại đây và công ty sớm muộn cũng thuộc về tay ta thôi.

Hoàng Dương tức nổ đom đóm mắt:

- Lão cáo già!

Hoàng Lâm ngửa mặt lên trời, một tràng cười chói tai vang lên khiến cả mấy tên thuộc hạ của hắn cũng thấy mình nên bịt tai lại, chỉ có điều chúng không dám mà thôi.:

- Hay lắm! Họ chúng ta có ai không cáo chứ. Bố cháu, Hoàng Thiên chẳng phải cũng mệnh danh là một con cáo già thành tinh trên thương trường đó thôi. Chú nghĩ cháu là người biết điều.

Đưa mặt sát lại mặt Hoàng Dương, lão gằn từng tiếng:

- Đưa tờ giấy đó đây!

Hoàng Dương đâu dại gì tin lời lão:

- Tôi muốn nhìn thấy Minh Hà trước.

Hoàng Lâm ngồi xuống:

- Có vẻ cháu lại muốn tiếp tục chơi trò chơi nữa. Chúng mày đâu! Chuẩn bị đón tiếp cháu ngoan của ta.

Hoàng Dương lùi dần khi mấy tên kia đang ép anh vào góc tường. Và lúc này thì Hoàng Dương đã không đường lui nữa nhưng anh vẫn trừng trừng nhìn chúng.

- Cháu quyết định xong chưa? Tính kiên nhẫn của chú có giới hạn thôi.

Mấy tên kia tiếp tục dồn anh, Hoàng Dương biết lúc này mình không còn lựa chọn nào khác:

- Tôi đồng ý với lão. Ông hãy mau thả Minh Hà ra.

Hoàng Lâm điềm nhiên:

- Đưa tờ giấy đó trước.

Hoàng Dương quẳng cho mấy tên thuộc hạ của lão một cái nhìn sát thủ:

- Lui ra!

Chúng dãn ra cho Hoàng Dương đến bên cái cặp đựng tài liệu của anh.

Hoàng Dương mở cặp nhưng mắt vẫn nhìn lão ta. Anh lấy từ trong đó ra tờ giấy chuyển nhượng được Luật sư Trần chuẩn bị sẵn, sau đó lấy bút của mình ký tên vào đó và ném về phía Hoàng Lâm.

Tên to béo nhặt lên và mang đến tay lão.

- Ông đã có thứ ông muốn. Mau thả Minh Hà ra!

Hoàng Lâm xem qua tờ giấy đó. Lão ta bỏ vào ngăn kéo rồi tiếp tục giở trò bỡn cợt:

- Khoan đã nào! Chú cháu mình còn chưa có tính toán hết.

Hoàng Dương hậm hực:

- Ông muốn nuốt lời!

Hoàng Lâm xua xua tay:

- Không! Không! Chú của cháu luôn trọng chữ tín. Cháu biết kinh doanh lấy chữ tín làm đầu mà.

Hoàng Dương tức giận:

- Vậy là sao?

Lão ta không nói, đưa mắt nhìn một tên to béo bên cạnh mình.

Tên to béo đó lại khệ nệ đi xuống, cầm theo một tờ giấy gì đó cùng một chiếc bút tiến đến chỗ Hoàng Dương:

- Kí vào đi! – Hắn nói.

Hoàng Dương cầm lấy tờ giấy từ tay hắn. Anh ngạc nhiên nhìn lão ta:

- Giấy chuyển nhượng?

Hoàng Lâm cười gật đầu:

- Phải! Giấy chuyển nhượng.

Anh khó hiểu:

- Tôi vừa đưa cho ông rồi. Ông còn muốn gì nữa?

Lão ta cười vang:

- Ha ha ha ha....Cháu tưởng chú của cháu là thằng ngốc sao? Tờ giấy từ tay cháu đưa chú làm sao có thể tin là thật được. Vậy nên cháu hãy ký vào đó đi.

Hoàng Dương tức tối nhìn lão:

- Giấy tôi đã đưa cho ông rồi. Tin hay không tuỳ ông. Hoàng Dương này không thích làm một thứ hai lần.

Ngay sau lời nói của anh, lập tức có hai tên tiến đến đè anh xuống. Hoàng Dương cố gắng giãy giụa nhưng không thế thoát được.

