Chương 44: Trò cười của phủ Tướng quân (3)

Editor: Vương Chiêu Meo

Tình Nhi nhìn thấy Tha Tha Lạp tướng quân và Tân Nguyệt ôm nhau thì sợ đến ngây người. Nàng đã hiểu đại khái chuyện là như thế nào rồi. Trong lúc nhất thời, nàng tức giận đến mức không nói thành lời.

Trước không nói đến thân phận hiện tại của Nhạn Cơ, lúc này Tân Nguyệt còn đang trong kỳ giữ đạo hiếu, Đoan Vương gia vừa mới qua đời mà nàng ta đã thành cái dạng này, nàng ta không nghĩ tới sẽ làm a mã, ngạch nương mình thất vọng hay sao? Huống hồ, tuổi tác của Tha Tha Lạp tướng quân đủ để làm phụ thân của Tân Nguyệt rồi, Nhạn Cơ lại quản gia đâu ra đấy, vậy mà hai người kia lại có thể không biết liêm sỉ mà làm trò ôm nhau ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Như vậy, mặt mũi của hoàng gia có còn hay không? Mặt mũi của tướng quân phủ có còn hay không? Mặt mũi của Nhạn Cơ cô cô có còn hay không?

- Làm càn!

Tình Nhi tốt xấu gì cũng là cách cách được nuôi lớn lên bên người Thái hậu, khí thế tất nhiên là đắn đo thích đáng hơn hẳn Tử Vi. Nàng ném mạnh chén trà xuống đất:

- Tha Tha Lạp tướng quân, ngươi thật to gan, hôm nay trước mặt bổn cách cách mà dám làm trò thất lễ như thế này, còn ra thể thống gì nữa! Bổn cách cách đại diện cho Thái hậu mà tới, đây là ngươi đang tỏ ý bất mãn với Thái hậu hay sao?

Tình Nhi trách cứ mạnh mẽ, khiến cho bọn hạ nhân bốn phía sợ tới mức quỳ hết xuống.

Nếu là ngày thường, Tình Nhi sẽ không bày ra cái dáng vẻ như thế này, nhưng hôm nay, trước khi đi, Thái hậu đã cố ý phân phó, chuyến này hai nàng đi là đại diện cho Thái hậu, nếu người của phủ tướng quân mà dám vô lễ thì cứ việc trách phạt.

Tình Nhi đoán, khả năng là Thái hậu đã biết Tha Tha Lạp tướng quân và Tân Nguyệt có tư tình, cho nên hôm nay mới phái mình và Tử Vi đi để làm chống lưng cho Nhạn Cơ. Tuy rằng Tình Nhi không muốn đắc tội với người khác, nhưng cũng phải xem xét thời thế. Ý của Thái hậu, trăm triệu lần không thể không nghe theo, huống gì, hành vi của Tha Tha Lạp tướng quân này thật sự không chấp nhận được. Nghĩ như vậy, tự nhiên là Tình Nhi bày ra tư thái lạnh lùng sắc bén.

Tử Vi ngồi ở một bên cũng nhíu mày. Nàng nhìn Nỗ Đạt Hải và Tân Nguyệt với vẻ không tán đồng. Hàng mi xinh đẹp cũng hơi nhíu lại.

- Tình cách cách!

Tân Nguyệt lại lần nữa quỳ xuống trước mặt Tình Nhi, lôi kéo làn váy của Tình Nhi mà nói:

- Tình cách cách, cầu xin ngươi đừng trách cứ Nỗ Đạt Hải, đây đều là lỗi của ta, đều là ta sai. Ngươi cao quý như vậy, thiện lương như vậy, cầu xin ngươi hãy khoan thứ cho hắn. Ngươi muốn phạt thì cứ phạt ta đi. Ta sẽ quỳ với ngươi mà.

Tình Nhi bị hành động này của Tân Nguyệt làm cho ngây người. Nàng không nghĩ tới Tân Nguyệt lại có thể làm ra loại chuyện này. Dựa theo phẩm cấp, nàng và Tân Nguyệt là như nhau, nhưng Tân Nguyệt còn là cô nhi liệt sĩ, giờ nàng ta quỳ với nàng như thế này, nếu truyền ra ngoài thì không biết nàng sẽ bị nói như thế nào đây. Trong lòng nàng giận dữ, quát nha đầu hầu hạ bên người Tân Nguyệt:

- Nô tài nhà ngươi nhìn thấy cách cách của mình quỳ xuống mà không tới nâng nàng dậy. Nếu ngươi không biết cách hầu hạ chủ tử thì bổn cách cách sẽ đi bẩm báo với Thái hậu, thay người khác hầu hạ Tân Nguyệt cách cách.

Vân Oa nghe thấy lời Tình Nhi quát mới đờ đẫn mờ mịt tiến lại đỡ Tân Nguyệt, lại bị Tân Nguyệt đẩy một cái thật mạnh, té ngã sang một bên.

Tình Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt. Tân Nguyệt cách cách này nhìn qua thì gầy yếu nhu nhược, nhưng mà khí lực có vẻ không nhỏ đâu. Nàng tức khắc cảm thấy đầu đau giật giật, đây là cái thể loại cách cách gì vậy?

- Vân Oan, ngươi đừng cản ta, ta phải cầu xin Tình cách cách.

Lần này, Tân Nguyệt lại dập đầu cho Tình Nhi. Tình Nhi sợ tới mức né thân mình sang một bên, không dám nhận lễ này, sợ bị tổn thọ.

Tử Vi thấy Tình Nhi bị Tân Nguyệt cách cách lăn lộn đến mức bó tay, liền sai ma ma phía sau “có lòng tốt” nâng Tân Nguyệt cách cách dậy, kêu thái giám đưa quà ban thưởng của Thái hậu cho Nhạn Cơ, mới thở dài mà nói:

- Nhạn Cơ cô cô, hôm nay con với Tình Nhi tới, thật sự là không nghĩ tới….

Nàng nhìn Tân Nguyệt một bên khóc lóc sướt mướt, cùng với Nỗ Đạt Hải đang không ngừng khuyên giải Tân Nguyệt, nắm tay nắm lại thật chặt:

- Nhạn Cơ cô cô, người đã phải chịu ủy khuất rồi.

Nhạn Cơ phảng phất như không nhìn thấy trò cười trước mắt này, cười nhạt:

- Tử Vi cách cách, Thái hậu đối xử tốt với Nhạn Cơ, trong lòng Nhạn Cơ hiểu rõ. Nhạn Cơ cũng không có gì cần nói nữa cả. Đã để cho hai vị cách cách chê cười rồi.

- Ngạch nương, sao người lại có thể nói như vậy?

Lạc Lâm ở một bên nghe thấy lời Nhạn Cơ nói thì tức giận mà hét lên.

- Tân Nguyệt thiện lương như vậy, nàng ấy với a mã thật tình yêu nhau. Tân Nguyệt đã từng nói, cho dù có làm thϊếp thì nàng ấy cũng cam nguyện. Vì sao người lại không thể thành toàn cho họ? Tình yêu của họ là cầm lòng không đậu, tốt đẹp như thế, làm cho người ta cảm động như thế, mà sao ngạch nương…. Trái tim của người làm từ sắt đá hay sao?

“Bốp!” Một tiếng tát vang dội làm cho cả đại sảnh tĩnh lặng hẳn đi.