Chương 16

Minh Khang về đến nhà thì trời đã khuya, những bông hoa nhỏ màu hồng phấn quanh nhà đã ngủ gục tự bao giờ.

- Sao con về muộn vậy? – Mẹ anh đứng chờ trước cửa tự khi nào.

Minh Khang ngẩng đầu nhìn mẹ anh đang đứng trên bậc thềm, không ngạc nhiên lắm. Nhìn đôi vai gầy đơn bạc của bà khẽ run lên trước giá lạnh đang bao trùm, anh nói:

- Trời lạnh lắm, mẹ mau vào nhà đi!

Mẹ anh gật đầu, cùng anh bước vào trong, vừa đi bà vừa nói:

- Con ăn chưa? Để mẹ hâm lại đồ ăn cho con nhé!

Lắc đầu cười, Minh Khang nhẹ giọng:

- Con ăn rồi, mẹ đi nghỉ sớm đi.

Ừ nhẹ một tiếng, bà nhìn sâu vào đôi mắt anh trước khi quay đầu. Minh Khang do bà sinh ra và nuôi lớn nên bà biết lúc này anh đang có tâm sự. Thế nhưng, anh đã không nói thì bà cũng không hỏi. Con bà đã trưởng thành rồi, bà muốn anh tự quyết định mọi chuyện của mình. Là một người mẹ, bà sẽ luôn âm thầm ủng hộ anh và làm chỗ dựa cho anh.

Một tiếng thở dài khẽ vang lên trong căn nhà vắng lặng.

Minh Khang nhìn theo bóng mẹ anh cho tới khi bóng bà khuất dần. Từ sau khi mẹ anh cải thiện quan hệ với Minh Hàn rồi Minh Hà cũng đi lấy chồng, không khí trong gia đình anh cũng không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa. Anh cũng đã qua cái tuổi phản nghịch, không còn cãi lời bà. Anh thấy bà trầm lặng đi nhiều. Có thể trong mắt mọi người bà không tốt nhưng với anh mà nói bà vẫn luôn là người mẹ tuyệt vời. Tình cảm, sự quan tâm của bà dành cho anh chưa bao giờ đan xen một chút nào giả dối hay lợi ích cá nhân. Tất cả những gì bà làm, dù tốt dù xấu cũng đều vì anh mà thôi. Hiểu bà hơn, Minh Khang khẽ lắc đầu cười.

Tắt đèn bên ngoài, Minh Khang bước lên phòng anh. Nhìn bức ảnh Anh Quân trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, Minh Khang mỉm cười nhẹ. Theo đó, sự chua xót cũng dâng tràn trong lòng anh kèm theo nỗi đau bóp nghẹt trái tim.

Minh Khang đưa mắt về phía cửa sổ, nhìn vào khoảng không vô định đang sẫm đen. Ánh đèn từ căn phòng chiếu ra thật yếu ớt trước nữ thần bóng tối. Minh Khang không biết anh đang nghĩ gì nữa. Những ngón tay anh khẽ vuốt ve khuôn mặt người trong ảnh. Người đó vẫn cười tươi như vậy nhưng nụ cười trên gương mặt Minh Khang càng lúc càng gượng gạo và cứng nhắc cho đến khi một giọt nước mắt khẽ rơi trên khung hình.

Trái tim đau đớn, khối óc vô thức, Minh Khang vội vàng lau nước mắt. Anh như đang sợ giọt nước mắt kia sẽ ngay lập tức làm hoen ố bức hình vậy. Đôi lúc anh thấy mình cũng thật ngốc nhưng anh cũng chẳng thể làm gì hơn được. Lắc đầu cười nhạt nhẽo, Minh Khang đặt bức ảnh vào trong ngăn kéo, Minh Khang biết đã đến lúc anh nên quên đi. Chỉ là nói thì dễ nhưng làm thực không dễ chút nào.

Nằm xuống, Minh Khang nhắm mắt lại. Thế nhưng, những giọt lệ thì cứ thế trào ra cho chiếc gối thấm ướt. Theo đó, giấc ngủ chập chờn đeo bám anh trong đêm đông tĩnh lặng.

Trong một căn phòng khác,

- Cậu từ chối anh ấy rồi phải không? – Thái Dương hỏi Anh Quân khi hai người vừa cùng nhau làm bài tập xong, đang thu dọn sách vở.

Anh Quân ngạc nhiên, cậu chưa trả lời câu hỏi của Thái Dương mà hỏi lại:

- Sao cậu biết?

Thái Dương gấp cuốn sách cậu vừa đọc lại, nhàn nhạt đáp:

- Hôm nay, trên đường về, tớ thấy anh ấy đang ngồi một mình ven hồ. Nhìn anh ấy có vẻ rất buồn, hình như anh ấy vừa khóc xong.

Rồi cậu mỉm cười, tiếp tục nói:

- Mà trên đời này có ai có thể khiến anh ấy như vậy ngoài cậu chứ?

Cười nhạt, Anh Quân như đang nghĩ ngợi điều gì đó, trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng đáp:

- Tớ không muốn anh ấy hy vọng rồi thất vọng. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, anh ấy sẽ sớm tìm được người thích hợp với anh ấy hơn tớ.