Hoàng Lâm mắt đỏ lên, nhìn anh:

- Có ký hay không?

Hoàng Dương kiên quyết:

- Không là không!

Lão ta gật đầu:

- Được! Đánh gãy tay trái của nó cho tao xem nó có ký hay không!

Theo lệnh lão ta, một tên kéo thẳng tay trái của anh và:

"AAAA!!!!!"

Cánh tay trái của anh đã gãy hai chỗ!

Ở nơi nào đó, có người bật dậy sau tiếng hét thất thanh của anh: "Là Hoàng Dương????"

Hoàng Lâm cau mày:

- Bây giờ thì đã ký được chưa?

Hoàng Dương cắn môi, không nói gì.

- Mày muốn tao đánh gãy nốt tay phải và hai chân của mày rồi cho mày điểm chỉ phải không?

Hoàng Dương thực không biết phải làm sao lúc này. Nếu không ký thì chắc chắn anh và Minh Hà không thể rời khỏi chốn này, cả hai sẽ đều thân tàn ma dại, công ty vẫn có thể lọt vào tay lão; nếu ký thì công ty chắc chắn về tay lão, anh và Minh Hà cũng chưa chắc có thể rời khỏi nơi này. Hiện tại một mình anh đơn phương độc mã làm cách nào có thể chống lại lão đây.

- Chúng mày! Chuẩn bị!

Cánh tay phải của anh tiếp tục được kéo căng ra và....:

- Tôi ký! – Hoàng Dương quyết định, anh sẽ có cách lấy lại công ty.

Hoàng Lâm vỗ tay:

- Sớm như vậy có phải tay trái của cháu vẫn lành lặn không.

Lão ta phất tay, mấy tên thuộc hạ nhanh chóng bỏ Hoàng Dương ra.

Cầm chiếc bút trên tay, Hoàng Dương do dự một chút rồi anh hạ bút. Anh oán thầm: "Hoàng Lâm! Nếu hôm nay tôi có thể ra khỏi đây thì tôi nhất định sẽ không tha cho ông đâu"

Ký xong, lập tức anh bị bọn chúng giữ lại. Hoàng Lâm cầm tờ giấy tên to béo vừa chuyển lên cho mình cười đắc ý:

- Việc của chú cháu ta coi như xong!

Hoàng Dương giãy giụa:

- Còn không mau thả tôi ra!

Lão ta cười gian tà:

- Chú cũng muốn thả cháu và vợ cháu lắm nhưng có người không đồng ý!

Hoàng Dương chưa kịp nói gì thì từ trong bước ta là một người mà Hoàng Dương vô cùng quen thuộc.

- Hoàng Khải! – Hoàng Dương thốt lên.

Hoàng Khải bước đi cà nhắc tiến đến bên Hoàng Dương:

- Phải! Lại găp chú em rồi. Xem chừng hai vợ chồng chú yêu thương nhau quá ha, sẵn sàng vứt bỏ công ty vì vợ. Vậy mà anh cứ tưởng hai vợ chồng chú cưới nhau chỉ vì cái hợp đồng béo bở đó.

Hoàng Dương trừng mắt nhìn hắn ta:

- Anh muốn gì?

Hoàng Khải đi lại gần phía Hoàng Lâm:

- Anh muốn gì à? – Hắn ta rít lên – Muốn hai vợ chồng mày sống không được mà chết cũng không xong.

Hoàng Dương căm hờn:

- Minh Hà có thù oán gì với anh chứ?

Hoàng Khải cười nham hiểm:

- Tội gì? Chú mày nhìn người anh xem, là ai gây ra? Hả?

Hoàng Dương nhìn bộ dạng tập tễnh của hắn và nhớ lại cú đá hôm nào của vợ anh. Hoàng Dương mỉa mai:

- Đường đường là đàn ông mà để cho phụ nữ đá bay đi lại còn không biết xấu hổ.

Hoàng Khải nghiến răng:

- Để tao xem mày đàn ông đến mức nào?

Hắn chỉ vào mấy tên thuộc hạ:

- Đánh cho nó một trận!

Ba bốn tên xông lên đá liên tiếp vào người Hoàng Dương, có vẻ như chúng đang xem Hoàng Dương là một cái bao cát thì phải.

