Chiều. Chiều thu. Một chiều thu buồn.
Mặt trời đỏ rực như một quả cầu lửa treo lơ lửng đang chìm dần phía chân trời nhưng vẫn đủ sức ánh hồng cho những làn mây trắng cuối ngày. Xa xa những đàn chim đang vỗ đôi cánh nhỏ gấp gáp giữa khoảng không vô định, tìm đường về tổ ấm trên bầu trời đang phủ một lớp bụi hồng mịn màng.
Trên cầu Long Biên, gió thổi mạnh. Cây cầu của lịch sử mang nét u hoài, phảng phất vẻ đẹp cổ kính cho người ta có dịp cảm nhận về thời gian trôi trong dòng người hối hả qua cầu khi ngày sắp hết. Chiếc cầu hun hút dài lượn sóng như con rồng vằn vệt trên bầu trời, tạo một chút choáng ngợp vì màu vàng cũ kĩ trên từng thanh sắt dầm cầu.
Dưới kia, mặt sông như được nhuộm đỏ trong ánh chiều tà, con sông Hồng ngầu lên sắc đỏ cuộn phù sa. Bãi bồi xanh ngắt của những vườn chuối nương dâu bạt ngàn chìm dâng trong bóng đen. Đối diện bên kia là cầu Chương Dương tấp nập. Tiếng còi tàu từ xa vọng lại. Xình xịch, xình xịch lăn bánh trên đường ray khuấy động không gian về chiều đang trầm lặng.
Ánh mắt vương nỗi sầu trên gương mặt lạnh lùng, Minh Hàn nhìn về phía xa, chợt nhận ra hoàng hôn đã buông xuống rồi sao? Tạo hoá xoay vần đưa con người vào một guồng quay mà người ta không thể xác định được đâu là điểm đỗ cho cuộc đời của mình.
Hoàng hôn thật đẹp! Hà Nội thật đẹp! Nhưng lòng Minh Hàn cũng thật buồn!
Gia đình? Mái ấm? Minh Hàn chưa bao giờ hiểu được đó là gì.
Bước những bước thật chậm xuống cầu, Minh Hàn gọi một chiếc taxi để về cái nơi được người ta xem là tổ ấm.
Trên một chiếc ô tô màu đen sang trọng gần đó,
- A lô! Mẹ hả?
- Vâng! Vâng!
- Con biết rồi. Con sẽ về ngay!
Chiếc xe quay đầu mang theo người thanh niên 28 tuổi hướng về căn biệt thự.
Minh Hàn về đến nhà. Vẫn cái không khí ấy. Ngột ngạt đến khó chịu và im lặng đến đáng sợ.
- Chị tôi có ở nhà không? - Minh Hàn hỏi người giúp việc.
- Cô chủ đang ở trên phòng thưa cậu. - Người giúp việc đã đứng tuổi lễ phép trả lời.
- Cảm ơn bác!
Minh Hàn đi lên phòng người chị gái song sinh của mình.
- Cốc! Cốc! Cốc!
Sau tiếng gọi cửa của Minh Hàn là tiếng trả lời yếu ớt của người con gái, có vẻ đã quá mệt mỏi:
- Em vào đi!
Minh Hàn đẩy cửa ra. Trong phòng lúc này là một người con gái giống cậu y đúc, mái tóc dài buông xoã, đôi mắt đỏ hoe, mí mắt sưng húp do khóc quá nhiều, hình dung tiều tuỵ.
Minh Hàn đến bên người con gái ấy, vuốt nhẹ vào mái tóc đã rũ rượi tự khi nào:
- Chị thấy thế nào rồi?
Người con gái ấy không nói gì, gục đầu vào vai Minh Hàn khóc nức nở.
Minh Hàn im lặng làm chỗ dựa cho chị mình, người mà Minh Hàn quan hoài đến duy nhất trên đời này.
Khi hai chị em Minh Hàn cất tiếng khóc chào thế giới này cũng là lúc mẹ của hai người bước sang thế giới bên kia.