Đưa mắt nhìn Anh Quân, Thái Dương không nói gì cả. Hai người là bạn thân đã nhiều năm nên cậu hiểu người bạn này của cậu đang nghĩ gì và vì sao Anh Quân lại làm như vậy. Sự im lặng có lẽ tốt nhất cho lúc này. Thái Dương nghĩ vậy. Cậu chúc Anh Quân ngủ ngon rồi đi về phòng của mình.

Đứng lặng trong phòng học, Anh Quân nhớ lại lời Thái Dương vừa nói. Minh Khang khóc ư? Đúng vậy. Chẳng phải cậu đã nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gò má anh khi anh vội quay đi sao? Chẳng phải cậu cũng nhìn thấy những giọt nước mắt ướt trên sàn nhà khi mỗi nơi anh bước qua sao? Nhưng cậu có thể làm thế nào khác đây. Cậu biết tình cảm cậu dành cho anh là gì. Nó không phải là tình yêu. Cậu không thể lừa dối anh được, nó sẽ chỉ làm anh đau thêm mà thôi.

Khẽ thở dài, Anh Quân bỏ quyển sách cuối cùng vào cặp rồi về phòng. Đêm nay, có lẽ cậu sẽ mất ngủ.

Ngoài trời, những mầm cây non đang oằn mình chống lại cái lạnh của nữ thần mùa đông băng giá.

Đêm vắng.

Ở trong một căn nhà ven biển.

- Thế nào rồi? – Một người thanh niên quay mặt về phía tường, cất giọng hỏi, khói thuốc mờ nhạt vây xung quanh hắn.

Nghe vậy, người đàn ông trung tuổi vừa bước vào, cười tươi nói:

- Tôi đã làm theo đúng lời cậu. Rắc rối lần này không nhỏ, bọn chúng sẽ không thể ngồi yên được.

Người thanh niên kia gật nhẹ:

- Tốt!

Rồi hắn phất tay, cũng không quay đầu, chỉ nói:

- Ra ngoài đi.

- Dạ! – Người đàn ông trung niên cúi người bước ra.

Sóng vỗ.

Biển đêm thét gào trong gió đông.

…..

Phương Đông, mặt trời ló rạng cho một ngày mới bắt đầu. Những tia nắng mùa đông yếu ớt không đủ sức xua đi giá lạnh nhưng dường như nó cũng góp phần làm cho những bông hoa hướng dương kia tươi tỉnh hơn một chút để đón chào bình minh.

Chuông điện thoại reo, Hoàng Dương vừa bước xuống phòng bếp vừa nhấc máy.

- A lô! Hoàng Dương nghe!

-….

- Anh nói sao? Có chuyện đó hả?

-…

- Được rồi. Tôi sẽ thu xếp rồi tới ngay.

Cúp máy, Hoàng Dương nhìn Minh Hàn đang dọn bàn ăn sáng vội vàng nói:

- Minh Hàn! Công ty xảy ra một số chuyện. Giờ anh phải tới đó ngay.

Minh Hàn ngạc nhiên:

- Có chuyện gì vậy anh? Hôm qua mọi thứ vẫn bình thường mà.

Hoàng Dương cười nhạt:

- Có kẻ đã giở trò.

Minh Hàn gật nhẹ, khuôn mặt trở nên lạnh lùng:

- Vậy em sẽ đi cùng anh luôn.

Hoàng Dương vốn không muốn Minh Hàn phải vất vả suy nghĩ về chuyện công ty, chuyện này anh có thể tự mình giải quyết nhưng nhìn ánh mắt của Minh Hàn thì anh đành nuốt câu đó vào bụng. Người anh yêu một khi đã quyết định việc gì thì dường như sẽ không thay đổi. Và tất nhiên, lúc này cũng vậy. Hoàng Dương cũng không có thời gian nghĩ nhiều, anh cùng Minh Hàn mau chóng thay đồ và rời nhà. Trước khi đi, Minh Hàn không quên nói Anh Quân và Thái Dương:

- Hai em ăn sáng rồi đi học. Anh và anh Hoàng Dương có việc phải ra ngoài.

Thái Dương và Anh Quân đáp vâng. Minh Hàn nhìn trong mắt hai thằng nhỏ dường như có chuyện gì đó song lúc này có việc gấp nên Minh Hàn đành bỏ qua. Chờ xong việc rồi nói chuyện với Thái Dương và Anh Quân cũng không muộn.

Gạt đi suy nghĩ trong đầu mình, Minh Hàn nhanh chóng lên xe cùng Hoàng Dương cho chiếc xe chẳng mấy chốc rời xa ngôi biệt thự xinh đẹp.

Trong nhà lúc này chỉ còn lại Thái Dương và Anh Quân. Hai người nhìn nhau rồi nhìn bàn ăn sáng Minh Hàn dọn sẵn. Thức ăn vô cùng ngon song lúc này cả hai lại chẳng ăn được bao nhiêu bởi những suy nghĩ không giống nhau trong lòng họ.

Thấy Anh Quân buông đũa, Thái Dương hỏi:

- Sao hôm nay cậu ăn ít vậy?

Anh Quân cười nhẹ cho không khí bớt nặng nề:

- Tớ không đói lắm.