Đau đớn! Hoàng Dương bặm môi, anh nhất định sẽ không kêu một tiếng nào. Anh thề những kẻ này sẽ có ngày chết dưới tay anh.

Trong khi đó, Hoàng Khải đứng ngoài liên tục quát lớn:

- Mạnh lên!

- Đánh nữa đi!

- Đánh cho nó không thề bò nổi mới thôi!

- Ha ha ha ha.............

Hoàng Lâm không có động tĩnh gì, hắn ngồi vuốt râu xem kịch để mặc thằng cháu này xử lý.

Tiếng đấm đá bùm bụp vẫn không ngớt, đan xen vào đó là tiếng cười man rợ của Hoàng Lâm và Hoàng Khải.

- Sau ngày hôm nay, vợ chồng chú mày sẽ được đoàn tụ thôi. Anh sẽ cho băm vợ chồng chú mày ra và quăng xuống sông. Khi ấy hai vợ chồng chú tha hồ hạnh phúc trong bụng cá. Ha ha ha ha............!!!!!!! – Hoàng Khải đay nghiến rồi ngửa mặt lên trời cười vang.

Đang ầm ĩ thế, bỗng nghe từ ngoài vọng vào có tiếng nói lạnh lùng:

- Kẻ nào to gan dám băm Dương Minh Hà ra cho cá ăn bước ra đây ta xem mặt!

"RẦM!"

Tiếng cười của Hoàng Khải im bặt. Cánh cửa gỗ nặng nề của căn phòng đổ xuống. Mấy kẻ đang đánh Hoàng Dương lập tức ngừng lại.

Lão cáo già Hoàng Lâm nghe giọng nói trong trẻo, lạnh giá, thì bất giác giật mình, đứng bật dậy. Chỉ thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp, đứng trên cánh cửa phòng vừa đổ xuống, trang phục trắng toát, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ. Rõ ràng lão ta đã cho người canh gác nhiều lớp, nghiêm mật dị thường mà cô ta có thể lọt vào tận đây, không hề có ai cấp báo, chẳng hiểu cô ta có thể lọt vào bằng cách nào.

Mất vài phút ngây người, cả đám mới có thể định thần trở lại và thấy phía sau cô gái đó là lũ thuộc hạ của Hoàng Lâm thở phì phò, tay lăm le vũ khí nhưng chưa dám xông lên.

Người vừa phá cửa bước vào không phải ai khác mà chính là Minh Hàn.

Hoàng Lâm sững sờ:

- Dương Minh Hà! Cô...cô....cô......

Minh Hàn quắc mắt nhìn lão ta, không đáp, tới bên cạnh Hoàng Dương đang quằn quại đau đớn dưới đất, đám thuộc hạ của Hoàng Lâm tự động đứng dạt ra. Hoàng Dương ngẩng mặt lên, ngỡ ngàng:

- Minh Hà! Cô....em...em... sao có thể ra đây?

Thực ra Minh Hàn không có bị hôn mê vì cái loại thuốc vớ vẩn đó. Nhưng Minh Hàn muốn xem kẻ nào định hãm hại mình nên đã giả ngất. Suốt quãng đường tên tài xế đưa về đây thế nào rồi bị hắn bỏ trên chiếc giường bụi bặm đó ra sao Minh Hàn đều rõ cả. Lúc đầu Minh Hàn cứ ngỡ mình sẽ bị trói, dù thế thì cũng không sao, Minh Hàn cũng sẽ để yên vì mấy sợi dây trói chưa bao giờ có thể làm khó dễ Minh Hàn. Tuy nhiên, hắn lại khinh thường đến mức không cần trói, như vậy thì càng tốt. Minh Hàn nằm yên trên giường đó xem tình hình diễn biến tới đâu.

Hoàng Khải có đến ngó xem Minh Hàn mấy lần nhưng không lần nào hắn biết người trên giường không hề hôn mê. Hắn cười cợt, nuốt nước bọt ừng ực khi nhìn Minh Hàn nằm trên giường. Những lúc đó, thực sự Minh Hàn muốn cho hắn chầu Diêm Vương luôn nhưng Minh Hàn biết chưa đến lúc.

