Chương 19: Những ngày không có anh

Bác sĩ đang kiểm tra cho Hoàng Dương. Minh Hàn đứng bên vô cùng hồi hộp. Những ngày qua Hoàng Dương hôn mê, Minh Hàn cố gắng để mọi thứ được bình thường, trong giờ phút này, Minh Hàn thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp và nặng nề. Từ lúc bác sĩ bước vào đến lúc này chỉ là vài phút, song Minh Hàn có cảm giác như vài năm vậy. Minh Hàn thầm cầu nguyện cho điều tốt lành sẽ đến, điều ước của Minh Hàn sẽ được trở thành hiện thực.

Không mất nhiều thời gian, bác sĩ nói:

- Tốt rồi! Từ giờ đến chiều tối cậu ấy sẽ tỉnh.

Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má Minh Hàn:

- Cảm ơn bác sĩ! – Minh Hàn nói.

Bác sĩ mỉm cười và bước ra ngoài.

Vừa lúc ấy thì bố mẹ Hoàng Dương bước vào. Thấy vẻ mặt khác lạ của Minh Hàn, ông Hoàng Thiên lo lắng hỏi:

- Cháu làm sao vậy? Sao cháu khóc? Hoàng Dương xảy ra chuyện gì à?

Lấy lại bình tĩnh, hồi lâu Minh Hàn mới nói:

- Tay.... anh ấy..... đã....cử...động....

Bà Ngọc Mai nghe tới đó như không dám tin vào tai mình, cầm chặt tay Minh Hàn, nước mắt trực trào ra, hỏi:

- Cháu nói sao?

Minh Hàn tiếp:

- Bác sĩ...nói từ giờ đến chiều tối, anh ấy..... sẽ tỉnh.

Nghe xong câu ấy, không khác gì Minh Hàn, bố mẹ anh cũng cười ra nước mắt. Bà Ngọc Mai thì vừa khóc vừa chạy đến bên Hoàng Dương. Ôm chặt lấy anh, bà nghẹn ngào nói:

- Hoàng Dương! Cuối cùng....ông trời cũng....không phụ lòng.... mong đợi của bố mẹ!..... Mẹ hạnh phúc lắm con à! Đừng bao giờ bỏ bố mẹ con nhé!......

Ông Hoàng Thiên thì ngoảnh mặt đi nơi khác, khẽ lau đi những giọt nước mắt vui sướng vừa rơi trên má ông.

Suốt buổi chiều hôm ấy, Minh Hàn vừa mừng vừa lo. Mừng vì Hoàng Dương sắp tỉnh, lo vì Minh Hàn chưa biết đối mặt với anh ra sao nữa. Song Minh Hàn cũng không phải là người hay suy nghĩ nhiều nên cũng nhanh chóng loại bỏ những tạp niệm ra khỏi đầu mình, toàn tâm toàn ý bên anh, chờ đợi giây phút hạnh phúc sẽ đến. Minh Hàn nghĩ có lẽ đêm nay sẽ là đêm Noel ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình.

Ông Hoàng Thiên có việc gấp không thể ở bệnh viện đành phải đi ngay, còn bà Ngọc Mai thì quan sát Hoàng Dương từng phút từng giây. Nhưng Hoàng Dương thì vẫn nằm đó bất động khiến bà thấp thỏm không yên.

Chiều nay, Quỳnh Nga vui vẻ trang trí phòng bệnh của Hoàng Dương, vừa là để đón mừng Noel vừa để chào đón Hoàng Dương trở lại cuộc sống bình thường. Cô ta có vẻ rất là cao hứng.

Biết tin Hoàng Dương sẽ tỉnh lại chỉ có một người không vui, đó là Tiến Lâm. Quỳnh Nga vừa báo cho hắn tin ấy thì hắn cảm thấy thật chán ngán. Hắn vẫn chưa có được một vị trí nào trong lòng Minh Hàn, một dấu vết mờ nhạt cũng chưa, bây giờ Hoàng Dương bình thường trở lại thì phải chăng cơ hội của hắn cũng theo đó mà chấm dứt? Công sức của hắn suốt một thời gian dài sẽ là công cốc sao? Minh Hàn sẽ không bao giờ thuộc về hắn? Nghĩ thế Tiến Lâm thấy buồn, hắn chẳng thiết làm gì cả, nhảy xuống xe đi bộ, vừa đi vừa đá vào những gốc cây vô tội bên đường.

5h00 chiều, Hoàng Dương vẫn hôn mê. Minh Hàn nghĩ mình nên đến ngôi miếu đó để cảm ơn thần cây đã đáp ứng lời khẩn cầu của mình trước khi anh tỉnh lại. Thế là Minh Hàn rời bệnh viện, lên xe đến thẳng đó.

Xuống xe, Minh Hàn vào trong, mỉm cười nhìn cây thần sừng sững, uy nghiêm dưới ánh chiều tà. Lấy ra một dải lụa, Minh Hàn viết lên đó hai chữ "Cảm ơn" và buộc vào một cành cây gần mình. Xong xuôi, Minh Hàn vái thần cây ba vái rồi cười nhẹ rời khỏi nơi này. Có lẽ đây là lần cuối cùng Minh Hàn một mình tới đây.

Trước khi trở lại bệnh viện, không cần biết Hoàng Dương tỉnh lại có thể ăn được hay chưa, Minh Hàn quyết định chuẩn bị bữa tối nhẹ nhàng cho anh. Vừa nấu ăn, Minh Hàn vừa cười, chưa bao giờ Minh Hàn thấy vui khi nấu ăn như vậy.

- Á! – Minh Hàn kêu lên.

Một giọt máu ngay lập tức nhỏ xuống bởi con dao đã cứa một vết khá sâu vào tay Minh Hàn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu học nấu ăn Minh Hàn bị như vậy. Nhưng đó cũng chẳng là gì, Minh Hàn nhanh chóng băng ngón tay lại, miệng vẫn tự cười vì niềm hạnh phúc đang dâng lên trong lòng.

Xong xuôi, Minh Hàn trở lại bệnh viện. Trời mùa đông đã tối, ánh đèn đường đã lên cho không khí của đêm Noel sắp tới thêm từng bừng. Mọi người như vội vã hơn song cũng vui vẻ hơn để chào đón một Giáng sinh an lành.

Mỉm cười đến cửa phòng bệnh của Hoàng Dương, đang định mở cửa thì nụ cười trên môi Minh Hàn chợt tắt bởi giọng nói của anh, giọng nói mà cả đời này Minh Hàn cũng không bao giờ có thể lẫn với bất kì ai khác, đã lọt vào tai Minh Hàn.

Hoàng Dương nói với Quỳnh Nga:

- Ừ! Tháng sau anh và em sẽ kết hôn. Bây giờ anh mệt rồi, anh nghỉ một lát nhé!

Quỳnh Nga cười:

- Vâng! Anh yêu ngủ ngon.

Thế rồi cô ta hôn lên má anh. Hoàng Dương mỉm cười nhắm mắt lại.

Không dám tin vào tai và mắt mình, Minh Hàn như tụt xuống hố băng ngàn năm, không bao giờ có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Hoàng Dương vừa nói gì kia? Anh sẽ thành hôn với Quỳnh Nga hay sao? Những lời anh từng nói với Minh Hàn là sao đây? Minh Hàn nghĩ liệu có phải do mình bỏ anh đi nên bây giờ anh không cần đến mình nữa? Không! Không phải thế! Vậy thì tại sao chứ? Tai Minh Hàn đã nghe rõ ràng, mắt cũng nhìn thấy anh mỉm cười với cô ta. Chân tay rụng rời, túi đồ ăn trên tay Minh Hàn rơi xuống đất; lệ ướt nhoè đôi mắt, Minh Hàn bịt tay, lắc đầu chạy nhanh khỏi bệnh viện.

Chạy dưới sân bệnh viện, Minh Hàn đã đụng trúng một cô gái, không phải ai xa lạ mà chính là Minh Hà nhưng dường như lúc này Minh Hàn cũng không biết đến sự xuất hiện của người chị gái mà xưa nay Minh Hàn luôn yêu quý.

