Chương 33: Hối_Vọng

Ba gã đàn ông vai u thịt bắp, hình thù cao lớn ô dề chẳng khác nào tượng đá, ngay lập tức nhận chỉ thị của tên họ Mạc vô nhân kia, mà xông tới chỗ Tiêu Chiến đang nằm gục mê man, một tên trong số đó thuận tay bế thốc lên cả thân thể mềm oặt của anh, nhẹ hẫng vác lên vai, tiếp theo tất cả bọn họ đều đi về phía lối sau của cái quán nhỏ lụp xụp dơ dáy. Mà chính nơi này cũng thật khiến cho người ta, mặc dù đã trân mắt nhìn đến cặn kẽ thế nào, cũng không hề mảy may cảm thấy có bất cứ vẻ gì gọi là nguy hiểm.

Thế nhưng lắm kẻ nhẹ dạ đâu hay, thực chất ở sâu bên trong đó, trùng trùng ải ải chứa đựng toàn là sự nhơ nhớp xấu xa của tận cùng ngục giới, đang lẫn mình ẩn náo ở giữa nơi trần thế tao loạn tạp nham này.

Cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, sau khi qua hết mấy cái ngã rẽ ngoằn nghoèo, thì đến một ổ chứa mại da^ʍ sầm uất ồn ào, biệt khuất ánh chiều tà ngờm ngợp đượm vàng, phả lấp đầy trời sương trắng trên cao kia, là cả một màu u ám thê lương.

Căn phòng mà bọn chúng vừa mở cửa, quả thật dậy lên nồng nặc mùi hôi hám, cùng cái thứ ẩm mốc ngay ngáy đặc quánh lâu ngày, trộn lẫn với mùi vị hệt như nướ© ŧıểυ tàn bạo xộc tới, hiêng ngang quấn chặt lấy đầu mũi Tiêu Chiến, gai góc kinh tởm đến ngợp thở, lợm giọng, khiến cho anh không cách nào nhẫn nổi nữa, chỉ muốn nôn ra ngay tức khắc.

Thế nhưng giờ đây toàn cơ thể của anh ở trên vai gã đàn ông bậm trợn nọ, đã không còn một chút sức lực nào để mà động đậy nữa rồi, thậm chí hoá dược kí©ɧ ɖụ© đang ngạo mạn ăn luồn sâu ở bên trong mỗi một mạch máu cuồn cuộn ngược dòng này, lại cứ từng trận từng trận điên đảo trào lên một cỗ khao khát cực hạn, rạo rực thiêu đốt tâm trí anh dường như cũng sắp hoá vụn thành tro bụi.

Trong một khắc chớp nhoáng tỉnh táo hiếm hoi như vậy, Tiêu Chiến liền nghĩ đến, có lẽ hôm nay tấm thân tàn tạ này, chắc hẳn sẽ không còn có thể vẹn nguyên trong sạch mà chờ đến lúc chết đi rồi...

Cùng lúc này xe của Tống Hạ Trình đã nhấn hết chân ga, lao đi vun vυ"t trên mặt lộ lớn hướng thẳng tới đường Đại Giáp. Y mặc dù sớm đã biết đến rành rẽ khu này, nhưng cũng chưa bao giờ tự mình ngang qua. Nguyên lai cái địa bàn trác loạn này, chỉ dành cho mấy tên nghiện ngập hoặc những kẻ hứng ý muốn tìm khoái lạc đến mua vui mà thôi.

Ngã tư thứ nhất, Tống Hạ Trình trong lòng bởi vì lo lắng tột độ nên hai bên thái dương căng thẳng cũng theo đó mà giật mạnh mấy cái liền, ngay cả bàn tay cầm vô lăng của y hiện tại, cũng đã ứa đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng đánh tay lái một vòng, rẽ vào con đường sỏi đá bên trái.

Tầm mắt Tống Hạ Trình lúc này hệt như phát lửa, cứ mãi miết nhìn xung quanh những chòi quán lụp xụp mọc đều như nấm sau mưa ở hai bên đường, hy vọng có hay không, sẽ lập tức tìm được bóng dáng quen thuộc của Tiêu Chiến.

Nhưng không!!

