Chương 1
Nhìn gã trai trước mắt, tôi thoáng sững sờ trong giây lát.
- Chị Lục à, đây là bạn tôi, không phải người trong giới chúng ta đâu!
Giọng nói của anh thật dễ nghe, dịu dàng đến mức có thể vắt tan thành nước.
Kẻ ăn mặc như phụ nữ kia có chút thất vọng, liếc nhìn tôi bảo:
- Gì chớ, không phải người trong giới thì tới đây làm gì...
Giọng càu nhàu ấy xa dần, tôi rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Tôi là Lê Nhã Kỳ, biên tập viên của một tờ tạp chí. Tổ chúng tôi đang thực hiện một chuyên đề viết về tình yêu trong giới đồng tính, vì để thu thập thật nhiều tin tức, cô bạn tốt Nguyễn Nguyễn đã đề nghị tôi đến quán bar "Chim Xanh" này, cô ta bảo nơi ấy toàn là GAY cả, lại còn rủ rỉ rằng chắc chắn sẽ có người chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi. Tôi chỉ đến đây một mình, vì rằng tôi cảm giác những người thuộc loại này đa số đều mang bụng đề phòng kẻ khác, nếu đi đông e là không có cách nào sưu tầm được tư liệu tốt.
Có điều, tôi vừa mới đến thì đã bị một ả đồng tính quấy nhiễu. Tôi bỗng cảm thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình. Lúc tôi bị ả ta đè lên tường mà hôn hít, nỗi sợ hãi và ghê tởm làm tôi thấy khó chịu vô cùng, cũng may sự xuất hiện của người đàn ông này đã cứu thoát tôi.
- Đi mau đi, đây không phải chỗ cho cô tới đâu!
Anh chỉ cần nhìn vào mắt cô một lần là biết ngay cô không phải là người nằm trong thế giới bọn anh. Tròng mắt của cô trong veo như sương mai, vẻ yếu đuối bên ngoài khiến người ta có cảm giác cô như một thục nữ vậy.
Chẳng hiểu vì sao, trông thấy ánh mắt cầu cứu của cô, anh bất chợt lại muốn ra tay bảo vệ, và anh đã làm như thế thật.
- Chờ đã!
Tôi vội kéo anh lại.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trên áo của mình, anh nhìn cô ngờ vực.
- Xin lỗi, tôi...
Cô có chút thấp thỏm không yên.
Tại sao cô còn chưa đi? Với một gương mặt mới toanh như cô sẽ rất dễ hấp dẫn sự chú ý của đám đồng tính nữ kia, chưa kể còn có không ít những kẻ lưỡng tính yêu cả nam lẫn nữ, chắc chắn sẽ không bỏ qua con cừu non béo bở như vậy.
- Nói đi!
Anh chẳng cách nào bỏ một mình cô lại nơi đây, lỡ cứu rồi thì đành làm người tốt cho trót vậy.
- Tôi muốn nói chuyện với anh... Tôi... Tôi là biên tập viên của tạp chí MC...
Tôi trộm nhìn vẻ mặt của anh.
- Cô muốn phỏng vấn tôi ư?
Vẻ mặt anh thản nhiên, như cười mà không phải cười, chẳng khác một đám mây, khiến cho người ta không tài nào nắm bắt được.
- Đúng vậy, mong anh vui lòng!
Tôi bất giác nắm lấy cánh tay của anh năn nỉ.
Vào lúc chạm lên cánh tay ấy, tôi rõ ràng trông thấy thần thái của anh có chút kinh ngạc. Nhận ra mình lỗ mãng, mặt tôi thoảng nóng ran.
Anh thật lâu không nói gì, đúng vào lúc tôi định bỏ cuộc, chợt nghe anh bảo:
- Chúng ta sang bên kia ngồi đi!
Tôi cảm kích ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh thật sự là một chàng trai hấp dẫn, trong ánh đèn mờ ảo, tôi chầm chậm quan sát. Tóc anh hơi dài, làn mi thanh mảnh, đến bây giờ tôi cũng không ngờ mắt một mí lại có sức hấp dẫn đến vậy, lúc anh nhìn vào đối phương sẽ tạo ra một thứ cảm giác khiến cho người ta say đắm, mông lung vô cùng. Bờ môi của anh rất mỏng, người ta bảo đàn ông môi mỏng thì bạc tình, tôi không biết anh có như vậy hay không, riêng tôi thì cảm giác là không, bởi vì trong đáy mắt của anh, tôi nhìn thấy một nỗi u buồn lẩn khuất...
Anh mặc một chiếc sơ-mi trắng đơn giản, loại rất thông thường, nhưng khoác trên mình anh thì đẹp mê hồn. Trên người anh có một làn hơi thật thuần khiết. Tuy tôi rất không muốn tin, nhưng anh thật sự là một người đồng tính.
- Sao anh lại muốn làm người đồng tính?
Tôi dè dặt hỏi, sợ không cẩn thận lại chọc giận anh.
Anh hút thuốc, từ từ phả ra một làn khói, làn khói mơ hồ quẩn quyện trên gương mặt:
- Chẳng tại sao cả, chỉ đơn giản là yêu người không khác giới với mình mà thôi.
Anh nói thật đơn giản, từng câu từng chữ rành mạch. Yêu một người thì cần gì phải có nguyên nhân chứ? Yêu thì cứ yêu. Trên đời này chuyện vô lí nhất cũng là chuyện có lí nhất mà.
Tôi nghe xong có chút ái ngại, đúng vậy, yêu thì cứ yêu... Thật ra thế giới của người đồng tính không thần bí như mọi người vẫn hằng tưởng, tất cả đều chỉ là tình yêu mà thôi.
- Có thể thuật lại cho tôi nghe chuyện trước đây của anh hay không?
Tôi hỏi. Anh thoạt trông có vẻ dễ gần, tâm tình khẩn trương của tôi cũng dần bình tĩnh trở lại. Tôi thử dùng giọng điệu bạn bè trao đổi với anh.
Anh hờ hững cười, những ngón tay thon dài trắng nõn mang theo hơi khói khẩy khẩy lớp bụi bên gạt tàn.
- Về chuyện gì?
Anh hỏi.
- Bạn trai của anh...
Theo phán đoán, tôi nghĩ anh thuộc phái “nữ”.
Bàn tay hút thuốc của anh chợt khựng lại.
- Anh ta chết rồi!
Giọng nói của anh vẫn bình thản, nhưng tôi đã nhìn ra một nỗi đau sâu sắc ẩn chứa trong đôi mắt kia, tròng mắt quả thật vẫn không thể đánh lừa người khác.
- Xin lỗi...
Tôi không biết có nên tiếp tục đề tài này hay không, nhất thời không biết phải làm sao.
- Không sao, cô muốn biết chuyện xưa của chúng tôi ư?
Chẳng hiểu vì sao, ở trước mặt cô, anh như muốn trút hết tâm sự ra. Ngẫm lại, có lẽ đêm nay đã uống hơi quá chén rồi, anh tự giễu mình.
- Ừm
Tôi gật đầu.
- Được rồi...
Trong làn sương khói lờ mờ, ánh mắt anh dần trở nên xa xôi, bắt đầu nhớ lại những tháng ngày khắc cốt ghi tâm kia...