Hai chị em giống nhau như hai giọt nước, ngay cả cái tên cũng chỉ khác nhau có một chữ cái; chị là Minh Hà và em là Minh Hàn. Thế nhưng, hai người phải sống trong hai hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.
Năm Minh Hàn lên 5 tuổi, bố Minh Hàn kết hôn với một người phụ nữ khác. Hai chị em không ưa gì người phụ nữ đó nên liên tục chọc phá bà ta. Người phụ nữ ấy không thể chịu được cảnh bị hai đứa con chồng phá mình nên khi bà ta mang thai đứa con thứ ba của bố Minh Hàn, bà ta đã tách hai chị em Minh Hàn ra. Minh Hàn phải về sống với người cậu của mình.
Hai chị em đã khóc rất nhiều khi phải chia tay nhưng vẫn không thể thay đổi được gì. Từ đó, Minh Hàn hận bố mình, thêm nữa người cậu của Minh Hàn là một người hoàn toàn lãnh đạm. Ông ấy dạy Minh Hàn tuyệt đối không được để cảm xúc chi phối hành động của mình và phạt nặng Minh Hàn mỗi khi cậu nhớ chị rồi khóc. Thế nên từ năm 6 tuổi, Minh Hàn đã không biết khóc là gì và Minh Hàn cũng quên luôn cách cười.
Người cậu ấy đối xử với Minh Hàn cực tốt nhưng cũng cực kỳ lạnh lùng. Ông dạy Minh Hàn mọi thứ trên đời này trừ việc dạy Minh Hàn biết thế nào là cảm xúc.
Cuộc sống cứ thế trôi qua và Minh Hàn cũng để mặc cho tim mình đóng băng mọi cảm xúc. Thế nhưng cuộc đời không bao giờ chiều lòng Minh Hàn, hai năm trước thì cậu của Minh Hàn cũng qua đời.
Minh Hàn lại trở về căn nhà thuở bé nhưng Minh Hàn bây giờ đã hoàn toàn khác. Hai năm nay, sống trong căn nhà này, trong mắt mọi người Minh Hàn như một tảng băng di động. Từ đôi mắt đến khuôn mặt đều không chút biểu cảm khiến người ta chỉ cần nhìn vào đã thấy không lạnh mà run. Mọi thứ với Minh Hàn không có ý nghĩa gì cả ngoài người chị gái của mình. Tuy chị gái luôn tìm cách làm cho Minh Hàn cười nhưng do 15 năm qua cậu đã được dạy cách chôn vùi tất cả tình cảm nên Minh Hàn vẫn không thể cười nổi. Hơn nữa, sống cùng căn nhà với bố và người phụ nữ đó, Minh Hàn càng không thể cười.
Minh Hàn biết chị gái mình sống cùng người phụ nữ đó chắc chắn sẽ phải chịu rất nhiều ấm ức. Cậu tuy đối với Minh Hàn rất nghiêm khắc nhưng cũng rất thương Minh Hàn, chưa bao giờ bắt Minh Hàn phải chịu khổ. Khi cậu mất, Minh Hàn đã rơi lệ, đây là điều tuyệt đối khi còn sống cậu Minh Hàn không cho phép nhưng Minh Hàn vẫn không thể làm đúng với di nguyện của cậu.
Thêm nữa, thời buổi kinh tế khó khăn, ngân hàng của bố Minh Hàn có thể bị phá sản bất cứ lúc nào. Bố Minh Hàn bắt buộc phải hợp tác với tập đoàn tài chính Thiên An mới có thể thoát khỏi nguy cơ này. Mà để cho hợp tác này chắc chắn thành công, bố Minh Hàn quyết định để Minh Hà kết hôn với con trai Chủ tịch tập đoàn Thiên An. Đây chính là nguyên nhân khiến cho chị gái của Minh Hàn, một cô gái vô tư, hay cười có bộ dạng như bây giờ. Minh Hàn càng thương chị hơn nhưng Minh Hàn cũng chưa tìm ra cách nào có thể giúp chị. Lúc này, Minh Hàn chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng an ủi Minh Hà mà thôi.