Kẻ mà y nhìn thấy lại là người đàn ông già nua, xấu xa đêm nọ!!

"Là ông sao??

...mau nói cho tôi biết Tiêu Chiến ở chỗ nào??

...ông đã đem anh ấy đi đâu rồi hả??"

Tống Hạ Trình hốc mắt bốc cháy, bất chấp ngừng xe ngay giữa con lộ gồ ghề đá sỏi lởm chởm, tung cửa lao xuống với tốc độ phi thường, sau chớp mắt đã có thể túm được cổ áo của Tiêu Chấn xách ngược lên mà hét lớn.

"Tôi...tôi...

...nó chỉ..chỉ....

...có người mua nó với giá hai mươi vạn...

....nhưng tôi...tôi...bây giờ hối hận rồi...hối hận thật rồi...

...xin cậu...xin cậu hãy đi cứu nó...

...cầu xin cậu..."

"Mẹ nó, ông biết anh ấy bị bệnh không??

.....biết anh ấy sắp chết rồi không??

...ông có còn lương tâm hay không??

Hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con mình, tại sao trên đời lại có loại người cặn bã như ông??"

Tống Hạ Trình điên rồi, y hoàn toàn đã bị mấy lời của kẻ ác quỷ ở trước mặt này làm cho phát điên, trực tiếp vung tay đấm mạnh mấy cái lên người lão.

Mà Tiêu Chấn sau khi biết được sự thật tàn nhẫn này, lão cũng giống như người mất hồn, không còn biết chính mình phải phản kháng ra sao, cứ như vậy mặc tình cho y đánh đến bản thân hộc ra máu tươi, cuối cùng quỳ rạp ở dưới đất, liên hồi dập đầu cầu xin Tống Hạ Trình đi cứu Tiêu Chiến.

Đi cứu con trai mình!!

"Anh ấy ở đâu??"

"Ở con hẻm phía trước, nhưng bọn người đó có cả vũ khí nữa!!"

Tống Hạ Trình đương nhiên biết rõ, khu này đằng sau có thế lực ngầm bảo kê, hơn nữa bọn đầu gấu chăn gái, dắt mối ở đây cũng không phải hạng tầm thường, kể cả y lúc trước ở Mỹ có từng học qua quyền đai, cũng căn bản một thân sẽ chẳng thể nào đấu lại bọn chúng.

Mắt thấy Tống Hạ Trình nhanh như cắt xoay người bước về phía xe, Tiêu Chấn lúc này mới kịp định thần lại, từ dưới đất bò dậy đuổi theo y, dưới cái lạnh se sắt của buổi chiều tà giữa đông.

"Làm ơn, cho tôi đi theo, tôi...tôi biết chỗ đó!"

Sau khi cả hai lên xe, việc đầu tiên Tống Hạ Trình làm chính là khẩn cấp gọi đi một cuộc gọi, có lẽ y trong lòng cũng cầu mong tìm được một chút cơ may giữa địa trùng tử lộ ở phía trước.

Lại nói đến tên đầu sỏ Mạc Văn hiện tại, y vẫn đang một bộ thản nhiên ngồi ở trên xe cách đó hai ngã tư mà bật lên máy tính, chuẩn bị chờ xem trò vui mà y đã rấp tâm bày ra sẵn.

Màn hình máy tính độ sáng vừa phải, hiển hiện hết thảy bốn góc quay, tính toán như thế này tất nhiên càng có thể thu đến vừa sống động lại vừa chân thực, triệt để tái hiện rõ nét mỗi một cơn khát dục cầu tình của Tiêu Chiến phát ra, giống như y là đang tận tường xem qua tại hiện trường vậy.

Gã đàn ông không chút nương tình, thô bạo quăng Tiêu Chiến lên một cái giường lớn đặt giữa phòng, trong khi những tên còn lại thì đóng kín cửa trước rồi mới lần lượt bước vào.

Tấm ráp giường dưới thân Tiêu Chiến đã quá mức cũ kỹ bẩn thỉu, đoan chừng trước đây nó nguyên thủy là màu trắng đi, bất quá Tiêu Chiến không biết nó có phải hay không, đã gồng mình chịu qua trăm lần vạn lượt bao cuộc mây mưa của kẻ khác, lại còn thêm dính dấp vô số tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ, thế nên lúc này mới ngã sắc trở nên vàng ố, đốm đυ.c đốm ngà trải khắp bề mặt tấm ra nhàu nhỉ.