- Minh Hàn! Minh Hàn! Em làm sao vậy? – Minh Hà gọi và chạy theo.

Thế nhưng, cũng như lần trước chị chẳng thể đuổi kịp Minh Hàn. Chị không thể hiểu sao Minh Hàn lại vừa khóc vừa chạy chẳng biết trời đất là gì nữa vậy bởi theo như chị đoán thì có lẽ giờ này Hoàng Dương đã tỉnh. Đáng lẽ Minh Hàn phải đang vui vẻ bên anh mới đúng chứ, Minh Hàn đã phải chờ bao nhiêu lâu để đến ngày này mà. Minh Hà nghĩ bây giờ chị có chạy nữa cũng không thể biết được gì từ Minh Hàn, thế nên Minh Hà quyết định tiếp tục đến phòng bệnh của Hoàng Dương để xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Từ đầu hành lang, Minh Hà thấy Quỳnh Nga đang vui vẻ ném gì đó vào sọt rác. Không biết cô ta có trông thấy chị hay chưa, Minh Hà thấy rằng lúc này cô ta vừa phủi tay vừa nở nụ cười vô cùng đểu giả tiến về phía chị.

- Chào cô em! Cô em tới rồi hả? – Quỳnh Nga nói với Minh Hà.

Minh Hà chẳng có hứng đáp lời cô ta chút nào bởi bình thường gặp nhau trong phòng bệnh của Hoàng Dương, hai người cũng không trò chuyện gì, chỉ dành cho nhau những ánh mắt không mấy thân thiện. Minh Hà định phớt lờ cô ta và đi tiếp thì bỗng thấy cô ta kéo tay Minh Hà lại.

Minh Hà lạnh lùng nói:

- Chị muốn gì? Theo tôi được biết thì tôi và chị đâu có quan hệ gì?

Quỳnh Nga cười nửa miệng:

- Sao lại không? Cô em từng cướp mất Hoàng Dương của chị, rồi lại đến em trai em.

Minh Hà cười khẩy:

- Hoàng Dương là của chị từ khi nào vậy? Sao trên đời này lại không ai biết nhỉ? Hay là chị mới bị bệnh hoang tưởng? Tôi có quen một bác sĩ chuyên chữa bệnh đó, chị cần tôi giúp không?

Quỳnh Nga tức sôi máu nhưng cô ta lập tức kìm nén vì hôm nay là ngày vui của cô ta. Quỳnh Nga nghĩ không dại gì vì mấy lời nói kia làm tụt hứng của mình.

Lấy ngón tay trỏ vuốt nhẹ má Minh Hà, Quỳnh Nga cười nhạt:

- Người cần chữa bệnh là thằng em trai bệnh hoạn của cô em đó? Chị đây rất khoẻ mạnh.

Minh Hà hất tay cô ta ra, nghiêm mặt nói:

- Chị nói ai bệnh hoạn? Chị thử nói lại coi?

Quỳnh Nga không lấy làm giận, cười:

- Ha ha ha! Ai nói hả? Cô em cứ hỏi tất cả mọi người trên đất nước này xem. Tất nhiên là phải trừ bọn bệnh hoạn như em trai của cô em ra nhé! Ha ha ha.....

Minh Hà không muốn dây dưa cũng như nhìn mặt cô ta thêm một giây nào nữa, chị bỏ mặc cô ta, đi về phía phòng bệnh Hoàng Dương. Tuy nhiên, Quỳnh Nga chưa có buông tha cho Minh Hà, cô ta vượt lên trước chặn đường:

- Chị nói cho cô em một tin vui nhé là khi nào Hoàng Dương khoẻ lại chị với anh ấy sẽ kết hôn. Em sẽ đến chia vui với chị chứ?

Minh Hà nói:

- Đúng là không biết liêm sỉ!

Quỳnh Nga cười nhạt:

- Liêm sỉ à? Là chị không biết hay là hai chị em của em. Em không tin chị hả?

Minh Hà không nói gì, mắt đỏ lên nhìn cô ta. Quỳnh Nga tiếp tục:

- Em không thấy cậu em trai yêu quý của em vừa khóc vừa chạy ra khỏi đây sao? Nếu không phải biết mình thất bại hoàn toàn, cậu ta có thế không?

Minh Hà thầm nghĩ không lẽ lời cô ta nói là thật sao? Vì lý do gì Minh Hàn lại bỏ đi? Hoàng Dương đã quên Minh Hàn rồi sao?.....

Minh Hà còn đang băn khoăn chưa biết nói sao thì Quỳnh Nga chợt đanh mặt lại, đổi giọng nói:

- Mày nghĩ gì tuỳ mày những tao cấm mày lại gần Hoàng Dương của tao. Bây giờ anh ấy mới tỉnh lại còn mệt, anh ấy cần nghỉ ngơi; khôn hồn thì mày biến đi, nếu không thì đừng trách tao.

Thế rồi Quỳnh Nga để Minh Hà đứng ngây ra đó, đi trở lại phòng bệnh của Hoàng Dương. Nhưng hình như còn chưa nói hết, cô ta quay lại:

- Mau đi tìm cậu em của em đi nhé! Chị chúc hai chị em Giáng sinh vui vẻ! Ha ha ha......

Cô ta đã đi vào trong, Minh Hà vẫn đứng đó chưa biết phải làm thế nào. Một hồi lâu, chị quay đầu rời khỏi bệnh viện, đi tìm Minh Hàn xem Minh Hàn giờ này thế nào.

Lúc này, Minh Hàn vẫn đang cắm đầu chạy mà không cần biết phía trước là đâu. Băng qua đường, Minh Hàn cũng chẳng cần nhìn xe, mấy lần suýt nữa xảy ra tai nạn, để lại sau lưng mình bao nhiêu ánh mắt: người thương cảm, người trách móc, người tức giận..... Nhưng Minh Hàn thì chẳng quan tâm gì điều đó, Minh Hàn nghĩ giá như có xe đâm vào mình ngay bây giờ cũng tốt, như thế Minh Hàn có thể vứt bỏ những suy nghĩ đang cắn xé tâm trí, làm tan nát cõi lòng Minh Hàn.

Hình ảnh, giọng nói của Hoàng Dương với Quỳnh Nga cứ vây chặt lấy Minh Hàn. Minh Hàn chỉ muốn vứt bỏ chúng đi ngay tức khắc nhưng sao mà khó quá. Người Minh Hàn yêu giờ đây đang hạnh phúc bên người khác, đó chẳng phải là mong muốn của Minh Hàn sao? Mục đích Minh Hàn rời xa anh không phải vậy ư? Lúc này, ông trời đã đáp ứng yêu cầu của Minh Hàn, Hoàng Dương sẽ thành hôn với một cô gái, tại sao Minh Hàn lại không vui?

Vui? Vui sao nổi đây? Có ai trên đời này có thể vui vẻ khi nhìn người mình yêu đã không còn là của mình nữa. Minh Hàn thấy vô cùng khó chịu. Cảm giác này rốt cuộc là gì đây. Nhớ lại lúc ấy, Minh Hàn chỉ muốn xé tan Quỳnh Nga ra để được ôm lấy anh. Có phải Minh Hàn ghen với cô ta không? Có lẽ không bởi Minh Hàn luôn quan niệm người nào thực sự yêu thì sẽ không ghen, kẻ ghen chỉ là kẻ thiếu tự tin cũng như không tin vào người mình yêu. Bây giờ Minh Hàn có dám tin vào tình yêu của mình và Hoàng Dương như trước nữa không khi mà tình yêu ấy bị mọi người phản đối, tình yêu khiến cho anh bị mọi người khinh ghét và coi thường? Lòng tự tin của Minh Hàn đã đi đâu rồi, lẽ nào nó đã bị hình ảnh như con dao cứa lòng vừa rồi xoá bỏ? Và bây giờ Minh Hàn chính là đang ghen?

