Gần trưa, Duy Bảo và Minh Hà rời khỏi bệnh viện. Ra xe, Duy Bảo nói:
- Theo như lời bác sĩ thì bây giờ chỉ có Minh Hàn mới có thể giúp Hoàng Dương khôi phục trí nhớ thôi.
Minh Hà cau mày:
- Nhưng Minh Hàn lại không chịu gặp Hoàng Dương thì biết làm thế nào được.
Duy Bảo vừa lái xe ra khỏi bệnh viện vừa nói:
- Có thể là do Minh Hàn chưa biết Hoàng Dương bị mất trí nhớ, em thử nói chuyện lại với Minh Hàn xem sao.
Minh Hà thở dài:
- Đành vậy! Không biết nó có chịu nghe em nói hay không nữa.
Duy Bảo nói:
- Em là chị gái của Minh Hàn mà. Xưa nay chẳng phải Minh Hàn rất quan tâm và nghe lời em?
Minh Hà đáp:
- Đúng! Song một khi Minh Hàn đã quyết định điều gì thì rất cố chấp và không thay đổi. Nó và cậu em rất giống nhau, từ ngoại hình đến tính cách luôn.
Duy Bảo cười:
- Em không thế sao? Em dễ chiều lắm ư?
Minh Hà cũng cười bởi đôi khi chị cũng rất khó bảo nhưng so với hai người kia thì vẫn thua xa.
Một lát sau, Minh Hà tiếp:
- Trên đời này chỉ có một người khiến Minh Hàn nhất nhất nghe lời thôi. À mà không, bây giờ thì có người thứ hai. Nhưng tiếc rằng cả hai người đó đều không phải em.
Duy Bảo thắc mắc:
- Hai người đó là ai?
Minh Hà buồn bã nói:
- Một người đã chết, người kia thì cũng chết một nửa.
Duy Bảo ngơ ngác:
- Em nói gì anh chẳng hiểu. Người đã chết là cậu em. Còn chết một nửa là thế nào?
Minh Hà nói:
- Là Hoàng Dương đó. Anh ta sống nhưng có nhớ gì đâu, khác nào phần đời trước của anh ta đã chết.
Duy Bảo gật đầu:
- Hoàng Dương thì bây giờ không biết Minh Hàn là ai, còn cậu em dù còn sống thì chắc gì đã cho phép Minh Hàn yêu Hoàng Dương, cậu em đâu có cho Minh Hàn được yêu ghét hờn giận....
Minh Hà lắc đầu:
- Không! Cậu em tuy nói thế nhưng trong lòng ông rất thương yêu Minh Hàn. Chính vì thương yêu Minh Hàn nên cậu mới đặt ra cái quy định đó cho nó. Bây giờ nếu thấy nó khổ vì tình như vậy, một là cậu em sẽ bảo nó đến gặp Hoàng Dương làm rõ mọi chuyện, còn hai là đích thân cậu em đến tìm Hoàng Dương, bắt anh ta tới chỗ Minh Hàn.
Nói đến đây, cả hai đều im lặng bởi cả hai đều chưa biết phải làm sao. Tạm thời chỉ còn biết chờ xem Minh Hàn có nghe lời Minh Hà hay không?
- Anh ở lại ăn cơm trưa luôn. Bố và dì đã đi dự tiệc, chỉ có em và Minh Khang nên cũng buồn. – Minh Hà nói khi xuống xe.
Duy Bảo gật đầu rồi cùng Minh Hà vào trong. Lúc này Minh Khang cũng vừa đi học về. Thấy vẻ mặt âu sầu của Minh Hà và Duy Bảo, Minh Khang nói:
- Hai anh chị làm sao vậy? Có chuyện gì à?
Đỡ lấy nước từ tay người giúp việc, Duy Bảo nói với Minh Khang:
- Em biết tin Hoàng Dương tỉnh lại chưa?
Minh Khang cười:
- Em biết. Hôm qua bố có nói với em. Nhưng tin đó là tin vui mà. Sao trông hai người thiểu não thế?
Minh Hà cười khổ:
- Nếu chỉ là tỉnh lại thôi thì chẳng có gì đáng nói, vấn đề là anh ấy mất trí nhớ rồi và tháng sau Hoàng Dương sẽ kết hôn với Quỳnh Nga. Em biết cô ta chứ?
Minh Khang ngạc nhiên:
- Em biết. Cô gái vẫn ở trong viện với Hoàng Dương đó phải không? Em có gặp chị ta vài lần, vẻ mặt không đáng tin cho lắm. Nhưng sao lại có chuyện đó được? Thế còn anh Minh Hàn thì sao?
Minh Hà thở dài:
- Minh Hàn nhường Hoàng Dương cho cô ta rồi.
Minh Khang càng lúc càng thấy khó hiểu, vẻ mặt nôn nóng chờ đợi lời giải thích của Minh Hà và Duy Bảo.
Duy Bảo nói qua cho Minh Khang nghe về chuyện của Minh Hàn và Hoàng Dương. Cuối cùng, anh nói:
- Buổi chiều Minh Hà sẽ đến khuyên Minh Hàn lần cuối. Nếu không được, thì anh chị cũng đành chịu thua. Hết cách!
Minh Khang đắn đo một lúc rồi nói:
- Chiều nay em được nghỉ học, em sẽ đến nhà anh Hoàng Dương xem tình trạng anh ấy thế nào và nhân thể xem luôn bản mặt giả tạo của Quỳnh Nga. Cô ta thật đáng ghét!
Nói thì vậy, thực chất, chiều Minh Khang vẫn phải đi học song cậu quyết định nghỉ. Dù Minh Hàn chưa bao giờ dành một chút ưu ái nào cho Minh Khang nhưng cậu vẫn không muốn người anh trai này chịu khổ và quan trọng hơn là do cậu không ưa nổi Quỳnh Nga, không muốn Hoàng Dương phải chung sống cả đời với người đàn bà đó.
Minh Hà gật nhẹ:
- Ừ! Duy Bảo, anh đi cùng Minh Khang nhé! Một mình em nói chuyện với Minh Hàn sẽ dễ hơn.
Thế là ba người thống nhất với nhau, tuy nhiên, trong lòng thì chưa ai có thể yên tâm cả.
Đến chiều, Minh Hà một lần nữa tới tìm Minh Hàn. Lần này mà Minh Hàn vẫn quyết ý như cũ thì chị cũng ngả nón đầu hàng.
- Nếu chị tới về chuyện của Hoàng Dương thì chị về đi!
Minh Hà đang tiến vào trong ngay lập tức phải đứng bất động như tượng vì câu nói vừa rồi của Minh Hàn. Chị còn chưa nhìn thấy Minh Hàn đâu mà Minh Hàn thì đã biết ý đồ của chị và chặn họng chị trước.
Minh Hà quay về phía tiếng nói vừa phát ra thì thấy Minh Hàn đang tưới cây, thần sắc lãnh đạm, dường như không để ý gì tới chị và câu nói vừa rồi nếu không phải Minh Hà quá quen với giọng Minh Hàn thì chị đã nghĩ không phải Minh Hàn nói vậy.
Đi về phía em trai, Minh Hà nói:
- Em làm sao vậy hả Minh Hàn? Thực sự em muốn Hoàng Dương lấy người khác à? Mà dù thế đi nữa thì lấy ai chứ lấy Quỳnh Nga thì không thể được. Chẳng lẽ em không biết bộ mặt thật của cô ta sao?
Minh Hàn vẫn chăm chú vào công việc của mình, lạnh lùng nói:
- Thật giả gì không quan trọng. Em không muốn nói chuyện đó nữa.
Minh Hà giật lấy vòi nước trong tay Minh Hàn, nói lớn:
- Không muốn nói cũng phải nói. Em có biết Hoàng Dương bị mất trí nhớ không hả? Anh ấy không nhớ gì nữa nên mới đồng ý kết hôn với cô ta?
Minh Hàn nghe vậy thì sững người, không nói nên lời. Thì ra là vậy. Nhưng thế thì sao chứ? Hoàng Dương đâu biết Minh Hàn là ai, so với việc không yêu Minh Hàn nữa cũng giống nhau thôi mà. Minh Hàn nghĩ như vậy cũng tốt, suốt đời này anh ấy sẽ quên mình và quan trọng hơn là Hoàng Dương sẽ được hạnh phúc bên gia đình của anh. Minh Hàn biết Quỳnh Nga muốn lấy Hoàng Dương một phần vì tài sản của anh nhưng phần khác cô ta cũng có yêu anh. Còn nếu không yêu Hoàng Dương, với gia đình giàu có như cô ta cũng chẳng đến nỗi khiến cô ta đi tranh đấu giành lấy một người đàn ông. Quỳnh Nga tuy có nhiều điểm xấu, song không có nghĩa là bất trị; lấy Quỳnh Nga, Hoàng Dương sẽ có bố mẹ, có những đứa con và sẽ ngẩng cao đầu, được mọi người coi trọng. Ông trời để anh mất trí nhớ phải chăng là muốn anh quên hết mọi thứ thuộc về Minh Hàn, bắt đầu một cuộc sống mới. Có lẽ đây là cách tốt nhất giúp Minh Hàn có thể thực hiện ý định lúc trước của mình là rời xa anh và Hoàng Dương thì cũng không phải đau khổ nữa.....
Nghĩ vậy, Minh Hàn nói:
- Vậy thì sao?
Lúc đầu Minh Hà thấy Minh Hàn nghĩ ngợi thì nghĩ rằng mình có cơ hội thành công, nào ngờ sau một hồi Minh Hàn lại hỏi như vậy khiến chị tức nghẹn họng:
- Em không hiểu hay giả vờ không hiểu thế. Bây giờ chỉ có em mới có thể làm cho Hoàng Dương khôi phục trí nhớ và để cho cái đám cưới kia phải dừng lại.
Minh Hàn lấy lại vòi nước, tiếp tục tưới cây:
- Làm thế để làm gì? Hoàng Dương mất trí nhớ không có gì không tốt nên không cần phải khôi phục.
Minh Hà chưa biết phải nói tiếp với em trai thế nào thì nghe Minh Hàn nói tiếp:
- Chị về đi, đừng đến tìm em về chuyện này nữa. Hoàng Dương đã không còn ý nghĩa gì với em cả. Em hết yêu anh ta rồi.
Nói rồi, Minh Hàn đi vào trong, bỏ mặc Minh Hà thẫn thờ đứng đó, chị đã hết cách với người em này rồi. Nhìn theo bóng Minh Hàn xa dần, Minh Hà nói lớn:
- Em nói không còn yêu Hoàng Dương nữa, vậy em có dám đến dự lễ cưới của anh ấy không?
Minh Hàn đứng sững lại, nói:
- Em không thích nghe la lối!
Minh Hà thấy vậy thì mặt nóng bừng, chị hét lên:
- Để rồi xem, em sẽ phải hối hận!
Minh Hàn không dừng bước, giọng lạnh lùng:
- Không bao giờ hối hận!
Chữ "hận" vừa dứt thì Minh Hàn đã không còn trong tầm mắt của Minh Hà nữa.
Minh Hà thất vọng đứng chôn chân tại chỗ. Chị không biết có nên đi khuyên Minh Hàn nữa hay không? Chị phải làm sao đây? Không lẽ cứ để Minh Hàn đau khổ cả đời như vậy?
Lưỡng lự một hồi, Minh Hà đành quay gót ra về bởi chị hiểu hơn ai hết rằng một khi ý Minh Hàn đã quyết thì chẳng ai có thể lay chuyển được. Chị đã bất lực thật sự rồi.
Về đến nhà, Minh Hà thấy Minh Khang và Duy Bảo cũng đã về. Nhìn họ đang ngồi ở phòng khách, mỗi người quay một hướng, vẻ mặt thất vọng, Minh Hà biết họ cũng như mình chẳng thu được kết quả gì.
Minh Khang thấy Minh Hà bước vào thì hỏi ngay:
- Thế nào rồi chị, anh Minh Hàn có chịu đi gặp anh Hoàng Dương hay không?
Minh Hà uống nước xong mới chán nản nói:
- Không! Chị bỏ cuộc rồi. Nó muốn sao thì tuỳ nó vậy!
Duy Bảo thở dài:
- Bọn anh thì còn chưa gặp được Hoàng Dương nữa.