Tiêu Chiến đầu óc mơ mơ hồ hồ một cỗ trống rỗng, thực sự không nghĩ nổi nữa, chỉ có thể vô lực cảm nhận huyết dịch rực lửa vẫn cứ như cũ nghịch chuyển dữ dội bên trong thân thể đã từ lúc nào ửng lên một tầng đỏ lựng của nɧu͙© ɖu͙©.

Nội đình bên dưới hiện tại qua mỗi phút mỗi giây lại càng thêm ngứa ngáy đến phát điên, bức ép anh chỉ duy nhất phát sinh ham muốn, chính là có thứ gì đó ngay lập tức chèn vào lấp đầy nó, thoã mãn cơn thèm khát của nó. Hạ thể cũng đồng dạng cùng một tình trạng vật vã thoái niệm như vậy, mà cương cứng đến lợi hại sau lớp qυầи ɭóŧ bó sát chật chội.

Không chịu đựng được, thật sự không chịu đựng được nữa rồi!!

Tiêu Chiến đầu ngón tay trắng bệch gầy guộc trơ xương, khổ sở dùng một chút sức lực suy nhuyễn còn sót lại cố tình muốn siết chặt, cầu cho móng tay bén nhọn có thể hay không, xuyên thẳng vào lòng bàn tay thì tốt biết mấy??

Xung quanh cạnh giường, chìm nổi giữa mảng bóng tối và ánh sáng chập chờn quấn nhau ôm ấp, ba tên đàn ông thô kệt ấy vẫn đứng đó chẳng buồn động đậy, hả hê mà nhìn anh đang quằn quại chịu đựng từng trận dục phát hành hạ đến sắp cuồng loạn.

Mặc dù lí trí đã chín phần bị bản chất trần tục thấp hèn của thể xác đánh cho tan tác chẳng còn một mảnh, thế nhưng Tiêu Chiến vẫn ngang ngạnh cắn chặt môi, cho đến lúc cánh đào đọng mật ấy nứt toạc tràn ra máu tươi, trong lòng âm thầm hy vọng chút ít đau đớn này, có thể kìm hãm được bàn tay chính mình, xuôi theo bản năng muốn lần xuống bên dưới chạm lên trên hạ thể đang đói khát kêu gào để mà an ủi.

Hoá dược ngang ngược càng lúc càng ngấm sâu, đến nỗi mỗi một phân tử máu ở bên trong cơ thể anh đều muốn bốc cháy ngùn ngụt, Tiêu Chiến nặng nề thở dốc bất chấp dơ bẩn mà lăn lộn ở trên giường, bởi vì chỉ có loại ma sát mãnh liệt như vậy, mới có thể giảm bớt phần nào ham muốn nɧu͙© ɖu͙© đang cơ hồ ngấu nghiến thân xác anh.

"Tiểu bảo bối, rên lên một tiếng xem nào?? Hà tất chịu khổ như vậy?? Mau!! Cầu xin bọn tao đến thao mày, bọn tao qua hết đêm nay sẽ làm mày sung sướиɠ đến kêu cha gọi mẹ!!"

"Cút!"

"Ha...

....ha...

.....ha.a.a.a....!!"

Tràng cười đinh tai nhức óc của lũ hung tợn kia, quét qua màng không gian dầy đặc da^ʍ dật này, xuyên vào bên tai Tiêu Chiến nghe như thanh âm bể nát của trận mưa tuyết lạnh lẽo đêm đó.

Đêm mà anh rời xa hắn!!

Nhất Bác!! Em có thấy lạnh như tôi không??

Tôi luôn hy vọng trước lúc trút bỏ sinh mệnh yếu ớt này, tôi có thể đến phía nam, cuối cùng mang theo tình yêu của chúng ta, vĩnh viễn rời đi...

Nhưng nếu như hôm nay tôi không còn trong sạch nữa, vậy có lẽ tôi cũng không thể đến đó nữa rồi, bởi vì tôi không muốn vấy bẩn hồi ức của chính mình...

