Chương 10: Hậu huyệt nở hoa + ôn nhu lưu luyến

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Tiểu Trì bị kɧoáı ©ảʍ mới lạ kí©h thí©ɧ cả người run rẩy, kɧoáı ©ảʍ như tia chớp truyền khắp toàn thân. Rêи ɾỉ theo nam nhân thao lộng phập phồng, gương mặt trong sương khói đà hồng yêu diễm mị người. Vừa mới bị nam nhân lật người lại, lập tức hai chân quấn nam nhân, nửa người trên như cũ nằm xoài trên bậc thang, tiết tấu dưới thân nhanh chóng một trên một dưới rung động.

Đôi mắt đẹp khép kín, đôi môi phong đỏ không biết hẳn là đóng là mở, đứt quãng phát ra rêи ɾỉ.

“Cha…… Dùng sức…… A a”

“Ách a ha ——————”

Tiếng rêи ɾỉ đột nhiên thay đổi, bên trong tao huyệt bỗng nhiên ra tới xúc cảm khác thường. Tiểu Trì kinh ngạc ngẩng đầu, thấy nam nhân nắm một thanh côn hình trụ hình bạch ngọc, ở tao huyệt chọc vào rút ra.

Tiêu Minh không ngừng động tác, nhìn biểu tình y ngoài ý muốn, nói:

“Xem, hiện tại cha thao tao động, không có biện pháp thao tiểu tao huyệt, chỉ có thể dùng lễ vật Tiểu Trì đưa cho cha hỗ trợ.”

Không biết lúc nào, Tiêu Minh thấy bút lông bính thô bạch ngọc trên hộp ngọc. Đây là lúc trước Tiểu Trì tự làm tặng sinh thần hắn —— bút lông xanh ngọc. Đây là căn bút lông thô, cán thô như cánh tay trẻ con, theo tiểu huyệt ướt đẫm cắm vào đi, vừa vặn đầu lông. Lông mềm mại quét qua nhục bích kiều nộn, đẩy sâu. Tiểu Trì sướиɠ đến cong thân lại run lên, phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

“Không cần…… Cha…… A a a……”

“Sướиɠ sao?”

Tiêu Minh cầm bút lông ngọc, hướng chỗ sâu trong tiểu huyệt lại cắm lại chọc, còn thỉnh thoảng xoay tròn. Bút lông mềm mại ở bên trong khắp nơi cọ xát. Bút lông qua lại tinh tế mỗi một góc bên trong tao huyệt. Đại lượng dâʍ ɖị©ɧ chảy không ngừng. Tiểu Trì bị bút lông đâm vào tao ngứa khó nhịn, chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, hậu huyệt cũng run lên không ngừng chảy nước, kẹp nam căn càng chặt.

“Không… Không cần chơi như vậy… Cha, bên trong tiểu huyệt…… Tao huyệt hảo ngứa………”

Y vặn vẹo thân thể, bút lông làm y cơ hồ sắp điên mất.

Có thể, Tiêu Minh một bàn tay cầm bút lông thao hoa huyệt nhi tử, một bên cuồng loạn thao cúc huyệt cắn gắt gao, sướиɠ cả người căng chặt, nổi lên bắn ý.

Tiểu Trì vô pháp chỉ có thể mê loạn lãng kêu, cán bút ở tiểu huyệt cắm đến tiếng nước tư tư, mang ra dâʍ ŧᏂủy̠ cơ hồ ngâm bút lông. Cán bút thô tráng cũng có phải thao vào huyệt khẩu hay không, tao huyệt cơ khát không sợ, gắt gao ngậm lấy cán bút, cơ khát mấp máy. Tựa hồ hận không thể ăn toàn bộ bút lông vào.

Vô lực ngậm hai đồ vật thô tráng, không ngừng rêи ɾỉ, Tiểu Trì nhịn không được mở miệng xin tha:

“Không… Cha muốn đùa chết ta sao?…… Cắm…… Nhanh lên…… Ân a…”

Đến sau lại, Tiểu Trì cảm thấy không đủ, bị bút lông cắm tuy rằng thực sướиɠ, nhưng không có xúc cảm côn ŧᏂịŧ cùng huyết nhục tương dán cọ xát, cũng không có nhiệt độ nóng bỏng. Y dâʍ đãиɠ kêu lên:

“Mau thao thao tao huyệt, tao huyệt hảo ngứa!”