Và cuộc hôn nhân ấn định ấy cũng đang gây nên một cuộc xung đột tại một căn biệt thự khác.
- Con không đồng ý! - Người con trai đứng dậy và lớn tiếng nói.
- Không nói nhiều. Tháng sau sẽ kết hôn. Nếu mày muốn trở thành người thừa kế của tập đoàn Thiên An thì mày phải kết hôn với Minh Hà. - Ông bố đập bàn và đi ra ngoài.
Anh đứng dậy và bỏ lên phòng. Hai bố con anh chưa bao giờ thống nhất được quan điểm với nhau. Bố anh là một người độc đoán nhưng chuyện ép anh kết hôn với một người anh không yêu thì không thể được.
Chán nản, anh lại lôi công việc ra để giết thời gian. Nhưng lúc này thì không thể được. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy cứ hiện lên trong đầu anh, người ấy đã đi vào trong anh và đem con tim của anh đi mất rồi.
- Mẹ vào đi!
Nghe tiếng bước chân đến phòng, anh biết chắc là mẹ nhưng mãi không thấy gõ cửa, anh hiểu mẹ anh vẫn lưỡng lự chưa dám vào.
Mẹ anh giật mình vì bà đã cố gắng đi thật nhẹ nhưng làm sao anh vẫn biết. Thực sự thì bà vẫn chưa biết nói với anh thế nào nữa. Mẹ anh hiểu hôn nhân thì nên để cho con cái tự quyết định nhưng..... Nếu như anh kết hôn với Minh Hà thì công việc làm ăn của công ty sẽ vô cùng thuận lợi vì một công ty tài chính hợp tác với một ngân hàng không khác nào hổ thêm cánh. Thành lập một công ty tài chính tuy được cái là ít chịu sự kiểm soát của pháp luật hơn một ngân hàng nhưng nó lại bị mất đi một số đặc quyền chỉ thuộc về ngân hàng thương mại do luật pháp quy định. Mà bố anh lại muốn công ty của mình có thể thực hiện những hoạt động như một ngân hàng thương mại nên chỉ có cách duy nhất là hợp tác với bố Minh Hàn bằng việc ép duyên này.
Mẹ anh chính là người khó xử nhất trong chuyện này. Cả hai cha con anh đều ngang ngạnh độc đoán nên bà không biết làm thế nào cho cái nhà này được yên nữa. Thế nên, bà cứ đưa tay lên lại hạ xuống, không dám gõ cửa.
- Mẹ có chuyện gì thì nói nhanh lên, con còn đang bận. Con nói trước nếu là nói về chuyện kết hôn đó thì mẹ ra ngoài luôn đi.
Mẹ anh ngần ngại nhưng cũng đến gần bàn làm việc của anh:
- Con hãy xem ảnh của Minh Hà trước khi quyết định. Thực sự Minh Hà là một cô gái rất xinh và tốt bụng.
Mẹ anh đưa cho anh bức chân dung một cô gái có mái tóc dài, đang cười rất duyên dáng bên chậu hoa lan. Thế nhưng anh không buồn liếc qua, lạnh lùng nói:
- Mẹ hãy ra ngoài và cầm theo bức ảnh đó ra đi.
Ra ngoài xã hội, mẹ anh cũng là một người phụ nữ quyền lực nhưng cứ về căn nhà này, tiếng nói của mẹ anh trở nên yếu ớt với hai người đàn ông luôn xung khắc nhau này.
Mẹ anh vẫn kiên nhẫn:
- Hoàng Dương! Con thử suy nghĩ một lần xem. Coi như mẹ xin con đó. Con cũng 28 tuổi rồi, cũng nên lập gia đình.
- Con không thể lấy người con không yêu được.