Nhất Bác!! Tôi có chút mệt rồi!! Em đến ôm tôi có được không??

Thế nhưng những lời này của Tiêu Chiến, thử hỏi làm sao có thể vượt dặm đường cách biệt mà đến tai Vương Nhất Bác??

Hắn chỉ là đang không hiểu nổi bản thân vì lẽ gì, cả buổi chiều hôm nay tâm tình cứ luôn vô cùng bất ổn, phê duyệt vài sấp văn kiện đơn giản thôi, nhưng cũng hoàn toàn chẳng chút nào tập trung được.

"Nhã Tịnh, mang cho tôi một ly cafe!!"

Đầu ngón tay hắn có chút lạnh lẽo run rẫy, nhấn nút gọi trợ lý đến.

"Vương tổng, đây là ly cafe thứ năm rồi, ngài vẫn ổn chứ??"

"Tôi không sao!! Có phải đã quá giờ tan tầm rồi hay không?? Cô mau về nhà đi!!"

"Bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ, Vương tổng nếu ngài còn có công việc chưa xử lý, tôi sẽ ở lại giúp ngài!!"

Nhã Tịnh đứng bên cạnh bàn làm việc của hắn, vẫn giống như vô số lần về trước uyển chuyển đáp lời hắn. Có lẽ ở trong mắt cô, gia đình hắn tuy vừa là kẻ thù máu lạnh tàn nhẫn, nhưng cũng thật khéo thay hắn lại là người mà cô yêu nhất!!

Như vậy thì có thể thế nào nữa??

Cho nên vụ việc kia, cô ngoài mặt một bên giúp Khải Duy đứa em họ của cô truy tìm bằng chứng phạm tội của hắn hòng lật đổ gia thế nhà họ Vương, một bên trong dạ lại không nỡ lòng nhìn hắn chịu cảnh án tù giam lỏng, rốt cuộc đành phải âm thầm cùng luật sư Trần tẩy sạch hết dấu vết phạm tội cho hắn, thế nên pháp luật gì đó mới không cách nào động đến một sợi tóc của hắn được.

Lại nói thêm bởi vì nguyên do này, đã làm cho tình cảm chị em giữa cô và Khải Duy hiện thời triệt để rạn nứt rồi.

"Không cần đâu! Tôi cũng gần xong rồi! Cô mau về đi! Có phải cô ở đường Vĩnh Gia không, cũng có chút xa nơi này, buổi tối lại còn rất phức tạp, tôi không muốn nhân viên của tôi xảy ra chuyện"

Hắn biết nơi cô ở rành rẽ như vậy, đơn giản là vì trước kia có một lần hắn lái xe đến đón cô đi dự một buổi tiệc đêm mà thôi.

"Vậy được!! Vương tổng, tôi bây giờ về trước!! Ngài cũng nên về sớm một chút!!"

Đợi tới khi bóng lưng của Nhã Tịnh khuất hẳn sau cánh cửa lớn, hắn mới chậm chạp nâng lên tách cafe đậm đặc bên cạnh, mệt mỏi đưa lên miệng nhấp một ngụm, đột nhiên từ nơi sâu thẳm ở trong l*иg ngực của hắn, lại chẳng hề báo trước, liền phát ra một trận đau đớn như búa dằn xe kéo, khiến cho tách cafe đắng ngắt không đường kia, cũng bất ngờ chao đảo theo xung động kịch liệt của hắn, cuối cùng sóng soài rơi xuống, vô tình thấm đến ướt hết cả mặt bàn phím máy tính bên dưới.

Thở hắt một hơi, Vương Nhất Bác tâm tình đã bắt đầu có điểm bực bội, nóng nảy dằn mạnh cốc cafe lên một góc cạnh bàn thủy tinh, nhanh chóng đưa tay rút ra một đống khăn giấy từ chiếc hộp nhỏ đặt ở trước mặt đến chậm lên bàn phím. Nào ngờ tích tắc sau đó, do bất cẩn chạm tứ tung trên bề mặt con trỏ, đã thành công đem màn hình camera ẩn mà chỉ có một mình hắn biết, chớp nhoáng bật lên.

Đã từ rất lâu rồi, ngay chính hắn cũng không còn nhớ là bản thân có cài một cái camera ẩn để đề phòng bất trắc này.