Tiêu Minh nhìn hai huyệt khẩu căng ra, da^ʍ mĩ đến cực điểm.

“Côn ŧᏂịŧ thao tao huyệt, Tao động làm thế nào?”

“Mặc kệ nó, mau lộng lộng tao huyệt Tiểu Trì, chịu không nổi!”

Tiêu Minh rút bút lông ra, thân thể lui về phía sau rút gậy thịt, cửa động đỏ tươi lập tức trào ra dâʍ ɖị©ɧ. Nháy mắt lại thao nhập vào miệng huyệt cơ khát. Dươиɠ ѵậŧ quét ở nhục huyệt, Tiểu Trì sướиɠ đến lãng kêu không ngừng, cơ hồ muốn phun nước.

“Hảo bổng…… Không cần rút ra! Thao ta, cha!”

Đồ vật thô to như nguyện đỉnh tiến vào, trực tiếp làm đến chỗ sâu trong tử ©υиɠ, cọ đến hoa tâm mẫn cảm. Tiểu Trì bị tê dại làm cho cả người thẳng run. Sảng khoái than thở.

Y dùng hai chân kẹp chặt eo Tiêu Minh, tao lãng nói:

“Cha thao như vậy…… Tiểu Trì thực sướиɠ……”

Tiêu Minh bị miệng nhỏ hút đến hảo sướиɠ. Tiểu huyệt lại mềm lại chặt như thiên đường. Xúc cảm cùng mặt sau hoàn toàn không giống nhau bao huynh đệ hắn, không lưu chút khe hở. Hắn chỉ có thể phát ra thở dốc thô nặng, bút lông đã sớm không biết bị hắn ném tới nơi nào. Hắn chỉ biết đỏ ngầu hai mắt tách đùi thiếu niên trắng nõn, một lần tiếp một lần hung hăng đem cự căn sưng to như cánh tay tiểu hài tử thao làm nhục động mỹ diệu. Dâʍ ɖị©ɧ theo đâm chọc bắn đến nơi nơi. Chỗ giao hợp phát ra tiếng bạch bạch kịch liệt. Nước ao “Rào” “Rào” “Rào” càng ngày càng vang, tốc độ càng lúc càng nhanh.

“Tao da^ʍ phụ, thứ gì đều không thay thế được côn ŧᏂịŧ lớn ta cho ngươi sung sướиɠ! Chỉ có côn ŧᏂịŧ lớn cha mới có thể thao ngươi sảng khoái như vậy.”

Tiêu Minh đột nhiên hối hận dùng bút lông thao tao huyệt ái nhân. Thân thể tao hoa yêu dâʍ đãиɠ chỉ hắn có thể thao, thứ gì cũng không thể, cho dù là bút lông.

Chờ hắn hầu hạ hảo dâʍ ѵậŧ dưới thân, lại thu thập lông bút dám can đảm tiến vào thân thể Tiểu Trì. Là bóp nát thành bột phấn đâu, hay dùng hỏa đốt cháy? Phải hảo hảo cân nhắc.

Thần quang chợt lóe, Tiêu Minh chú ý trên ngườ yêu tinhi dâʍ đãиɠ, bắt lấy hai cánh mông thịt, mở đến càng lớn, đem chính mình lại thô lại ngạnh chọc đến càng sâu. Hạ thân kí©h thí©ɧ không ngừng, kịch liệt thao làm “Phụt” “Phụt” rung động.

Chìm vào đáy ao theo toàn bộ nước ao lắc lư “nằm cũng trúng đạn” bút lông xanh ngọc: …….

Ha hả, là ta tự mình muốn vào đi sao? Không phải bị ngươi cắm vào? Hừ, nói nữa nơi đó không thấy ánh mặt trời, trơn trượt, hẹp như vậy, nhiệt độ cao như vậy… Nó một chút đều không thích, hừ hừ!

Hai mắt thất thần, cả người Tiểu Trì ở cao triều, hoa huyệt như muốn nổi lửa. Hạ thể đều đang run rẩy co rút, lại bị nam nhân tách mông thao. Kɧoáı ©ảʍ càng chồng lên đến y vô pháp thừa nhận.

