Chương 17

Cô không xứng với Trì Nam.

Cô đột nhiên mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

“Số 169, Mộ Sơ Địch.”

Y tá cầm danh sách bước ra và hô vang, nhanh chóng quét qua đám đông. “Cô Mộ có ở đây không?”

Cô gái với mái tóc dài, khuôn mặt tái nhợt đứng dậy.

Một ánh nhìn lóe lên trong mắt cô y tá, ra hiệu cho cô vào phòng mổ.

Mộ Sơ Địch do dự một lúc, rồi chậm rãi bước tới, đẩy cửa ra như thể đã hạ quyết tâm rất nhiều.

Kỳ lạ là sau khi vào cửa, nữ y tá bất ngờ khóa trái cửa từ bên ngoài.

Không có bác sĩ mặc áo khoác trắng trong phòng.

Vừa bước vào phòng, cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa sổ.

Như nghe thấy động tĩnh từ phía cô, nam nhân khẽ quay đầu lại, nét mặt tinh xảo lộ ra vẻ đẹp kinh ngạc, nhưng thân hình lại kiêu ngạo như thần, ánh mắt thâm thúy đầy vẻ uy hϊếp.

Đôi mắt sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm Mộ Sơ Địch.

Cô cũng ngây ra một lúc trước khuôn mặt tuấn tú vô cùng này, cho đến khi ánh mắt anh rơi xuống, cô như con mồi đang bị nhìn chằm chằm, sợ hãi nói: “Tôi… đi nhầm rồi sao?”

Hoắc Kiêu có chút ngả ngớn đi đến gần cô, dáng người cao lớn vô cùng có cảm giác áp bách, đôi mắt khẽ rũ xuống, trong đó như nổi lên một cơn bão tố đáng sợ:

“Cô Mộ, cô định gϊếŧ đứa nhỏ sao?”

Giọng nói lạnh lùng, không chút nhiệt độ.

Mộ Sơ Địch cả kinh lùi lại phía sau, kinh ngạc nói: “Anh là…”

Hoắc Kiêu nhìn rõ khuôn mặt cô, kìm nén lửa giận, lạnh lùng nói:

“Hoắc Kiêu.”

Hoắc, Kiêu?

Mộ Sơ Địch khẽ giật mình, cái tên ... quen quá.

Nhưng cô không thể nhớ mình đã nghe nó ở đâu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mê mang trong mắt nổi lên nhàn nhạt sương mù, tựa hồ ngưng lông mày dáng vẻ suy tư.

Phút chốc, Mộ Sơ Địch như hiểu ra điều gì, khuôn mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và u ám của hắn, lắp bắp: “Bác sĩ Hoắc, ca phẫu thuật của tôi… một mình anh làm. Có phải không? ”

Cô từ khóe mắt liếc nhìn xung quanh, phát hiện thực sự không có nữ bác sĩ nào khác, cô càng thêm căng thẳng, tay vặn vẹo không yên.

...

Và ánh mắt lạnh lùng cùng biểu cảm sâu thẳm trong ánh mắt của hắn khiến cô càng thêm bất an!

Hoắc Kiêu trầm mặc một hồi, nguy hiểm nhìn cô trong gang tấc, lông mày hơi nhướng lên giống như lưỡi kiếm sắc bén.

Cô có vẻ thẹn thùng, nhưng nhiều hơn, là sợ hãi! Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác phản ứng non nớt như vậy nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô thật đáng yêu!