Chương 37
Qúach giám trở lại đại sảnh, cậu dừng chân tại quầy lễ tân:
- Sáng nay có chuyện gì vậy?
Một cô nhân viên đi ngang qua đó nghe Qúach giám hỏi liền dừng lại hóng, cô ta nói:
- Qúach giám không biết chuyện gì sao?
- Biết thì hỏi các cô làm gì.
Cô ta liền đặt sấp hồ sơ dày cộm trên tay mình xuống bàn tiếp tân, lật lật tìm tìm rồi rút ta tờ báo mới cứng đưa cho Qúach giám:
- Hàn…
Đang định lên tiếng thì cô ta chợt thấy Hàn thiếu đi đến, cô ta liền cầm tập hồ xơ lên, vội vàng nói:
- Qúach giám cứ từ từ đọc nhé.
Vừa dứt câu cô vội bỏ đi làm công việc của mình.
Tờ bìa đập vào mắt Qúach giám hình ảnh Hàn thiếu và cô người tình nhỏ bé của mình. Cậu dở ra trang nói đến họ …
- Không còn việc để làm à?
Trong côngty này thì chỉ có Hàn thiếu mới có giọng nói đó với mình, Qúach giám từ từ quay lại, cậu đóng tờ báo lại:
- Hàn thiếu…
Các cô nhân viên đứng đó cũng cúi đầu chào cung kính:
- Hàn thiếu.
- Ừm – Tuýêt Y khẽ cười gật đầu.
Mọi người lại trở về tác phòng làm việc, mấy cô tiếp tân vờ chăm chú vào công việc của mình nhưng không quên liếc mắt nhìn trộm tổng tài đẹp trai siêu cấp của mình mà thầm ước ao…
Tuyết Y nhìn tờ báo trên tay Qúach giám, cậu thoáng thấy hình mình trên đó, Tuyết Y nói:
- Cho tôi mượn.
- Dạ. – Qúach giám đưa hai tay tờ báo cho tuyết Y.
Cậu nhìn nhìn ngoài bìa thấy hình mình, chưa vội đọc, Tuyết Y nói:
- Phòng thiết kế đã làm xong chưa?
- Dạ rồi, chờ họ chỉnh lại một chút sẽ mang lên cho Hàn thiếu.
- Ừm, xong thì mang lên phòng cho tôi.
- Vâng.
Tuyết Y cầm theo tờ báo mà Qúach giám chưa kịp đọc ra ngoài côngty.
…
San Phong đang bực mình vì chuyện Tử Di cùng Hàn thiếu lại có tình cảm tốt như vậy thì Ngữ Yên bước vào.
Lại là sao chổi. Y rằng mỗi lần cậu bức tức cô gái này lại xuất hiện như muốn làm bùng nổ núi lửa trong người cậu vậy. Chỉ khi gặp cô cậu mới tăng cơn túc
San Phong cau mày:
- Cô không biết phép lịch sự tối thiểu à.
Chưa gì đã gây chuyện, Ngữ Yên đành gật đầu đi ra.
Cộc..cộc…
San Phong bực dọc đứng dậy ra mở cửa đi lướt qua Ngữ Yên.
Cô ngoái lại nhìn cậu rồi lắc đầu vào trong phòng San Phong.
Thấy tờ báo trên bàn đã phần nào cô hiểu được lý do cậu khó chịu như vậy, Ngữ Yên bật cười “ Trẻ con “.
Cô đặt hợp đồng mà bà Như Hạ nhờ mình đưa xang cho San Phong lên bàn rồi lui ra ngoài.
..
Tử Di đang chuẩn bị ra về thì Đan Băng kéo cô lại, Tử Di nhìn cậu:
- Sao vậy?
- Chuyện này là thật à? – Cậu đưa tờ báo cho Tử Di.
Cô ngạc nhiên cầm nó lên xem, rồi phì cười:
- Luyên thuyên, không có chuyện đó đâu?
Đan Băng không tiện hỏi nhiều, cậu gật đầu:
- Mà hai người thân nhau từ khi nào vậy?
- Chỉ 1 ngày thôi.
Đan Băng nhíu mày khó hiểu “1 ngày”. Cậu không hỏi gì nữa mà chỉ gật đầu:
- Ừ.
Tử Di cười nhẹ đi về trứơc.
…
- Con nghe.