Đứt quãng lãng kêu: “Ta…… Ta không được, cha…… Vì cái gì còn không bắn?”

Nam nhân không chút ôn nhu đĩnh động hông từng chút cắm da^ʍ huyệt. Đại điểu mỗi lần đều tiến vào đến địa phương sâu nhất, mang ra mị thịt đỏ bừng. Hai tay hắn xoa nắn cánh mông đĩnh kiều, thô suyễn vô tình đánh gãy, “Kêu ta cái gì?”

Mỗi lần bị thao đều khóc kêu cha, so với xưng hô này, Tiêu Minh càng hy vọng có thể từ trong miệng nhi tử nghe được một xưng hô khác.

Hạ thân hắn không ngừng kí©h thí©ɧ, cúi xuống ngậm lấy đầṳ ѵú đong đưa, lại đi lên cùng y lưỡi hôn, nhấm nháp môi lưỡi y. Trượt đến bên tai y, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó dời đầu, nhìn chằm chằm mặt y tinh xảo nháy mắt đỏ bừng sắp bốc khói. Nhìn chăm chú hai mắt thủy quang lưu chuyển. Chờ đáp án y.

Tiểu Trì nhìn nam nhân, hai tay vòng cổ Tiêu Minh, gương mặt non mịn tươi cười dán bên tai hắn thanh âm thật nhỏ như muỗi kêu:

“Tương…… Tướng công!”

Sau đó dời đi, ánh mắt sáng quắc nhìn nam nhân, “Tướng công!”

Tiểu Trì ở trên môi hắn mổ một chút, nhìn hắn, trên mặt tươi cười xán lạn, lười biếng mà thỏa mãn, hạnh phúc.

Cho dù qua lâu như vậy, Tiểu Trì xác thật là lần đầu tiên nói ra hai chữ “Tướng công”, càng đừng nói hiện tại làm loại sự tình này, có thể nghĩ, hai chữ này đối với Tiêu Minh vô cùng kí©h thí©ɧ.

Tướng công.

Hai chữ như lôi đình nện trong lòng Tiêu Minh, làm hắn cả người đều không thể khống chế, tâm thần kích động. Hai lần xuất hiện tim đập như cổ lôi như vậy. Một lần là Tiểu Trì lần đầu tiên còn là thực vật ở trước người hắn ngã xuống. Một lần là biết tiểu hài tử chính là dây đằng si ngốc vì hắn.

Ý cười gợi cảm bên môi câu ra giơ tay có thể với tới, Tiêu Minh giơ tay nâng gương mặt tươi cười xinh đẹp, thành kính rơi xuống một cái hôn.

“Ta yêu ngươi, bảo bối!”

“Phu nhân của ta!”

“Ta cũng ái ngươi, chủ nhân!”

Tiêu Minh nhìn y, rốt cuộc nhịn không được trong nội tâm kích động, dùng đầu lưỡi liếʍ môi y, ngậm lấy cùng y môi lưỡi giao triền. Hạ thân sắc bén cắm vào tiểu huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠. Cự long giận rút sôi sục, theo eo một đĩnh, phụt một tiếng đi vào. Dâʍ ŧᏂủy̠ quấy ở bên nhau, theo qua lại ra vào bài trừ, làm cho toàn bộ mông Tiểu Trì đều ướt đẫm. Hai trứng no đủ va chạm mông, chụp đến hai cánh mông đỏ bừng.

Tiếng đập “Bạch bạch” “Bạch bạch” hỗn loạn âm thanh môi lưỡi hai người kịch liệt giao triền.

Nam căn ngạnh đến không thể lại ngạnh, nóng bỏng chọc nhập đến chiều sâu huyệt nội khó có thể tưởng tượng. Đâm đến tao huyệt nước sốt văng khắp nơi, huyệt khẩu cũng bị ma sát thành màu đỏ da^ʍ mĩ. Y chỉ có thể phí công vặn vẹo vòng eo, lại căn bản theo không kịp tốc độ nam nhân, thực mau bị cắm đến cao trào.

“Ngô ngô…… Hô hô!”