Trên màn hình hiển thị chính là nơi văn phòng làm việc của hắn, ngón tay Vương Nhất Bác vô thức dịch chuyển, tiến lại nhấp con trỏ thêm một lần.

Ngày 2 tháng 10 năm 2019

11 giờ 45 phút

Video bắt đầu chạy....

Sắc trời bên ngoài Kính Thiên đã ngà ngà ngã úa hao mòn, muộn phiền mang trên mình bao nổi rối ren lờ lửng mãi miết trôi về đằng tây. Vương Nhất Bác mười đầu ngón tay bấu chặt trên vô lăng siết đến trắng bệch, còn chân bên dưới cũng không ngừng liên tục nhấn ga, vượt qua những con đường đông người người xa lạ, vượt qua những lối rẽ tấp nập quạnh hiu, cũng vượt qua hết chốn mộng tiêu điều không anh kề cạnh.

Hắn rơi nước mắt??

Phải!!

Vương Nhất Bác lại lần nữa nhu nhược mà rơi nước mắt, chính bởi vì nỗi cô độc quá mức đáng sợ này, cứ liên hồi ngang ngược gậm nhấm ăn mòn bên trong mỗi đốt xương tủy của hắn.

Không quá nửa giờ sau, Vương Nhất Bác đã về đến biệt thự, hắn cũng chẳng kịp chạy vào gara, cứ thế trực tiếp đỗ xe ngay tại cổng lớn, cuối cùng như một cơn lốc mà đi thẳng vào trong phòng Tiêu Chiến, dưới sự kinh khϊếp của người hầu trong nhà. Mặc dù hắn cũng không biết, hắn hiện tại, chính là đang muốn tìm kiếm thứ gì??

Vừa bước vào căn phòng thứ hai dưới chân cầu thang, Vương Nhất Bác đã bắt đầu lục lọi trong đống đổ nát mà chính mình gây ra lúc trước.

Vốn dĩ nơi này, kể từ khi Tiêu Chiến bỏ đi đến nay, thì hắn cũng đã cấm tuyệt, không cho bất cứ ai được phép lui tới nữa.

Đồ đạc quăng tứ tung, ngón tay hắn tự bao giờ đã bị mảnh vỡ của đèn bàn cứa đứt rồi, máu tươi tí tách nhỏ xuống nền nhà, bị hắn giẫm đến loang lỗ cả một mảng tía sắc khủng khϊếp.

Nhưng hắn không thấy đau, hoặc giả dù như vậy cũng không đau bằng trái tim hắn đi!!

Cuối cùng chỉ còn lại tủ quần áo, hắn đưa bàn tay thấm sắc tanh nồng của chính mình mà vuốt ve lên một chiếc áo trắng tinh, làm cho nó cũng trở nên nhàu nhĩ giống như nổi thống khổ đang bao trùm trong lòng hắn vậy.

"Tiêu Chiến, anh chỉ định để lại cho tôi mùi hương ít ỏi này thôi sao??

...anh là không muốn tôi quên anh có đúng không??

Tiêu Chiến!!

...anh thật đáng ghét....!!!"

Vương Nhất Bác thẩn thờ nhìn chiếc áo sơ mi trắng sắc sắp bị hắn nhuộm đỏ, liền hốt hoảng, đổi bàn tay lành lặn còn lại ôm nó vào trong lòng, chật vật ngồi bệch xuống sàn nhà.

Vừa khéo một khắc này, hắn lại vô tình liếc mắt nhìn thấy một vật quen thuộc.

Trong góc tủ, ở ngăn cuối cùng đã từ lúc nào bị sới đến lộn xộn, tấm thẻ ngân hàng vô hạn mức, vẫn im lìm oán thán nằm yên nơi đó.

"Anh chấp nhận bước chân vào cái bẫy của người khác dựng ra, chỉ vì muốn rời khỏi tôi thôi sao??

...Tiêu Chiến, thật không nghĩ đến, anh còn có thể hận tôi như vậy??"

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng, cầm theo tấm thẻ ngân hàng đã ướt nhoà máu của hắn, đi thẳng lên lầu muốn tìm Khải Duy hỏi cho rõ ngọn ngành, thế nhưng sau khi mở cửa mới phát hiện người đã biến mất rồi.

