- Về nhà em đi hướng nào nhỉ? – Hoàng Dương hỏi Thái Dương khi bốn người đã lên xe trở về từ nhà Minh Hà.
Thái Dương mỉm cười:
- Đến ngã tư rẽ trái khoảng 1km nữa là tới ạ.
Hoàng Dương gật nhẹ:
- Ừ! Anh nghe Anh Quân nói em sống với bà phải không?
- Vâng ạ. Từ khi mẹ em mất thì em về ở với bà ngoại. – Thái Dương đáp.
- Thế bố em đâu? – Hoàng Dương hỏi.
Thở dài, Thái Dương nhìn về một nơi nào đó xa xôi, nhẹ giọng đáp:
- Em không có bố.
Hoàng Dương thấp giọng:
- Tại sao? Bố em cũng mất rồi hả?
Thái Dương lắc đầu:
- Không phải. Em không biết bố mình là ai.
Hoàng Dương khó hiểu:
- Sao lại vậy? Mẹ em không nói cho em à?
Một lần nữa, Thái Dương lắc đầu, giọng buồn bã:
- Dạ không….mẹ em cũng không biết bố em là ai… vì mẹ em là…là…
- Ừ… anh hiểu rồi...em không cần nói thêm nữa. – Hoàng Dương ngắt lời Thái Dương, không muốn cậu bé nhắc lại chuyện buồn thêm nữa.
- Vâng ạ! –Thái Dương nói.
Hoàng Dương ừ một tiếng rồi hướng mắt sang hai bên đường, hỏi:
- Nhà em ở đâu nhỉ?
Thái Dương đáp:
- Anh cho em xuống con ngõ nhỏ phía trước là được rồi.
- Để anh đưa em về tận nhà em chứ. Con ngõ kia phải không? – Hoàng Dương hỏi.
- Đúng rồi đó. Tớ cũng muốn biết nhà cậu. – Anh Quân nói thêm.
Thái Dương cười:
- Ngõ đó rất nhỏ, xe của anh Hoàng Dương không thể đi vừa được.
- Vậy sao? Tiếc thật. – Anh Quân nói.
Rồi chợt nảy ra một ý tưởng, Anh Quân lay tay Minh Hàn, nói:
- Hay là chúng ta vào nhà cậu ấy chơi đi anh.
Minh Hàn cười nhẹ, xoa đầu Anh Quân:
- Em thích à?
- Vâng ạ! – Anh Quân liền đáp.
Minh Hàn gật nhẹ:
- Ừ.
Rồi nói với Hoàng Dương:
- Anh tìm chỗ đỗ xe rồi chúng ta vào nhà Thái Dương nhé.
Hoàng Dương cười:
- Được rồi!
Thế nhưng, Thái Dương thì lắc đầu:
- Để hôm khác được không anh?
- Tại sao? Cậu không muốn tớ đến nhà cậu hả? – Anh Quân nói.
- Không phải – Thái Dương lắc đầu. - Giờ này chắc bà tớ ngủ rồi. Bà tớ đang bệnh, tớ không muốn bà tớ thức giấc.
- Thế thì thôi vậy. Hẹn gặp em khi khác nhé. – Hoàng Dương nói và dừng xe trước ngõ.
Thái Dương gật đầu cười:
- Vâng ạ!
Rồi cậu mở cửa xe, bước xuống:
- Em chào hai anh ạ!
- Ừ! – Hoàng Dương và Minh Hàn cùng nói.
- Bye! – Anh Quân vẫy tay.
- Ừ! Bye – Thái Dương đáp.
Và rồi chiếc xe của Hoàng Dương tiếp tục lăn bánh trên những con đường chưa một lúc vắng bóng người của Hà thành hướng về ngôi biệt thự tràn ngập hoa hướng dương.
- Hình như có xe đang theo xe của chúng ta. – Hoàng Dương chợt nói.
Minh Hàn gật đầu:
- Đúng vậy!
- Đó là kẻ nào thế anh? – Anh Quân hỏi.
Hoàng Dương lắc đầu:
- Anh chưa biết.
Rồi quay sang Minh Hàn:
- Em nghĩ đó là ai? – Hoàng Dương hỏi.
Cũng như Hoàng Dương, Minh Hàn chưa có câu trả lời, nhẹ lắc đầu rồi nói:
- Anh cho xe dừng ở con ngõ phía trước. Em muốn biết chúng là ai mà dám theo chúng ta.
- Ừ! – Hoàng Dương gật đầu rồi chuyển hướng xe vào một góc tối và dừng lại.