Mãi đến tối hẳn, Minh Hàn thấy bên ngoài có tiếng ồn ào vọng vào nhưng do không rõ là chuyện gì nên Minh Hàn vẫn nằm yên bất động. Cho đến khi Hoàng Dương hét lên vì bị cánh tay trái bị đánh gãy hai đoạn, Minh Hàn mới biết ngoài đó có Hoàng Dương.

Minh Hàn bật dậy, phá cửa, hai tên gác cửa không kịp hé một lời đã bị Minh Hàn quăng đi hai nơi và bất tỉnh.

Dưới này rất tối và tương đối nhiều lối rẽ, Minh Hàn mất khá nhiều thời gian để định phương hướng. Thêm nữa, người của lão ta rất đông mà Minh Hàn không muốn bị bọn chúng phát hiện sớm.

Một lúc sau, Minh Hàn mới nhìn thấy hướng có ánh sáng thì một tên lúc này đã phát giác, hắn kêu lên được một tiếng trước khi bị cho gãy cổ. Thế là đám thuộc hạ của Hoàng Lâm từ khắp phía đổ dồn về nhưng Minh Hàn đã nhanh hơn bọn chúng rất nhiều, tiến thẳng đến căn phòng phát ra ánh sáng ấy và đạp đổ cửa bước vào trước khi bọn chúng kịp thở dốc chạy tới nơi.

Minh Hàn thong thả ngoảnh mặt lại nhìn cả đám một lượt. Trừ lão cáo già Hoàng Lâm đã lão luyện trên thương trường ra, tất cả những kẻ còn lại đều bất giác run rẩy trước nhãn quang lạnh như băng giá của Minh Hàn.

Minh Hàn cúi xuống, xem vết thương của Hoàng Dương, nói:

- Hoàng Dương! Anh cảm thấy thế nào?

Hoàng Dương thở dài, nói:

- Tôi thật vô dụng, là đàn ông đã không cứu được em lại còn bị đánh cho như thế này nữa.

Minh Hàn hơi cau đôi mày thanh tú:

- Xin lỗi anh! Tôi đã để anh liên luỵ rồi!

Hoàng Dương cười khổ, hít một hơi nói:

- Tôi không sao!

Dường như câu không sao của anh không được đúng cho lắm vì bây giờ đến ngồi dậy anh còn chẳng ngồi được nữa. Và kết thúc lời nói ấy cũng là một tiếng "A!" khẽ của anh bởi vết thương nhói lên.

Minh Hàn đỡ Hoàng Dương dựa vào một bức tường:

- Anh ngồi yên đây xem tôi xử bọn chúng!

Hoàng Dương không tin lời vợ anh cho lắm. Anh biết vợ anh không phải tầm thường nhưng ở đây có biết bao kẻ to cao lực lưỡng, lấy việc đâm thuê chém mướn làm cần câu cơm, một mình vợ anh với thân hình mảnh mai kia thì làm sao đấu lại được bọn chúng; anh thì không thể đấu nổi hai tên. Tuy nhiên Hoàng Dương giấu kín suy nghĩ đó trong lòng, đáp nhẹ:

- Ừ!

Minh Hàn để Hoàng Dương đó, đứng dậy, liếc nhìn cả bọn một lượt nữa:

- Kẻ nào vừa hồ ngôn loạn ngữ thì mau bước ra, đừng để Dương Minh Hà này nói thêm một lần nữa.

Ánh mắt cùng khuôn mặt lạnh đến đáng sợ cả Minh Hàn làm cho tất cả bọn chúng run như cầy sấy, không một tên nào dám lên tiếng. Chúng đang chờ đợi chỉ thị của lão cáo già Hoàng Lâm nhưng lúc này thì lão vẫn đang cần định thần lại. Lão không hiểu "Rõ ràng là cô ta đã trúng thuốc mê, mình cũng đã kiểm tra". Hơn nữa, lão cũng chưa biết Minh Hàn có bản lĩnh gì, chắc chắn sẽ không nhỏ nên tạm thời lão án binh bất động, chờ xem Minh Hàn định làm gì.

