Chương 9: Hậu huyệt nở hoa

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thân mình trắng nõn tinh tế theo động tác nam nhân tiểu mạch sắc trên người cuồng dã thoải mái lắc lư. Hoa huyệt chật hẹp trơn mềm bị lặp lại cuồng dã mà khép kín. Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cọ xát vách trong, Tiểu Trì thậm chí cảm thấy phải bị xuyên phá. Y nức nở ôm cổ Tiêu Minh, lắc đầu, nhỏ giọng rêи ɾỉ:

“Đau… Đau, cha nhẹ chút…… Tha Tiểu Trì đi, ta cũng không dám nữa.”

Ở trong thư phòng cùng cha giao hoan, ngoài cửa sổ có người đi ngang qua hay không, người hầu, còn có thị vệ cùng, y không dám lớn tiếng thét chói tai, quá cảm thấy thẹn. Tiểu Trì không biết, người trong vương phủ đều là người tinh mắt, đã sớm đi sạch sẽ. Toàn bộ sân không có một bóng người. Bất quá, hiện tại y bị thao lộng sảng khoái không thôi, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người nam nhân, sao có thể phân ra tinh lực xem xét tình huống chung quanh.

“Ô ô…… Nhẹ chút…… A a a ha!”

Nam nhân mắt điếc tai ngơ, ấn thiếu niêntrên án thư Tử Dương khắc hoa, đứng ôm vòng eo mềm hoá thành một bãi thủy, từ phía sau tiếp tục hung ác trừu động. Tinh hoàn va chạm sưng đỏ mông, phát ra bạch bạch. Bàn tay to mạnh mẽ chụp mông Tiểu Trì, từng tiếng “bạch bạch” hỗn loạn tiếng tiếng nước đâm vào rút ra phát ra “phụt” ”phụt” ”phụt”.

Đau đớn lặp lại tựa hồ biến thành chết lặng, Tiểu Trì ở phụ thân mạnh mẽ ra vào, một loại ngứa mang đến từ tường thịt kéo dài đến toàn thân, chỉ có thể nức nở thở hổn hển. Hai tay chặt chẽ bắt lấy cạnh bàn, đầu lay động, nước bọt chảy ra khóe môi sưng đỏ.

“Ô ô! Ta sai rồi! Sai rồi…… A a, thật lớn……”

Tiêu Minh thô bạo trừu cắm trong chốc lát, nhẹ thở gấp, song chưởng chà đạp mông tròn đỏ bừng, tách ra khép lại, eo cũng phối hợp vặn vẹo. Khí cụ ở tiểu huyệt làm người sảng khoái đánh vòng, chậm rãi chui vào chỗ sâu nhất. Thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng chậm chạp lay động nhục vật.

Hắn cúi xuống, thân thể to lớn bao vây thân mình Tiểu Trì mảnh khảnh. Đường cong ngạnh lãng tinh tráng dán trên lưng bóng loáng ướt mồ hôi, nam nhân cắn lỗ tai y:

“Ân! Tiểu Trì nơi nào sai rồi?”

Ánh sáng từ cửa sổ giấy tiến vào, sáng sủa sạch sẽ, chiếu vào khuôn mặt nam nhân. Bởi vì hàng năm mang mặt nạ trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng lạnh lùng. Mắt đen thâm thúy, phiếm màu sắc mê muội người. Mi nồng đậm, mũi cao thẳng, không lúc nào không cao quý cùng ưu nhã. Một đầu tóc đen rậm rạp bị kim quan cao cao vãn khởi. Môi dày mỏng vừa phải lúc này tươi cười làm người hoa mắt, làm người cảm thấy kinh diễm, đồng thời cảm thấy nguy hiểm đến cực điểm.