Thái Dương gật đầu. Lý do Anh Quân không đói cậu hiểu nên cũng không thắc mắc nữa, mỉm cười:

- Tớ cũng vậy. Chúng ta đi học thôi!

Anh Quân ừ nhẹ một tiếng rồi cả hai cùng nhau tới trường. Những bông hoa hướng dương nhờ gió nghiêng mình theo bóng chủ.

Năm nay, Thái Dương và Anh Quân đã lên lớp 12, mỗi người có một dự định cho tương lai riêng nên hai người không thể học cùng lớp như trước nữa nhưng cả hai vẫn ngày ngày cùng nhau tới trường và cùng nhau trở về. Tất nhiên, cả hai thấy vui vì điều này.

Tạm biệt Anh Quân, Thái Dương bước vào lớp của cậu. Nói lời chào với các bạn cùng lớp, Anh Quân tới chỗ ngồi của mình.

Ánh mắt hơi ngạc nhiên, Anh Quân nhìn lá thư trên bàn mình. Tuy Thái Dương không có ngoại hình xuất chúng như Anh Quân nhưng với tài năng của cậu thì cũng không ít người mến mộ cậu. Thỉnh thoảng cậu sẽ nhận được thư của những cô bạn nào đó nhưng thường thì nó được giấu dưới ngăn bàn hoặc kẹp trong quyển sách họ mượn rồi trả lại cậu. Chưa lần nào, cậu nhìn thấy một lá thư đặt trên bàn như thế này.

Tò mò, Thái Dương cầm nó lên. Đập vào mắt cậu là dòng chữ xấu xí ngay bìa thư: “Tối nay, 8h00 tao muốn gặp mày ở xxx. Nếu mày không tới thì đừng trách tao không báo trước”. Mở ra bên trong thì không có gì khác.

Thái Dương thấy khó hiểu. Trước giờ cậu đâu có đắc tội với ai nhỉ. Tính cậu không cương ngạnh như Anh Quân, nếu không phải chuyện gì to tát thì Thái Dương thường mỉm cười cho qua. Vậy thì những dòng chữ này rốt cuộc là vì sao mà có. Ai đã hẹn cậu? Thái Dương không thể lý giải nổi. Trên đó cũng không nói là ai.

Trống báo vào lớp. Thái Dương đành đặt nó vào trong ngăn bàn. Lắc đầu, Thái Dương không nghĩ nữa. Tối nay cậu không phải đi học thêm nên tới điểm hẹn cũng không sao. Lúc đó, cậu sẽ biết thôi nên cậu không nghĩ nữa. Chắc cũng không có gì đâu. Thái Dương tự nhủ và lấy sách vở ra.

Nắng lên cao.

Những chú chim non ló đầu ra khỏi tổ.

Mùa đông lạnh.

Ngày dài chầm chậm trôi.

Chiều tối, Thái Dương và Anh Quân về tới nhà thì thấy Hoàng Dương và Minh Hàn nhắn lại rằng hai người sẽ đi công tác khoảng một tuần. Chuyện này tuy không thường xuyên nhưng cũng không phải lần đầu nên Thái Dương và Anh Quân không lấy gì làm lạ. Được Minh Hàn dạy tất cả mọi thứ nên cả hai đều có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Cả hai mỉm cười, cất cặp sách và cùng nhau chuẩn bị bữa tối.

Nguyên liệu nấu ăn đã được Minh Hàn mua sẵn nên hai người nhanh chóng có thể nấu một bữa tối ngon miệng. Dù không được hấp dẫn như Minh Hàn song hương vị không hề tồi. Minh Hàn không đặt quy tắc ăn không nói cho Thái Dương và Anh Quân nên hai người vừa ăn vừa trò chuyện thoải mái. Những câu chuyện bình dị thường ngày làm cho không gian dẫu rộng lớn nhưng cũng không kém phần ấm áp.

Ăn xong, Anh Quân nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đi học. Tối nay cậu học Toán.

Gió thổi.

Thái Dương nhìn theo bóng Anh Quân ra ngoài. Ngôi biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình cậu.

Đồng hồ chỉ gần 7h. Còn hơn một tiếng nữa mới thời gian hẹn nên Thái Dương đi học bài. Ở cùng Minh Hàn đã lâu nên Thái Dương phần nào học được cách vạn sự không để trong lòng. Thế nên tuy rất thắc mắc và tò mò về những dòng chữ giấu tên lúc sáng song Thái Dương vẫn hoàn toàn có thể tập trung tinh lực vào việc làm bài tập. Và tất nhiên nó không phải là trở ngại gì đối với một học sinh xuất sắc như cậu.

7h45 phút, Thái Dương ra khỏi nhà.

Lạnh. Thái Dương thu mình trong chiếc áo khoác dày. Thân hình hơi gầy của cậu dù sao cũng không phù hợp với thời tiết thế này. Thật sự mà nói Thái Dương không muốn ra ngoài chút nào. Cậu cũng không rõ đường đi tới điểm hẹn nên liền vẫy cho mình một chiếc taxi. Hơn nữa, trong cái trời lạnh như vậy, đạp xe tìm đường không phải là một giải pháp tốt.