Hoàng Khải nhìn khí thế xông vào của em dâu này thì hơi sợ, thêm nữa cú đá lần trước đủ khiến hắn nhớ đời. Tuy nhiên, hắn nghĩ để cô ta nói như vậy mà không bước ra thì quá hèn hạ, hắn đâu còn mặt mũi nào trước bọn thuộc hạ nữa, vả lại cũng có rất nhiều người ở đây, cô ta có thể làm gì hắn chứ. Suy nghĩ như vậy, Hoàng Khải liền bước ra, cao giọng nói:

- Là tôi! Hoàng Khải! Cô làm gì được tôi nào?

Minh Hàn cười khẩy:

- Hoàng Khải hả? Vết thương hôm trước đã lành chưa?

Hoàng Khải biết Minh Hà đang mỉa mai mình, hắn cũng chẳng vừa:

- Cảm ơn em dâu đã quan tâm, cũng vẫn tiếp đón hai vợ chồng em được.

Minh Hàn hỏi lại:

- Lời vừa rồi là của anh?

Hoàng Khải cười đểu giả:

- Đúng đó. Là tôi nói!

Minh Hàn gằn giọng:

- Anh có thể nhắc lại không?

Hoàng Khải vênh mặt lên:

- Hai vợ chồng cô nghe cho rõ: sau ngày hôm nay hai vợ chồng cô sẽ được đoàn tụ trong bụng.....

Tiếng "cá" của hắn chưa kịp thốt ra thì ngay lập tức hắn đã phải hộc máu miệng, người hắn văng vào bức tường đối diện rồi rơi mạnh xuống đất. Hoàng Khải đã cố tình đứng xa Minh Hàn để có thể tránh cú đá bất ngờ như lần nào nhưng hắn vẫn không thể thoát. Minh Hàn ban cho hắn hai cú đá liên tiếp một vào miệng và một vào mạng sườn của hắn khiến người hắn như khúc gỗ bay đi.

Hoàng Khải lồm cồm định bò dậy nhưng hắn sao bò nổi. Chỉ cần một cú đá của Minh Hàn hắn đã khó có thể đứng lên nữa là hai. Bây giờ Hoàng Khải muốn mở miệng ra chửi cũng không thể bởi bộ răng của hắn đã văng đi vài chiếc, có lẽ sẽ phải trồng lại. Hoàng Khải co người và bắt đầu rên thành những tiếng không rõ có phải còn giống tiếng người hay không nữa.

Những người có mặt ở đó không sao hiểu nổi làm thế nào Minh Hàn có thể nhanh đến vậy, chỉ biết trố mắt ra nhìn mà kinh hãi. Hoàng Dương và lão cáo già đó thì đã từng chứng kiến một lần tại nhà Hoàng Dương nhưng xem ra hôm đó Minh Hàn còn rất nhẹ nhàng.

Xử xong Hoàng Khải, Minh Hàn quay ra nhìn Hoàng Dương, để ý thấy trên mặt Hoàng Dương in hình bàn tay tím bầm, Minh Hàn biết chắc chắn đã có kẻ tát Hoàng Dương. Chậm rãi đưa ánh nhìn lạnh lẽo khắp lượt, Minh Hàn nói, thanh âm sắc hơn dao:

- Kẻ nào đã động lên mặt chồng của Dương Minh Hà này thì cũng mau bước ra đây!

Tên to béo đứng sau Hoàng Lâm bất giác lùi một bước rồi hắn lập tức lấy lại dáng vẻ như cũ. Nhưng chỉ cần một cử chỉ thay đổi nhỏ của hắn cũng không sao thoát khỏi con mắt của Minh Hàn.

Nhanh như cắt, Minh Hàn lao đến, đứng trên bàn Hoàng Lâm túm gáy hắn, lẳng như một bao cát ra giữa phòng. Lão cáo già Hoàng Lâm né người, toát mồ hôi lạnh, chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã thấy Minh Hàn đứng cạnh tên to béo tự khi nào.

- Cái tay nào của ngươi tát Hoàng Dương? NÓI!

Tên mập run cầm cập, không thốt lên lời.

Minh Hàn thay lời hắn:

- Vậy là cả hai tay!

Và "RẮC! RẮC!" hai tay hắn cùng gãy ngay sau lời nói của Minh Hàn.

Lúc này Hoàng Khải đang cố lê lết dựa vào bức tường sau lưng thì một vật gì đó cỡ khoảng hơn một tạ lăn đến, đè trúng hai chân hắn, làm hắn la thấu trời. Cái vật đó không phải thứ gì xa lạ mà chính là thân thể tên to béo vừa bị Minh Hàn đá gọn vào một góc.