Ngang qua mũi vết sẹo dữ tợn nửa khuôn mặt không thấy, Vương gia đã từng trích tiên lại lần nữa trở về tuấn mỹ, lần này không hề là ôn tồn lễ độ, cả người lộ ra hơi thở lạnh lẽo, nghiêm nghị. Lại phá lệ mê người, nếu nhóm thế gia nữ kinh thành thấy diện mạo hắn, đại khái sẽ lại lần nữa nhấc lên nhiệt triều đã từng điên cuồng truy đuổi Vân Vương gia. Hiện tại Vân Vương gia tuy rằng lãnh lệ, nhưng lại phá lệ uy vũ khí phách, còn có quân công trong người.

Đương nhiên hiện tại trừ bỏ người trong Vân vương phủ biết Tiêu Minh đã khôi phục dung mạo, những người khác đều không biết. Bởi vì Tiêu Minh thấy mặt mình khôi phục, hơn nữa là ở trong một đêm, không có bất luận dấu vết gì vết sẹo tàn lưu, bóng loáng như lúc ban đầu. Chuyện thứ nhất chính là ở thư phòng bắt lấy Tiểu Trì, không kịp dời trận địa, ở thư phòng trực tiếp lột sạch y phục, ấn trên án thư từ ban ngày thao đến bây giờ.

“Ân? Tiểu Trì nói xem nào sai rồi?”

Nam nhân ghé vào trên người y, hạ thân chậm rãi lắc lư.

Tiểu Trì thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu lại cùng nam nhân trao đổi một cái hôn, mới thở dốc nói:

“Ta không nên tự mình giúp cha trị sẹo! Còn lộng bị thương tay, cho nên cha sinh khí!”

Chất lỏng Tiểu Tri khi là thực vật có thể trị thương, nhưng lúc biến thành hình người vẫn luôn không hiệu quả. Không nghĩ tới sau khi khai bao, liên tục nửa tháng ngày đêm giao hoan, thực tủy biết vị. Mỗi ngày y hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân bắn, không nghĩ tới cư nhiên có thể ở hình người cùng thực vật tự do thay đổi. Sau khi Tiểu Trì phát giác, chuyện thứ nhất chính là thừa dịp Tiêu Minh ngủ say, trộm biến thành thực vật, sau đó lấy chủy thủ(dao nhỏ hay dùng phòng thân~) cắt qua, đem chất lỏng đồ trên vết sẹo nam nhân. Thuận tiện đồ một chút lên vết sẹo khác trên người Tiêu Minh trên chiến trường.

Kết quả không thu tay kịp chính là, vết sẹo không thể tự động khép lại, để lại dấu vết bị nam nhân phát hiện. Bị nam nhân lột sạch y phục, hung hăng thao một trận.

Tiểu Trì đáng thương hề hề, đôi mắt nhỏ nhìn sắc mặt nam nhân, lấy lòng ở trên cằm hắn bẹp hôn một ngụm.

Tiêu Minh sở dĩ sinh khí như vậy, nguyên nhân không chỉ có Tiểu Trì vì trị thương cho hắn làm chính mình bị thương. Hắn nghĩ Tiểu Trì lần trước vì hắn bỏ mạng, sợ hãi ngày nọ Tiểu Trì lại lần nữa vì hắn không màng tính mạng.

“Bảo bối, đáp ứng ta, về sau không cần lại vì ta bị thương được không?”

Tiểu Trì nhìn hắn, lắc đầu: “Không, nếu cha có nguy hiểm, Tiểu Trì nhất định sẽ bảo hộ cha.”

Liền tính là bỏ mạng, y cũng sẽ không do dự. Y bởi vì Tiêu Minh sinh ra linh trí. Y mở mắt thấy chính là Tiêu Minh. Y cùng Tiêu Minh cùng nhau lớn lên, Tiêu Minh có chuyện gì không vui vẻ y đều biết.