Mẹ anh biết nói thêm với anh cũng chẳng ăn thua gì nhưng mẹ anh vẫn chưa bỏ cuộc:
- Con nói con không lấy người con không yêu đúng không nào. Vậy thì được, mẹ có thể nói với bố, con không cần lấy Minh Hà nhưng trong vòng một tháng con phải tìm một cô gái về đây làm con dâu cho mẹ.
Một tháng nữa ư? Anh lại nhớ đến người đó. Ngay cả một cái tên của người đó anh cũng không biết, quê quán địa chỉ càng không thì làm sao có thể tìm ra người đó đây. Hơn nữa, người ấy cũng đâu có yêu anh. Và một lý do nữa là bố mẹ anh chắc chắn không bao giờ có thể chấp nhận người đó. Tất cả đều không thể được.
Anh biết mẹ anh đã nói vậy thì anh không còn lựa chọn nào khác, bình thường mẹ anh rất nhẹ nhàng nhưng một khi mẹ anh đã kiên quyết còn đáng sợ hơn bố anh. Anh phải làm thế nào đây?
- Con sẽ cưới Minh Hà. - Anh nói.
- Thật sao? - Mẹ anh rất vui.
- Mẹ khoan mừng vội. Con có một điều kiện!
- Mẹ sẽ chấp nhận tất.
- Vậy được. Con sẽ cưới Minh Hà nếu bố giao toàn bộ quyền quản lý công ty cho con. Nếu không, con sẽ chẳng cưới ai cả.
- Mẹ sẽ nói với bố. Con chuẩn bị làm chú rể được rồi đó.
Mẹ anh ra ngoài. Anh nhếch mép cười. Bố anh sẽ chuyển giao toàn quyền cho anh ư? Không bao giờ có chuyện đó. Anh đưa ra điều kiện này cốt cũng là để huỷ đám cưới ấy.
Quay trở lại nhà Minh Hàn, sau khi dựa vào vai Minh Hàn một lát, Minh Hà mới có thể nguôi ngoai và bình tâm trở lại:
- Chị không biết làm thế nào nữa. Nếu không có anh ấy chị không thể sống nổi.
Minh Hàn chẳng hiểu tình yêu là gì nhưng Minh Hàn biết sức mạnh của nó ghê gớm đến mức nào. Người cậu của Minh Hàn cũng vì người bị người mình yêu phụ mới trở nên vô cảm như vậy. Bây giờ là Minh Hà. Khuôn mặt Minh Hà đã hốc hác đi nhiều và thực sự Minh Hà đã quá mệt mỏi rồi.
Minh Hàn biết người Minh Hà yêu là Duy Bảo, một chàng trai tốt. Minh Hàn cứ ngỡ hai người họ sẽ thành đôi nhưng bây giờ có chuyện này, Minh Hàn thực không biết làm thế nào để giúp họ nữa.
- Chị đã nói sẽ chia tay anh ấy nhưng anh ấy đã khóc rất nhiều, chị không thể đành lòng được.
Minh Hàn im lặng. Thực sự thì Minh Hàn không biết cách an ủi người khác ngoài việc làm chỗ dựa cho chị mình mà thôi.
- Đây là ảnh của anh ta à? - Minh Hàn chỉ vào bức ảnh chàng trai trên bàn và nói.
- Đúng vậy! Anh ta là Hoàng Dương.
Minh Hàn nâng bức ảnh lên. Đó là bức chân dung một chàng trai vô cùng đẹp nhưng cũng vô cùng lạnh lùng. Sống mũi cao, chân mày rậm, đặc biệt ánh mắt rất quyến rũ nhưng cũng rất vô tình. Minh Hàn thấy không hổ danh là con trai tập đoàn Thiên An, người cha nổi tiếng là một con cáo già độc đoán, con trai xem ra cũng độc tài không kém bao nhiêu.
Minh Hàn nhìn chị gái mình đã xanh xao nhiều. Còn đâu một cô gái trẻ trung, trong sáng, lạc quan nữa.
- Nhiều lúc chị muốn chết đi nhưng lại không thể được, chị không đành lòng nhìn ngân hàng của gia đình chúng ta bị phá sản, bố phải chịu tù tội.