Không! Quyết không phải Minh Hàn đang ghen! Minh Hàn đang đau thì đúng hơn. Người mình yêu đã hạnh phúc với một người mới đúng như ý nguyện của mình nhưng Minh Hàn vẫn đau bởi khát khao lớn nhất trong mỗi trái tim yêu là chiếm lĩnh, là sở hữu người mình yêu chứ không phải là san sẻ, nhường nhịn, đưa đẩy cho người khác. Tình yêu không chấp nhận sự chia sẻ với kẻ thứ ba. Minh Hàn đang đau phải chăng là vì điều đó? Chẳng biết nữa, Minh Hàn chỉ thấy như trái tim mình đang rỉ máu, đang đòi hỏi tình yêu thương hàn gắn cho nó nhưng lúc này Minh Hàn lại không thể đáp ứng.

Chạy. Chạy nữa. Chạy thật nhanh. Minh Hàn chỉ biết làm thế thôi. Va vào người này, đập vào người kia cũng chẳng có một lời xin lỗi, chỉ có nước mắt vẫn chảy dài trên gương mặt thanh nhã của Minh Hàn.

Người ta cười, người ta nói, người ta dắt díu nhau đi trên hè phố để hưởng cái tiết trời lạnh giá của đêm Noel. Còn Minh Hàn thì sao? Minh Hàn nhìn vào đó để mà đau xót hơn khi giờ đây chỉ có Minh Hàn lẻ loi mà thôi. Cảm giác ấm áp bên những người thân yêu trong ngày Giáng sinh Minh Hàn chưa bao giờ biết đến bởi trước đây thì với Minh Hàn ngày nào cũng như ngày nào thôi. Nhưng trong hiện tại, Minh Hàn mới hiểu thiếu vắng tình yêu thương khiến con người đau khổ đến nhường nào nhất là trong ngày này, ngày mà con người sưởi ấm cõi lòng nhau để cùng chống lại cái khắc nghiệt của thời tiết.

Không khí của đêm Noel ngập tràn bao nhiêu càng làm cho Minh Hàn tủi sầu bấy nhiêu. Chân vẫn không dừng bước, Minh Hàn chẳng cần biết đến thời gian và không gian nữa, những hàng cây già của Hà Nội cứ thế lùi lại phía sau Minh Hàn cùng những ánh mắt hiếu kì và ái ngại của những người đi đường.

Thế rồi, đang cuốn mình trong dòng xoáy của đau thương, Minh Hàn đâm sầm vào năm tên bụi đời đi ngược chiều trên một con phố nhỏ. Không khác gì mọi lần, Minh Hàn chẳng để ý cũng như chẳng xin lỗi gì chúng, vẫn tiếp tục thẫn thờ trên con đường không bến đỗ của mình.

- Thằng kia, không có mắt à? Chưa xin lỗi mà dám bỏ đi hả? – Một tên lên tiếng.

Minh Hàn như không nghe thấy gì, chân không dừng bước.

- Chặn nó lại cho tao! – Tên có mái tóc loà xoà che kín một bên mắt ra lệnh cho mấy tên kia.

Ngay lập tức, Minh Hàn bị cản đường. Ánh mắt ướt nhoè của Minh Hàn lạnh lùng nhìn chúng một lượt rồi thôi, Minh Hàn tiếp tục đi.

Tên đại ca đẩy vai Minh Hàn lùi lại, giọng kẻ cả:

- Chưa quỳ xuống xin lỗi ông đây thì đừng hòng đi đâu!

Minh Hàn nhếch mép cười khổ, lúc này Minh Hàn không muốn hơn thua với chúng nên chỉ nhẹ nhàng nói:

- Tránh đường!

Một tên tóc đỏ nói:

- Bọn ông không tránh đó, mày làm gì được nào?

Minh Hàn im lặng vẫn tiếp tục bước.

Một lần nữa Minh Hàn bị đẩy lùi nhưng lần này là thằng có mái tóc đỏ bởi hắn thấy Minh Hàn không lý gì đến lời của hắn thì tức lắm. Hắn bẻ tay răng rắc, xẵng giọng:

- Nếu muốn yên ổn rời khỏi đây thì quỳ xuống mau, còn không thì đứng có trách!

Minh Hàn cười nhạt:

- Anh định làm gì tôi?

Hắn vuốt vuốt cái cằm không có một sợi râu nào của mình, nói:

- Làm gì hả? Cho mày nhập viện ngay lập tức.

Minh Hàn nói:

- Được vậy thì tôi cảm ơn các anh không hết lời.

Tên tóc đỏ tưởng Minh Hàn mỉa mai mình, hắn không biết rằng lúc này Minh Hàn muốn bị đánh chết thì càng tốt, khỏi phải đau khổ nữa, thoát khỏi mọi hệ luỵ trên đời. Thế nên hắn định xông lên đánh nhưng tên cầm đầu gạt hắn lại:

- Khoan! Cho nó cơ hội cuối.

Một tên khác nói:

- Đại ca đã độ lượng, còn không mau quỳ xuống!

Lời nói của hắn như gió thoảng qua tai Minh Hàn rồi rơi vào cõi hư vô. Minh Hàn ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác, mặc kệ năm tên thi nhau hằm hè, chúng như vô hình trước Minh Hàn vậy.

Cả bọn lấy làm tức tối lắm, chúng không thể nào ưa nổi một kẻ vô lễ với chúng như Minh Hàn. Thế là chúng nhất tề xông lên, quyết cho Minh Hàn nếm mùi đau thương.

Minh Hàn vẫn bất động chưa có phản ứng gì thì một có một chàng trai từ đâu chạy tới đứng chắn trước Minh Hàn, nói:

- Hãy khoan! Chúng mày muốn chạm đến một sợi tóc của cậu ấy thì phải qua mặt tao trước.

Minh Hàn thấy đó là Tiến Lâm thì cũng không phản ứng gì.

Năm tên kia thấy Minh Hàn có một kẻ trợ giúp, tên này không có vẻ thư sinh yếu ớt như Minh Hàn nhưng chúng cũng chẳng sợ bởi bên chúng đông hơn, vả lại đây cũng chẳng phải là lần đầu chúng gây sự đánh nhau nên cùng cười nhạo Tiến Lâm.

Tên cầm đầu nói:

- Mày là thằng nào mà dám xía mũi vào chuyện của ông?

Tiến Lâm giơ tay đấm thẳng vào miệng hắn làm cho khoé miệng tên cầm đầu rớm máu rồi mới nói:

- Tao là bố mày đây.

Tên cầm đầu lấy tay chùi chút máu ở miệng hắn, rồi quát:

- Chúng mày đập chết hai thằng này cho tao!

Đám đàn em thừa lệnh dàn rộng ra, quyết ý cho hai tên này một trận nhớ đời. Tiến Lâm thấy thế thì cười sảng khoái. Cả tháng nay, Tiến Lâm vì muốn được lòng Minh Hàn nên không chơi bời cũng như tụ tập gây lộn như trước. Hôm nay thấy Minh Hàn bị chúng vây như vậy, hắn quả là thấy sung sướng vì vừa giúp được Minh Hàn, lại vừa cho chân tay hắn được vận động gân cốt. Từ lúc nãy đến giờ, hắn thấy ngữa ngáy lắm rồi.

Tuy nhiên, Tiến Lâm chưa kịp làm gì bọn chúng thì có một bàn tay lạnh giá đặt lên vai hắn, kéo hắn lùi lại phía sau, không ai khác chính là Minh Hàn.

- Chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào. Bọn họ đã muốn tôi chết thì tôi phải xem rốt cuộc bản lĩnh của họ tới đâu. – Minh Hàn lạnh lùng nói.

Tiến Lâm nhìn gương mặt Minh Hàn lúc này thì chợt nhớ tới lần nào Minh Hàn đã đánh gãy tay hắn trong chớp mắt. Nhớ lại, bất chợt hắn thấy lạnh gáy và thương thay cho năm tên kia bởi khuôn mặt Minh Hàn giờ đây đáng sợ hơn nhiều khi Minh Hàn đánh hắn. Thế rồi, Tiến Lâm cười cười lùi sang một bên quan sát.

Minh Hàn quét mắt cả năm tên, đeo đôi găng tay trắng, nói:

- Tất cả lên đi!