Đưa địa chỉ cho người lái xe, Thái Dương mỉm cười nói:

- Chú vui lòng cho cháu tới đó.

Người lái xe trung tuổi nhìn gương mặt xấu xí của Thái Dương. Ánh đèn đường mờ nhạt, ông ta nhìn không rõ lắm nhưng cũng phải giật mình giây lát. Ông không ngờ một người có dáng người thư sinh như Thái Dương lại có khuôn mặt trái ngược tới vậy. Nếu chỉ nhìn từ xa thì có lẽ ai cũng nghĩ Thái Dương là một chàng trai rất đẹp.

Nhìn xuống địa chỉ Thái Dương đưa, mắt ông ta một lần nữa hiện rõ sự ngạc nhiên. Nơi đó chẳng phải…Thở dài, ông ta nghĩ mình quan tâm nhiều thứ như vậy làm gì chứ. Cậu ta cũng là một khách hàng thôi nên ông ta làm tốt việc của mình là được rồi.

Ngồi ở ghế sau, Thái Dương không nhìn rõ nhưng biểu cảm trên mặt người lái xe song nghe tiếng thở dài của ông ta cậu đoán được phần nào. Ấy vậy song cậu cũng không để tâm. Như Minh Hàn nói, người khác nghĩ gì về mình đâu có quan trọng nên Thái Dương cũng đã tập quen với điều này.

10 phút sau, xe tới điểm hẹn.

Thái Dương trả tiền rồi xuống xe.

Trước mặt cậu lúc này là một quán bar. Tại sao người đó lại hẹn cậu tới đây? Một học sinh như cậu đâu có thích hợp để tới nơi này. Chẳng trách tại sao người lái xe lại có biểu hiện như vậy.

Lắc đầu, Thái Dương không nghĩ nhiều. Cũng đã tới giờ nên Thái Dương liền bước vào.

Tiếng nhạc ồn ào làm cậu hơi khó chịu. Thái Dương vốn thích yên tĩnh nên cậu chỉ muốn ra khỏi đây thật nhanh. Thêm nữa, ánh sáng lập lòe cùng những người ăn mặc phản cảm tại nơi này càng làm cho Thái Dương thêm không hài lòng.

- Bên này! – Một người thanh niên giơ tay vẫy Thái Dương và gọi lớn.

Thái Dương nhìn về hướng cánh tay đó. Cậu có quen anh ta sao? Không hề. Có khi nào cậu quen với một người ăn mặc người không ra người, ngợm không ra ngợm thế kia. Mái tóc thì rực rỡ sắc màu kèm theo điếu thuốc trên tay làm Thái Dương thấy chướng mắt vô cùng.

Nhìn cảnh này và con người này, Thái Dương thật muốn về nhà ngay lập tức song đã đến rồi nên cậu bèn bước tới xem rốt cuộc là chuyện gì.

- Ngồi xuống đi! – Người thanh niên kia nói.

Nghe giọng nói khàn khàn như ra lệnh, bàn tay Thái Dương nắm chặt, cậu ngồi xuống.

- Anh tìm tôi có chuyện gì? – Thái Dương hỏi, cũng chẳng khách khí.

Người kia hỏi:

- Cậu uống gì?

Thái Dương lắc đầu:

- Tôi không muốn uống gì cả.

Người kia cười nhạt:

- Cậu biết tôi là ai không?

Một lần nữa, Thái Dương đáp:

- Không!

Người kia hừ một tiếng, giơ ảnh nền điện thoại của hắn ra, hỏi:

- Vậy cậu biết cô gái đó chứ?

Thái Dương thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu:

- Tôi biết. Đó là bạn tôi.

- Bạn? Thế cái bức thư tình trong cặp cậu là gì thế? – Người kia thiếu tin tưởng nói.

Thái Dương nhếch mép cười:

- Chuyện đó thì có liên quan gì tới anh?

Người kia có vẻ tức giận:

- Không liên quan? Nếu tôi nói cô ấy là người yêu của tôi thì có liên quan không?

Thái Dương cười khẩy:

- Người yêu? Tôi chưa nghe cậu ấy nói rằng cậu ấy có người yêu. Và nếu như anh là người yêu của cậu ấy thì bức thư cô ấy gửi cho tôi cũng chẳng xuất hiện.

Người kia nghiến răng:

- Cậu được lắm!

Thái Dương cười nhạt:

- Cảm ơn anh quá khen!

Người kia đập bàn đứng dậy, chỉ tay thẳng vào mặt Thái Dương:

- Tao nói cho mày hay mày hãy tránh xa cô ấy ra. Nếu không thì mày đừng trách tao.

Thái Dương không mặn không nhạt đáp:

- Tại sao tôi phải nghe lời anh?

Người kia tức giận, túm lấy cổ áo Thái Dương dậy, đe dọa:

- Mày muốn no đòn không thì bảo?

Thái Dương chẳng chút mảy may sợ hãi, cậu nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ áo mình rồi chiếu ánh mắt lạnh lùng vào anh ta, nói:

- Buông ra!

Người kia nhếch mép:

- Muốn tao buông thì mày hãy ngoan ngoãn nghe lời tao.