Bố đối với Minh Hàn chẳng có ý nghĩa gì thậm chí còn là một nỗi hận thuở nhỏ nhưng cậu của Minh Hàn không cho phép Minh Hàn thù hận bất cứ ai nên dần dần bố cũng trở thành như mặt hồ phẳng lặng trong lòng Minh Hàn mà thôi. Nhưng đối với Minh Hà thì khác. Dù bố đối với Minh Hà không được quan tâm cho lắm nhưng là một người con gái, Minh Hà hiểu do ông quá bận và Minh Hà vẫn rất thương ông.
- Em hiểu! Sẽ có cách giải quyết tốt mà!
- Còn cách nào nữa chứ! - Minh Hà tuyệt vọng thực sự.
Trên đời này, Minh Hàn chẳng quan tâm ai, cũng chẳng thương ai, ghét ai. Khi còn nhỏ, cậu thấy ghét vô cùng người dì ghẻ của mình nhưng càng lớn, sống cùng cậu, Minh Hàn thấy ghét người khác cũng chẳng ích gì cả, người đó vẫn vui vẻ sống chỉ có bản thân mình thấy khó chịu thôi, thế nên, tự khi nào cậu đã không còn thấy ghét người phụ nữ đó nữa. Mọi người trên đời này, đối với Minh Hàn đều như vô hình, vô nghĩa.
Nhưng với người chị gái này thì Minh Hàn không thể làm thế được. Sự tồn tại của chị như là một phần sự sống của Minh Hàn. Lòng Minh Hàn gợn buồn và nhói đau sau bao năm phẳng lặng không biết thế nào là tên gọi của cảm xúc khi nhìn chị.
Cuộc sống có thế nào thì đối với Minh Hàn cũng chỉ là vô nghĩa. Vậy thì tại sao Minh Hàn không làm điều đó để chị có thể được hạnh phúc. Đúng! Minh Hà được hạnh phúc đã là quá đủ. Minh Hàn đâu cần gì hơn thế. Ánh mắt vô hồn, Minh Hàn nhìn vào người chị của mình, nói bằng giọng không cảm xúc:
- Chị à! Em sẽ giúp chị!
Chiếc ô tô sang trọng đi vào nhà Minh Hàn. Từ đó, một người đàn ông trác ngoại ngũ tuần bước xuống, khuôn mặt sắc lạnh. Ông ta không phải ai khác, chính là Hoàng Thiên, Chủ tịch tập đoàn tài chính Thiên An.
Bước qua vườn hoa hướng dương đang lộng gió dưới ánh đèn, Hoàng Thiên theo người quản gia đi vào phòng khách, nơi bố Minh Hàn đang chờ sẵn:
- Anh đến rồi ạ! Anh ngồi xuống đi!
Hai người theo thân phận chủ khách ngồi xuống. Người quản gia nhanh chóng rót trà. Từ khi Minh Hàn trở lại căn nhà thì cả nhà không còn dùng cà phê nữa mà tất cả đổi sang trà.
- Tôi nhớ không nhầm chú nghiện cà phê, từ khi nào chuyển sang uống trà vậy.
Hoàng Thiên không thích uống trà cho lắm nhưng ông cũng nhấc chén trà lên. Và thật ngạc nhiên, ông chưa từng uống loại trà nào ngon đến vậy. Ông không phải là người sành sỏi về trà nhưng ông cũng thử không ít loại trà nổi tiếng từ trong nước đến nước ngoài nhưng đặc biệt thế này thì đây là lần đâu tiên.
- Trà thật thơm! Chú có được loại trà đúng là thượng hạng. - Hoàng Thiên nói khi hạ chén trà trên tay xuống.
Bố Minh Hàn cười:
- Đó cũng là loại trà bình thường như các loại trà khác thôi. Có điều đây là do Minh Hàn pha. Đầu tiên, em cũng rất bất ngờ và càng dần càng thích nó, bây giờ từ nghiện cà phê sang nghiện trà rồi.