Ngay lập tức, hai chiếc xe đang theo xe của anh cũng dừng lại cho khoảng hơn mười người mặc đồ đen bước xuống và bao vây xe của Hoàng Dương.
Một tên cao lênh khênh, tay cầm một thanh mã tấu, gõ vào đầu xe Hoàng Dương, hất hàm nói:
- Còn không mau xuống xe!
Hoàng Dương cười nhạt, anh hạ mui xe xuống cho chiếc xe mui trần lộng gió xuân và để nhìn rõ hơn những kẻ đang đứng vây quanh mình, lạnh lùng nói:
- Tại sao tôi phải xuống?
Tên kia nhíu mày:
- Ông mày bắt mày xuống không lẽ phải cần lý do?
Hoàng Dương cười khẩy:
- Tôi không thích xuống đó.
Tên kia vuốt cằm:
- Á à… Mày lại to gan làm trái lời ông.
Nói rồi thanh mã tấu trong tay hắn liền giơ cao định chém xuống đầu xe của Hoàng Dương.
- Khoan đã! – Giọng nói của Minh Hàn vang lên làm hắn chợt ngừng hành động của mình.
Nhìn Minh Hàn, hắn xẵng giọng:
- Thế nào? Xuống không thì bảo?
Minh Hàn cười nhạt:
- Có xuống cũng không cần vội. Anh cứ chờ đó đi, tôi sẽ tiếp anh tử tế.
Vừa nói, Minh Hàn vừa lấy đôi gang tay trắng ra và xỏ vào. Điều này khiến Hoàng Dương nở một nụ cười tươi, anh biết số phận của những kẻ trước mặt mình sẽ ra sao trong tối hôm nay rồi. Hình như cũng khá lâu rồi, Minh Hàn không đeo đôi bao tay đó thì phải. Hoàng Dương cũng không rõ nữa.
- Hai người cứ yên tâm ở trên xe, mọi chuyện để em giải quyết. – Minh Hàn nói với Hoàng Dương.
Hoàng Dương gật đầu trong khi tên kia thì tức giận:
- Cả ba xuống cho tao!
Minh Hàn lạnh lùng hỏi:
- Dựa vào anh sao?
Tên kia cười nhạt:
- Phải! Tao nói chúng mày xuống thì chúng mày phải xuống.
Minh Hàn cười khẩy:
- Được. Để tôi xem bản lĩnh của anh tới đâu.
Nói rồi, Minh Hàn lập tức nhảy ra khỏi xe nhưng trước khi tiếp đất, Minh Hàn đã kịp thời nhẹ nhàng giáng cho hắn một cú đá khiến hắn lập tức ngã xõng xoài trên mặt đất và cách xe của Hoàng Dương 10m.
- Khá lắm! – Tiếng vỗ tay giòn giã chợt vang lên kèm theo giọng nói trầm đυ.c.
Minh Hàn nhìn lại phía sau mình thì hơi ngạc nhiên trước khi khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo.
- Thì ra là anh. – Minh Hàn nói khi nhận ra đó là người đàn ông đi cùng với gia đình Thế Long chiều nay đến họp trong phòng Hiệu trưởng.
Người đàn ông kia gật đầu:
- Phải! Chúng ta lại gặp nhau rồi.
Minh Hàn cười nhạt:
- Anh là thế nào mới gã bất tài đó?
- Mày dám gọi anh trai tao như vậy sao? - Người đàn ông kia tức giận nói.
Minh Hàn cười khẩy:
- Anh nghĩ anh là ai mà tôi không dám?
- Tao là ai rồi mày sẽ biết. – Người đàn ông nghiến răng nói.
Và rồi hắn hô lớn:
- Chúng mày! LÊN!
Ngay lập tức hơn chục tên tiến đến bao vây Minh Hàn vào giữa trong khi gã đứng ngoài quan sát. Chỉ còn thằng cao lênh khênh lúc đầu ra oai thì hiện tại chưa có đứng dậy được nên đành nhìn đồng bọn của mình chuẩn bị chiến đấu.
Trên xe, Anh Quân thấy vậy thì nói với Hoàng Dương:
- Để em xuống giúp anh ấy.
- Đừng! – Hoàng Dương cầm lấy tay Anh Quân và nói. – Minh Hàn không muốn em bị thương. Em xuống có thể Minh Hàn sẽ phải lo thêm cho em nữa.
Anh Quân lắc đầu:
- Em sẽ không sao đâu. Bọn chúng đâu là gì chứ?