Cả bọn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Minh Hàn thì hơi run nhưng đó chỉ là thoáng qua bởi với dáng người thư sinh của Minh Hàn, chúng chẳng ngại gì, liền xông tới.

Đúng như Tiến Lâm dự đoán, chẳng mất bao lâu, Minh Hàn đã nhanh chóng và nhẹ nhàng cho năm tên kẻ gãy chân, kẻ gãy tay, kẻ sưng mặt,.... tựu chung lại là đang bò lồm cồm trên mặt đất, không tên nào đứng dậy nổi.

Minh Hàn nhìn chúng lần cuối rồi đi thẳng, không nói thêm câu gì.

Tiến Lâm thấy vậy thì chạy theo Minh Hàn, nhưng trước khi đi, hắn còn cho mỗi tên thêm một cú đạp đau điếng nữa.

Minh Hàn không chạy nữa mà đi chậm dần, biết Tiến Lâm đi theo mình, Minh Hàn cũng không nói gì cả, chỉ nhìn thoáng qua hắn một lần rồi thôi. Thực sự lúc này Minh Hàn cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến hắn.

Lang thang biết bao nẻo đường để làn gió lạnh làm nguội đi những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, đôi chân của Minh Hàn cũng bắt đầu thấy mỏi, không buồn nhấc nữa. Minh Hàn gọi cho mình một chiếc taxi.

- Cậu muốn đi đâu? – Tài xế hỏi.

Minh Hàn nhìn qua hai bên đường rồi buồn bã nói:

- Đi đâu cũng được. Anh cứ chạy đi!

Qua gương, tài xế thấy gương mặt thất thần của Minh Hàn thì không hỏi gì thêm nữa, cho xe chạy chầm chậm.

Đến Hồ Tây, Minh Hàn xuống xe, trả tiền, rồi tìm cho mình một chỗ vắng vẻ lặng lẽ ngồi xuống. Thấy Tiến Lâm vẫn còn đi theo mình, Minh Hàn lạnh lùng hỏi:

- Tại sao anh lại đi theo tôi?

Tiến Lâm thấy vui vui vì cuối cùng Minh Hàn cũng để ý đến sự xuất hiện của hắn. Hắn đáp:

- Vì tôi thích được ở bên cậu.

Minh Hàn im lặng, không nói thêm gì, lặng lẽ nhìn mặt hồ mênh mông, phẳng lặng và lung linh dưới ánh đèn của đêm Giáng sinh.

Gió thổi mạnh, đêm Hà Nội lạnh buốt. Tiến Lâm quay sang Minh Hàn không thấy người bên cạnh có biểu hiện gì song nhìn chiếc áo khoác mỏng của Minh Hàn, hắn nghĩ Minh Hàn chắc chắn đang thấy rất lạnh bởi chính người hắn đang run lên. Tiến Lâm muốn ôm lấy Minh Hàn để sưởi ấm cho người hắn yêu nhưng hắn không đủ can đảm. Hồi lâu, hắn quyết định cởi chiếc áo ngoài của mình khoác lên người Minh Hàn mặc cho cơ thể hắn thét gào vì giá rét.

Minh Hàn hiểu ý tốt của hắn, song chịu lạnh với Minh Hàn thì chẳng là gì cả. Thấy trên người hắn chỉ còn lại chiếc áo cánh mỏng manh thì Minh Hàn khoác lại áo cho hắn rồi nói:

- Cảm ơn anh! Tôi không sao. Tôi không muốn thấy một cái xác chết cóng bên cạnh mình đâu. Mặt anh tái đi rồi kìa.

Tiến Lâm nghe Minh Hàn nói vậy thì thấy vui vì Minh Hàn đã quan tâm đến hắn hơn, song hắn cũng đành ngượng ngùng mặc lại chiếc áo vì chính gương mặt hắn đang tố cáo cái lạnh của hắn.

Chờ cho Tiến Lâm mặc áo xong, Minh Hàn nhẹ giọng nói:

- Anh đừng đi theo tôi nữa!

Tiến Lâm nhìn vào đôi mắt lạnh giá của Minh Hàn cũng không thể tìm thấy chút cảm xúc nào. Hắn thất vọng nói:

- Chẳng lẽ tôi đã thay đổi rất nhiều vì cậu, cậu cũng không thể dành một chút tình cảm dù nhỏ nhoi sao?

Minh Hàn chỉ đáp nhẹ:

- Tôi biết.

Tiến Lâm gặng hỏi:

- Vậy thì tại sao? Tôi thua Hoàng Dương ở điểm nào chứ? Tại sao cậu có thể yêu anh ta mà không thể yêu tôi?

Im lặng. Một lát sau, Minh Hàn mới nói:

- Chẳng ai hơn ai cũng chẳng ai kém ai. Anh hiểu tình cảm là không thể gượng ép cũng như so sánh mà. Và bây giờ thì tôi cũng chẳng thể yêu Hoàng Dương nữa.

Tiến Lâm nghe giọng buồn của Minh Hàn thì hắn cũng thấy có gì đó gợn trong lòng. Đúng! Tình cảm và nhất là tình yêu thì không thể đem ra so sánh giữa người này với người kia. Chính hắn cũng nhiều lúc tự hỏi tại sao hắn lại không yêu một cô gái xinh đẹp giỏi giang nào đó mà lại đi yêu Minh Hàn, một người con trai lạnh lùng, hoàn toàn hờ hững với hắn. Và đã bao giờ hắn tìm được câu trả lời đâu. Hắn hỏi Minh Hàn cũng chỉ để hỏi mà thôi bởi hắn biết câu trả lời là gì.

Nhưng Minh Hàn còn nói gì? Tại sao Minh Hàn lại không thể yêu Hoàng Dương nữa. Không phải Quỳnh Nga mới nói với Tiến Lâm rằng chiều tối nay anh ta sẽ tỉnh sao? Tiến Lâm chẳng thể hiểu nổi. Bây giờ hắn mới thắc mắc rằng tối nay tại sao Minh Hàn không ở bên Hoàng Dương mà lại lang thang trên hè phố để xảy ra chuyện và giờ thì ngồi đây với hắn.

Minh Hàn nhìn sắc mặt đổi liên tục bởi những suy nghĩ thay đổi không ngừng của Tiến Lâm thì không thể biết hắn đang nghĩ gì. Minh Hàn tiếp tục nói:

- Anh hãy đi đi, sẽ có người khác thích hợp với anh hơn tôi!

Tiến Lâm nói:

- Không! Tôi sẽ không yêu ai ngoài cậu.

Minh Hàn không nhìn hắn nữa, quay sang hướng khác, nói:

- Tuỳ anh

Tiến Lâm gật đầu. Hắn băn khoăn một hồi rồi cuối cùng cũng đem những suy nghĩ vừa rồi ra hỏi Minh Hàn.

- Có lẽ bây giờ Hoàng Dương đã tỉnh lại, tại sao cậu lại không đến đó với anh ta.

Minh Hàn nhìn xa xa, nói:

- Tôi vừa nói với anh rồi tôi không thể yêu Hoàng Dương nữa thì ở bên anh ấy làm gì chứ.

Tiến Lâm nói:

- Tại sao?

Minh Hàn cười nhạt:

- Chẳng sao cả. Hoàng Dương đã có hạnh phúc mới thì tôi nên đi thôi. Lúc trước tôi mong điều đó nên giờ ông trời đã đáp ứng. Tôi nên vui đúng không?

Tiến Lâm đau nhói khi nghe từng lời mà hắn biết chính Minh Hàn đang dối lòng mình. Hắn chưa biết nói sao thì Minh Hàn nói tiếp:

- Anh nói đi! Tháng sau Hoàng Dương sẽ kết hôn với Quỳnh Nga, tôi nên chúc phúc cho họ phải không?

Thì ra là vậy. Bấy giờ Tiến Lâm mới hiểu tại sao Minh Hàn lại như thế. Hắn không biết lúc này mình nên vui hay nên buồn nữa. Vui vì Hoàng Dương đã không còn bên Minh Hàn, hắn có thể từ từ chinh phục trái tim Minh Hàn mà không còn ai ngăn cản. Buồn vì hắn không nỡ nhìn Minh Hàn đau khổ như thế này, thà Minh Hàn lạnh lùng như trước kia, hắn vẫn thấy dễ chịu hơn.