Thái Dương cười, nụ cười nhạt nhẽo trên gương mặt xấu xí dưới ánh đèn mờ ảo làm cho người ta rợn tóc gáy, lạnh giọng nói:

- Tôi không nghe thì anh làm gì được tôi?

Người kia gằn giọng:

- Làm gì hả?

Dứt lời, nắm đấm của hắn giơ lên, nhắm thẳng mặt của Thái Dương mà đánh tới.

Thế nhưng, điều kỳ lạ là sau đó không phải là Thái Dương kêu đau mà chính là hắn lại kêu lên như heo bị chọc tiết. Nguyên nhân rất đơn giản Thái Dương đã đón lấy nắm đấm ấy và vặn ngược tay hắn trở lại, đủ làm chệch khớp tay của hắn.

- Dựa vào anh mà định đánh tôi sao? Mười kẻ như anh cũng không xứng đâu! – Thái Dương lạnh lùng nói.

Thế rồi, cậu buông tay ra nhưng chân trái thì không thương tình đá hắn một cái cho hắn nhẹ nhàng bay vào góc tường gần đó. Cú đá này thu hút không ít ánh mắt. Mọi người bắt đầu xúm lại song Thái Dương thì không quan tâm lắm. Cậu chậm rãi tới gần hắn đang thở dốc, nói rõ từng chữ:

- Muốn có người yêu thì hãy tu thân dưỡng tính cho thật tốt. Giở mấy trò đê tiện đó ra thì đừng hòng.

Nói rồi, Thái Dương không thèm nhìn hắn ta nữa mà quay lưng đi trước ánh mắt hằn học của hắn và những cái nhìn hiếu kỳ từ những người xung quanh. Cậu thấy thật khó chịu khi tới nơi này và lẽ ra tối nay cậu không nên tới đây.

Tuy nhiên, khi Thái Dương ra gần tới cửa thì một lần nữa cậu phải quay lại vì giọng nói quen thuộc vang bên tai cậu.

Thái Dương bước nhanh đến về phía chỗ một người thanh niên khác đang say nhưng vẫn không ngừng cất tiếng gọi phục vụ đem rượu ra.

Thái Dương giật lấy ly rượu trên tay người thanh niên đó, nói:

- Anh Minh Khang!

..................................

Khuôn mặt bơ phờ đầy vẻ mệt mỏi, Minh Khang ngẩng đầu lên:

- Thái Dương hả? Sao em lại tới đây?

Thở dài, Thái Dương nói:

- Câu đó là em nên hỏi hay anh nên hỏi đây? Tại sao anh lại uống say như vậy chứ? Anh nhìn anh xem ra bộ dạng gì rồi nào?

Minh Khang ấp úng:

- Anh… anh…

Thái Dương ngắt lời:

- Không anh gì cả. Đứng lên đi về cùng em nào.

Và thế là, không chờ phản ứng của Minh Khang, Thái Dương liền dìu anh dậy và đưa đi. Do quá say, Minh Khang bước chẳng vững nữa, đành phải dựa cả người vào Thái Dương.

- Này anh, anh còn chưa thanh toán! – Người phục vụ gọi theo.

Dừng một chút, Thái Dương trả tiền rồi không chậm trễ cậu liền đem Minh Khang rời khỏi nơi này. Cậu không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.

Gọi cho mình một chiếc taxi, Thái Dương hướng về phía nhà mình. Ban đầu cậu định đưa Minh Khang về nhà anh nhưng nghĩ lại, cậu không muốn bố mẹ anh nhìn thấy anh trong bộ dạng này khiến họ phải lo lắng nên cậu lựa chọn đưa anh về nơi cậu sống. Dù sao thì hôm nay Minh Hàn và Hoàng Dương cũng đi vắng. Dẫu hai người đó ở nhà cũng luôn có chỗ cho Minh Khang thôi.

Không lâu sau, xe dừng trước cổng ngôi biệt thự tràn ngập hoa hướng dương, Thái Dương nhanh chóng cõng Minh Khang vào nhà vì lúc này anh đã ngủ mất rồi.

Gió lạnh.

Anh Quân vẫn chưa về nhà.

Ngôi biệt thự rộng lớn vắng lặng.

Song lúc này Thái Dương cũng chẳng quan tâm được nhiều thứ như vậy vì đơn giản cậu hiểu nếu cậu chậm trễ thì Minh Khang rất có thể sẽ bị cảm lạnh nếu như ở ngoài trời lâu dưới cái thời tiết lạnh giá này.

Mở cửa, Thái Dương đưa Minh Khang vào phòng cậu. Có rất nhiều phòng dành cho khách trong ngôi biệt thự này nhưng do đã lâu không có người ở nên khá bụi bặm. Thái Dương không muốn đưa anh vào đó.

Đặt Minh Khang xuống giường, Thái Dương lấy khăn ấm lau cho anh nhưng…

ỌE!!!

Một mùi tanh hòa lẫn mùi rượu nhanh chóng bốc lên do Minh Khang đã nôn ra giường Thái Dương.

Thái Dương thở dài, nâng anh dậy. Cậu chưa chăm sóc người say rượu bao giờ nên thật cũng chẳng biết làm cách nào đành để anh nôn hết rồi tiến hành thu dọn.