Thật vất vả từ môi răng nam nhân tránh thoát, Tiểu Trì tức giận trừng mắt nam nhân hận không thể nuốt ăn y nhập bụng, hôn mạnh như vậy làm cái gì? Đầu lưỡi đều tê dại.

Thực mau bị nam nhân mạnh mẽ va chạm bao phủ, tức giận trừng mắt nam nhân chỉ biết vùi đầu khổ làm.

“Ngươi làm chết ta!”

“Ha hả! Như ngươi mong muốn!”

Nam nhân cô trụ eo thon thiếu niên, hạ thân nhanh hơn tốc độ dùng sức ra vào. Hành thân thô tráng cứng rắn điên cuồng đảo lộng da^ʍ huyệt ướt đẫm nóng bỏng. Cực đại qυყ đầυ thô bạo đỉnh khai thành ruột co chặt. Mỗi một lần đều xa xa lui đến huyệt khẩu lại đỉnh đến điểm mẫn cảm vọt vào cung khẩu. Thẳng cắm đến đại não Tiểu Trì trống rỗng, có loại ảo giác cả người đều bị hắn làm xuyên, kêu đến càng thêm mất hồn thực cốt.

Bỗng nhiên, không biết Tiểu Trì nơi nào tới sức lực, nâng lên đùi bóng loáng thon dài, chân đáp trên vai nam nhân ướt mồ hôi, ánh mắt mị hoặc nhìn nam nhân sắp lâm vào điên cuồng, liếʍ liếʍ môi đỏ:

“Thao ta, mặt sau cũng muốn tướng công tiến vào!”

Tiêu Minh khựng lại, cực kỳ yêu y phong tình tận xương dụ hoặc, chỉ nghĩ dùng côn ŧᏂịŧ đâm vào tiểu huyệt ướt đẫm. Làm y ở hạ thân hắn phát lãng, khóc lóc cầu hắn đảo lạn tao động da^ʍ thuỷ văng khắp nơi.

“Như ngươi mong muốn.”

Hắn cười, cố nén du͙© vọиɠ bắn tinh, rút ra nhục trụ dâʍ ɖị©ɧ thủy quang, gân xanh bạo liệt sưng đại ngạnh đến phát đau, để ở cúc hoa, không chút cố sức cắm vào. Không màng nhét nhục động đến tràn đầy, đâm rút chạy như bay, như mưa rền gió dữ.

Tuểu Trì thỏa mãn rêи ɾỉ một tiếng, hai tay câu lấy cổ hắn ghé vào ngực hắn, theo hắn lắc lư.

“A a…… Hảo bổng……”

Tiêu Minh gắt gao cô trụ y, ở trong lòng ngực mãnh hít một hơi, nhắc tới mười phần tinh thần, ra sức lao tới. Lỗi lần đều cắm kịch liệt như mưa rền gió dữ. Kê kê lại thô lại dài lại nóng từng chút bay nhanh thao làm nhục động tao lãng thật sâu. Thao đến trong đầu Tiểu Trì hỗn loạn, nói đều không nên lời, chỉ một bên câu hồn lãng kêu.

Thực mau, chỗ sâu trong hậu huyệt bắt đầu run rẩy, Tiểu Trì lại lần nữa nghẹn ngào kêu to đạt tới cao trào. Nam nhân như cũ không thay đổi tốc độ, chặt chẽ ấn mông y ở đại điểu, nguyên cây gậy thịt tận khả năng cắm sâu. Sau khi trừu động mấy trăm cái, qυყ đầυ phun ra cổ cổ nùng tinh nóng cháy. Bắn nhanh ở tao động, nóng đến tiểu hoa yêu dâʍ đãиɠ ở trong lòng nam nhân kinh hoảng thét chói tai, lần đầu tiên bởi vì cực hạn kɧoáı ©ảʍ té xỉu ở trong ngực nam nhân.

Sau khi bắn tinh Tiêu Minh không lập tức rút ra dương cụ. Hắn như cũ cắm ở bên trong, hai người gắt gao dán ở bên nhau, lẳng lặng hưởng thụ từng đợt dư vị.

Hắn hôn lên trán thiếu niên uướt mồ hôi hôn mê, giọng trầm thấp: “Bảo bối, ta yêu ngươi. Ngươi là của ta.”