Im lặng.

Hai người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.

Tiếng chuông nhà thờ vang lên và ngân dài trong đêm.

Noel năm nay, đúng như Minh Hàn đã nghĩ là một Noel đáng nhớ nhất. Chỉ có điều đáng nhớ theo nghĩa khác nhau mà thôi. Nếu như lúc chiều Minh Hàn cho rằng đêm Giáng sinh này Minh Hàn không thể quên được bởi đây là ngày Hoàng Dương tỉnh lại, Minh Hàn sẽ được hạnh phúc bên anh. Còn bây giờ thì......

Đêm Noel buồn? Chưa hẳn đúng nhưng với Minh Hàn thì chắc chắn là như vậy. Minh Hàn nghe tiếng chuông ngân vang mà lòng ngổn ngang bao nhiêu muộn phiền hay nói đúng hơn là đau thương. Giá như có phép màu, Minh Hàn muốn cho tất cả những suy nghĩ này xuống dưới lòng hồ sâu thẳm kia để cho trái tim mình thôi không khóc nữa.

Lạnh. Thật lạnh. Minh Hàn không rõ cái lạnh này đến từ đất trời hay đến từ cõi lòng mình. Có bao giờ Minh Hàn thấy trời lạnh hay chưa khi mà trước nay lòng Minh Hàn đã hoá băng giá còn lạnh hơn cả đất trời? Minh Hàn không biết nữa. Bỗng dưng Minh Hàn nhớ tới cậu. Cậu không cho phép Minh Hàn yêu phải chăng để tránh cho Minh Hàn khỏi bị đau thương gặm nhấm tâm hồn như lúc này? Minh Hàn làm không nghe lời cậu, vẫn yêu Hoàng Dương, như thế là đúng hay sai đây? Có lẽ sai bởi nếu làm theo lời cậu, vĩnh viễn Minh Hàn cũng không phải chịu đau khổ, sẽ không thể có chuyện trái tim Minh Hàn đang quằn quại dưới những nhát dao xót xa này. Nhưng Minh Hàn có hối hận về việc mình đã làm không? Không! Minh Hàn chắc chắn không! Yêu Hoàng Dương, Minh Hàn quyết không hối hận. Bên anh, Minh Hàn được hưởng những phút giây hạnh phúc tuy ngắn ngủi nhưng đó cũng là một lần cho trái tim của Minh Hàn biết thế nào hương vị của tình yêu. Cho dù sau này có ra sao đi nữa, Minh Hàn sẽ không suy nghĩ lại quyết định mình đã đưa ra. Yêu anh. Yêu anh. Và chỉ yêu anh thôi.

Yêu một người là mong sao cho người đó được hạnh phúc? Đúng! Bây giờ anh đã hạnh phúc bên gia đình của anh, Minh Hàn không cần gì hơn nữa. Chứng kiến người mình yêu được vui vẻ phải chăng là niềm sung sướng lớn nhất với những trái tim yêu? Minh Hàn không rõ, đôi môi bất giác nởi nụ cười khổ.

Tiến Lâm ở bên Minh Hàn, hắn chỉ ngắm Minh Hàn thôi, mặc cho thế giới xung quanh biến chuyển thế nào nhưng rốt cuộc hắn nghĩ mãi cũng chẳng thể hiểu nổi những suy nghĩ trong lòng Minh Hàn. Có lẽ nào do tình yêu của hắn chưa đủ lớn bởi người ta nói khi yêu người ta sẽ hiểu thấu tâm tư của nhau, tuy hai mà một? Dường như không bởi đôi khi chính bản thân chủ thể của chẳng hiểu tâm trạng của mình huống chi những người xung quanh. Tiến Lâm sao hiểu được tâm trạng của Minh Hàn khi mà hắn còn chưa hiểu được hắn và Minh Hàn cũng chẳng hiểu Minh Hàn. Hắn và Minh Hàn vốn chẳng phải những người hay suy nghĩ cũng như có nhiều cảm xúc nên lẽ đương nhiên cả hai đều thấy khó hiểu về chính mình và người bên cạnh. Có điều khác nhau là Tiến Lâm quan tâm đến suy nghĩ của Minh Hàn còn Minh Hàn thì không.

Rất lâu sau, đường đã vắng, sương lạnh đã ướt vai áo hai người, Minh Hàn quay sang Tiến Lâm nói:

- Cảm ơn anh đã bên tôi đêm nay, dù sao có anh ở cạnh tôi cũng nhẹ lòng hơn.

Tiến Lâm mỉm cười nhìn Minh Hàn:

- Không có gì. Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ ở bên cậu mọi lúc mọi nơi.

Minh Hàn nói giọng không chút cảm xúc:

- Rất tiếc tôi không thể nhận lòng tốt đó của anh. Muộn rồi. Về thôi!

Thế rồi Minh Hàn liền đứng dậy bước đi.

Tiến Lâm buồn bã đứng dậy, giọng sầu khổ:

- Tại sao? Tôi không tin cậu không bao giờ yêu tôi.

Minh Hàn đứng sững lại, không quay đầu, chỉ nói:

- Tin hay không tuỳ cậu. Một lần yêu đã là quá đủ đối với tôi rồi. Đừng bao giờ tìm tôi nữa.

Nói xong Minh Hàn đi thẳng để lại Tiến Lâm đau khổ ngồi gục xuống.

Trời tờ mờ sáng thì Minh Hàn về đến ngôi mà mình sống gần hai mươi năm. Thẫn thờ bước vào trong thì Minh Hàn phải giật mình bởi một giọng nói quen thuộc lọt vào tai Minh Hàn:

- Cuối cùng em đã về!

Minh Hàn quay qua thì thấy đó là Minh Hà. Nguyên Minh Hà sau khi nói chuyện với Quỳnh Nga, chị liền đi tìm Minh Hàn. Chạy xe lòng vòng khắp các con phố, chị vẫn chẳng thấy Minh Hàn đâu. Thế là chị quyết định đến nhà cậu mình ngồi chờ vì chị chắc chắn Minh Hàn sẽ về đó. Cổng khoá, chị đành ngồi bên ngoài chịu gió sương mà đợi vậy. Thực sự Minh Hà đã thấy đuối lắm dưới cái trời lạnh như dao cắt này nhưng chị vẫn cố gắng. Chờ mãi chờ mãi cũng đến lúc Minh Hàn trở lại.

Lúc này, dù lòng rất đau nhưng Minh Hàn đã lấy lại được vẻ ngoài lạnh lùng của mình, nói:

- Sao chị lại đến đây?

Minh Hà sắc mặt nhợt nhạt nói:

- Chị....chị.....

Chưa hết câu thì Minh Hà không chịu nổi nữa, ngất đi.

- Chị Minh Hà! Chị Minh Hà!.......

Minh Hàn gọi nhưng vẫn chẳng thấy Minh Hà có phản ứng gì thì biết rằng chị mình đã bị cảm lạnh liền bế Minh Hà chạy vào trong. Tuy nhiên khoảng cách từ cổng vào nhà cũng không phải là gần, hơn nữa còn phải định vị phương hướng nữa nên mất khá nhiều thời gian.

Đến nơi, Minh Hàn đặt chị gái xuống giường, lấy khăn ấm đặt lên trán Minh Hà rồi đắp chăn cho chị. Xong xuôi, Minh Hàn ngồi xuống bên cạnh nhưng do quá mệt mỏi, Minh Hàn gục xuống, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Mặt trời lên, ánh nắng yếu ớt của mùa đông chiếu vào phòng. Minh Hàn mở mắt ra thì thấy Minh Hà vẫn chưa tỉnh song hơi thở của chị đều đều, trán cũng bớt nóng hơn, chứng tỏ chị đã khoẻ lên nhiều rồi. Minh Hàn để Minh Hà nằm đó ngủ thêm một lát nữa, đi nấu cháo cho chị.