- …
- Có chuyện đó sao? – Đan Băng vờ ngạc nhiên, mịêng cậu hơi cười mắt gian tà.
- …
- Con không rõ, ba gọi Tuyết Y hỏi xem sao.
- …
- Vâng.
Vừa cúp máy cậu lại có điện mới:
- Cháu đây.
- …
- Vâng cháu đến ngay.
- …
- Vâng.
…
Tuyết Y trở lại côngty trong một tâm trạng vui vẻ, cậu mỉm cười với tất cả mọi người cúi đầu chào mình khiến họ cảm thấy hơi bất an.
Cậu về phòng mình thấy Qúach giám và cả trưởng phòng Lâm ngồi đó, cậu cười nhẹ:
- Có chuyện gì à?
Qúach giám thấy Tuyết Y tự dưng cười với người khác không lông vậy là có chuyện gì bất thường rồi.
Thừa Ân ngập ngừng lên tiếng, giọng nói dụt dè:
- Tôi đã …làm…
- Trưởng phòng Lâm đã làm mất bản vẽ của đội thiết kế. – Qúach giám lên tiếng nói nhanh thay cho Thừa Ân như kể tội cậu vậy.
Thừa Ân nhìn xang Qúach giám, mặt cậu ta vênh ngược lên, đúng là loại thù dai…
Qúach giám tiếp:
- Tôi không hiểu trưởng phòng làm việc thế nào mà mới vào đã làm mất mẫu thiết kế của côngty rồi. – Cậu quay xang nhìn Tuyết Y đề nghị – Trường hợp này nên đuổi thôi.
Thừa Ân nhìn Qúach giám trân trối. Chắc chắn vì vụ cậu xin việc mà ăn nói sóc óc với hắn nên mới đì mình như vậy đây. Thừa Ân cau mày lên tiếng:
- Có nghiêm trọng vậy không. Tôi sẽ làm lại bản mới là ổn chứ gì.
- Sao lại không nghiêm trọng, đây là mẫu thiết kế trang sức cao cấp của riêng côngty đang được bảo mật, cậu làm mất nhỡ nó rơi vào tay một trong những côngty đối đầu với tập đoàn mình thì sao.
- Thiết kế trang sức chỉ là một phần nhỏ của tập đòan thôi mà, anh nói quá rồi đấy.
Chủ ý của Qúach giám là muốn cho Thừa Ân ra đi nên mới làm quan trọng hoá vấn đề như vậy thôi chứ thật ra tập đoàn Hàn thị kinh doanh đủ thứ chỉ mỗi sản xuất trang sức cao cấp thôi cũng không quan trọng cho lắm. Thấy Thừa Ân không hạ giọng mà còn bắt bẻ mình Qúach giám càng nuôi thù với cậu:
- Trưởng phòng Lâm nói như vậy khác…
- Được rồi – Tuyết Y nãy giờ ngồi im lặng giờ mới lên tiếng.
Cậu không khó chịu như mọi người khi có người làm sai sót trong việc thiết kế và bảo mật ngược lại hôm nay rất thoải mái:
- Trưởng phòng Lâm.
- Dạ – Thừa Ân cúi mặt. Qủa này xong rồi.
Qúach giám đang hí hửng tưởng Hàn thiếu của mình sẽ cho Thừa Ân “die” thì lại giật mình bàng hoàng khi nghe:
- Tôi sẽ cho cậu thời gian đến sáng mai để mang mẫu thiết kế khác hoàn toàn so với mẫu đã mất, không được lặp lại hiểu chứ.
Thừa Ân ngẩng phắt đầu lên, mắt cậu long lanh:
- Vâng.
- Tốt – Tuyết Y khẽ cười – Đừng làm tôi thất vọng.
- Dạ – Thừa Ân đứng dậy cúi đầu cảm ơn Tuyết Y.
Tuyết Y gật đầu cười:
- Đi làm việc đi.
- Vâng.
Trước khi đi Thừa Ân không quên quay xang nhìn Quách giám bằng điệu bộ khinh khỉnh khiến cậu tức nghẹn lời.
Còn lại hai người, Qúach giám lên tiếng:
- Hàn thiếu, sao anh lại nhẹ tay như vậy?
- Không nên vì một chuyện nhỏ mà làm mất đi một nhân tài.
- Nhưng…
- Tôi biết cậu không thích Thừa Ân. – Ngừng một đoạn Tuyết Y tiếp:- Đây là công việc chứ không phải chỉ đơn giản là chuyện cá nhân.