Mất một lúc lâu sau thì Thái Dương mới có thể giúp Minh Khang yên ổn trên giường. Trong khi đó thì cậu phải đem chăn ga ra ngoài và nấu canh giải rượu cho anh.

Ngoài trời những hạt mưa bụi bắt đầu rơi.

Trên một ngõ phố nhỏ, khi Anh Quân đang trên đường đi học về thì cậu gặp ngay một đám lưu manh đang đánh một người thanh niên. Lắc đầu thở dài, Anh Quân nghĩ đáng ra hôm nay cậu không nên đi đường tắt này. Nhưng đã gặp rồi thì cậu không muốn phải quay lại.

Dừng xe, Anh Quân tức giận nói:

- Mấy người kia làm gì vậy? Còn không mau dừng tay!

Gần chục tên đang hung hăng đánh người thanh niên quằn quại dưới lòng đường nghe Anh Quân nói vậy thì đổ dồn ánh mắt về phía cậu.

Một tên nói:

- Mày ăn gan báo hay sao mà dám xen vào chuyện của bọn ông. Khôn hồn thì mau biến đi, nếu không thích đừng trách.

- Đúng là thằng nhãi ranh không biết điều! – Tên khác nói.

Anh Quân cười nhạt, cũng đã lâu cậu không vận động gân cốt với thực thể sống rồi nên có cảm giác ngứa ngáy. Suốt ngày tập với mấy cái thân gỗ cũng chán thật nên hôm nay được dịp cậu chơi trò với chúng luôn vậy.

- Để tôi xem ai mới là kẻ không biết điều! – Thái Dương lạnh lùng nói.

- Dựa vào thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như mày sao?

Anh Quân hừ nhẹ rồi cậu chẳng đáp tiếng nào mà ngay lập tức cho kẻ vừa nói một cú đá trời giáng làm hắn ngã lộn nhào về phía sau.

- Thằng ranh này được lắm! Chúng mày đâu! Đánh chết nó cho tao! – Một tên hô to.

Anh Quân tất nhiên chẳng mảy may sợ hãi, cậu cười khẩy, nhẹ nhàng đón tiếp chúng.

Được Đào Thanh Phong dạy võ từ nhỏ lại theo Minh Hàn luyện tập đã lâu nên tất nhiên mấy kẻ kia chẳng phải là đối thủ của cậu. Chẳng mấy chốc thì chúng đã nằm ngổn ngang trên đường rồi không hẹn mà cùng nhau bỏ chạy.

Anh Quân mỉm cười. Vận động một chút đúng là sảng khoải thật. Tiết trời mùa đông như đang ấm dần lên vậy.

Đi về phía người thanh niên bị đánh đang nằm bất động trên mặt đất, Anh Quân cúi xuống, lay người anh ta, gọi:

- Này, anh gì ơi, anh có sao không?

Thế nhưng, không hề có một phản ứng nào từ người thanh niên. Thấy vậy, Anh Quân ngồi hẳn xuống, nâng nửa người anh ta dậy:

- Anh gì ơi! Tỉnh lại đi!

Thêm vài cái lay nhẹ nữa của Anh Quân thì anh ta cũng chậm chạp mở mắt ra. Đôi lông mày khẽ nhíu lại, gương mặt hiện rõ bị đau đớn.

- Anh thấy thế nào rồi? Em đưa anh tới bệnh viện nhé! – Anh Quân nhẹ nhàng nói.

Người thanh niên lắc đầu:

- Anh…anh không sao đâu,…không cần…tới bệnh viện đâu… Cảm…ơn…ơn em!

Anh Quân mỉm cười:

- Vậy em đưa anh về nhà nhé, nhà anh ở đâu?

Nói rồi, không chờ người thanh niên kia đáp, Anh Quân liền đỡ anh ta đứng dậy, một tay dìu anh ta, một tay dắt xe đạp, bước những bước thật chậm trên con phố dài.

Đường về khuya tĩnh lặng. Gió đông nhè nhẹ thổi đem theo hơi lạnh khiến người ta chỉ muốn thu mình lại.

Hai con người, không ai nói với ai lời nào, chỉ có nhịp thời gian chầm chậm trôi mang đi tất cả những phiền muộn, âu lo của một ngày dài và nhường vào đó là sự tĩnh tại của đêm tối.

Anh Quân không biết người đi bên cạnh cậu là ai, ngay cả một cái tên cũng không biết. Nhưng cậu cũng không muốn hỏi lúc này. Cơ thể anh ta đang yếu, không tiện để nói chuyện. Hơn nữa, sự quan tâm của Anh Quân với sự đời, với người ngoài vốn không nhiều nên cậu cũng có thể thoải mái và gạt đi thắc mắc cùng sự tò mò trong lòng. Vì vậy, cậu chỉ lặng lẽ đỡ anh ta đi trong đêm tối tịch mịch.

Người kia cũng không nói. Hay đúng hơn là vết thương trên người làm anh ta khó mở miệng. Thế nên, ngoài những lúc chỉ đường thì suốt quãng đường về nhà, không khí im lặng bao trùm lên hai người.

Đèn đường sáng, in hình hai người một thấp một cao lăn dài trên mặt đường. Bánh xe quay chậm theo từng bước đi cho ngôi nhà nhỏ từ từ xuất hiện.