Không mất nhiều thời gian cho việc đó, Minh Hàn đi dạo quanh khu vườn tương đối rộng chủ yếu là cây cối đã lâu năm cũng như các loại thảo mộc. Bỗng nhiên, Minh Hàn thấy nhớ cậu vô cùng. Tất cả những thứ đó đều do cậu trồng, nhìn mỗi cây, Minh Hàn như thấy phảng phất nơi đó hình bóng của cậu. Chân cứ bước, Minh Hàn dần tới một căn gác nhỏ bên hồ sen. Đây là nơi Minh Hàn thường lui tới từ bé, hiện tại sen trong đầm đã tàn gục hết, nước hồ cũng cạn, chờ mùa sau.

Từ ngày Hoàng Dương nằm viện, Minh Hàn chỉ về đây để nấu ăn, chẳng có tâm trạng để ý đến những thứ xung quanh. Lúc này nhìn cây đàn tranh đứt dây vẫn nằm yên một chỗ, bụi đã phủ trắng, Minh Hàn thấy đau lòng vô cùng.

Buồn bã, Minh Hàn lấy khăn phủ đi lớp bụi dày trên đó rồi bắt đầu thay cho cây đàn những chiếc dây mới, đầu Minh Hàn thì nghĩ về cậu để dần dần loại bỏ đi những tạp niệm đang vướng bận trong lòng.

Một lát sau thì cây đàn trở lại bình thường. Minh Hà vẫn chưa dậy. Chẳng biết làm gì nữa, Minh Hàn bắt đầu gảy khúc nhạc mà khi còn sống cậu vẫn thường hay gảy.

Khi xưa, Minh Hàn chẳng hiểu tâm trạng buồn thương của con người là thế nào nên lúc bên cậu nghe bản nhạc này cũng chỉ là nghe thôi, chẳng hiểu nó nói điều gì nữa nhưng bây giờ Minh Hàn mới thấu cái tâm tư của người sáng tác. Tiếng nhạc khi khoan thai, khi réo rắt mang nỗi sầu của kẻ tình trường thất ý khiến Minh Hàn theo đó mà não lòng. Bất giác, nước mắt rơi xuống, nhỏ từng giọt lên thân đàn.

Thế nhưng, Minh Hàn nhanh chóng gạt đi nỗi buồn ấy. Tiếng đàn loạn nhịp một hồi rồi trở về câm lặng để bắt đầu cho những khúc nhạc tưởng chừng như không cảm xúc mà lại chứa đằng sau đó bao nỗi thê lương hệt như vẻ ngoài và nỗi lòng Minh Hàn.

Đã quá trưa, ở trong phòng, Minh Hà cũng thức dậy. Tiếng đàn của Minh Hàn làm chị tỉnh giấc. Minh Hà nhìn ra bên ngoài. Ánh nắng mùa đông không đủ sức xuyên qua tán cây già cũng như không đủ mạnh để xua đi cái lạnh cắt da cắt thịt này. Không biết nước mắt lăn dài trên gò má thanh tú của chị tự khi nào, phải chăng bởi chị hiểu nỗi đau Minh Hàn đang phải chịu và cũng đang đau cái nỗi đau ấy, đau thay cho đứa em trai mà chị yêu quý nhất trên đời.

Khắp mình nhức mỏi, Minh Hà cố gắng lê dậy nhưng thực sự chị không gượng được. Đầu chị nhức như búa bổ, chị không muốn nghe, chị không muốn Minh Hàn gảy bản đàn ấy nữa, song tiếng đàn thì vẫn chẳng buông tha chị, xuyên thấu vào cõi lòng chị để chị đồng cảm với người gảy đàn.

Cho đến khoảng hai mươi phút sau thì tiếng đàn nhỏ dần rồi ngừng hẳn, Minh Hàn bước vào phòng, nói:

- Chị thấy thế nào rồi?

Minh Hà nhìn vẻ ngoài băng giá của em trai, chị vẫn nhận ra đằng sau đó là nỗi đau khổ mà Minh Hàn đang cố chôn giấu.

- Chị không sao. Chỉ hơi mệt một chút thôi. – Minh Hà đáp.

Minh Hàn ngồi xuống, đưa tay sờ lên trán Minh Hà thấy vẫn còn rất nóng. Dường như tiếng đàn vừa rồi của Minh Hàn làm người chị gái này đã mệt mỏi vì cảm lạnh giờ lại càng mệt mỏi hơn.

Đỡ Minh Hà ngồi tựa vào thành giường, Minh Hàn bưng bát cháo đưa cho chị, nói:

- Chị ăn đi cho nóng rồi còn uống thuốc!

Thế rồi Minh Hàn cũng không nhìn chị nữa, ánh mắt đưa ra phía ngoài không gian tĩnh mịch, thoảng qua từng cơn gió nhẹ.

Minh Hà thấy em trai như vậy thì lòng nhói đau. Thìa cháo trở nên đắng ngắt trong miệng chị. Lúc này Minh Hàn đang cần chị che chở thì chị lại khiến Minh Hàn phải chăm sóc mình như thế này thật là.....

Im Lặng. Một lát sau, Minh Hà nói, tất nhiên chị không quên chị tới đây để làm gì:

- Em biết Hoàng Dương tỉnh lại chưa? – Minh Hà gợi chuyện.

Minh Hàn không quay lại nhìn chị, đáp:

- Em biết.

Minh Hà tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Tại sao em không đến thăm anh ấy? Em rất yêu Hoàng Dương mà.

Minh Hàn đáp một cách hờ hững:

- Em đã đến. Mà cũng không hẳn thế. Em không nên đến đó thì đúng hơn.

Minh Hà chưa biết nói sao thì nghe Minh Hàn nói tiếp:

- Chẳng phải chị biết rõ nguyên nhân rồi mới đến tìm đến đây sao? Tháng sau Hoàng Dương kết hôn với Quỳnh Nga. Em đã thấy anh ấy rất hạnh phúc bên cô ta. Đã đến lúc em rời xa anh ấy......

Minh Hà chợt ngắt lời của em trai:

- Không phải vậy! Hoàng Dương làm sao có thể hạnh phúc với cô ta được chứ?

Minh Hàn đáp:

- Sự thật là thế!

Minh Hà lắc đầu:

- Không! Chị không tin! Chị đã thấy anh ấy yêu em như thế nào nên chị biết chuyện đó không thể xảy ra được. Chắc chắn có điều uẩn khúc....

Minh Hàn thản nhiên nói:

- Chuyện đó bây giờ không quan trọng. Chị cố ăn ít cháo. Thuốc em để đây, chị uống rồi nghỉ ngơi đi.

Minh Hàn đứng dậy định đi thì Minh Hà nói:

- Chị chưa nói hết, em không được đi....

Minh Hàn cũng không quay đầu, chỉ nói:

- Em ra vườn có chút việc. Chị cần dưỡng sức. Sáng mai chị khoẻ lại thì em sẽ gọi Duy Bảo đến đón chị.

Nói rồi Minh Hàn mặc cho Minh Hà gọi mình vẫn đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Suốt buổi chiều hôm ấy, Minh Hàn dọn dẹp khu vườn cậu để lại. Tìm đến công việc này, một phần bởi khu vườn cũng lâu ngày không được ai chăm sóc nhưng quan trọng hơn là Minh Hàn không đủ dũng khí đối mặt với người chị gái đang ở trong phòng kia. Minh Hàn không muốn chị nói đến Hoàng Dương, không muốn nghe gì về Hoàng Dương nữa bởi mỗi lần nhắc đến anh lại như có một chiếc kim đâm vào trái tim Minh Hàn vậy. Tuy biết thế là trốn tránh thực tại nhưng Minh Hàn cũng không còn cách nào khác để xoa dịu nỗi đau trong lòng lúc này.

Minh Hàn nhổ đi những cây cỏ dại, tưới nước cho vườn cây, tự hỏi nơi đây có biết bao loại thảo dược nhưng sao không có lấy một loại có thể trị được vết thương lòng? Cậu đã dành cả đời nghiên cứu thảo dược nhưng cũng đâu thể tìm ra phương thuốc xua đi lòng thù hận cùng tình yêu luôn tranh đấu quyết liệt trong ông thì sao Minh Hàn có thể tìm ra loài cây ấy đây? Lòng buồn, Minh Hàn chỉ biết vùi đầu vào nơi này mong sao tìm được sự bình yên của tâm hồn.