Chưa kẻ nào dám manh động, chúng biết mình không phải đối thủ của cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt chúng. Lão già Hoàng Lâm cũng chưa ra lệnh nên chúng yên lặng giữ an toàn cho bản thân cái đã, ai dại gì làm vật thí nghiệm đòn đánh của Minh Hàn.

Một lần nữa, Minh Hàn quay ra nhìn Hoàng Dương. Lúc này Hoàng Dương vẻ mặt đau đớn đang ôm cánh tay trái đã gãy của mình. Tên đã đánh gãy tay của Hoàng Dương biết mình sẽ có chuyện và hắn đoán không sai.

- Ai đã đánh gãy tay Hoàng Dương, khôn hồn thì bước ra!

Khôn ngoan hơn và rút kinh nghiệm từ tên to béo, kẻ đã đánh gãy tay Hoàng Dương không để biểu lộ gì khiến Minh Hàn có thể phát hiện.

Minh Hàn đưa mắt về phía Hoàng Dương chờ đợi câu trả lời của Hoàng Dương.

Tên kia run run nhìn cánh tay phải Hoàng Dương đang giơ lên chuẩn bị chỉ. Nhưng hắn đâu ngờ Minh Hàn cần gì đến sự chỉ dẫn của Hoàng Dương, Minh Hàn làm vậy cốt để xem kẻ nào có tật giật mình. Ánh mắt run sợ của hắn đã lọt vào mắt Minh Hàn và ngay tức khắc Minh Hàn đạp lên đầu kẻ đứng trước hắn, xách hắn ra như xách một con mèo, đánh gãy đồng thời hai cánh tay. Như vậy Hoàng Khải đã có thêm người bạn tiếp theo trong góc của mình vì Minh Hàn vừa mới quẳng thêm tên kia đến.

Chứng kiến Minh Hàn lần lượt xử đẹp từng tên trong nháy mắt, lão già Hoàng Lâm mặt xám ngoét, tức xì khói đầu. Lão ta nghĩ phe lão đông, tất cả xông lên thì sợ gì một cô gái thế kia chứ. Hoàng Lâm quát lớn:

- Tất cả chúng mày xông lên, đánh tan xác cô ta ra!

Theo lệnh lão, cả đám bắt đầu dàn ra, bao vây, chuẩn bị tiến đánh Minh Hàn.

Minh Hàn bình thản lấy trong túi ra một đôi găng tay màu trắng, đeo vào tay rồi nhẹ nhàng nói:

- Được lắm! Lẽ ra phải như vậy ngay từ đầu chứ! Hôm nay Dương Minh Hà này sẽ đánh gãy chân những kẻ nào dám dùng đôi chân bẩn thỉu chạm vào người Hoàng Dương.

Quay ra phía Hoàng Dương, Minh Hàn cười nhẹ:

- Hoàng Dương, cho anh xem nhiệt náo!

Hoàng Dương mặc dù trong lòng rất lo nhưng anh cũng cố gắng cười tươi:

- Minh Hà! Cố lên! Cho bọn chúng chầu Diêm Vương luôn đi.

Lão già Hoàng Lâm nhìn cảnh đó rất chướng mắt, thét lên:

- Chúng mày còn đợi gì nữa. Cả lũ chúng mày sợ một con đàn bà sao? Đứa nào giết chết Dương Minh Hà, tao sẽ trọng thưởng.

Lời Hoàng Lâm vừa dứt, khoảng hơn hai chục tên cùng xông lên, vây đánh Minh Hàn.

Hoàng Dương ngồi bên ngoài quan sát trận chiến lòng dạ nóng như lửa đốt, anh chỉ hận mình thật vô dụng không thể giúp vợ, để một thân một mình Minh Hàn chống lại bọn chúng.

Lão già Hoàng Lâm thì cười đắc chí, lão tin rằng, một người, hai người không phải là đối thủ của cô gái kia nhưng chẳng lẽ hai mười người lại đánh không lại cô ta. Tuy nhiên, nụ cười trên gương mặt lão càng lúc càng méo mó.