Minh Hà ngạc nhiên:
- Vì sao? Hoàng Dương không có nhà à?
Minh Khang nói:
- Không phải! Em và anh Duy Bảo có được vào nhà đâu.
Minh Khang nhớ lại lúc ấy, Minh Khang và Duy Bảo vừa tới cổng nhà Hoàng Dương, định đi vào trong thì đã thấy Quỳnh Nga từ trong bước ra, cười nửa miệng, nói:
- Hai người tới đây làm gì?
Duy Bảo nói:
- Chúng tôi muốn gặp Hoàng Dương có việc. Hoàng Dương hiện có nhà hay không?
Quỳnh Nga đáp:
- Anh ấy ngủ rồi, không muốn gặp ai hết. Hai người về cho.
Duy Bảo cười khẩy:
- Hoàng Dương không muốn gặp ai hay chị không dám cho chúng tôi gặp anh ấy đây?
Quỳnh Nga nguýt dài:
- Tôi không muốn cho mấy người gặp đó thì đã sao nào? Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi nên tôi không cho phép mấy người đến quấy rối anh ấy.
Duy Bảo cau mày:
- Thật không ngờ trên đời này lại có người con gái trơ trẽn như chị? Bám theo một người đàn ông không có tình cảm gì với mình chị không thấy xấu hổ à?
Minh Khang cười nói:
- Anh hỏi vậy làm gì? Chị ta đứt dây thần kinh xấu hổ từ lâu rồi. Phải không chị Quỳnh Nga?
Chữ Quỳnh Nga cuối câu được Minh Khang kéo dài làm cho Quỳnh Nga vô cùng khó chịu. Mặt nóng bừng, cô ta nói:
- Thế thì liên quan gì đến mấy người. Mấy người không biến đi thì đừng có trách tôi.
Minh Khang nói:
- Chị định làm gì tôi? Tôi đâu có đến nhà chị mà chị dám đuổi tôi? Bao giờ chị làm vợ Hoàng Dương thì hãy hay, còn bây giờ thì....haizz ....Chúng tôi không đi đó, chị làm gì nào?
Duy Bảo ghé vào tai Minh Khang nhưng lại nói to, đủ cho cả Quỳnh Nga nghe, cốt là để chọc tức cô ta:
- Em không biết sao? Cô ta giỏi đuổi người đi lắm đó. Đến cả anh trai và chị dâu, cô ta còn tống ra khỏi nhà nữa kia mà.....
Quỳnh Nga nghe thấy vậy, nhìn vẻ mặt như cười như không của Duy Bảo thì không nhịn được, nói:
- Cậu biết gì mà dám nói. Chuyện nhà tôi không đến lượt cậu đa quản. Hơn nữa, tôi nói cho cậu hay tôi không có chị dâu, con đàn bà nghèo kiết xác đó chỉ là thứ đồ chơi qua đường của anh tôi thôi.
Minh Khang cười ha hả:
- Chơi qua đường hả? Ai nghe thấy người ta lại cười cho thối mũi, anh trai chị chẳng vẫn ngày đêm đi tìm người đó sao?
Quỳnh Nga không nói được câu nào, tức tối, mặt hướng vào trong gọi:
- Bảo vệ! Đuổi hai con chó điên đến sủa loạn này đi cho tôi.
Ngay lập tức, có hai người bảo vệ chạy ra, một người nói:
- Hai cậu đi làm ơn đi cho!
Minh Khang thấy thế tức giận gọi to:
- Hoàng Dương! Anh mau ra đây! Hoàng Dương!......
Quỳnh Nga ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha ha! Cho cậu gọi cả ngày anh ấy cũng không nghe thấy đâu. Cậu biến đi thì hơn.
Quay sang hai người bảo vệ, cô ta ra lệnh:
- Còn không mau lôi họ ra ngoài.
Minh Khang vẫn chưa ngừng lời. Duy Bảo nghĩ rằng đến nước này làm ồn ào cũng chẳng giải quyết được gì. Nhà Hoàng Dương rất rộng, thêm nữa, anh ta ở trong phòng cách âm, có gọi thế nào cũng vô tác dụng.
- Chúng ta về thôi em. Nói với con đàn bà này cho phí hơi! – Duy Bảo nói.
Quỳnh Nga cười:
- Không tiễn!
Minh Khang cũng đành ngậm ngùi lên xe. Hoàng Dương không ra ngoài thì cậu chẳng thể làm gì được, mà dù cho Hoàng Dương có ra thì cũng đâu biết cậu là ai, chắc chắn sẽ nghe lời cô ta thôi. Nghĩ thế, Minh Khang yên lặng trở về.
Minh Hà nghe Minh Khang nói xong thì thở dài:
- Hoàng Dương thì chẳng thể gặp được, từ giờ đến lúc cưới chắc chắn Quỳnh Nga sẽ thường trực ở đó, còn Minh Hàn thì....chẳng hiểu được nó đang nghĩ gì nữa.
Minh Khang ngả người ra ghế nói:
- Bây giờ chỉ hy vọng ông trời cho anh Hoàng Dương khôi phục trí nhớ trước lễ cưới.
Duy Bảo lắc đầu:
- Chuyện đó khó mà xảy ra được. Bác sĩ nói phải có gì đó gây xúc động mạnh thì may ra Hoàng Dương mới có thể phục hồi trí nhớ. Anh nghĩ người có thể làm cho Hoàng Dương như vậy chỉ có Minh Hàn thôi. Nhưng Minh Hàn....haizz Thôi không nói nữa. Chuyện đã đến nước này thì hãy để tự nhiên đi.
Dù Duy Bảo nói thế song trong đầu Minh Khang vẫn đang nghĩ cách. Hôm nay thấy Quỳnh Nga như vậy, Minh Khang càng thấy khó chấp nhận hơn. Phải làm thế nào đây? Làm thế nào? Làm thế nào?... Minh Khang tự hỏi và đang tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi khó có lời đáp này.
Im lặng.
Không khí ngột ngạt bao vây lấy ba người.
Ấm trà trên bàn đã nguội từ khi nào, người giúp việc vừa thay ấm trà nóng mới.
- AAA! Em có cách rồi! – Minh Khang reo lên.
Minh Hà và Duy Bảo đang ngồi thất thần, nghe Minh Khang nói vậy thì cả hai cùng bật dậy, đồng thanh:
- Cách gì! Em nói nhanh lên!
Minh Khang cười:
- Chỉ cần anh Minh Hàn xuất hiện thì anh Hoàng Dương có thể phục hồi trí nhớ đúng không?
Duy Bảo trầm ngâm nói:
- Không chắc. Nhưng theo lời bác sĩ thì khả năng đó rất cao.
Minh Khang gật đầu:
- Anh Minh Hàn đã không chịu xuất hiện thì chúng ta có thể giả dạng anh ấy. Ngày trước anh ấy chẳng cải trang thành chị Minh Hà trong lễ cưới, đâu có ai phát hiện ra. Bây giờ chị Minh Hà cải trang thành anh ấy đi gặp anh Hoàng Dương là được thôi
Minh Hà nghe vậy thì ý vui trên mặt lập tức biến mất, khuôn mặt trở lại vẻ buồn bã vốn có:
- Minh Hàn cải trang thành chị thì dễ chứ chị cải trang thành nó không dễ chút nào.
Minh Khang ngạc nhiên:
- Vì sao? Chị từng giả dạng anh ấy đi du học đó thôi.
Minh Hà nói:
- Nhưng cũng đâu có giống lắm. Nếu không phải buổi tối Minh Hàn nói không cho phép ai sáng hôm sau đưa tiễn thì chị đã bị bố và em phát hiện ra rồi. Hơn nữa, đó là Minh Hàn giúp chị cải trang, còn chị có biết cải trang đâu.
Duy Bảo gật đầu, chuyện cải trang này thực không dễ.
Minh Khang cau mày, nghĩ anh Minh Hàn cái gì cũng giỏi, còn ở đây làm gì có ai có khả năng làm được điều đó. Bất giác, hình ảnh Minh Hàn trong lễ cưới ngày hôm ấy lại hiện về trong đầu Minh Khang làm cậu càng thán phục người anh trai cùng cha khác mẹ này hơn.
Thế rồi, chợt có gì đó loé lên từ hình ảnh Minh Hàn hôm ấy, Minh Khang reo lên:
- Đúng rồi! Đúng rồi!.....
Minh Hà và Duy Bảo một lần nữa bật dậy:
- Em nói sao kia? Cái gì đúng?
Minh Khang cười chưa nói, cậu còn đang thích thú tưởng tượng khuôn mặt Quỳnh Nga khi kế hoạch của cậu được thành công.
Thời gian cứ thế trôi, một tuần sau khi tỉnh lại, Hoàng Dương bắt tay vào công việc. Nhưng lúc này mọi thứ thực sự không dễ dàng, anh phải bắt đầu như người mới học việc. Trong thời gian anh hôn mê, tập đoàn Thiên An không có ai quản lý bởi anh nằm viện, ông Hoàng Thiên cũng không còn tâm trí giải quyết việc công ty nữa, chỉ thỉnh thoảng đến gọi là công ty có chủ, cộng với việc suy thoái kinh tế nên hiện tại đang lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn. Hơn nữa, trong công ty có kẻ là nội gián mà nhất thời Hoàng Dương chưa tra ra.
Những ngày này, Hoàng Dương chỉ biết vùi đầu vào công việc từ sáng sớm cho đến đêm khuya không khác nào trước khi yêu Minh Hàn vậy. Toàn bộ nhân viên tập đoàn Thiên An từ trên xuống dưới đều nhận thấy rằng tổng tài của họ lần này trở lại đáng sợ hơn lần trước rất nhiều. Tổng tài làm việc, họ đâu dám nghỉ, dây thần kinh kéo căng ra như dây đàn, tưởng chừng như có thể đứt bất cứ lúc nào. Thêm vào đó, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Hoàng Dương thì không ai dám ho he tiếng nào, những giờ phút thư giãn trước kia có vẻ như đã một đi không trở lại.
Ngày cưới đến gần, Hoàng Dương vẫn không bớt chút thời gian nào cho lễ cưới, mọi việc đều do bà Ngọc Mai và Quỳnh Nga lo liệu. Song bà Ngọc Mai lần này cũng không có hào hứng chuẩn bị như lần trước, chỉ ậm ừ mỗi khi Quỳnh Nga hỏi ý kiến. Lần thứ hai thành hôn, Hoàng Dương vẫn chẳng có một chút nào vui vẻ, thậm chí cả tháng này anh còn không cười lấy dù chỉ một lần. Quỳnh Nga cố gắng làm cho anh vui nhưng cô ta thất bại hoàn toàn, Hoàng Dương hoàn toàn lạnh lùng, với cô ta và với tất cả mọi thứ.
Trong đầu Hoàng Dương thì vẫn có cảm giác gì đó không đúng, không phải thế nhưng anh không thể rõ đó là gì mà mỗi lần nghĩ lại khiến đầu anh đau vô cùng nên Hoàng Dương cũng không dám nghĩ nhiều. Mỗi đêm, sau khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Hoàng Dương lại thấy hiện ra hình ảnh một người nào đó, quay lưng về phía anh, anh cố gắng chạy đến bên nhìn xem người đó là ai thì giấc mơ lại tan biến đưa anh về thực tại. Anh biết người đó là chắc chắn không phải là Quỳnh Nga song rốt cuộc giấc mơ đó là thế nào thì anh nghĩ không ra. Càng gần ngày cưới, giấc mơ đó càng đến nhiều hơn, tuy nhiên, chưa lần nào Hoàng Dương thấy được mặt người trong mơ.
Quỳnh Nga tất bật chuẩn bị lễ cưới đang cận kề. Cô ta tất nhiên vui ra mặt song đôi lúc trong thâm tâm vẫn chưa được mãn nguyện cho lắm bởi Hoàng Dương chưa cười với cô ta một lần nào từ khi trở về nhà. Quỳnh Nga luôn ở bên Hoàng Dương trừ lúc ngủ nhưng cô ta cảm thấy dường như anh coi cô ta như vô hình vậy. Dẫu biết thế, Quỳnh Nga vẫn nghĩ thời gian trôi qua Hoàng Dương sẽ thay đổi. Bây giờ cô ta chỉ cần lo liệu cho hôn lễ ổn thoả là được, khi đã hoàn tất thì Minh Hàn có trở lại cũng không có tác dụng gì nữa.
Ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai nói dối Hoàng Dương như vậy cũng chẳng vui vẻ gì. Ngày ngày, họ nhìn Hoàng Dương như một cái máy thì day dứt không yên song họ đã để cho nước chảy thì giờ chỉ biết trôi theo dòng thôi. Lễ cưới của Hoàng Dương lần này, hai người cũng không lấy làm vui, cố gắng gượng cười cho mọi chuyện qua mau.
Duy Bảo, Minh Hà và Minh Khang đã có chủ định nên ba người chẳng đi tìm Minh Hàn và Hoàng Dương làm gì nữa. Họ chỉ chờ thời cơ thích hợp thôi.
Tiến Lâm hôm ấy ở hồ Tây rất buồn sau khi Minh Hàn rời đi. Hắn không thiết làm gì cũng chẳng muốn về nhà, nước mắt rơi trên má hắn tự khi nào. Tiến Lâm không biết sao nữa, hắn trở nên yếu đuối như thế tự khi nào? Chỉ vì một người từ chối tình yêu của hắn khiến hắn trở nên như thế này sao? Không! Không được! Phải mạnh mẽ lên! Chỉ có mạnh mẽ lên thì tình yêu mới thuộc về hắn và do hắn làm chủ thôi. Nghĩ thế, Tiến Lâm không khóc nữa, rời khỏi bờ hồ. Hoàng Dương lấy Quỳnh Nga là một cơ hội để hắn chinh phục trái tim Minh Hàn, không có lý do gì hắn phải ngồi đó để khóc cả. Có thể bây giờ Minh Hàn lạnh lùng với hắn nhưng thời gian trôi qua, ai dám khẳng định rằng Minh Hàn không thể thay đổi?
Tiến Lâm về nhà. Tắm rửa xong, đầu óc thông suốt, hắn thấy thoải mái và bắt tay vào tìm kiếm Minh Hàn. Hắn biết chắc Minh Hàn không có ở nhà nhưng hắn không tin hắn lại không thể tìm ra. Một ngày chưa thấy thì hai ngày, ba ngày,.... một tháng,.... chắc chắn sẽ thấy.
Và không sai, sau hai tuần tìm kiếm không ngừng nghỉ thì hắn cũng tìm ra nhà cậu Minh Hàn và biết rằng Minh Hàn đang ở đó. Gọi cổng Minh Hàn chẳng ra, hắn bèn tiến thẳng vào trong. Song hắn lại không ngờ rằng từ cổng vào nhà lại khó khăn như vậy. Hắn cứ đi vòng vòng một hồi thế nào lại trở ra phía ngoài khiến hắn chẳng thể hiểu nổi. Nhiều lúc hắn thấy Minh Hàn ở phía xa xa nhưng lại chẳng thể đến chỗ Minh Hàn được. Tiến Lâm có gọi, Minh Hàn nghe thấy cũng chỉ nhìn hắn một lần rồi thôi, coi như không có sự xuất hiện của hắn vậy.
Dù đã nhiều ngày trôi qua, Tiến Lâm vẫn không thể vào trong gặp Minh Hàn song hắn cũng không lấy đó để nhụt chí. Cho đến một hôm, Tiến Lâm cứ đi mãi, đi mãi quanh khu vườn rộng lớn này, tối đến lúc nào hắn chẳng hay. Hắn vội trở ra nhưng không thể nữa. Ban ngày đã khó có thể tìm được lối đi, đêm tối càng khó khăn hơn rất nhiều. Cuối cùng hắn đành phải ở lại đó một đêm.
Có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra nếu như đêm đó trời không mưa lớn và dai dẳng. Vừa đói, vừa rét, nước mưa ngấm vào da thịt khiến người hắn run cầm cập. Ngủ ngoài trời lạnh giá trong đêm mùa đông đã không phải là điều ai cũng có thể chịu được. Đằng này trời còn mưa lớn nữa, Tiến Lâm ngồi co ro dựa sát vào một gốc cây lớn nhưng chẳng ăn thua gì. Đợt mưa này nối tiếp đợt mưa kia dội vào người hắn khiến mặt mày hắn trắng bệch, răng đánh vào nhau lập cập. Đến gần sáng, mưa mới ngớt dần nhưng gió lại lạnh hơn, quần áo sũng nước khiến hắn dần dần không chịu nổi nữa, ngất đi lúc nào không hay.
Mặt trời lên, Minh Hàn ra ngoài thì ngạc nhiên khi thấy xe của Tiến Lâm vẫn ở ngoài cổng. Bình thường, hắn đâu có đến giờ này bởi buổi sáng hắn còn đi học nhưng hôm nay thì.... Và lạ hơn là Minh Hàn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Dù bề ngoài Minh Hàn hoàn toàn hờ hững, chẳng chú ý gì đến hắn song hắn có bất kì động tĩnh gì hay làm gì trong khu vườn này Minh Hàn đều biết. Tối qua, Minh Hàn thấy Tiến Lâm quanh quẩn ở trong vườn thì nghĩ rằng hắn sẽ nhanh chóng ra về nên không lưu tâm nữa nhưng hiện tại.....không lẽ nào hắn đã ở dưới mưa suốt đêm? Nghĩ vậy, Minh Hàn liền đi một vòng tìm hắn.
Trời mưa nặng hạt cả đêm nên lúc này mặt đất vô cùng ẩm ướt. Thỉnh thoảng vẫn có những giọt nước còn đọng lại trên lá nhỏ xuống vai Minh Hàn. Qua hồ sen đến vườn cây thảo dược, rồi tới vườn trúc,....Minh Hàn vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Xe hắn ở ngoài kia thì chắc chắn hắn chưa đi, lẽ nào hắn biến mất? Minh Hàn không tin không tìm thấy hắn.
Khoảng hai mươi phút sau thì Minh Hàn thấy một người đang nằm xõng xoài dưới gốc một cây tùng, mình mẩy ướt sũng. Đoán chắc là Tiến Lâm, Minh Hàn liền chạy đến:
- Dậy mau! Sao anh không về mà lại ở đây?
Minh Hàn lay người hắn thì không thấy động tĩnh gì, bèn cõng hắn vào trong. Minh Hàn chẳng hiểu sao gần đây mình liên tục phải chăm sóc người ốm, hết Hoàng Dương đến Minh Hà và bây giờ là Tiến Lâm. Tuy bị mưa lạnh hơn Minh Hà nhưng Tiến Lâm là con trai đang tuổi khoẻ mạnh nên cũng chẳng có gì đáng ngại. Minh Hàn lấy quần áo của mình thay cho hắn, đắp chăn và ra ngoài, thỉnh thoảng ghé qua thấy hắn không sao cũng mặc cho hắn ngủ.
Đến sáng ngày hôm sau thì Tiến Lâm mới tỉnh lại. Hắn mơ màng mở mắt ra giữa một căn phòng trắng toát không một chút bụi, thoảng qua mùi hương của loài dã thảo. Quay sang bên, hắn thấy Minh Hàn đang ngồi cạnh giường thì vô cùng vui mừng, miệng lập tức nở nụ cười tươi.
- Tỉnh rồi thì ăn cháo đi, sau đó uống thuốc và về nhanh cho tôi! – Minh Hàn nói.
Nghe câu nói không cảm xúc của Minh Hàn, Tiến Lâm như bị dội một gáo nước lạnh. Mặt hắn ỉu xìu:
- Cậu ghét tôi đến thế sao?
Minh Hàn thản nhiên:
- Không!
Tiến Lâm hỏi:
- Vậy thì tại sao?
Minh Hàn đáp:
- Chẳng tại sao cả. Anh tự về hay tôi để tôi xách cổ anh ném ra ngoài thì báo trước cho tôi một tiếng.
Thế rồi, Minh Hàn không chờ hắn trả lời, ra khỏi phòng.
Tiến Lâm ngẩn người nhìn theo bóng Minh Hàn. Hắn đành ăn bát cháo Minh Hàn để đó và thấy rằng nó thơm ngon vô cùng dù trước nay hắn không thích ăn cháo. Có lẽ bởi một phần Minh Hàn nấu ăn ngon nhưng quan trọng hơn hắn nghĩ đó là sự quan tâm nhỏ nhoi Minh Hàn dành cho hắn.
Bước ra ngoài, hắn thấy Minh Hàn đang đọc sách, có vẻ như không hề để ý gì tới hắn. Tiến Lâm đang lưỡng lự không biết nên về hay nên ở thì Minh Hàn gấp sách lại đứng dậy nói:
- Theo tôi!
Tiến Lâm liền đi theo Minh Hàn. Thoạt đầu hắn không biết Minh Hàn đưa hắn đi đâu nhưng hắn cũng mau chóng nhận ra rằng Minh Hàn biết hắn không thể tự ra ngoài nên dẫn hắn ra cổng. Tiến Lâm thấy vô cùng buồn bã song hắn cũng không quên ghi nhớ đường đi để lần sau hắn còn trở lại. Hắn đâu phải một người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Và ngay chiều hôm sau, Tiến Lâm lại tới. Lần nay thì hắn đã biết đường vào bởi hắn cũng rất thông minh, đi một lần là nhớ đường. Minh Hàn đang chăm sóc cho mấy chậu cây cảnh, nghe tiếng bước chân của hắn chẳng buồn nhìn nói:
- Tôi nói anh không hiểu sao? Anh còn tới đây làm gì nữa?
Tiến Lâm cười:
- Tôi đến để trả quần áo cho cậu!
Minh Hàn thừa biết hắn tới không phải vì thế, đáp:
- Vậy để quần áo đó và đi đi!
Tiến Lâm hơi thất vọng song hắn mau chóng lấy lại nụ cười đi đến bên Minh Hàn nói:
- Tôi chưa muốn về. Tôi ở đây không nói gì cũng không cản trở cậu làm việc có được không?
Minh Hàn không đáp, mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm.
Tiến Lâm thấy vậy cũng đủ mãn nguyện. Suốt buổi chiều, hắn ngồi ngắm Minh Hàn không chớp mắt. Đôi lúc hắn cũng muốn đi dạo quanh vườn bởi hắn sợ cứ nhìn chằm chằm Minh Hàn như vậy thì Minh Hàn sẽ khó chịu và đuổi hắn đi song hắn lại chẳng dám, hắn rất dễ bị lạc trong khu vườn rộng lớn này, cái gương hôm trước hắn đâu dám quên. Cho đến tối thì Tiến Lâm ra về.
Những ngày sau Tiến Lâm đều đến dù ít dù nhiều, hắn lấy việc ngắm Minh Hàn làm vui. Có khi hắn còn đem bài tập đến để làm. Ban đầu mục đích của hắn là để nhân cơ hội hỏi bài Minh Hàn để được gần gũi người hắn yêu hơn nhưng Minh Hàn đáp một câu làm hắn tắt ngấm hy vọng đó: "Tôi và anh không học cùng ngành làm sao tôi biết bài của anh được" Lúc ấy hắn mới nhớ ra rằng ngày trước Minh Hàn vào lớp hắn học chẳng qua là học thay Minh Hà. Nhưng về sau thì hắn thấy học cũng không đến nỗi tệ, cái đầu thông minh có thể dung nạp được kiến thức trong sách không mấy khó khăn dù sau một thời gian dài bỏ bê học tập. Minh Hàn thấy hắn chăm chỉ học như vậy thì trong lòng cũng mừng cho hắn, vẻ ngoài thì vẫn hoàn toàn lãnh đạm. Có khi nhìn hắn miệt mài đọc sách Minh Hàn lại ngỡ đó là Hoàng Dương song Minh Hàn mau chóng cân bằng được cảm xúc trong mình.
- Anh đừng tới đây nữa, hãy tìm một cô gái yêu anh thật lòng và sống hạnh phúc với cô ấy. Tôi biết anh vẫn có cảm giác với con gái. – Minh Hàn nói với Tiến Lâm sau khi hắn vừa học bài xong.
Tiến Lâm nghe vậy thì ngỡ ngàng nhìn Minh Hàn. Lâu lắm rồi, kể từ hôm ở hồ Tây hắn mới lại nhìn thấy ánh mắt buồn của Minh Hàn. Hắn mau chóng đáp:
- Tôi yêu cậu và chẳng cần bất kì cô gái nào hết!
Minh Hàn thấy vậy cũng không nói gì nữa, đi chuẩn bị bữa tối.