Trong khi Minh Hàn chăm sóc vườn cây thì Minh Hà thấy bất lực ở trong phòng. Thân thế suy nhược do cảm lạnh, chị đi còn chẳng nổi thì sao có thể cản Minh Hàn lại để mà khuyên với nhủ. Hơn nữa, Minh Hà hiểu một khi Minh Hàn đã dứt khoát như vậy thì chị có nói thế nào cũng không có tác dụng gì.

Lắc đầu, Minh Hà bỏ bát cháo sang một bên, chị không muốn ăn.

Nằm xuống giường, Minh Hà cũng không sao cho mình yên lòng được, hết hình ảnh Hoàng Dương hôm nào hiện lên lại là hình ảnh người em trai đang đau khổ của chị. Không những thế, khuôn mặt nửa cười nửa không, vẻ đắc ý của Quỳnh Nga thỉnh thoảng xen vào làm chị khó chịu vô cùng.

Suy đi tính lại Minh Hà đi đến kết luận điều cần thiết lúc này là chị phải khoẻ lại để trực tiếp đi gặp Hoàng Dương xem rốt cuộc chuyện này là thế nào. Nghĩ thế chị gắng gượng ngồi dậy, ăn bát cháo còn dang dở và uống thuốc.

Tối đó, hai chị em cũng không trò chuyện gì, Minh Hàn đem thức ăn cho chị rồi ra ngoài ngay. Minh Hà thì cũng có quyết định riêng của mình nên chị cũng không nhắc đến chuyện kia nữa. Mọi thứ tưởng như bình lặng trôi qua song thực chất trong lòng họ đang bộn bề bao suy nghĩ.

Sáng hôm sau, Minh Hà đã khoẻ lên nhiều, chị định đi ngay thì Minh Hàn giữ chị lại, nói:

- Chị chưa khoẻ hẳn, em không thể để chị về nhà một mình được. Em đã gọi rồi, lát nữa Duy Bảo sẽ đến đón chị!

Nói xong, Minh Hàn cũng không chờ xem Minh Hà có đồng ý với mình hay không, đi ra vườn, tiếp tục công việc.

Minh Hà thì đành ngồi lại, chờ thêm một lát nữa với chị cũng không sao cả. Chị không muốn làm trái ý Minh Hàn, mà dù có muốn cũng chẳng được. Dẫu bề ngoài Minh Hàn thả lỏng chị như vậy nhưng chỉ cần chị đi thì ngay lập tức sẽ bị Minh Hàn tiến đến đem vào trong.

Không lâu sau thì Duy Bảo tới, Minh Hà ra về. Bây giờ chị muốn đi tìm Hoàng Dương ngay, song lần này thì đến lượt Duy Bảo bắt chị ở nhà:

- Em chưa khoẻ, đến bệnh viện càng yếu hơn! – Duy Bảo nói.

Minh Hà đáp:

- Không sao! Đưa em đến thẳng bệnh viện!

Duy Bảo nói thêm vài lời nữa song vô tác dụng, ý Minh Hà đã quyết, anh chẳng thể làm khác được. Anh cũng mới nghe nói Hoàng Dương tỉnh lại nên cũng muốn tới thăm, vì thế xe của Duy Bảo không hướng về phía nhà ông Minh Nhật nữa mà đi nhanh đến bệnh viện.

Nói cho Duy Bảo nghe những gì đã xảy ra từ hôm qua tới giờ, cuối cùng Minh Hà hỏi:

- Theo anh thì sao Hoàng Dương lại thay đổi như vậy?

Duy Bảo nghĩ một lát rồi đáp:

- Có hai khả năng

Minh Hà vội hỏi:

- Đó là gì?

Duy Bảo nói:

- Thứ nhất, Hoàng Dương dù không yêu Quỳnh Nga nhưng không muốn bố mẹ anh phiền lòng nữa nên đành kết hôn với cô ta, hi sinh tình yêu của mình.

Minh Hà lắc đầu, phủ nhận liền:

- Không thể như vậy. Đó không phải là tính cách của Hoàng Dương.

Duy Bảo gật gù:

- Cũng có thể. Khả năng thứ hai là Hoàng Dương đã mất trí nhớ. Lúc xảy ra tai nạn, đầu anh ấy đập mạnh vào vô lăng dẫn đến não bộ bị tổn thương, quên hết mọi chuyện đã xảy ra.

Minh Hà chưa kịp suy xét ý kiến này của Duy Bảo thì đã đến cổng bệnh viện, chị thấy Quỳnh Nga đang loay hoay chuyển đồ đạc gì đó ra xe. Minh Hà chỉ tay về phía đó nói:

- Cô ta đang làm gì kia?

Duy Bảo nhìn qua cũng chẳng thể hiểu:

- Anh không biết. Cô ta không có trong phòng Hoàng Dương càng có lợi cho chúng ta.

Minh Hà nhìn cô ta đã lên xe rồi, cũng không nói gì nữa. Qua cửa kính xe, chợt ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai dành cho nhau cái nhìn không chút thiện cảm.

Đến phòng bệnh của Hoàng Dương thì Duy Bảo và Minh Hà vô cùng ngạc nhiên vì ở đó hiện tại chỉ có một cô y tá đang quét dọn phòng. Duy Bảo nói với người y tá:

- Chị cho hỏi bệnh nhân nằm ở phòng này đâu rồi?

Cô y tá không dừng tay, cũng chẳng nhìn hai người nói:

- Anh ấy vừa mới xuất viện rồi.

Minh Hà tròn mắt:

- Sao nhanh vậy?

Cô y tá thản nhiên:

- Anh ấy đã tỉnh nên gia đình xin chuyển về nhà để tiện chăm sóc. Họ đi cách đây vài phút.

Minh Hà nhớ tới Quỳnh Nga, có lẽ nào cô ta vừa rồi là thu dọn đồ đạc của Hoàng Dương còn anh và bố mẹ anh thì đã đi trước? Chị định nói gì đó thì nghe Duy Bảo nói trước:

- Cảm ơn cô!

Duy Bảo nắm tay Minh Hà đi ra ngoài.

- Chúng ta phải làm sao? – Minh Hà hỏi.

Duy Bảo đáp:

- Tạm thời chúng ta chưa nên đến nhà Hoàng Dương vội. Chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi xem sao trước!

Minh Hà cho đó là đúng liền đi ngay.

Nhắc lại chiều hôm ấy, sau khi Minh Hàn rời bệnh viện đến ngôi miếu không lâu thì Hoàng Dương đã tỉnh lại.

- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? – Hoàng Dương đưa mắt nhìn xung quanh rồi nói.

Bà Ngọc Mai nghe giọng anh, mừng mừng tủi tủi nói không nên lời. Một lát sau, bà mới đáp:

- Đây là bệnh viện. Con đã tỉnh! Mẹ vui lắm con à! – Bà Ngọc Mai nghẹn ngào

Quỳnh Nga cũng đã chạy đến bên Hoàng Dương, miệng cười, nhất thời chưa nói.

Hoàng Dương ngơ ngác nhìn bà Ngọc Mai nói:

- Cô là mẹ cháu?

Bà Ngọc Mai sững sờ:

- Con nói sao? Mẹ là mẹ của con đây mà? Con không nhận ra ư?

Hoàng Dương mơ hồ thấy hai người trước mắt hoàn toàn xa lạ. Anh cố nghĩ điều gì đó thì chợt đầu anh đau như búa bổ. Hai tay đập vào đầu của mình, Hoàng Dương nói:

- Sao tôi chẳng nhớ gì hết vậy? Tôi bị làm sao thế này?.......

Bà Ngọc Mai rưng rưng, trấn tĩnh anh, Quỳnh Nga thì vội vàng gọi bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra cho anh. Bà Ngọc Mai ở bên cạnh lòng nóng như lửa đốt.