"Chú Ngô?? Khải Duy đã đi đâu??"

"Từ sáng sớm thức dậy cậu ấy liền ra ngoài! Còn chuyện đi đâu, thì ta cũng không rõ!!"

Ngô lão gần đây bởi vì tiết trời lạnh lẽo nên đổ bệnh trầm trọng, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu khản đặc chẳng nghe nổi, suy cho cùng ông cũng là người tuổi cao sức yếu, mấy chuyện cảm mạo, phong hàn như vậy, chính là không cách nào tránh khỏi a.

Đột nhiên giữa lúc này điện thoại trong túi quần hắn lại phát reo inh ỏi, sau khi nhìn thấy tên Lý Chính hiển thị trên màn hình chớp sáng, hắn mới ngay lập tức tiếp nhận

"Ông chủ, tung tích người kia đã tra ra, là đang ở ngoại thành làm pha chế cho một quán rượu nhỏ tên là Thất Mặc. Có cần bắt đem về cho ông chủ, hay là....??"

Tiêu Chiến, có lẽ nào bây giờ anh là đang sống những ngày tháng tự do vui vẻ?? Như vậy anh còn muốn gặp tôi nữa hay không??

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, lần đầu tiên hắn do dự tự hỏi chính mình, nếu như dùng vũ lực để ép buộc thêm một lần, liệu phải chăng chỉ có thể tiếp diễn một hồi đau khổ cho anh??

Đâu đó tiếng chuông đồng hồ cứ thế ảm đạm ngân dài, đánh vỡ đi cỗ ưu thương đang chồng chất trong tâm khảm mỗi người, hoà theo lãnh tuyết ở bên trời khập khiễng tấu nên từng nhịp lặng bi ai đến não lòng, đem hai không gian đoạn trường huyết vũ, nối liền thành một khối trầm luân

Ở trước mắt của Tiêu Chiến, nhập nhằng ẩn nhẫn sau màng dư quang nhoè nhoẹt, hiện lên vô số những hình ảnh không thực

Cánh đồng hoa cải

Nắng vàng đùa gió lan

Tán diệp chi phủ đầy màu nổi nhớ

Lần lượt, lần lượt, như đoàn tàu rời sân ga cuối, chạy xuyên qua trái tim nhức nhối của tôi

Rồi vỡ vụn hoá thành mùa rét giăng xiêng trời, cánh hoa lạnh rơi nhoài từ thềm mây phương bắc, tận mệnh tàn sinh chìm vào trong đáy mắt em, cũng giống như tôi, vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.

Ổ bụng Tiêu Chiến bắt đầu guộng đau từng cơn dữ dội, thế nhưng đem so với trận hoả dục đang hoành hành trên thân thể thì chẳng có thấm tháp gì.

Mồ hôi bên thái dương ồ ạt rịn ra một tầng, ướŧ áŧ nhóp nháp bết dính cả mái tóc mềm mại của anh lên trán, Tiêu Chiến toàn thân trên dưới co quắp, dù có thống khổ thêm cỡ nào đi nữa, vẫn cứ kiên quyết không hé răng phát ra tiếng van nài, điều này ngược lại càng làm cho đám côn đồ trở nên mất sạch kiên nhẫn.

Chúng tiếp theo cũng không muốn hao lời phí sức, bắt đầu cùng một lúc bò lên trên giường lớn, hai gã nắm lấy cổ chân vô lực của Tiêu Chiến ghim chặt giữ cố định một chỗ, gã còn lại được dịp thuận tiện, liền tiến lên một lượt xé rách lớp áo sơ mi mỏng manh ở trên người anh. Cuối cùng xẹt một cái, tấm áo tả tơi đã bị gã quăng vào một xó, nằm chỏng chơ ở trên nền gạch bong tróc lạnh lẽo.

"Đừng! Khốn kiếp! Mau thả tôi ra!!"

Âm giọng Tiêu Chiến mặc dù là mang theo tức giận cùng hận ý căng tràn, thế nhưng bởi vì dục tính trỗi dậy quá lớn, đã khiến nó dường như càng giống hơn so với tiếng mèo nhỏ nức nở mời gọi trong lúc động tình mê loạn.