Tiến Lâm ngồi lặng suy nghĩ về câu nói của Minh Hàn. Minh Hàn nói đúng, hắn vẫn có cảm giác với con gái và hắn rõ hơn ai hết về điều đó nhưng hắn lại chẳng hiểu sao hắn lại yêu Minh Hàn nữa. Hắn chỉ biết yêu là yêu còn đó là gì thì hắn không cần quan tâm.
Ngày cưới của Hoàng Dương càng lúc càng đến gần, Tiến Lâm biết Minh Hàn đang rất đau lòng về điều đó song hắn cũng chẳng biết làm gì để an ủi Minh Hàn. Minh Hàn không lạnh lùng với hắn như trước nữa, thỉnh thoảng Minh Hàn bảo hắn ở lại ăn cùng nhưng hắn hiểu rằng Minh Hàn chỉ coi hắn là một người bạn mà thôi. Tuy thế hắn vẫn quyết không bỏ cuộc bởi trái tim hắn đã trao gửi nơi Minh Hàn nên hắn cũng không có lựa chọn nào khác.
Từng ngày trôi qua là từng ngày con tim Minh Hàn nhỏ máu khi mà Hoàng Dương sắp thuộc về người khác. Dẫu vậy, Minh Hàn vẫn để phần thắng thuộc về lý trí. Và ngày hôm nay đã là ngày cưới của anh, Minh Hàn nghĩ chỉ cần ngày này trôi qua thì mọi thứ sẽ kết thúc, Hoàng Dương hạnh phúc bên gia đình anh, còn Minh Hàn thì trở lại con người hoàn toàn băng giá như trước.
Cố gắng gạt mọi tạp niệm để lòng được bình yên nhưng Minh Hàn không thể. Hình ảnh Hoàng Dương liên tục hiện lên khiến Minh Hàn vừa thấy hạnh phúc lại vừa đau khổ: hạnh phúc khi tưởng tượng mình đang bên anh, đau khổ khi thực tại anh đang thành hôn với một người con gái. Văng vẳng bên tai Minh Hàn có khi là lời trách móc của Minh Hà, có lúc lại là lời oán hận của Hoàng Dương vì Minh Hàn đã xa anh, có khi là lời cậu trước lúc lâm chung. Thời gian thì cứ nặng nề trôi qua đè nát cõi lòng, bóp nghẹt trái tim, bao vây tâm trí Minh Hàn khiến Minh Hàn có cảm giác như người mình sắp nổ tung. Cho đến gần trưa, Minh Hàn không chịu đựng được thêm nữa, lái xe rời khỏi nhà.
Lúc này, trong sảnh đường nhà thờ, người ta thấy một chú rể lạnh lùng không buồn tiếp khách, chỉ gật đầu chào khách cho lấy lệ. Mọi người cười nói rất nhiều mừng cho ngày vui của của hai bên gia đình song thuỷ chung chưa ai thấy chú rể cười một lần nào. Ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai đứng đón khách thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hoàng Dương thì bất giác họ lại thở dài não nuột.
Lần trước, Hoàng Dương cưới bố con ông Trần Thanh bận quá không về được nên lần này họ quyết thu xếp để về. Hai người không hiểu vì sao có đám cưới lần hai, họ có hỏi song ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai chỉ ậm ừ không nói. Bố con ông Trần Thanh nghĩ đó là chuyện không vui nên cũng không hỏi thêm nữa. Hai người không biết Hoàng Dương đã mất trí nhớ.
Hoàng Dương đã được bà Ngọc Mai nói cho biết hai cha con họ là ai nên cũng không ngạc nhiên. Diệu Lan đến trò chuyện với anh, anh chẳng đáp lời nào bởi trong đầu anh đang nghĩ về người giấu mặt thường xuất hiện trong những giấc mơ của anh. Đêm qua, anh đã thấy những giọt nước mặt người đó bỏ lại sau khi rời xa anh nhưng anh vẫn không thể nhìn ra mặt người đó. Bao lần anh tự hỏi đó là ai song lần nào anh cũng đành bỏ cuộc vì cơn đau đầu kéo đến.
Diệu Lan thấy Hoàng Dương thất thần như vậy thì vô cùng khó hiểu bởi có chú rể nào trong ngày cưới lại có cái bộ dạng này. Mấy lần Diệu Lan định hỏi Hoàng Dương về Minh Hà song cô lại nghĩ để sau lễ cưới sẽ tốt hơn. Thế nên cô đành gác lại. Diệu Lan cũng không phải người hay suy nghĩ nên cô dễ dàng bỏ qua, cười vui hoà nhập vào không khí của đám cưới.
Trong phòng trang điểm, Quỳnh Nga rất vui sướng vì ngày cô ta mong chờ cũng đã tới. Nhìn hình ảnh của mình trong gương, Quỳnh Nga cười bởi thật sự cô ta cũng rất xinh đẹp. Quỳnh Nga nghĩ chỉ cần xong ngày hôm nay, cô ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành bà chủ tập đoàn Thiên An.
Bên ngoài, bố mẹ và anh trai Quỳnh Nga đang tươi cười đón khách nhưng nụ cười trên môi họ lại không giống nhau. Nếu như ở bố mẹ Quỳnh Nga là nụ cười rạng rỡ vì con gái của họ đạt được điều nó muốn thì anh trai Quỳnh Nga chỉ gượng cười. Đức Tuấn biết Hoàng Dương không hề yêu Quỳnh Nga, Hoàng Dương lấy Quỳnh Nga chỉ vì mất trí nhớ thôi. Là anh trai, nhiều lần Đức Tuấn khuyên Quỳnh Nga song chẳng được, anh cũng chẳng biết làm thế nào vì chính chuyện của anh, anh còn chẳng giải quyết xong.
Minh Khang theo ông Minh Nhật tới dự. Cậu chọn ngồi trong một góc khuất, đủ để quan sát toàn cảnh. Khoé miệng cậu nở một nụ cười, chờ đợi những gì sắp diễn ra.
Giờ phút mọi người mong đợi nhất cũng đã đến. Cô dâu khoác tay bố bước trên thảm hoa vào lễ đường. Quỳnh Nga cười rất tươi trong khi đứng trên kia Hoàng Dương lại vô cùng lạnh lùng, ánh mắt đôi lúc ngẩn ngơ xuất thần. Mọi người thấy Hoàng Dương như vậy thì rất ngạc nhiên, nhiều tiếng xì xâm nổi lên.
Sau khi Hoàng Dương và Quỳnh Nga đã vào vị trí, cha xứ đọc hôn phối mà đầu Hoàng Dương thì cứ như ở trên mây vậy. Quỳnh Nga phải giật tay áo anh mấy lần, Hoàng Dương mới ngớ người:
- Dạ!
Cha xứ lắc đầu nói lại:
- Hoàng Dương! Con có đồng ý lấy Lý Quỳnh Nga làm vợ, trọn đời trọn kiếp sống bên nhau...... không?
Hoàng Dương đang định cất tiếng trả lời thì từ bên ngoài đưa vào một giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ:
- Hãy khoan!
Lễ đường vô cùng yên lặng, tiếng nói ấy lọt vào tai tất cả mọi người khiến mọi người lập tức ngoảnh mặt ra phía ngoài.
Ở trong góc, Minh Khang nhếch mép cười khẩy nhìn Quỳnh Nga.
Hàng ngàn con người trong nhà thờ ngỡ ngàng, họ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Họ nhìn Hoàng Dương, nhìn Quỳnh Nga rồi lại nhìn người đang tiến vào nhà thờ kia.
Từ cổng hoa, một cô dâu vô cùng xinh đẹp, hơn hẳn Quỳnh Nga, đang chậm rãi bước vào. Mái tóc ngang vai được vấn lên nhẹ nhàng, tôn lên khuôn mặt trái xoan trắng hồng, mịn màng không chút tì vết. Đặc biệt đôi mắt vô cùng sinh động, hớp hồn bất cứ ai có mặt trong lễ đường. Và cô dâu mới đến không ai khác chính là Dương Minh Hà.
- Hoàng Dương! Anh không nhận ra em sao? – Minh Hà nói, chị đang cố gắng làm sao cho vẻ mặt của mình thật lạnh lùng.
Nhiều tiếng xì xào nổi lên, mọi người thi nhau bàn tán về điều lạ lùng trong đám cưới này.
- Cô ta là ai vậy?
- Dương Minh Hà! Vợ trước của Hoàng Dương đó. Chẳng hiểu sao lại tới đây nữa, họ đã ly hôn rồi mà.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây? Một đám cưới, một chú rể mà có đến những hai cô dâu.
- ................................
Hoàng Dương lúc này thì như người mất hồn. Cô dâu mới đến làm xuất hiện trong đầu anh về hình ảnh một người nào đó mà anh vẫn chưa thể nhớ ra. Hình như anh đã cưới một lần, cũng trong lễ đường này, và cô dâu đó là......
Nhắm mắt lại từng hình ảnh rời rạc trong quá khứ hiện ra, Hoàng Dương thấy nó hoàn toàn ứng chiếu với từng bước chân đang đi của cô dâu dưới kia. Đầu anh trở nên rối loạn và buốt nhói, lại nghe cô dâu đó nói:
- Người anh yêu là ai? Cô ta – Lý Quỳnh Nga hay là em – Dương Minh Hàn?
Từ trong đám đông, ông Minh Nhật vội vàng chạy ra chặn trước Minh Hà nói:
- Minh Hà! Con làm sao vậy? Sao con lại tới đây chứ?
Minh Hà như không lý gì đến ông Minh Nhật, gạt ông sang một bên, càng lúc càng đến gần Hoàng Dương, khuôn mặt đã lạnh hơn rất nhiều, nói:
- Anh từng thề với em điều gì? Em đã nói chính tay em sẽ giết chết anh nếu như anh dám có tình cảm với bất kì người phụ nữ nào khác anh còn nhớ không?
Kỳ thực Minh Hà sao biết Minh Hàn nói như vậy với Hoàng Dương song chị suy từ tính cách của Minh Hàn mà ra. Nào ngờ câu nói đó lại đánh đúng điểm yếu của Hoàng Dương lúc này, gợi lại trong anh bao nhiêu chuyện mà trong hơn một tháng qua anh không thể nào nhớ nổi.
Ông Minh Nhật thì chẳng biết làm thế nào nữa. Ông còn đang ngờ vực xem đứa con kia của ông là Minh Hà hay Minh Hàn? Lần trước Minh Hàn giả làm Minh Hà, ông nhìn tận mắt cũng không biết, lần này ông ngỡ là Minh Hà song ông lại nghe đứa con của ông nói nó là Minh Hàn và nếu nó là Minh Hà thì có bao giờ dám phớt lờ lời nói của ông như vậy. Ông là người cha tồi tệ đến thế sao, đến các con ông mà ông cũng không phân biệt nổi nữa? Dưới ánh đèn của sảnh đường, ông Minh Nhật tự vấn lòng mình.
Ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai không thể ngờ chuyện này lại xảy ra, người mới vào là Minh Hà hay Minh Hàn, ông bà không thể rõ. Hiện tại hai người đứng chôn chân tại chỗ, chưa biết phản ứng ra sao.
Quỳnh Nga thấy giờ phút quan trọng nhất đời mình có kẻ đến phá đám thì vô cùng tức giận. Quay sang Hoàng Dương lại thấy sắc mặt anh đổi liên tục, cô ta bắt đầu lo Hoàng Dương sẽ nhớ lại mọi chuyện.
Chỉ thẳng tay vào mặt Minh Hà, Quỳnh Nga nói:
- Dương Minh Hà! Cô muốn gì?
Minh Hà lạnh lùng nói:
- Chị không đủ tư cách nói chuyện với tôi! Xéo ra kia nếu chị muốn sống!
Thế rồi, Minh Hà gạt Quỳnh Nga sang một bên, đứng vào giữa Quỳnh Nga và Hoàng Dương, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ nhìn Hoàng Dương, nói:
- Vì ai anh quỳ dưới mưa nửa ngày trời? Vì sao anh bị tai nạn anh nhớ không?....?....?...?