Nhìn căn nhà hoàn toàn tối, Anh Quân hỏi:

- Anh sống ở đây một mình sao?

Người thanh niên kia gật đầu, lấy chìa khóa nhưng đôi tay anh ta run run làm chùm chìa khóa trong tay rơi một tiếng keng trên nền ngõ.

- Để em mở cho.

Đỡ anh ta dựa vào tường, Anh Quân cúi xuống nhặt chiếc chùm chìa khóa lên, hỏi:

- Mở bằng chìa nào?

Thế rồi, theo sự chỉ dẫn của người thanh niên, Anh Quân nhanh chóng mở cửa.

Đèn tự động sáng lên, theo đó hương hoa cũng ngập tràn không gian. Anh Quân cũng khá thích mùi hương này và cậu không ngờ rằng một người thanh niên sống một mình lại sạch sẽ và ngăn nắp đến thế.

- Nhà anh thật đẹp! – Anh Quân nói khi dìu anh ta vào trong.

Người thanh niên mỉm cười nhưng vết bầm trên mặt xô lại làm anh ta đau đớn thành ra khuôn mặt chẳng biết đang cười hay sắp khóc nữa. Điều này vô tình làm Anh Quân bật cười song cậu cũng thấy thương thay cho anh ta.

Để anh ta ngồi xuống chiếc ghế dài, Anh Quân hỏi:

- Anh có thuốc trị thương không?

Người thanh niên lắc đầu làm Anh Quân nhẹ thở dài:

- Như vậy sao được. Anh chờ em một chút!

Dứt lời, Anh Quân chạy đi luôn, cũng không kịp để ý tiếng gọi phía sau của anh ta.

Đêm đông.

Hà Nội lạnh.

Trời đã khuya, nơi này lại vắng vẻ nên không dễ để Anh Quân tìm được một hiệu thuốc còn mở cửa. Vì thế mà đôi chân cậu phải chạy khá xa mới mua được. Thế nhưng, Anh Quân cũng không cảm thấy mệt mỏi. Cậu chẳng hiểu sao cũng có lúc cậu lại nhiệt tình giúp đỡ một người tới vậy và càng lạ hơn khi cậu thấy vui vì điều này. Đôi lúc cậu thấy mình thật khó hiểu. Lắc đầu và cười nhẹ cho làn hơi ấm nhàn nhạt tỏa ra trong giá lạnh, Anh Quân chạy một mạch về chỗ anh ta.

Cửa mở, người thanh niên đang đứng dựa vào cạnh cửa, ánh mắt lo lắng nhìn quanh.

Thấy vậy, Anh Quân mỉm cười:

- Sao anh không ở trong nhà, bên ngoài trời lạnh!

Người thanh niên nghe giọng Anh Quân từ ngược hướng nhìn của anh ta thì nhanh chóng quay đầu, cười tươi:

- Em về rồi!

Anh Quân nghe giọng vui mừng của anh ta thì ngạc nhiên. Việc cậu trở về có thể làm cho một người vui tới vậy sao? Trong căn nhà của cậu, ít có ai thể hiện tình cảm rõ trong giọng nói với cậu như vậy. Minh Hàn đối với cậu cực tốt song tính tình lạnh nhạt, vui buồn không biểu hiện trên mặt. Hoàng Dương bận việc suốt, hơn nữa gia giáo từ nhỏ làm cho anh có một chút gì đó xa cách. Trong khi đó, Thái Dương lại trầm lặng ít nói, tuy không lạnh lùng như Minh Hàn song ánh mặt cậu làm người thấy buồn nhiều hơn là vui. Còn nói về Minh Khang, anh đối với Anh Quân tất nhiên là vô cùng chân thành nhưng anh cũng không phải là người đưa mọi hỉ nộ ái ố lên mặt như người này.

- Có gì mà anh vui vậy? – Anh Quân hỏi.

Người kia cười:

- Anh sợ có chuyện gì không hay xảy ra với em. Giờ thấy em về nên anh vui.

Lòng ấm áp lên không ít, Anh Quân lắc đầu:

- Anh đừng lo. Em sẽ chẳng có chuyện gì được đâu.

Nói rồi, cậu ngồi xuống cạnh người thanh niên:

- Để em xem vết thương nào!

Nhìn những vết thương đã tím bầm trên mặt người bên cạnh cùng một vài vết thương hở, Anh Quân khẽ nhíu mày:

- Giá như em đến sớm hơn một chút thì tốt.

Người thanh niên cười:

- Em đến rất đúng lúc mà. Nếu không có em thì không biết hôm nay anh có về nhà được không nữa.

Anh Quân cười, cậu khử trùng những vết thương hở.

- Có đau không? - Anh Quân hỏi.

Người thanh niên lắc đầu:

- Không đâu em.

Nói vậy nhưng mặt anh ta đã phải nhăn lại làm Anh Quân bật cười:

- Vậy mà nói không đau?

Người thanh niên cười trừ:

- Ừ thì… có chút chút…

- Mà sao bọn chúng lại đánh anh vậy? - Anh Quân vừa thoa thuốc vừa hỏi.

Người thanh niên đáp:

- Chúng chặn đường trấn lột thôi chứ không có gì.