"Minh Hà à! Lâu nay nghe nói Minh Nhật có một cô con gái vừa xinh đẹp vừa khéo tay, quả không sai. Vậy mà cái thằng Hoàng Dương không biết điều gì cả." Hoàng Thiên nghĩ. Vì cái tên Minh Hàn và Minh Hà không khác nhau là mấy nên ông đã nghe nhầm và tưởng rằng trà này do Minh Hà pha. Tuy làm ăn với bố Minh Hàn bao lâu nay nhưng ông vẫn không biết Minh Hà còn có một người em trai song sinh là Minh Hàn. Điều này cũng dễ hiểu vì từ nhỏ Minh Hàn đã sống cùng cậu, hai năm nay về nhà thì Minh Hàn thì ngoài những lúc đi học Minh Hàn cũng không gặp ai, lạnh nhạt với mọi thứ.
- Hoàng Dương lấy được Minh Hà thì thật tốt nhưng cái thằng nghịch tử ấy..... - Hoàng Thiên tức giận nói.
- Có chuyện gì sao anh?
Bố Minh Hàn nói. Tất nhiên ông hiểu chuyện gì đang xảy ra. Việc ép con mình lấy một người nó không yêu là chuyện vô cùng khó và ông cũng không muốn thế nhưng công việc làm ăn buộc ông làm vậy. Ông biết chắc chắn Hoàng Dương phản đối chuyện này và Hoàng Thiên thì đang đau đầu về nó.
- Không có gì cả. Nó sẽ phải nghe theo tôi thôi. Chúng ta cứ chuẩn bị cho lễ cưới vào tháng tới.
Hai người bàn chuyện công việc một lát nữa thì Hoàng Thiên cũng ra về. Ông đang tính làm thế nào cho thằng con trai mình vâng lệnh mình. Ngay từ khi Hoàng Dương còn nhỏ, ông đã rất vất vả trong chuyện này, đối với người khác, ông nói một lời, người đó không dám cãi nửa lời nhưng với thằng con này thì ông chưa nói xong, nó đã cãi xong rồi. Hoàng Dương giống ông ở điểm gì không giống, sao lại đi giống cái tính ương ngạnh ấy chứ.
Trong phòng Minh Hà, Minh Hà vô cùng ngạc nhiên khi nghe em trai mình nói vậy. Minh Hà ngẩng lên nhìn em, tuy Minh Hà biết sẽ chẳng có cách nào nhưng nghe Minh Hàn nói vậy, không phải Minh Hà không hy vọng. Minh Hàn vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, ngoài vẻ ngoài hai chị em giống nhau ra thì mọi mặt Minh Hàn đều vượt xa Minh Hà cho dù Minh Hà cũng được xem là cô gái giỏi giang.
- Chị có dám bỏ trốn đi đến một nơi thật xa cùng Duy Bảo không?
- Như thế sao được, còn bố, còn ngân hàng của gia đình chúng ta nữa.
Minh Hà cho rằng đó là điều không thể. Được sống cùng Duy Bảo thì dù khó khăn, khổ cực đến đâu Minh Hà cũng chịu nhưng Minh Hà không thể bỏ đi vì hạnh phúc của riêng mình được.
- Mọi chuyện đó em sẽ lo. Em chỉ muốn biết chắc chị có hạnh phúc khi được sống bên Duy Bảo không?
Minh Hà lưỡng lự. Cô không thể hiểu được thằng em này đang suy nghĩ gì nữa. Tuy nhiên, Minh Hà vẫn trả lời thành thật:
- Không gì hạnh phúc hơn khi chị được sống bên anh ấy.
- Vậy được. Chị hãy làm theo lời em!
Ngoài kia, trăng đã lên tự khi nào đang toả thứ ánh sáng hiền hoà, ấm áp. Trăng mùa thu, thật đẹp, thật quyến rũ. Dưới mặt đất, những bông hoa hướng dương đã ngủ gục, chuẩn bị cho một ngày mới với một sức sống mới.