Từng lời, từng lời của Minh Hà dội vào Hoàng Dương làm cho đầu anh như muốn nổ tung. Những mảnh ghép không liền khối của quá khứ liên tiếp xuất hiện. Ai đang đứng trước mặt kia? Ai làm cho anh biết yêu và là người anh yêu? Ai làm anh đau khổ? Ai khiến anh hạnh phúc?.....Anh mất trí nhớ là vì ai?..... Hàng loạt câu hỏi ập đến cùng sự trở lại của quá khứ như đang đốt cháy cõi lòng anh, kéo căng từng sợi dây thần kinh, toàn thân anh phát nhiệt.
- AAAAA!!!! – Hoàng Dương hét lên và bịt tai lại.
Bên dưới kia, hàng ngàn con mắt nhìn không chớp. Họ từ chỗ ngồi, dần đứng hết dậy, vây quanh ba người.
Ông Trần Thanh ngồi cạnh ông Hoàng Thiên thấy vậy thì hỏi:
- Chuyện này là sao?
Thế nhưng lúc này ông Hoàng Thiên đâu có tâm trí nào để giải thích cho người bạn già của mình. Ông im lặng không nói nên lời, chỉ biết trơ mắt, ngây ngốc nhìn ba người kia thôi.
Diệu Lan vốn thắc mắc tại sao có cái đám cưới này, cô vốn rất quý Minh Hà giả. Lúc này thấy Minh Hà xuất hiện, Hoàng Dương thì quay cuồng, Diệu Lan bèn chạy đến gần song nhất thời im lặng, không biết phải nói sao.
Cha xứ đứng trên bục sững sờ, cũng chưa biết phân xử thế nào cho tốt nữa.
Minh Khang cũng đã rời vị trí của mình để có thể nhìn cho rõ hơn. Cậu thấy bộ mặt khó coi của Quỳnh Nga thật tức cười. Mọi thứ đang diễn ra theo đúng suy đoán của cậu.
Nguyên hôm đó ở nhà ông Minh Nhật, Minh Khang tính chuyện cải trang không thành liền nghĩ rằng: "Hôm ấy, anh Minh Hàn trong trang phục cô dâu xuất hiện khiến cho mọi người giật mình, anh Hoàng Dương thì tâm thần bất định. Mình còn chẳng quên được huống chi Hoàng Dương. Đó chẳng phải là một dấu ấn rất đậm trong lòng anh Hoàng Dương sao? Bây giờ chỉ cần chờ đến ngày thành hôn của Hoàng Dương, chị minh Hà mặc váy cưới tiến vào sẽ gây một cú sốc rất lớn đến Hoàng Dương, có thể anh ấy sẽ nhớ lại. Và như vậy thì chị Minh Hà không cần hoá trang gì cả, vô cùng đơn giản." Thế rồi, Minh Khang đem ý kiến của mình nói với Minh Hà và Duy Bảo. Hai người hơi e ngại bởi lỡ như Hoàng Dương không nhớ ra thì Minh Hà sẽ mất hết thể diện. Nhưng rồi họ vẫn đi đến quyết định sống còn đó. Và bây giờ thì mọi sự đang như ý muốn.
Quỳnh Nga chứng kiến Minh Hà liên tiếp chất vấn Hoàng Dương trong khi Hoàng Dương đang bấn loạn thì không nhịn nổi nữa, đẩy Minh Hà ra nói:
- Cô biến ngay đi cho khuất mắt tôi! Nếu không thì đừng trách Lý Quỳnh Nga này!
Minh Hà cười khẩy:
- Lý Quỳnh Nga thì đã sao? Chẳng qua chỉ là một con đàn bà lẳng lơ dụ dỗ đàn ông. Tôi không đi thì chị làm gì được tôi.
Quỳnh Nga nghiến răng:
- Làm thế này đây!
Rồi cô ta vung tay định cho Minh Hà một cái tát nảy lửa. Nhưng lạ thay, tay cô ta giơ lên cao rồi thì không thể hạ xuống được nữa. Một cảm giác lạnh lẽo truyền từ cánh tay đến toàn thân. Quỳnh Nga quay lại phía sau thì thấy một người thanh niên đeo kính râm, chiếc mũ lưỡi trai cụp xuống che đến nửa khuôn mặt đang giữ tay cô ta khiến cô ta muốn thu tay về cũng không được. Người thanh niên đó làm thế nào có thể đến nhanh như vậy thì cô ta không sao hiểu nổi.
- Buông ra! – Quỳnh Nga quát và giật mạnh.
Người thanh niên nhẹ nhàng nói song giọng không hề có một chút cảm xúc nào:
- Chị vừa nói "Làm thế này đây!" thì hãy làm thử tôi coi. Hay là để tôi giúp chị!
Quỳnh Nga vẫn không thể nào gỡ tay ra được, tức giận nói:
- Anh là ai mà dám xen vào chuyện của tôi?
Người kia cười khẩy:
- Không gặp nhau có hơn một tháng chị đã quên tôi rồi sao?
Quỳnh Nga đang ngờ ngợ thì nghe Minh Hà cười nói:
- Minh Hàn! Cuối cùng em cũng đã tới. Nếu biết em đến thì chị đã chẳng cần nhiều chuyện rồi.
Người thanh niên đó từ từ bỏ chiếc mũ và chiếc kính ra, Quỳnh Nga há hốc miệng:
- Dương Minh Hàn???
Minh Hàn cười khẩy:
- Phải! Tôi xen vào có được không? Chị định làm gì nào?
Thực ra Minh Hàn đến nhà thờ từ lâu rồi. Ở trong nhà, Minh Hàn không thể nào kiểm soát được mình nữa nên Minh Hàn quyết định đến đây hy vọng khi chứng kiến Hoàng Dương hạnh phúc bên người khác Minh Hàn có thể dễ dàng quên anh hơn. Minh Hàn tìm một chỗ khuất để ngồi, vốn không định xuất hiện nhưng nào ngờ Minh Hà lại tới gây rối. Cuối cùng, thấy Quỳnh Nga định tát Minh Hà thì Minh Hàn đành ra ngăn chặn cô ta.
Cổ tay Quỳnh Nga đã lằn đỏ, cô ta giận tím mặt:
- Bỏ tay ra!
Minh Hàn mặt lạnh như băng:
- Tôi nói cho chị hay chị muốn chạm vào chị Minh Hà thì hãy hỏi ý kiến tôi trước. HIỂU CHƯA?
Nói rồi, Minh Hàn nhẹ nhàng buông tay ra. Do Quỳnh Nga đang giãy mạnh, Minh Hàn bất ngờ rời tay khiến cô ta không giữ được thăng bằng, ngã xõng xoài trên mặt đất.
- Chạm vào cô chỉ bẩn tay tôi thôi! – Minh Hàn nói thêm.
Ngay sau đó, Minh Hàn không nói không rằng, cầm tay Minh Hà kéo đi.
- Này! Em làm gì vậy? Bỏ chị ra! Chị chưa có nói xong mà! Chuyện này chưa thể kết thúc được!.......
Minh Hàn như câm như điếc, mặc cho Minh Hà la ó, chân không chậm lại chút nào. Minh Hà thì rất muốn dừng lại nhưng bất lực, Minh Hàn kéo chị quá mạnh.
Minh Khang sửng sốt, không thể ngờ Minh Hàn lại tới đúng lúc này. Bây giờ nếu Minh Hàn đưa Minh Hà đi, Hoàng Dương thì vẫn chưa nhớ lại, chẳng phải công sức của cậu bị uổng phí sao? Nghĩ vậy, Minh Khang liền chạy theo nhưng một là Minh Hàn đi nhanh, hai là người đông, cậu chen ra cũng khó nên nhất thời chưa theo kịp.
Hoàng Dương đang thấy rất khó chịu, các mạch máu trong anh có đoạn như tắc nghẽn, có chỗ lại sôi sục. Quá khứ và hiện tại thì vẫn đan xen và tranh đấu quyết liệt trong đầu anh. Bây giờ Minh Hàn lại đột ngột xuất hiện, tuy Minh Hàn không nhìn anh cái nào, không nói với anh câu nào song hình ảnh người con trai lạnh lùng hơn băng giá ấy như ngọn lửa làm sáng bừng lên vùng kí ức tưởng như đã mất trong anh. Hoàng Dương thất thần nhìn theo bóng Minh Hàn dắt Minh Hà đi, cổ họng Hoàng Dương tắc nghẹn không nói nên lời. Cho đến khi Minh Hàn sắp biến khỏi tầm mắt, anh mới có thể thốt lên hai tiếng ngắn ngủi và rất nhỏ:
- Minh Hàn!
Quỳnh Nga lúc này vừa đứng dậy, thấy Hoàng Dương gọi Minh Hàn, thì nắm lấy tay anh. Hoàng Dương ngay lập tức hất cô ta ra khiến một lần nữa Quỳnh Nga đo ván trên sàn.
Hoàng Dương miệng gọi, chân chạy, người lách ra khỏi đám đông. Bố mẹ anh cùng những người khác liền đi theo anh.
Hoàng Dương ra đến cổng thì Minh Hàn đã kéo Minh Hà vào trong xe, chiếc xe đang chầm chậm lăn bánh. Anh cuống quýt chạy theo:
- Minh Hàn! Minh Hàn!
Ngồi trong xe, Minh Hà ngoái cổ lại phía sau thấy Hoàng Dương chạy bộ như vậy thì vui mừng, vội nói với Minh Hàn:
- Minh Hàn! Em mau dừng xe lại!
Minh Hàn lẳng lặng không nói gì, chiếc xe vẫn đang chạy nhanh dần lên.
Minh Hà nhìn lại phía Hoàng Dương thấy khoảng cách càng lúc càng xa dần thì không khỏi lo lắng, lay người Minh Hàn:
- Hoàng Dương đã nhớ lại rồi, anh ấy đang theo chúng ta. Chẳng lẽ em muốn mất anh ấy thật sao?
Tất nhiên không cần Minh Hà phải nói, Minh Hàn cũng biết rõ điều đó, qua gương xe, Minh Hàn đã thấy tất cả. Dường như Hoàng Dương càng lúc càng đuối sức, trái tim Minh Hàn thì rất muốn chạy đến bên anh, song lý trí lại không cho phép, chiếc xe vẫn không dừng lại.
Minh Hà thấy Minh Hàn không bộc lộ biểu hiện gì thì tức giận nói:
- Nếu không phải em còn yêu Hoàng Dương thì hôm nay em còn đến lễ cưới làm gì? Trong đầu em nghĩ gì chẳng lẽ chị lại không biết sao?
Phải! Minh Hà nói rất đúng, lời Minh Hà đang cổ vũ cho con tim Minh Hàn nhưng nó chưa đủ sức phá tan lớp băng dày lý trí Minh Hàn tạo ra. Giữ cho sắc mặt không hề đổi, Minh Hàn lạnh giọng nói:
- Chị đã thách em tới đó mà.
Minh Hà phí bao tâm cơ, cuối cùng lại nghe Minh Hàn nói một câu tuyệt tình như vậy thì thở dài, thất vọng tràn trề, không nói gì nữa.
Minh Hàn nói xong câu vừa rồi, vốn định nhấn ga cho xe phi nhanh song hình ảnh trong gương chợt đập vào mắt Minh Hàn.
"KÉT!!!!"
Chiếc xe lập tức dừng lại, Minh Hàn lao ra khỏi xe, chạy như bay về phía xa xa, nơi Hoàng Dương đã ngất đi, nằm bất động trên thảm cỏ trước cổng nhà thờ không xa lắm.
Minh Hàn không biết rằng cả tháng nay Hoàng Dương ngày thì hao tâm tổn trí giải quyết việc công ty, ban đêm ngủ lại không ngon. Vừa rồi, Minh Hà và Minh Hàn tới đã kích động tới Hoàng Dương làm anh phục hồi trí nhớ nhưng bộ não nhất thời chịu áp lực quá lớn khiến anh thấy đầu đau vô cùng. Dù vậy, anh không thể nào sững mắt nhìn Minh Hàn rời xa anh được nên dốc hết sức đuổi theo Minh Hàn. Nhưng mới chạy được một quãng thì đầu váng mắt hoa, rồi bầu trời tối sầm trước mắt anh, Hoàng Dương gục xuống.
Minh Hàn vội vàng đỡ anh dậy:
- Hoàng Dương! Tỉnh lại đi anh!......
Không thấy Hoàng Dương có phản ứng gì, Minh Hàn liền bế anh lên và chạy đi, đằng sau là bố mẹ anh và mọi người đang lo lắng tới gần.