Những lời nói của Tuyết Y làm cho Qúach giám thấm thía dần, cậu không còn gì để phản bác nữa. Tuyết Y khẽ cười:
- Được rồi, cậu ra làm việc đi.
- Vâng – Qúach giám cúi đầu chào cậu rồi lui ra.
….
- Ngữ Yên ơi, đói quá.
Ngữ Yên đang làm việc trong phòng tự nhiên Thừa Ân lù lù xúât hiện từ đằng sau đi vào nằm phịch xuống giường.
Cô giật mình quay lại, thấy vẻ mặt phờ phạc của Thừa Ân, cô vội nói:
- Em chưa ăn gì à?
- Chưa.
- Sao đi làm về muộn vậy.
- – Ừm, khổ quá. Cô Ngữ Yên cho tôi đi ăn cơm đi.
- Ừ.
Thừa Ân ngồi bật dậy, mắt long lanh miệng cười toe toét.
Ngữ Yên nói:
- Ra ngoài cho chị thay quần áo đã.
- Nhanh lên nhé.
- Được rồi. – Cô đẩy người Thừa Ân ra ngoài.
…
- Đi chậm chậm lại.
Thừa Ân cho xe chậm lại, cậu hỏi:
- Sao vậy?
Ngữ Yên nhìn xang bên đường thấy bóng dáng quen thuộc bước vào bar Night, cô cau mày nhìn rõ thì nhận thấy đúng là San Phong.
Cô nói mà mắt vẫn nhìn theo cậu đến khi San Phong vào trong:
- Không có gì. Đi đi.
- Ờ.
…
Đên hàng ăn, Thừa Ân đỗ xe rồi lại ra cùng Ngữ Ân vào trong.
Thức ăn vừa bê ra, mặt Thừa Ân sáng bừng, cậu xoa hai tay vào nhau:
- Ngon quá. Mời cô Ngữ Yên nhé.
- Ưʍ. – Ngữ Yên khẽ cười.
Cô gẩy gẩy thức ăn trong bát mình, mắt nhìn đơ đãng về một khoảng không vô định.
Thừa Ân vừa ngẩng lên đã thấy vậy, cậu hỏi:
- Cô Ngữ Yên sao vậy?
Không có câu trả lời…
- Ngữ Yên…- Thừa Ân khươ tay qua mặt Ngữ Yên.
Cô giật mình:
- Ừ, sao có chuyện gì?
- Tự nhiên ngồi thừ ra vậy?
Ngữ Yên đột nhiên rủ rê:
- Em có muốn đi làm vài ly không?
Thừa Ân nhíu mày nhìn chị mình, cậu hỏi:
- Từ bao giờ cô Ngữ Yên biết uống bia rượu vậy?
Ngữ Yên kiếm cớ bừa:
- Coi như đi chúc mừng chị vừa được thăng chức đi.
- Nói dối – Thừa Ân cúi đầu xuống ăn tiếp.
Ngữ Yên cười như mếu:
- Dối gì cơ?
Thừa Ân vừa ăn vừa đáp:
- Mỗi lần cô Ngữ Yên nói dối đều nói nhanh như vậy.
Thừa Ân không hiểu giống ai mà nhạy cảm vậy cơ chứ. Ngữ Yên cố đóng vai, cô nói từ từ lại:
- Em không đi thì thôi vậy.
Thừa Ân nhìn lên chị mình, cậu cố tìm nét giả tạo ở cô vậy mà thấy chị mình rất nghiêm chỉnh nên đành nói:
- Thì đi.
Ngữ Yên cười cười.
…
Bar Night….
- Ôi Huỳnh tổng… – Gịongg nói kéo dài đong đưa – Lâu rồi không gặp anh…
San Phong nở nụ cười tươi như hoa, trên tay vẫn cầm ly rượi đưa lên nhấp môi, xoay người nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt mình.
Mĩ Chi- Người mẫu quảng cáo trong côngty Tuyết Y, bạo dạng đứng sát vào người San Phong, tay phe phẩy trên cổ áo cậu nói:
- Sao lại đi một mình thế này….Huỳnh tổng có muốn em góp vui không?
San Phong cười cười, ánh mắt tà mị:
- Ưm…Vậy lên trên ngồi đi.
San Phong cùng hai người đẹp dời đến chỗ ngồi trên tầng.