Minh Hàn tay không vũ khí, tả xung hữu đột, lần lượt loại từng tên ra khỏi vòng chiến đấu. Không kẻ nào chịu nổi quá một đòn của Minh Hàn, số lượng những kẻ nằm rên trên mặt đất càng lúc càng đông. Nhưng do chúng ham hố với phần thưởng của lão cáo già Hoàng Lâm nên không kẻ nào chịu từ bỏ. Tuy nhiên, phần thưởng ấy cũng chính là một thứ phản tác dụng, chúng không chịu hợp tác với nhau nữa, kẻ nào cũng chỉ muốn người giết được Minh Hàn là mình. Thành ra Minh Hàn càng xử gọn bọn chúng.

Càng đánh càng hăng, chúng quấn lấy Minh Hàn như thiêu thân. Nếu như lúc trước Minh Hàn đứng ngay sát Hoàng Dương để che chắn cho Hoàng Dương thì khoảng cách ấy càng lúc càng xa. Và một tên đã kịp nhận ra điểm này, hắn lăm le tiến lại gần Hoàng Dương. Hoàng Dương lùi lại nhưng đâu còn chỗ cho anh lùi nữa, hơn nữa anh cũng không thể đứng nổi:

- Ngươi....ngươi...ngươi muốn làm gì? – Hoàng Dương kinh hãi nhìn hắn.

Tên kia nhăn nhở:

- Có mày trong tay thì vợ mày chỉ còn nước bó tay chịu trói thôi.

Bước từng bước chậm rãi đến gần Hoàng Dương, khi cây côn trong tay hắn đã giơ lên cao chuẩn bị đáp xuống người Hoàng Dương thì.....bất ngờ có một thanh sắt phi thẳng đầu hắn, hắn trợn mắt ngã xuống, chết không kịp ngáp. Hắn đâu biết rằng, tuy lùi ra xa nhưng Minh Hàn chưa từng dời mắt khỏi Hoàng Dương, những cử chỉ của hắn Minh Hàn đều rõ, chỉ đến khi thật cần thiết Minh Hàn mới cho hắn lên bàn thờ ăn chuối xanh.

Tuy nhiên, chỉ một động tác cứu Hoàng Dương thôi nhưng Minh Hàn lập tức gặp nguy hiểm. Trước mặt Minh Hàn là ba cây côn chuẩn bị bổ xuống, phía sau là hai tên đang cầm hai thanh sắt cũng đánh thẳng vào Minh Hàn.

Hoàng Dương giật mình thốt lên:

- Minh Hà! Cẩn thận!

Minh Hàn cong người, lấy chân mình làm trụ, ngửa ra phía sau tránh ba cây côn, đồng thời dùng mái tóc của mình quấn lấy hai thanh sắt đang chuẩn bị đánh xuống, hất chúng đập trở lại mặt hai tên đánh sau lưng mình.

Tuy thoát khỏi nguy hiểm, khiến hai tên sau mình khuỵ xuống nhưng Minh Hàn cũng gặp một sự cố. Do sử dụng lực quá lớn, hơn nữa mái tóc của Minh Hàn chỉ là mái tóc giả, nên nó đã tuột ra theo hai thanh sắt bay đi.

Tất cả lập tức dừng lại, há hốc miệng, trợn mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình. Đó không phải là một cô gái mà là một chàng trai, một chàng trai vô cùng tuấn mỹ nhưng cũng vô cùng lạnh lùng.

Lão cáo già Hoàng Lâm dụi mắt:

- Dương Minh Hà!.....À! Không...không đúng... ngươi là ai? – lão lắp bắp.

Hoàng Dương cũng không thể ngờ được, rõ ràng là vợ anh, sao bây giờ lại thành người ấy, người đã đánh cắp trái tim anh chỉ bằng một cái nhìn duy nhất:

- Em....em....sao lại thế này?

Hoàng Dương không biết anh nên vui hay nên buồn trong cái hoàn cảnh này nữa. Vui là chắc chắn có vì bỗng nhiên anh được gặp lại cái người mà anh mong chờ, nhớ nhung biết bao ngày nay. Nhưng buồn cũng có, bởi tại sao hai người lại gặp nhau trong cái hoàn cảnh này, hoàn cảnh hai người có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa nó lại vô cùng khó hiểu. Dẫu vậy nhưng miệng Hoàng Dương vẫn không ngừng cười, xem ra nỗi buồn cùng sự khó hiểu kia chỉ như cơn gió thoáng qua thôi.