Quỳnh Nga thấy vậy thì vừa giận vừa xấu hổ. Giận vì chuyện tốt lành của cô ta đáng lẽ thành công đang nhiên thì bị chị em Minh Hàn tới phá tan. Xấu hổ vì cô ta hiện tại phải đối diện với hàng ngàn ánh mắt đang nhìn mình. Có cô dâu nào không bẽ bàng khi chú rể bỏ đi theo một người khác ngay trong lễ cưới, hơn nữa đây lại là theo một người con trai. Quỳnh Nga ôm mặt khóc chạy ngược hướng với Minh Hàn và Hoàng Dương, mặc cho bố mẹ cô ta gọi và đuổi theo.
Minh Khang thấy Quỳnh Nga như vậy thì cười vui vẻ, nghĩ rằng kịch hay cũng đã hạ màn, mình nên rời khỏi đây.
Minh Hà thì đã xuống xe đuổi theo Minh Hàn, lúc này nhìn Minh Hàn bế Hoàng Dương chạy lại thì cũng cười, đi chậm lại. Chị thấy mình nên đi thay cái váy cưới vướng víu này, nó đã giúp chị hoàn thành nhiệm vụ và bây giờ thì chị nên trả nó về. Ngoài kia, Duy Bảo đang chờ chị nên Minh Hà không theo hai người đó nữa, Hoàng Dương tuy nhất thời ngất đi nhưng Minh Hà nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì cả do anh quá sốc thôi.
Ông Hoàng Thiên và bà Ngọc Mai vừa phải xin lỗi quan khách rối rít vừa phải đối diện với ánh mắt thù hận của gia đình Quỳnh Nga. Chưa bao giờ trong cuộc đời ông bà thấy tủi hổ như lần này. Bà Ngọc Mai thầm trách mình bởi bà nghĩ ngay từ đầu đáng lẽ bà không nên giấu Hoàng Dương, bây giờ có hối hận thì tất cả cũng đã muộn. Bất giác bà nhìn chồng mình thở dài não nuột.
Trong đám đông ấy, có một người con trai đang thẫn thờ bước đi, lòng nặng trĩu không buồn nghe những lời bàn ra tán vào xung quanh. Đó chính là Tiến Lâm. Hôm nay, hắn không có ý định tới lễ cưới của Quỳnh Nga, chỉ là khi hắn đến nhà Minh Hàn thì không thấy Minh Hàn đâu. Thế nên, hắn quyết định tới đây theo lời mời của Quỳnh Nga để chứng kiến hôn lễ của Hoàng Dương, chắc chắn rằng anh ta sẽ không thể cướp Minh Hàn đi nữa. Khi Minh Hà bước vào, hắn cũng như mọi người rất kinh ngạc song cũng chỉ cười. Cho đến lúc Minh Hàn bất ngờ xuất hiện và kéo Minh Hà đi thì hắn vui vui. Đến lúc này, nhìn Minh Hàn mang Hoàng Dương đi thì hắn như tụt xuống hố băng, lòng buồn vô hạn. Chẳng lẽ Minh Hàn mãi mãi không bao giờ thuộc về hắn sao? Hoàng Dương mất trí nhớ, hắn còn chẳng chiếm được tình cảm của Minh Hàn huống chi bây giờ anh ta tỉnh lại?
"AAA" – Hắn vừa va một cô gái làm cô ta lảo đảo suýt ngã.
- Xin lỗi cô! – Tiến Lâm nói. Thông thường hắn chẳng bao giờ xin lỗi ai, nhưng gần đây hắn thay đổi tâm tính, vả lại lúc này hắn cũng chỉ muốn yên chuyện.
Cô gái đó chính là Diệu Lan, tươi cười nói:
- Không sao! Do tôi không để ý đường thôi.
Miệng cười song trong lòng Diệu Lan thấy hơi lạ bởi một người đem khuôn mặt đưa đám đi dự lễ cưới như Tiến Lâm. Cô nhìn dáng đi lững thững, mặt cúi xuống buồn bã của hắn thì bất giác cảm thán mà cũng chẳng hiểu vì sao.
Minh Hàn đặt Hoàng Dương vào xe và cho xe chạy, chốc chốc lại quay sang anh, miệng nói: " Anh nhất định không được có chuyện gì". Không bao lâu thì tới bệnh viện.
Mỗi lúc chờ bác sĩ khám cho Hoàng Dương là mỗi lần tim Minh Hàn đập nhanh, toàn thân căng thẳng. Và lần này thì cũng không ngoại lệ, Minh Hàn lo lắng không yên từ lúc bác sĩ bắt tay vào công việc cho đến khi ông mở miệng nói với Minh Hàn.
- Cậu ấy không sao, có thể suy nhược và bị sốc nên tạm thời ngất đi thôi. Một lát nữa sẽ tỉnh lại. – Bác sĩ nói.
Lòng Minh Hàn thì vui mừng vô cùng nhưng ngoài mặt thì không có gì thay đổi. Thực sự Minh Hàn đeo mặt nạ cho cảm xúc của mình quá giỏi.
- Cảm ơn bác sĩ! – Minh Hàn lạnh lùng nói.
Bác sĩ gật đầu bước ra. Dù đã nhìn Minh Hàn nhiều lần song lần nào ông cũng không khỏi lạnh gáy vì khuôn mặt quá lạnh ấy. Ông thầm thán phục vì Minh Hàn có thể không để lộ một chút nào sự lo lắng hay vui mừng ra ngoài mặt, che giấu cảm xúc đến mức ấy thì thực ông chưa thấy ai làm được.
Nhìn Hoàng Dương ngủ, Minh Hàn thật muốn gần anh lâu hơn nhưng Minh Hàn lại nghĩ nếu bây giờ không đi thì không còn cơ hội nữa, công sức bao lâu nay của Minh Hàn chẳng phải sẽ uổng phí sao? Hiện tại biết Hoàng Dương sẽ không việc gì, Minh Hàn đã có thể an tâm rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, nói thì dễ, làm mới khó vô cùng, mấy lần Minh Hàn định đứng lên đi thì như có gì đó níu chân Minh Hàn, rốt cuộc hơn một giờ trôi qua Minh Hàn vẫn chưa thể đi nổi.
Hôn nhẹ lên trán anh, Minh Hàn thấy nơi khoé mắt anh một giọt nước mắt khẽ lăn xuống. Không dám chần chừ lâu thêm, Minh Hàn vội vàng chạy đi nhưng mới đến cửa thì....
- Minh Hàn! – Tiếng Hoàng Dương không lớn lắm nhưng đủ khiến cho đôi chân Minh Hàn dừng bước.
Hoàng Dương cố gắng ngồi dậy nói:
- Em đừng đi mà! Em biết anh tìm em khổ sở lắm không? Anh không thể hạnh phúc nếu thiếu em được.
Minh Hàn không đáp cũng không quay mặt lại, đứng bất động, nước mắt lưng tròng, chỉ trực trào ra.
Hoàng Dương bước xuống giường, do mới tỉnh lại nên anh còn rất yếu, lảo đảo như sắp ngã đến nơi:
- Anh yêu em và em cũng yêu anh. Tại sao em lại nỡ xa anh chứ?
Giọng nghẹn ngào, đôi chân run run, anh phải vịn vào thành giường mới có thể giữ cho mình đứng vững. Ánh mắt cầu khẩn, Hoàng Dương nhìn Minh Hàn song thuỷ chung Minh Hàn vẫn như không để ý gì tới anh.
Hoàng Dương thận trọng di chuyển từng bước nhỏ đến gần Minh Hàn. Lúc này anh đã không còn chỗ nào mượn lực nữa, mới đi được vài bước thì đôi chân đã không còn tuân theo bộ não, người anh mềm nhũn và ngã xuống.
Thế nhưng, thân hình Hoàng Dương sắp chạm đất đến nơi thì đã có một đôi tay đỡ lấy anh, Hoàng Dương ngả người vào trong lòng người ấy thấy dễ chịu vô cùng:
- Anh phải cẩn thận chứ! Đứng lên nào! – Minh Hàn nói, tuy lời nói rất bình thường song giọng nói thì ấm ấp vô cùng khác hẳn những lúc đối đáp với người khác.
Hoàng Dương trùn người xuống, không đứng dậy, vẻ mặt cún con tội nghiệp:
- Em phải hứa với anh là không được bỏ đi nữa thì anh mới đứng lên!
Minh Hàn mỉm cười, lắc lắc đầu nói:
- Em đã trở lại thì sao lại đi nữa chứ? Anh đứng lên được chưa nào?
Hoàng Dương bấy giờ mới cười tươi:
- Tất nhiên là được!
Hoàng Dương tưởng như đang yếu ớt bội phần, bỗng nhiên đứng phắt dậy, nhấc bổng Minh Hàn lên và xoay tròn, cười vang:
- ANH YÊU EM!!!!
Minh Hàn cũng cười. Tiếng cười của hai người hoà vào nhau xua tan mọi u ám trước đây. Mọi đau thương, phiền muộn ngỡ như vô tận đã tan biến trong một tiếng cười.
Sau một hồi Hoàng Dương mới đặt Minh Hàn xuống, trán anh lấm tấm mồ hôi. Minh Hàn cười, lấy khăn thấm nhẹ lên trán anh, lòng rất vui sướng. Nhìn nụ cười tươi trên môi anh, Minh Hàn cảm thấy dường như trên đời không còn gì đáng chiêm ngưỡng hơn.
Đang vui vẻ như vậy, bất chợt, Minh Hàn nghiêm mặt, giọng lạnh băng:
- Anh dám lừa em!
Nguyên lúc này Minh Hàn mới nhận ra rằng Hoàng Dương vừa rồi tỏ vẻ ốm yếu chẳng qua là gạt Minh Hàn mà thôi, anh đâu có làm sao. Khi ở nhà thờ anh hoàn toàn không phải ngất đi, lúc đó Minh Hàn lo lắng mà không hay rằng thỉnh thoảng miệng anh vẫn hé nở nụ cười sung sướng. Hoàng Dương vờ như không biết gì:
- Anh lừa em hồi nào chứ?
Minh Hàn nói:
- Anh còn giả bộ hả?
Minh Hàn giơ tay ra đánh Hoàng Dương song anh đã vụt chạy. Thực ra là Minh Hàn cố tình để cho anh chạy, tay Minh Hàn vốn không hề phát lực.
- Để xem em có bắt được anh không? – Hoàng Dương cười nói.
Muốn bắt Hoàng Dương với Minh Hàn quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng Minh Hàn đang đùa vui với anh nên cũng chạy vòng vòng quanh phòng bệnh, tiếng là đuổi bắt anh, mà thực chất là chơi trò với anh. Cả phòng bệnh vốn nhạt nhẽo, buồn tẻ giờ đây trở thành một nơi nhiệt náo.
Chạy một lát, Hoàng Dương liền ôm lấy Minh Hàn, trầm giọng nói:
- Nếu anh không làm thế thì sao em quay lại chứ? Từ giờ anh không cho phép em được rời khỏi anh quá bảy bước.
Minh Hàn ừm một tiếng, vòng tay ôm anh chặt hơn.
Một lát sau, Hoàng Dương từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi phớt hồng của Minh Hàn. Minh Hàn mỉm cười đón nhận nụ hôn của anh, hai má ửng hồng, khuôn mặt không còn tái trắng như mọi khi nữa.
Lưu luyến mãi không thôi, Hoàng Dương thực sự không muốn buông Minh Hàn ra chút nào, đôi môi Minh Hàn như có sức hút thần kì khiến anh không sao rời nổi. Ôm chặt Minh Hàn, Hoàng Dương muốn thời khắc này ngừng trôi để Minh Hàn mãi mãi trong vòng tay anh, cho cảm giác hạnh phúc được đong đầy không bao giờ vơi cạn.
Nắng nhẹ chiếu vào căn phòng, Minh Hàn theo đó nhìn ra ngoài, ánh mắt bắt gặp đôi chim cùng nhảy cùng bay, bất giác mỉm cười hạnh phúc. Thế mới thấy khi con người ta vui vẻ, sung sướng thì nhìn đâu cũng thấy cảnh vật thật tươi đẹp. Minh Hàn đưa tay chạm nhẹ vào má Hoàng Dương rồi bất ngờ hôn anh làm Hoàng Dương cười ngây ngất.