- Con tôi bị sao vậy? Tại sao nó lại không nhận ra tôi? – Bà Ngọc Mai hỏi khi bác sĩ vừa kiểm tra xong.

Bác sĩ nói:

- Do não bộ tổn thương nên tạm thời cậu ấy chưa thể nhớ lại những chuyện trước đây.

Bà Ngọc Mai vội hỏi:

- Bác sĩ nói vậy nghĩa là sao? Khi nào thì Hoàng Dương mới có thể phục hồi trí nhớ?

Bác sĩ đáp::

- Muốn cậu ấy phục hồi trí nhớ thì gia đình hãy từ từ gợi lại những hồi ức trước đây bằng những kỉ niệm đậm nét. Hoặc khi có cú sốc tâm lý mạnh thì cậu ấy cũng sẽ nhớ lại thôi.

Bà Ngọc Mai buồn rầu, ngồi xuống nắm tay anh.

Quỳnh Nga nói:

- Vậy là có thể mãi mãi anh ấy cũng không khôi phục kí ức?

Bác sĩ gật đầu:

- Đúng vậy!

Rồi quay sang Hoàng Dương, ông nói tiếp:

- Cậu đừng cố gắng nghĩ lại những điều trước đây quá, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khoẻ của cậu. Mọi chuyện cần chờ thời gian.

Bà Ngọc Mai nói thay anh:

- Vâng! Cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ cười nhẹ bước ra khỏi phòng.

Trong đầu Hoàng Dương hiện tại trống rỗng. Người bên cạnh nhận là mẹ anh, vậy thì cô gái kia là ai? Hoàng Dương không thể biết, liền hỏi:

- Cô ấy là ai vậy mẹ?

Bà Ngọc Mai chưa kịp đáp thì Quỳnh Nga nói:

- Em là người yêu của anh. Anh không nhớ sao? Chúng ta đang chuẩn bị kết hôn thì anh gặp tai nạn nên lễ cưới phải hoãn lại. Thật may là giờ anh đã khoẻ lại.

Nghe vậy nhưng Hoàng Dương thấy dường như có gì đó không đúng lắm. Anh hỏi bà Ngọc Mai:

- Có thật không mẹ?

Bà Ngọc Mai nhìn Hoàng Dương rồi lại nhìn Quỳnh Nga. Trong đầu bà lúc này còn là hình ảnh của Minh Hàn nữa. Bà không biết phải làm sao cho đúng. Thật sự thì Quỳnh Nga không phải là bạn gái của Hoàng Dương nhưng trong thời gian qua, Quỳnh Nga kiên nhẫn, tận tình chăm sóc anh nên bà cũng thấy mến Quỳnh Nga và muốn cô ta làm con dâu của mình. Còn về Minh Hàn, Minh Hàn mới thực sự là người Hoàng Dương yêu, song dù thế nào bà vẫn chưa thể chấp nhận việc Hoàng Dương lấy Minh Hàn dẫu Minh Hàn hơn Quỳnh Nga mọi mặt.

Trong thời gian qua, bà đã nguyện ý khi Hoàng Dương tỉnh lại sẽ mỉm cười chiều theo ý anh. Thế nhưng giờ đây, ý anh là gì? Anh đâu còn nhớ gì nữa mà quyết định. Là một người mẹ, nói dối con mình bà không đành lòng, thêm nữa nếu theo ý Quỳnh Nga bà biết đối diện với Minh Hàn thế nào đây. Mà không như vậy thì cũng không xong..... Đắn đo mãi bà vẫn chưa nói nên lời.

Quỳnh Nga thì làm vẻ mặt giận dỗi:

- Chẳng lẽ anh không tin em?

Hoàng Dương nói:

- Bây giờ anh không nhớ gì cả. Anh chỉ hỏi vậy thôi, nếu em là người yêu của anh thì mẹ sao có thể phủ nhận. Phải không mẹ?

Thấy Quỳnh Nga và Hoàng Dương đổ dồn ánh mắt về phía mình, bà Ngọc Mai biết mình không trả lời không được. Không dám nhìn vào anh, bà Ngọc Mai khẽ gật đầu, cúi mặt xuống.

Quỳnh Nga thấy thế thì rất vui, nói:

- Anh phải mau khoẻ lại để chúng ta còn làm đám cưới nữa.

Bà Ngọc Mai nhìn đi nơi khác, lòng ngổn ngang bao điều. Thực sự bà không nỡ nhìn anh bị mọi người kỳ thị khi anh yêu Minh Hàn, bà nghĩ Quỳnh Nga là một cô gái tốt, lấy Quỳnh Nga rồi, từ từ anh sẽ tìm được hạnh phúc. Hiện tại bà chỉ hy vọng anh sẽ không trách người mẹ này nói dối anh khi anh hồi phục trí nhớ.

Hoàng Dương gật đầu:

- Ừ! Tháng sau anh và em sẽ kết hôn. Bây giờ anh mệt rồi, anh nghỉ một lát nhé!

Quỳnh Nga cười:

- Vâng! Anh yêu ngủ ngon.

Thế rồi cô ta hôn lên má anh. Hoàng Dương gượng cười, vẫn thấy điều gì đó không đúng, song không nghĩ nữa, chìm dần vào giấc ngủ.

Và những lời vừa rồi lại vừa vặn lọt vào tai Minh Hàn đứng ngoài cửa. Lúc Minh Hàn làm rơi túi đồ ăn thì Quỳnh Nga nghe thấy tiếng động chạy ra ngoài, cô ta cười đắc ý nhìn theo bóng Minh Hàn chạy đi, trên mặt đất còn vương lại những giọt nước mắt của Minh Hàn.

Thấy túi đồ ăn dưới đất, cô ta nhặt lên, đem đi bỏ vào sọt rác coi như Minh Hàn chưa xuất hiện thì thấy Minh Hà lại tới. Tất nhiên cô ta không thể dễ dàng bở lỡ cơ hội ông trời vừa ban cho mình được nên đã đến chọc tức Minh Hà.

Trở lại phòng, Quỳnh Nga ngay lập tức biến thành một cô gái ngoan hiền trong mắt bà Ngọc Mai để bà cảm thấy rằng quyết định của mình hôm nay không sai.

Tuy thế, cả buổi tối hôm đó bà Ngọc Mai thấp thỏm không yên. Nếu Minh Hàn trở lại thì bà không biết phải làm sao cả. Quỳnh Nga thấy thế thì lựa lời an ủi bà, cô ta đủ thông minh và mồm mép để cho bà thấy yên lòng tạo điều kiện thuận lợi để ông Hoàng Thiên chấp nhận chuyện này. Sau một hồi trò chuyện, cô ta đi đến kết luận làm vừa lòng bà:

- Dù sao thì bác cũng chỉ muốn tốt cho anh ấy thôi!

Bà Ngọc Mai gật đầu:

- Ừ! Cảm ơn cháu. Bác thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Ngày hôm sau, mọi chuyện diễn ra theo đúng ý Quỳnh Nga, ông Hoàng Thiên đã nghe lời bà Ngọc Mai. Ông cũng chẳng biết làm thế nào hơn thế nữa. Thôi thì bây giờ đã vậy, mọi chuyện hãy để ông trời định đoạt.

Cả ngày, Hoàng Dương cũng chẳng nói mấy câu, vẻ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng cười nhạt. Nhìn những bức chân dung chính mình treo trong phòng, anh thấy lạ nên hỏi mẹ thì bà Ngọc Mai chỉ ậm ừ. Anh cũng không hỏi thêm nữa.

Sáng nay, bà Ngọc Mai làm thủ tục cho anh xuất viện, một phần để tiện chăm sóc nhưng cái chính là tránh mặt Minh Hàn. Hoàng Dương thì vui vẻ theo lời mẹ bởi anh cũng thấy trong viện ngột ngạt khó chịu.

Và Duy Bảo đã đoán đúng, Hoàng Dương và bố mẹ anh ra khỏi viện trước, những đồ đạc còn lại, Quỳnh Nga thu dọn và đem theo sau nên khi Minh Hà và Duy Bảo đến thì chỉ còn gặp Quỳnh Nga thôi. Hai người đã đến chậm một bước.