Hoàng Dương mỉm cười:
- Nếu bọn chúng đã không là gì thì cũng thể làm khó Minh Hàn được nên em không cần lo lắng. Em cứ ở yên trên xe với anh là được rồi.
- Vậng ạ! – Anh Quân cười đáp.
Hoàng Dương gật đầu rồi cả hai tiếp tục quan sát. Lúc này, Minh Hàn đang đưa mắt nhìn cả bọn một lượt.
- Ai muốn chết trước thì cứ lên đi. – Minh Hàn nói.
- Chúng mày còn chờ gì nữa mà không dạy cho nó một bài học. – Người đàn ông đứng bên ngoài thị uy.
- Dạ! – Cả bọn đồng thanh đáp.
Và thế là chúng đồng loạt xông lên tấn công Minh Hàn. Đáp lại, Minh Hàn chỉ cười nhạt. Những trận chiến thế này với Minh Hàn đã không còn gì lạ lẫm. Hơn nữa, đây cũng chỉ là một đám ô hợp, không có quy củ gì. Thế nên, Minh Hàn có thể nhanh chóng giải quyết gọn bọn chúng. Chẳng mấy chốc thì tất cả đã nằm la liệt trên đường và đang rêи ɾỉ. Cũng may cho bọn chúng là hôm nay Minh Hàn vừa đi dự lễ đầy tháng của Bảo Khánh và Hà Linh về, tâm trạng khá tốt nên còn nhẹ tay với chúng. Nếu không thì chắc giờ này chúng chẳng thể nào kêu được nữa rồi.
Nhìn gã đàn ông vừa thách thức mình, Minh Hàn cười nhạt:
- Thế nào? Anh có muốn lên luôn không?
Người đàn ông thấy Minh Hàn tay không đánh tan cả đám tay chân của mình thì không lạnh mà run, đôi chân bất giác run lẩy bẩy:
- Mày…mày…cứ đợi đó… Tao sẽ trở lại… - Người đàn ông lắp bắp nói rồi quay đầu chuồn thẳng.
Minh Hàn cười khẩy, không thèm đáp lời hắn mà nhìn xuống những tên đang kêu la kia rồi lạnh lùng nói:
- Hôm nay Dương Minh Hàn tạm tha cho mấy người. Hãy nhớ lần gặp mặt này giữa chúng ta đó và đừng bao giờ để tôi nhìn thấy mấy người.
Dứt lời, Minh Hàn bước lên xe, cũng không ngoái đầu nhìn mấy kẻ đó thêm một lần nào nữa.
- Chúng ta đi thôi anh! – Minh Hàn nói với Hoàng Dương.
Hoàng Dương gật đầu:
- Ừ
Trong khi Anh Quân cười tươi khen ngợi:
- Anh Minh Hàn là số một!
Cười nhẹ, Minh Hàn xoa đầu cậu nhóc:
- Không biết anh còn được là số một của em đến bao giờ đây?
Anh Quân cười, đáp luôn không cần nghĩ:
- Mãi mãi là số một!
- Ừ! Ngoan! – Minh Hàn gật nhẹ.
Gió thổi.
Chiếc xe tràn ngập tiếng cười cho con đường trở về nhà thêm vui vẻ và ấm áp.
Về đến nhà, sau khi cho Anh Quân đi ngủ, Hoàng Dương không quên điều làm anh háo hức và mong chờ cả buổi tối.
- Minh Hàn! Cho anh xem ảnh hồi nhỏ của em đi! – Hoàng Dương cười cười nói.
Mặt không biểu cảm, Minh Hàn hỏi:
- Anh muốn xem đến vậy sao? Nhìn em bây giờ không hơn là nhìn hồi nhỏ ư?
Hoàng Dương cười nịnh:
- Anh thích xem cả hai được không?
Minh Hàn cười nhẹ:
- Tất nhiên là được. Với anh em đâu cần giấu điều gì. Anh chờ một chút.
Lập tức, mặt Hoàng Dương tươi hơn nắng xuân. Anh nhìn theo từng cử chỉ của Minh Hàn mà miệng không ngừng cười.
- Nhanh lên em.
Minh Hàn mỉm cười, vừa mở tủ vừa nói:
- Anh làm gì mà vội vậy.
Hoàng Dương cười:
- Anh thích mà.
Minh Hàn gật đầu, cười:
- Xem xong anh sẽ còn thích hơn đó, coi chừng đêm nay mất ngủ.