Có lẽ hai người sẽ còn đứng đó cho đến sáng mai nếu như cái bụng Hoàng Dương không biểu tình. Anh chợt nhận ra rằng tối qua anh không ăn gì và từ sáng đến bây giờ là nửa chiều cũng chưa có gì đi vào bụng anh. Hoàng Dương chẳng hiểu sao khi không có Minh Hàn, anh có nhịn cả ngày cũng chẳng thấy đói, vậy mà khi ở bên người yêu thì anh lại rất muốn ăn, ăn theo nhiều nghĩa khác nhau.
- Anh đói! – Hoàng Dương nói, giọng anh ngân dài tưởng như cơn đói kia là kinh khủng lắm.
Minh Hàn mỉm cười:
- Đói thì anh đi ăn đi!
Hoàng Dương nói:
- Chẳng lẽ em không đi với anh sao?
Minh Hàn cười nhẹ:
- Em không đói! Anh đi một mình đi!
Hoàng Dương ngẩn ra giây lát rồi nói:
- Không! Vừa rồi anh đã nói sẽ không để em rời xa anh quá bảy bước, em không đói cũng phải đi ăn với anh.
Minh Hàn cười khẩy:
- Anh nói nhưng em đâu có đồng ý!
Hoàng Dương sững người:
- Em....em... Em đã ừ rồi mà!
Minh Hàn làm như không biết gì:
- Em ừ rồi sao? Em không nhớ nữa. Tại sao em lại có thể đồng ý điều đó được?
Hoàng Dương kéo mặt mình dài ra cả thước:
- Em nuốt lời hả? Thôi được, anh đi một mình vậy!
Nói rồi ngay lập tức anh quay đầu đi, ánh mắt buồn bã vô cùng.
Minh Hàn thấy anh như vậy thì ngẩn người, chưa biết nên làm thế nào. Nếu như là mọi khi thì anh sẽ năn nỉ Minh Hàn cho bằng được mới thôi, còn hôm nay chẳng lẽ anh dễ dàng bỏ qua thế sao? Nhất thời Minh Hàn chưa biết có nên đi theo anh hay không.
Nhìn anh đi đã đến cửa, môi Minh Hàn mấp máy định gọi thì chợt Hoàng Dương quay ngoắt 180 độ, vụt đến bế Minh Hàn lên và chạy nhanh ra ngoài, miệng cười vang, chẳng hay vẻ ủ dột vừa rồi biến đâu mà nhanh đến vậy.
Minh Hàn chẳng kịp suy nghĩ gì thì đã nằm gọn trên tay anh. Tất nhiên, Minh Hàn không phản đối mà còn nhìn anh mỉm cười. Hai tay quàng lên cổ Hoàng Dương, Minh Hàn thơm lên má anh rồi cả hai cùng cười mặc cho mọi người trong bệnh viện nhìn theo không chớp mắt. Minh Hàn xưa nay không quan tâm người khác nghĩ gì về mình nên chẳng ngại ngùng gì cả, thấy việc mình yêu anh, hôn anh giữa chốn đông người là chuyện hoàn toàn bình thường. Trước đây, Minh Hàn nghĩ cho Hoàng Dương song anh đã bất cần thì Minh Hàn không có lý do gì cản trở con tim mình khao khát hạnh phúc hết.
Hoàng Dương đặt Minh Hàn vào trong xe, anh còn phải hôn Minh Hàn một cái trước khi cho xe lăn bánh. Minh Hàn lắc đầu cười vui vẻ, nhìn ánh mắt hạnh phúc của anh, Minh Hàn không băn khoăn, nghĩ ngợi gì về quyết định của mình ngày hôm nay nữa. Minh Hàn tin quyết định đó là không sai lầm.
Xe đi được một đoạn, Minh Hàn chợt nhớ ra:
- Chúng ta còn chưa làm thủ tục xuất viện cho anh nữa!
Hoàng Dương thầm cười nhưng mặt thì nhăn lại:
- Ừ! Anh vui quá nên quên mất. Để sau cũng được.
Minh Hàn gật đầu không nói gì nữa. Minh Hàn đâu biết rằng trong lúc Minh Hàn ra ngoài để bác sĩ khám cho anh thì Hoàng Dương đã thông đồng với bác sĩ lừa Minh Hàn. Dĩ nhiên Hoàng Dương sẽ không dại gì để lộ chuyện này.
Một lát sau, Hoàng Dương đỗ xe trước một siêu thị lớn. Minh Hàn ngạc nhiên hỏi:
- Anh bảo đói kia mà! Tới đây làm gì?
Hoàng Dương cười:
- Anh chỉ đói thức ăn em nấu thôi, không đến đây sao được?
Minh Hàn đưa tay lên cằm, vẻ đăm chiêu:
- Nhưng tiếc là lâu ngày không nấu ăn em quên cách chế biến rồi.
Hoàng Dương thừa biết là Minh Hàn nói vậy để chọc anh thôi, anh cười:
- Không sao! Cứ mua nguyên liệu về rồi từ từ em nhớ lại cũng không muộn. Bây giờ thì xuống xe nào!
Minh Hàn im lặng, nhìn ra bên ngoài, vẻ nhàn tản, không có ý định gì xuống xe cả.
Hoàng Dương thấy thế cũng không cần nghĩ ngợi gì:
- Người yêu không muốn tự đi thì mình phải bế vậy! Thế gian còn điều gì hạnh phúc hơn thế chứ!
Không chờ đợi phản ứng gì từ Minh Hàn, Hoàng Dương liền mở cửa, bế Minh Hàn ra ngoài.
- Cho em xuống nào! – Minh Hàn cười nói.
Hoàng Dương đời nào chịu buông mặc dù những người xung quanh đang dành cho anh ánh mắt hiếu kì cùng vẻ khinh khỉnh.
- Không! – Hoàng Dương nói rồi cúi xuống hôn Minh Hàn một cái, chân không dừng bước.
Minh Hàn véo nhẹ vào má anh:
- Chàng ngốc! Anh có muốn ăn cơm không thì bảo? Nếu có thì mau đi về nhà, ở nhà có nguyên liệu rồi.
Hoàng Dương cười:
- Sao em không nói sớm?
Thế rồi anh lại hôn Minh Hàn một cái nữa trước khi rời siêu thị, bỏ lại sau lưng bao ánh mắt, người ngưỡng mộ, kẻ ghê tởm, người ái ngại, kẻ đố kị,...
Hoàng Dương chưa đến nhà cậu Minh Hàn lần nào nên không rõ đường phải đi theo sự chỉ dẫn của Minh Hàn. Lần trước Minh Hà có cho anh địa chỉ nhưng hiện tại anh sao nhớ nổi, vả lại có Minh Hàn bên cạnh thì cũng không cần nhớ làm gì. Nếu như lần trước chỉ có một mình anh trên con đường này dẫn đến tai nạn thì lần này hạnh phúc hơn không biết bao nhiêu lần mà kể bởi ngay bên anh đây là người anh yêu và muốn sống cùng đến suốt đời.
Không bao lâu thì hai người về đến nơi. Hoàng Dương nhìn ngôi nhà không lớn nhưng rất đẹp, xung quanh là khu vườn xanh mướt vô cùng yên tĩnh thì vui sướng bước xuống xe. Anh đang thầm tưởng tượng cuộc sống hạnh phúc của anh và Minh Hàn ở nơi này.
- Vào thôi! – Minh Hàn nói khi thấy anh ngẩn người nhìn khu vườn.
Hoàng Dương cười gật đầu, bước theo sau Minh Hàn. Đường đi ở đây phức tạp làm anh nhớ lại thời gian hai người ở thung lũng Bách Hoa. Đào Thanh Phong có cho anh một cuốn sách dạy thuật Ngũ hành kỳ môn, anh có xem qua nhưng chưa hiểu lắm. Bây giờ anh nghĩ mình phải học kĩ cuốn sách ấy mới có thể đi thông thạo ở nơi này.
Minh Hàn mở cửa bước vào nhà. Cùng là ngôi nhà này nhưng khi Hoàng Dương bên cạnh, Minh Hàn thấy nó tràn ngập sinh khí khác hẳn vẻ ảm đạm, yên ắng, gặm nhấm cõi lòng sáng nay. Căn nhà lúc này tràn ngập ánh nắng vàng buổi chiều hoà lẫn với sắc trắng làm ấm lòng chủ nhân của nó. Minh Hàn nhanh chóng vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Hoàng Dương ngồi nhìn Minh Hàn làm thấy mình thật hạnh phúc. Ánh mắt anh dõi theo bất kì hoạt động nào của Minh Hàn, miệng tủm tỉm cười mãn nguyện. Trải qua bao ngày tháng buồn tẻ, hôm nay anh có cảm giác như mình bước sang một kiếp sống khác, một thế giới khác phủ đầy màu hồng và tình yêu.
Hoàng Dương nhẹ nhàng đứng dậy, tiến đến bên ôm eo Minh Hàn từ phía sau, ghé cằm xuống vai Minh Hàn, miệng thì thầm khe khẽ:
- Anh yêu em!
Minh Hàn quay đầu lại hôn anh rồi cười nói:
- Em cũng yêu anh. Nhưng bây giờ thì anh ngoan ngoãn ra kia ngồi chờ đi. Anh đứng như vậy làm sao em nấu ăn được.
Hoàng Dương giọng nũng nịu:
- Anh mặc kệ! Anh chỉ muốn ôm em thôi.
Minh Hàn hết cách, một tay đảo thức ăn, còn một tay nắm lấy bàn tay ấm áp của anh đang đặt trên eo mình, miệng mỉm cười. Có lẽ phía trước còn nhiều khó khăn nhưng hai người nghĩ rằng chỉ cần mình được ở bên nhau, ngày ngày nhìn thấy người kia cười thì mọi thứ đều có thể trở nên tốt đẹp và họ rất trân trọng giây phút hiện tại quý giá này.
Minh Hàn cười:
- Anh bảo rất đói mà! Nếu anh cứ như vậy thì còn lâu mới được ăn đó!
Hoàng Dương không buông Minh Hàn ra mà xoay người Minh Hàn lại, mặt đối diện với mình:
- Anh đói cái này hơn!
Câu nói vừa dứt anh liền hôn ngấu nghiến đôi môi của người anh yêu.
Minh Hàn ngay lập tức đáp lại anh. Không gian như lắng đọng xung quanh hai người, nụ hôn đắm say khiến cho ngôi nhà tràn ngập hương vị ngọt ngào của tình yêu. Trên bếp, món ăn Minh Hàn đang nấu dở dang cũng bắt đầu toả hương thơm, hứa hẹn một bữa ăn ngon miệng, làm ấm lòng người thưởng thức.
Thả hồn theo nụ hôn của anh, Minh Hàn cảm thấy thật hạnh phúc và có cả một chút gì đó của sự ngượng ngùng mà Minh Hàn chưa bao giờ biết đến. Nhẹ nhàng rời môi mình khỏi môi anh, Minh Hàn áp nhẹ ngón trỏ của mình vào đó, nói:
- Đủ rồi đó! Thêm một chút nữa thì sẽ không có gì để ăn đâu!
Nói rồi, Minh Hàn cười tinh quái tiếp tục quay lại công việc đang chờ mình làm.
Hoàng Dương ngẩn người, hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng cười vui, tiếp tục ôm lấy Minh Hàn từ phía sau:
- Đối với anh không bao giờ là đủ cả!
Anh hôn lên tóc Minh Hàn, nhắm mắt tận hưởng cảm giác hạnh phúc anh mong đợi bấy lâu.
- Anh tham quá rồi đó! Thế nào là không bao giờ là đủ? – Minh Hàn nói.
Hoàng Dương cười gian tà:
- Sau này em sẽ biết!
Minh Hàn thừa hiểu anh đang nghĩ gì, chỉ cười:
- Sắp xong rồi, anh dọn ra đi!
Hoàng Dương tươi cười:
- Tuân lệnh!
Đã lâu rồi Hoàng Dương không được ăn đồ ăn do Minh Hàn nấu, hơn nữa lúc này anh lại đang rất đói nên ăn rất ngon miệng và vô cùng nhanh chóng như sợ ai sẽ lấy mất phần vậy. Tuy thế, đôi lúc anh vẫn ngẩng lên nhìn Minh Hàn bắt gặp nụ cười hạnh phúc của Minh Hàn thì càng thấy ấm áp hơn. Chẳng mấy chốc, bàn ăn đã hết nhẵn, chẳng còn lại chút gì.