Minh Hàn cười khẩy, lạnh lùng nhìn cả đám đang đứng trôn chân tại chỗ:

- Sao? Không xông lên tiếp đi! Còn chờ đợi gì nữa!

Lão cáo già Hoàng Lâm nghi hoặc nhìn Minh Hàn:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại cải trang thành Dương Minh Hà?

Minh Hàn cau mày:

- Tôi là ai? Tại sao tôi phải trả lời ông? Ông chỉ cần biết một điều nếu hôm nay ông yên ổn rời khỏi đây thì tôi không phải là Dương Minh Hàn!

Nói xong không để bọn chúng kịp định thần chuyện gì đang xảy ra, Minh Hàn lập tức tấn công cả đám vẫn đang đứng sững người vì chuyện không thể tin được.

Lão cáo già Hoàng Lâm càng lúc càng chẳng hiểu chuyện gì. Lão đã gặp vợ Hoàng Dương mấy lần, rõ ràng là nữ mang tên Dương Minh Hà. Bỗng dưng từ đâu rơi xuống một chàng trai giống y trang Minh Hà với cái tên Dương Minh Hàn. Chẳng lẽ lão đã quá già không thể phân biệt đâu là nam, đâu là nữ, hay đúng hơn mắt lão không thể nhận ra nam cải nữ trang. Không đúng! Lão vẫn thấy không hợp lý. Chuyện này là thế nào. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều bị lừa sao? Ngay cả Hoàng Thiên và Ngọc Mai cũng đâu có biết. Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ đó, lão biết bây giờ quan sát tình hình trận đánh quan trọng hơn, mọi thứ rắc rối đó để giải quyết sau.

Hoàng Dương, ánh mắt đăm chiêu, cái gì? Người ấy vừa nói gì? Dương Minh Hàn? Dương Minh Hàn là ai? Tại sao lại giống Minh Hà đến vậy? Dù làm chồng của Minh Hà nhưng Hoàng Dương và gia đình anh vẫn không biết đến người em song sinh của Minh Hà là Minh Hàn vì ngay cả lễ cưới của Hoàng Dương, người em ấy cũng không xuất hiện và Minh Nhật thì chẳng bao giờ nhắc đến việc này, người mẹ kế thì càng không vì đối với bà ta trên đời này không có người nào tên Dương Minh Hàn.

Hoàng Dương nhớ lại những việc vừa qua. Đúng! Đó không thể là Minh Hà được. Ngay lúc cô dâu xuất hiện trong nhà thờ, anh đã tưởng đó là người ấy vì khuôn mặt không khác chút nào nhưng người ấy của anh là nam còn cô dâu này lại là nữ nên anh không tin hai người đó là một. Thêm nữa, cái hôm anh nhìn thấy người ấy trong hồ sen, chắc chắn không phải anh hoa mắt mà đó là sự thật chẳng qua người đó phát hiện ra và cải trang quá nhanh mà thôi. Mặt khác, như mẹ anh nói thì Dương Minh Hà vô cùng ngây thơ thì không thể nào có bộ mặt lạnh lùng cùng giọng nói không chút cảm xúc như vậy. Hơn nữa có thể đánh gãy tay con trai Chủ tịch tập đoàn Vạn Tường, tát sưng mặt Lê Thái, đá bay Hoàng Khải và cả ngày hôm nay nữa thì chắc chắn đó không thể là một cô gái mang tên Dương Minh Hà.

Hoàng Dương sung sướng sau khi xâu chuỗi xong những sự kiện vừa qua, dường như mọi đau đớn trong anh lúc này tan biến, môi anh hé nụ cười tươi hơn nắng xuân: "Dương Minh Hàn! Anh đã tìm thấy em rồi! Anh yêu em!".

°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°

Mọi người thấy ảo không nè ? Minh Hàn của chúng ta quá giỏi luôn !

Đọc xong nhớ để lại cho mình đôi lời nhận xét nhé ( nếu vote nữa thì vui quá xá luôn ! Tham lam quá !)

Cảm ơn mọi người

~^^~Midori~^^~