Chương 26

Cô dừng lại, rồi đột nhiên chấn động, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: “Chờ đã, cô ấy tên là gì?”

“Mộ Sơ Địch.” Trì Nam lặp lại với giọng điệu tức giận.

Cố Mạn Ninh đột nhiên đứng dậy, đôi mắt hướng tới bụng Mộ Sơ Địch, nhẹ nhàng bật cười: "Trách không được Mộ tiểu thư có thể gả vào nhà dì, thì ra là bởi vì trong bụng đã có kim tôn Trì gia a."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ.

Trì Nam vốn là đầy mặt không kiên nhẫn, lập tức sững sờ.

Mà bà Trì, người vừa nãy còn lãnh đạm chuyển sang ngạc nhiên và vui mừng, là người đầu tiên phá vỡ sự bình tĩnh: “Mạn Ninh, làm sao con biết?”

Cố Mạn Ninh bĩu môi, đương nhiên không đem chuyện mình cùng thám tử tư nhân hợp tác nói ra, tùy tiện tìm cái lý do: “Hôm đó con. tình cờ đi cùng một người bạn đến bệnh viện St.Mary để khám thì đã nhìn thấy nó.”

Bà Trì vẫn đang chờ được hỏi, nhưng Trì Nam đột nhiên hét lên, “Đừng nói nữa!”

Đôi mắt của anh đỏ hoe, vốn là một cặp mắt đào hoa thanh tịnh giờ trong đó chỉ còn hận ý.

Hận, cực hận.

Trì Nam nhìn chằm chằm Mộ Sơ Địch, sải bước tiến tới, vươn bàn tay to bóp cổ cô mà không chút do dự.

“Mộ Sơ Địch, tại sao cô còn mặt mũi đến đây ?!” Đầu của Mộ Sơ Địch ong ong, và cơn đau buốt từ cổ họng khiến cô khó thở.

Bà Trì hai mắt đầy kinh ngạc, chậm rãi đứng lên.

"Mang theo đứa con hoang của cô cút. khỏi đây! Đừng làm bẩn nhà của chúng tôi!" Đôi mắt Trì Nam đỏ hoe đẩy cô ra.

Bỗng nhiên phát sinh biến đổi lớn, mặc dù rải rác mấy lời, nhưng đã bóc trần hết sự thật.

Mộ Sơ Địch cúi đầu,nghẹn ngào hướng bà Trì cúi đầu, vội vàng nói xin lỗi rồi chạy ra ngoài.

Nhưng Dương Nhã Lan không chịu từ bỏ hy vọng, ngập ngừng nói: "Bà Trì, chín triệu đó ..."

Điều mà bà không ngờ là mặt bà Trì như có băng sương, bà khịt mũi lạnh lùng nói:

"Không nghĩ tới, Mộ gia các người tác phong không chịu được như thế. Hôm nay nếu không phải có Mạn Ninh, sợ là Trì gia còn bị các người lừa thêm nữa..."

Bà trong lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái, ném một ánh mắt khinh thường lại cho Dương Nhã Lan: "Con trai tôi đã nói các người cút, vậy thì cút nhanh lên đi!"

Dương Nhã Lan chưa bao giờ bị sỉ nhục trực tiếp như thế này trước đây chỉ có thể cầm xách túi và rời đi.

Đều do đứa con hoang kia!

Cố Mạn Ninh ngoài ý muốn xem được một màn kịch hay, việc không liên quan đến mình cười nhạo một tiếng, tâm tình không hiểu nổi vui sướиɠ.