Cả đời Minh Hàn là những chuỗi ngày lạnh lẽo và đơn độc, lòng Minh Hàn đã sớm lặng như nước ao tù, song lúc này nhìn Hoàng Dương ăn, Minh Hàn thấy rất vui, con người xưa kia như biến đi đâu mất, giờ đây chỉ còn lại một con người đang rất sung sướng và mãn nguyện mà thôi.
- No quá! Anh không đứng dậy nổi nữa rồi! – Hoàng Dương vừa xoa bụng vừa nói.
Minh Hàn chỉ cười không nói gì, ước sao khoảnh khắc hạnh phúc sẽ không bao giờ dừng lại.
Hoàng Dương cười cười, bước đến sau ghế Minh Hàn, hai tay choàng vào cổ Minh Hàn, nhẹ nhàng nói:
- Giá như ngày nào anh cũng được bên em như thế này, được em nấu cho ăn thì hạnh phúc biết bao!
Minh Hàn ngước mắt lên nhìn anh, một ánh mắt tinh nghịch mà Hoàng Dương lần đầu tiên được nhìn thấy.
- Em nghĩ sao? – Hoàng Dương hôn lên tóc Minh Hàn và nói.
Minh Hàn giả bộ như suy nghĩ một điều gì đó rồi đáp một câu làm Hoàng Dương ngây người:
- Em đang kiểm chứng xem lời nói của anh tin được mấy phần đây. Vừa rồi anh bảo không thể đứng dậy nữa và bây giờ thì......
Hoàng Dương cứng lưỡi, không biết nói sao. Minh Hàn cười, chỉ vào bát đĩa trên bàn:
- Anh rửa bát đi!
Hoàng Dương càng sững sờ hơn bởi từ nhỏ đến giờ anh chưa từng đụng đến việc đó:
- Anh không biết rửa!
Minh Hàn thản nhiên nói:
- Không biết thì học sẽ biết! Không ai sinh ra tự nhiên đã biết làm việc cả!
Hoàng Dương méo mặt:
- Anh không biết thật mà! Em......em....
Minh Hàn không có biểu hiện gì cho thấy lời nói trên của mình là nói đùa cả, lạnh giọng nói:
- Anh có làm không?
Nhìn vẻ mặt ấy của Minh Hàn, Hoàng Dương đành cười trừ dù trong lòng thầm kêu khổ:
- Anh làm! Anh làm ngay đây! Muốn được em yêu thì phải làm thôi! Phải không em?
Minh Hàn thấy Hoàng Dương như vậy thì thầm cười nhưng mặt vẫn lạnh tanh. Hoàng Dương biết điều đó nên cố tình lúng ta lúng túng, mặt nhăn nhó, mấy lần lầm Minh Hàn suýt nữa phải phì cười nhưng thuỷ chung sắc mặt Minh Hàn vẫn không đổi khiến anh hơi thất vọng.
Hoàng Dương đem bát đi rửa, Minh Hàn thì vẫn ngồi đó. Vừa đi Hoàng Dương vừa ngoái lại xem sắc mặt Minh Hàn thế nào, chỉ cần Minh Hàn cười thì anh sẽ có cách thoát nạn phải rửa bát một mình này song Minh Hàn đã cầm quyển báo lên đọc, dường như không quan tâm gì đến xung quanh nữa. Hoàng Dương lắc đầu, có trách chỉ trách anh yêu phải một người băng lạnh giá.
Minh Hàn tuy bề ngoài thản nhiên như vậy nhưng nhất cử nhất động của Hoàng Dương đều không qua được mắt Minh Hàn. Minh Hàn thừa sức đọc được ý nghĩ trong đầu anh nên càng tỏ ra lạnh nhạt hơn.
- ỐI! AAAA!!!!
Nghe tiếng Hoàng Dương, Minh Hàn vội ngoảnh mặt lại thì đã thấy Hoàng Dương ngã trên sàn, bát đĩa đã vỡ tan. Chỉ tại anh vừa đi vừa nhìn Minh Hàn nên mới trượt chân ngã như vậy. Minh Hàn lắc đầu cười, đến đỡ Hoàng Dương dậy:
- Anh có sao không?
Hoàng Dương nhăn mặt nói:
- Không sao!
Minh Hàn gật đầu:
- Không sao thì anh dọn đống đổ nát này đi nhé! Lần sau cẩn thận hơn.
Thế rồi, Minh Hàn để Hoàng Dương ở đó, đi ra ngoài.
Hoàng Dương ngơ ngác nhìn theo Minh Hàn: "Còn lần sau nữa sao?" Anh không biết rằng Minh Hàn vì không thể nhịn cười nên đã quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh. Hoàng Dương than thầm dọn dẹp bãi chiến trường anh vừa gây ra.
Trời lúc này cũng đã tối, vầng trăng yếu ớt đang cố gắng xua màn đêm giá lạnh từ từ toả sáng. Một buổi tối mùa đông thanh bình và hạnh phúc, không phải đối với bất cứ ai, nhưng đối với Hoàng Dương và Minh Hàn lúc này thì là vậy. Trước hồ sen đã tàn phai, Minh Hàn gảy đàn tranh, còn Hoàng Dương ngồi bên lắng nghe. Anh vốn không thích nghe và không hiểu những loại nhạc cổ truyền này lắm nhưng không hiểu sao trong giờ phút này anh lại cảm thấy muốn khúc nhạc kia đừng bao giờ dừng lại. Phải chăng đó là do Minh Hàn gảy đàn? Anh không biết nữa, bất giác anh nhớ đến mấy câu Kiều ngày nào anh từng học:
"Trong như tiếng hạc bay qua
Đục như tiếng suối mới sa nửa vời
Tiếng thanh như gió thoảng ngoài
Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa."
Ngày trước anh chỉ biết rằng Nguyễn Du muốn gợi tả tiếng đàn của Thuý Kiều qua mấy câu thơ ấy còn vì sao lại vậy, tưởng tượng ra tiếng đàn kia sẽ thế nào thì anh không làm nổi. Lúc này, nghe Minh Hàn gảy đàn, anh mới hiểu từng cung bậc trong lời văn của Nguyễn Du cũng như trong khúc nhạc của Minh Hàn. Chẳng biết anh nghe đàn nhiều hơn hay ngắm Minh Hàn nhiều hơn nữa, chỉ biết rằng cả hai thứ đó đều đang khiến anh say đắm.
Mặt trăng thoáng lùi vào những đám mây rồi lại hiện ra, lúc này, Minh Hàn cũng ngừng gảy đàn, nhìn Hoàng Dương mỉm cười.
Hoàng Dương cũng cười, anh kéo Minh Hàn ngả vào lòng mình, hôn nhẹ lên môi Minh Hàn, nói:
- Em có thấy vầng trăng kia không? Nó đang mỉm cười chúc phúc cho chúng ta đó.
Minh Hàn nói:
- Sao anh biết mặt trăng đang cười?
Hoàng Dương cười, chỉ tay lên bầu trời bao la:
- Anh cảm thấy vậy? Em không thấy sao?
Minh Hàn ừm một tiếng, ngả đầu vào vai anh, cả hai yên lặng quan sát sự chuyển động nhẹ nhàng của đêm tối.
Một lát sau, Minh Hàn lên tiếng:
- Anh định tính sao?
Hoàng Dương nhìn thẳng vào mắt Minh Hàn nói:
- Không phải em lại định bỏ anh một lần nữa chứ?
Minh Hàn mỉm cười:
- Nếu vậy thì sao?
Hoàng Dương xụ mặt xuống:
- Anh sẽ chết cho em coi!
Minh Hàn vẫn cười:
- Em có ở bên anh đâu mà coi anh chết được.
Hoàng Dương ấm ức ngắc ngứ nói:
- Em ...em ...Chẳng lẽ xa anh em không buồn sao? Anh chết em cũng không đau lòng sao?
Minh Hàn thản nhiên:
- Ai chẳng phải chết có gì để đau lòng? Anh chết em không đau lòng chút nào đâu!
Hoàng Dương không biết phải nói sao với người băng này nữa, cổ họng nghèn nghẹn không nói nên lời.
Minh Hàn nhìn anh như vậy thì cười:
- Anh có muốn biết lý do không?
Hoàng Dương hỏi:
- Tại sao?
Minh Hàn hôn nhẹ lên má anh:
- Nếu anh chết thì em sẽ chết theo anh thì làm sao có thể đau lòng được.
Vẻ mặt u ám của Hoàng Dương ngay lập tức chuyển sang tươi tỉnh:
- Như thế chúng ta sẽ thành hai hồn ma ở bên nhau sao? Nhưng anh vẫn muốn làm người sống hơn.
Minh Hàn gật đầu nói:
- Làm sao em có thể bỏ anh được chứ? Bây giờ dù có anh có muốn thoát khỏi em cũng không có cơ hội nữa rồi.
Hoàng Dương vòng tay ôm chặt Minh Hàn hơn:
- Anh không bao giờ muốn xa em cả. Sau khi giải quyết xong một số vướng mắc trong công ty, chúng ta sẽ kết hôn.
Minh Hàn nói:
- Công ty gặp khó khăn sao? Có cần em giúp không?
Hoàng Dương cười:
- Cũng không có gì! Em chỉ cần ở bên anh là đã giúp anh rất nhiều rồi!
Hoàng Dương nói vậy nhưng trong lòng anh biết sự việc lần này không dễ chút nào, nếu như hai kẻ đó liên kết với nhau thì anh sẽ không thể nào đấu nổi chúng. Hơn nữa, anh cũng chưa tìm ra kẻ đang phá ngầm trong công ty anh.
Minh Hàn nhìn sắc mặt Hoàng Dương thì đoán được đôi phần nhưng Minh Hàn cũng chẳng gợi ra làm gì cho anh thêm phiền não.
- Còn bố mẹ anh thì sao? – Minh Hàn nói sau một thoáng im lặng.
Hoàng Dương đăm chiêu, hồi lâu mới nói:
- Bố mẹ sẽ đồng ý thôi. Cho dù họ không đồng ý anh cũng vẫn cưới em.
Minh Hàn gật nhẹ, biết rằng hai người muốn yên ổn bên nhau thật không dễ song Minh Hàn cũng nghĩ chẳng có gì là không thể vượt qua được. Nhìn nụ cười ấm áp trên môi Hoàng Dương, Minh Hàn cũng cười. Chưa bao giờ Minh Hàn nghĩ rằng mình sẽ yêu, hơn nữa lại là một người đàn ông nhưng lúc này thì đó đã thành sự thực. Minh Hàn yêu anh là điều không thể chối cãi.
Không khí im lặng bao trùm cho hai người giữ lấy giây phút hạnh phúc. Đâu đây tiếng côn trung kêu văng vẳng, mặt trăng cũng đã thong thả lên đến đỉnh trời.
- Ai vậy? – Minh Hàn hướng ánh mắt ra phía ngoài và nói.
Hoàng Dương ngạc nhiên:
- Có ai sao em? Anh chẳng thấy gì cả.
Minh Hàn không đáp, chạy về phía xa xa, nơi Minh Hàn vừa thấy thấp thoáng một bóng người. Hoàng Dương cũng vội chạy theo, nhưng đến đó thì đâu thấy gì. Hoàng Dương nói:
- Không có ai cả?
Minh Hàn gật đầu:
- Có lẽ em nhìn nhầm. Chúng ta vào thôi!
- Ừ!
Hoàng Dương vòng tay ôm eo Minh Hàn đi vào nhà.
Chỉ căn phòng cạnh phòng mình, Minh Hàn nói:
- Anh ngủ ở đây nhé!
Hoàng Dương cười, hôn Minh Hàn trước khi vào phòng.
- Chúc em ngủ ngon! – Hoàng Dương nói.
Minh Hàn thơm lên trán anh:
- Anh cũng vậy!
Cả hai đều cảm thấy thật hạnh phúc. Đôi khi hai người vẫn tự hỏi hạnh phúc là gì và bây giờ thì họ biết rằng hạnh phúc chỉ đơn giản là được ở bên người họ yêu thương. Đêm ấy, hai người chìm nhanh vào giấc ngủ mang theo bóng hình họ yêu thương.