Hoàng Dương bật cười:
- Mất ngủ vì em thì cũng đâu có sao. Sáng mai anh đến công ty ngủ bù cũng được.
- Tổng giám đốc mà vậy được sao? – Minh Hàn nói.
Hoàng Dương cười:
- Tại sao không được chứ? Có em bên cạnh thì anh đâu cần lo gì.
Minh Hàn lắc đầu:
- Chịu thua với anh.
Rồi đưa cho Hoàng Dương một cuốn album đã cũ, nói:
- Trong đó toàn bộ là ảnh của em lúc nhỏ. Anh có thể từ từ xem.
Ngay tức khắc, Hoàng Dương đón lấy. Anh lấy làm vui sướиɠ và bắt đầu mở ra xem trong khi Minh Hàn đã sớm trèo lên giường và nằm xuống, chuẩn bị cho giấc ngủ đến.
- WOW! Minh Hàn! Em là người hay thiên thần đây? – Hoàng Dương thốt lên khi anh xem bức ảnh đầu tiên.
Minh Hàn mỉm cười:
- Nếu là thiên thần thì có ở cạnh anh được không?
Hoàng Dương cười tươi, thấy Minh Hàn đang nằm, anh liền dựng Minh Hàn dậy, cùng anh dựa vào thành giường trước khi anh kéo Minh Hàn vào lòng mình, nói:
- Thiên thần của người khác thì không được nhưng em là thiên thần của anh nên tất nhiên là ở bên cạnh anh được rồi.
Minh Hàn cốc nhẹ lên đầu anh:
- Anh chỉ giỏi nịnh thôi.
Hoàng Dương cười hì hì:
- Nịnh đâu nào? Anh nói sự thật thôi mà. Lúc nhỏ em thực sự rất đáng yêu. Chẳng trách tại sao khi lớn lên lại đẹp đến vậy.
Minh Hàn gật nhẹ:
- Trước khi về sống với cậu em rất nghịch ngợm và hay cười chứ không như bây giờ.
Hoàng Dương ừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Đúng vậy. Nhìn những bức ảnh này sẽ không ai ngờ lớn lên em lạnh lùng đến vậy. Chỉ giống nhau ở chỗ là từ bé đến lớn đều cực đẹp.
Rồi nhớ đến những bức ảnh của Bảo Khánh, Hoàng Dương nói tiếp:
- Bảo Khánh giống em thật nhưng nếu để ý kỹ thì lúc nhỏ em còn dễ thương hơn nhiều.
- Chủ quan hay khách quan vậy? – Minh Hàn hỏi.
Hoàng Dương cười:
- Cả hai.
Minh Hàn mỉm cười, không đáp mà dựa vào vai anh. Hoàng Dương thì vừa xem vừa bật cười thích thú và đúng như Minh Hàn nói, đêm nay Hoàng Dương mất ngủ.
Bên ngoài, những bông hoa hướng dương đã chìm vào giấc mộng từ khi nào để chờ đợi bình minh lên cho ngày mới bắt đầu.
Trong khi đó, ở một nơi khác,
- Đại ca! Xin đại ca trả thù giúp bọn em! – Một gã mặc đồ đen cúi người nói trước một người thanh niên chừng hai mươi tuổi đang hút thuốc, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Thằng nào làm gì chúng mày? – Người thanh niên nói.
Gã mặc đồ đen hậm hực nói:
- Là Dương Minh Hàn ạ. Nó…
RẦMMMMMMMMMM!!!!!!!!! - Người thanh niên đá chiếc bàn cạnh hắn bay ra xa làm gã đồ đen đang định nói gì đó phải ngậm miệng ngay lập tức.
- Lại là Dương Minh Hàn. Hừ! – Người thanh niên giận dữ nói.
Gã mặc đồ đen nhìn nhìn mặt đại ca của hắn như để dò ý rồi từ từ nói:
- Dương Minh Hàn có…có…thù gì với đại ca hả?
Người thanh niên ném điếu thuốc đang hút dở, nói:
- Thù thôi sao? Sẽ có ngày tao băm nó làm trăm mảnh.
Gã đồ đen nghe thế thì cười thầm, nói:
- Chúng ta làm luôn đi đại ca. Một mình nó thì đâu phải đối thủ của chúng ta.
Người thanh niên cười nhạt:
- Mày cứ chờ đi. Hiện tại chưa phải lúc.
- Dạ! Đại ca! – Gã mặc đồ đen sung sướиɠ nói.
Gió nổi lên.
Đêm xuân chầm chậm trôi.