Môi mân chặt, Tiêu Minh không biết nên như thế nào trấn an tâm mình kích động. Là vì Tiểu Trì không màng hắn phẫn nộ, là vì Tiểu Trì toàn tâm toàn ý kích động…

Hai thân thể một trắng một đồng trần trụi dây dưa. Thân mình đồng sắc phía trên đột nhiên cơ bắp căng chặt, bắt đầu đong đưa. Mồ hôi từ da màu đồng cổ lăn xuống, trượt xuống từng đạo dấu vết mê người. Cực đại dươиɠ ѵậŧ thô đen từ cái mông dưới thân ra ra vào vào, tiếng thở dốc đan xen rêи ɾỉ mê người lại lần nữa vang lên.

Tiêu Minh lại lần nữa bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần thứ hai hôm nay chậm rãi hạ nhiệt độ. Tiêu Minh bế nhi tử xụi lơ, chuyển qua màn che, “Ngoan, chân vòng lấy eo cha.”

Tiêu Minh một tay ôm mông Tiểu Trì, đi đến bình phong khổng tước tinh xảo bên trái, một bàn tay ấn ở đôi mắt khổng tước hồng bảo thạch, bình phong lập tức xoay chuyển, lộ ra một phiến cửa. Đẩy ra, bên trong sương khói lượn lờ, hơi nước tràn ngập, là dục trì ba mét vuông dùng bạch ngọc xây thành.

Tiêu Minh ôm nhi tử theo cầu thang bước vào dục trì, làm Tiểu Trì ghé vào cầu thang. Nước ấm áp vừa mới lên đến eo bụng, Tiêu Minh giơ tay loát động thịt hành hai cái, tách ra cánh mông đỏ bừng, lộ ra tiểu cúc hoa chưa từng có bị khai phá.

“Ân… Ngô……”

Hơi thở Tiêu Minh nùng liệt ập vào trước mặt, hai tay Tiểu Trì giao nhau lót trên đầu. Chỉ cảm thấy dễ ngửi cực kỳ, có một loại cảm giác kỳ quái dâng lên. Ngọc trụ cũng lặng lẽ đứng lên, nheo lại đôi mắt, miệng tràn ra rêи ɾỉ nhỏ vụn.

Một ngón tay chậm rãi cắm vào mặt sau. Tiêu Minh dùng sức tách cánh mông, lộ ra cúc huyệt phấn nộn. Tiểu huyệt đáng yêu lúc đóng lúc mở, phun ra từng luồng dâʍ ɖị©ɧ, vói vào một ngón tay.

“Tiểu Trì, biết nơi này là nơi nào sao?”

“Cha nói qua, đây là tao động Tiểu Trì. Ân! Cha… Cảm giác hảo kỳ quái!”

“Thoải mái sao? Tao động đều chảy nước.”

Thân thể mẫn cảm bắt đầu phiếm hồng, hậu huyệt kịch liệt co rút lại, đại lượng ái dịch bài trừ. Tiêu Minh thực thuận lợi cắm vào ba ngón tay. Cúc hoa nho nhỏ lại không chút cố sức nuốt vào ba ngón tay, dâʍ ɖị©ɧ phun ra nuốt vào.

Tiêu Minh lúc trước hỏi qua “lang băm”, bởi vì biết nam hài tử quá sớm dùng hậu huyệt thừa hoan sẽ đối thân thể phát dục tạo thành thương tổn. Vẫn luôn không động mặt sau, nhiều nhất dùng ngón tay, hiện tại nhịn không được. Hôm nay, hắn muốn mặt sau y, muốn toàn bộ nhi tử đều lây dính hương vị hắn, toàn bộ thuộc về hắn.

Kɧoáı ©ảʍ ngón tay cọ xát làm Tiểu Trì trước mắt tỏa sáng, hậu huyệt bắt đầu ngứa, tự giác mấp máy, phun ra nuốt vào đồ vật bên trongz. Một loại cảm giác hư không ở trong lòng Tiểu Trì sinh ra, giống như muốn thứ gì thật lớn nhét vào hậu huyệt a!

Y ghé vào bậc thang, cong đùi ngọc tuyết trắng thon dài, ở dưới nước như ẩn như hiện. Hai tay vê động đầṳ ѵú hưng phấn đã trướng đại, trên vυ" có một dấu cắn đỏ tươi.