Anh Quân à một tiếng, nói:

- Từ nay anh không nên đi đường tắt đó, khá nguy hiểm.

- Ừ, anh biết rồi! - Người thanh niên nói. - Cảm ơn em.

Anh Quân mỉm cười:

- Không có gì!

Thu dọn lại chỗ bông băng và thuốc, Anh Quân nói:

- Xong rồi đó anh, anh nghỉ ngơi đi cho khoẻ. Em phải đi về rồi.

Người thanh niên ái ngại:

- Khuya như vậy rồi, em về có an toàn không? Hay là em ở lại đây đi, sáng mai anh sẽ đưa em về?

Anh Quân lắc đầu:

- Không được, anh trai em không cho em ở ngoài qua đêm.

Dẫu Anh Quân biết Minh Hàn và Hoàng Dương đêm nay không ở nhà nhưng cậu cũng thể ở lại đây được. Hơn nữa, cậu với người thanh niên này chưa từng quen biết, càng không thể vì muộn một chút mà ở nhà anh ta.

Và rồi, không chờ người thanh niên nói thêm gì, Anh Quân khoác ba lô lên vai, vẫy tay chào người thanh niên trước khi ra về. Chiếc xe đạp cùng thân hình mới lớn của cậu khuất dần trong màn đêm trong ánh mắt dõi theo của người thanh niên.

Bất chợt, trên khoé miệng anh ta nở một nụ cười khó hiểu.

Gió vẫn thổi. Mùa đông thật lạnh.

Anh Quân về đến nhà thì cũng gần 12h. Đèn của ngôi biệt thự sáng. Anh Quân nghĩ là Thái Dương để đèn cho cậu chứ không nghĩ rằng Thái Dương vẫn thức.

- Có chuyện gì à? Sao cậu về muộn vậy? - Thái Dương cất tiếng hỏi khi Anh Quân bước vào.

Anh Quân cười nhẹ:

- Lúc về mình gặp mấy tên cướp vặt thôi, không có chuyện gì cả.

Thái Dương nghe vậy thì ừ nhẹ một tiếng, nhìn Anh Quân một từ trên xuống dưới, không thấy cậu có vẻ gì là bị thương nên cũng không để hỏi thêm gì nữa.

- Còn cậu? Sao khuya vậy còn chưa ngủ? - Anh Quân hỏi.

- Mình gặp anh Minh Khang say xỉn nên đưa anh ấy về đây. Dọn dẹp và nấu canh giải rượu cho anh ấy cũng vừa xong, thấy cậu chưa về nên mình ngồi chờ thêm một lát thôi. - Thái Dương đáp.

Anh Quân lo lắng hỏi:

- Anh ấy có sao không?

Thái Dương lắc đầu:

- Không sao, anh ấy ngủ rồi. Chỉ là luôn miệng gọi tên cậu thôi.

Nghe vậy, Anh Quân thở dài một tiếng, thật không biết phải làm sao. Tình cảm mà Minh Khang dành cho cậu, cậu hiểu chứ nhưng cậu lại chẳng thể nào đáp lại. Không phải bởi anh ấy là con trai, cậu vốn không hề câu nệ chuyện đó, cũng không phải bởi Minh Khang có điều gì không tốt. Vậy rốt cuộc là vì sao? Anh Quân cũng không biết nữa. Cậu chỉ biết rằng cậu và anh ấy là không thể. Cậu coi anh ấy như người thân chứ không phải người yêu. Mà đã là người thân thì lại chẳng thể yêu. Cậu nên làm gì với anh ấy đây? Nếu cậu chăm sóc anh ấy, anh ấy sẽ tiếp tục nuôi hy vọng như thế chẳng phải sẽ khổ cho anh ấy hơn sao? Còn nếu bỏ mặc anh ấy thì sao cậu đành lòng đây. Một người yêu mình, nhớ thương mình mà mình thờ ơ, vô tâm chẳng phải đáng trách lắm sao? Anh Quân cũng không rõ. Cậu thấy lòng rối như tơ vò vậy.

Thái Dương hiểu Anh Quân đang nghĩ gì, nên mỉm cười:

- Cậu đừng lo, anh ấy đã có mình chăm sóc. Anh ấy sẽ không sao đâu. Thứ anh ấy cần bây giờ là thời gian để thay đổi. Cũng khuya rồi, cậu đi nghỉ đi.

Anh Quân cười nhẹ:

- Cậu chăm sóc anh ấy giúp tớ nhé!

Đáp lại, Thái Dương không nói gì, chỉ gật đầu.

- Để tớ xem anh ấy thế nào! - Anh Quân nói.

Dứt lời, cậu liền chạy lên phòng Thái Dương. Thấy Minh Khang đã ngủ, Anh Quân đưa tay chỉnh lại mấy sợi tóc rối trên trán anh như anh thường làm với cậu, khẽ thì thầm:

- Mãi làm anh trai của em, anh nhé!

Gió rít bên ngoài, Anh Quân kéo lại chiếc chăn cho Minh Khang. Cậu ngồi thêm một lát rồi rời khỏi phòng.

Đêm mùa đông lạnh. Hà Nội bình yên và tĩnh lặng.