Tiêu Minh thở hổn hển, hai tay tách ra mông vểnh dính đầy ướt dịch, lộ ra tiểu huyệt, cầm cực đại cán ma sát. Eo gầy nhưng rắn chắc lrõ ràng dùng một chút lực, thân mình trầm xuống. Huyệt khẩu phấn nộn bị qυყ đầυ chọc căng đến cực hạn. Cúc huyệt chưa từng bị tiến vào giãn ra nếp uốn tinh tế, thành ruột cơ khát cô trụ qυყ đầυ không buông. Xúc cảm chặt chẽ kẹp đến nam nhân sảng khoái không thôi.

“Tiểu da^ʍ phụ, thả lỏng, tao huyệt ngươi chỉ ăn một cái liền no rồi? Không muốn ăn nguyên cây côn ŧᏂịŧ lớn cha vào?”

Nhẹ thở gấp, kiệt lực thả lỏng thân thể, chậm rãi nuốt vào một đoạn ngắn cán thô tráng, lại kẹt ở nửa đường trên dưới không đi được. Tiểu Trì chỉ cảm thấy trong chỗ sâu càng thêm ngứa đến lợi hại. Vô luận hậu huyệt sơ thứ thừa hoan hay hoa huyệt ngày đêm thao nộn, bức y da^ʍ thanh cầu xin.

“Cha…… Tao động quá ngứa, trực tiếp tiến vào…… A a……”

Hai tay Tiêu Minh cố định vòng eo da^ʍ lãng mà vặn vẹo không ngừng dùng sức ép xuống. Cự long thô dài đâm mở tiểu huyệt co chặt, nguyên cây hoàn toàn đi vào.

“Tiểu tao hóa.”

Trong dục trì ấm áp ướŧ áŧ sương khói tràn ngập, tiếng nước theo hai người động tác kịch liệt chấn động. Tiêu Minh ghé vào phía sau nhi tử, qυყ đầυ càng thêm thâm nhập đến đáy thân thể bảo bối. Toàn bộ biến mất tại hậu huyệt, điên cuồng chuyển động dương cụ, cắm vào, rút ra… Cảm giác hưng phấn tràn ngập tại hơi nước, hắn hận không thể đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào thân thể tao hóa dâʍ đãиɠ dưới thân. Làm thân thể y trong ngoài đều bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bao vây.

“A a…… Cha……”

Kɧoáı ©ảʍ càng mãnh liệt đến vô pháp ức chế, tần suất cùng biên độ Tiểu Trì phun ra nuốt vào cũng không ngừng tăng mạnh.

Tiêu Minh cảm thấy nhục bích bó chặt chính mình càng thêm lửa nóng, đem qυყ đầυ cùng cán cọ xát đến sảng khoái không thôi, thời điểm thao lộng hoa huyệt là hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.

“Tao bảo bối, kẹp cha chặt như, bị cha thao mặt sau có sướиɠ như vậy?”

“A a…… Hảo bổng, phải bị côn ŧᏂịŧ lớn cha, thao bay lên…… Ân a……”

Tiêu Minh cười khẽ, bàn tay to sờ đến nơi giao hợp, trêu đùa huyệt khẩu khác phía trước thiếu niên không ngừng chảy nước. Nắm cánh hoa non mềm nhẹ nhàng vuốt ve, khi thì khẽ vuốt tiểu xảo côn ŧᏂịŧ. Tiểu Trì kí©h thí©ɧ thịt trụ một trận run rẩy, lập tức tiết. Chất nhầy trắng đυ.c trôi nổi xen lẫn vào nước dục trì.

Tiêu Minh thú tính bừng bừng phấn chấn, hung hăng thao tiểu huyệt đến mĩ hồng.

“Nhanh như vậy liền bắn, sướиɠ thành như vậy, ân? Có phải tao huyệt cũng muốn bị thao hay không?”