Bọn chúng chẳng những không hề để tâm đến, mà ngược lại hứng thú còn muốn tăng vọt mười phần, tiếp theo năm sáu bàn tay thô nhám xông đến mặc tình mà vốt ve mơn trớn lên khắp mỗi tất da thịt mẫn cảm khô nóng của Tiêu Chiến, cưỡng bách thân xác anh sau tích tắc liền bốc hoả hừng hực.

Tiêu Chiến nghiếng răng nặng nề thở dốc, liên tục vặn vẹo cơ thể bán khoả đang bị kìm kẹp của chính mình, để tránh né những đυ.ng chạm càng quấy của bọn người mất nhân tính.

"Thế nào?? Có phải rất muốn bọn tao cắm vào hay không?? Bất quá bọn tao sẽ không để mày đợi lâu đâu, tiểu bảo bối!!"

Nói rồi bọn chúng ngay lập tức lột phăng mảnh vải cuối cùng đang che đậy hạ vị căng trướng tới phát đau của Tiêu Chiến, tiếp đến lại chẳng bỏ sót một chỗ nào, cứ liên hồi thay phiên nhau dâʍ ɭσạи mà hôn hít liếʍ láp trên người anh, cơ hồ làm cho từng mảng da thịt đỏ hồng ấy, đều bị chúng hành hạ tới nổi dấu răng vô số in hằng, tụ huyết chuyển sắc bầm tía ghê rợn.

Cái loại kí©h thí©ɧ khủng khϊếp này cộng với thuốc kí©ɧ ɖụ© hợp lại thành một, chính là không có bất cứ ai có thể hình dung nổi, cùng một lúc trước ngực, đầu nhũ bị cắи ʍút̼ đến choáng váng ngây ngất, hạ thể đang tí tách nhỏ xuống dịch thủy cũng tương tự bị người hàm trụ liếʍ lộng ở trong khoang miệng nóng rực, ngay cả hậu huyệt co rút vì khao khát phía sau, giờ này cũng đã được một ngón tay thô kệt chèn vào đưa đẩy thô bạo, nhưng chung quy như vậy, vẫn còn chưa đủ để làm thoả mãn cơn khát tình của anh.

Tiêu Chiến một bên thân thể dưới sự khống chế của thuốc kí©ɧ ɖụ© đang từng chút ăn mòn đi hết thảy tâm thức cho nên càng muốn hưởng thụ loại khoái lạc sung sướиɠ ô hợp này nhiều hơn nữa, nhưng ngược lại một bên lý trí còn thanh tỉnh nửa phần kia, thì chỉ mong được ngay lập tức chết đi, bởi vì bản thân đã quá mức nhục nhã không cách nào chịu đựng được nữa.

Trong khi bọn chúng vẫn miệt mài liếʍ láp càn rỡ trên tấm thân kiệt quệ cơ hồ chỉ sau tích tắc liền đã có thể trút bỏ sinh mệnh này, Tiêu Chiến vùng vẫy không được, tránh né cũng không xong, chỉ có thể ở trong vô vọng trân mình lãnh nhận, từng trận từng trận đau đớn cùng sung sướиɠ lẫn lộn, nhơ nhớp dấy màu hoen ố lên linh hồn mình.

Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống rồi!!

Thấm ướt trái tim tôi, cũng thấm ướt hết cả những ngày tháng dằng dặt cách xa em.

Tôi có chút sợ hãi, sợ hãi nó sẽ hay không làm nhoè đi hình ảnh cuối cùng của em còn sót lại trong trí nhớ của tôi. Cho nên bấy lâu, tôi cũng không dám rơi một giọt lệ nào.

Là tôi hèn mọn, đợi đến lúc không thể quay đầu, mới có thể thừa nhận rằng, tôi nhớ em nhiều đến nhường nào!!

Tôi đã từng cầu mong chúng ta, vãn kiếp tái sinh cũng đừng bao giờ gặp lại, hiện tại tôi đã có chút hối hận rồi. Em nói xem, có phải rất nực cười hay không???

Nhất Bác!! Hay là tôi đánh đổi một lần trùng lai, đợi em ở bên kia cầu Nại Hà??

Nếu như em không còn nhớ đến tôi nữa

.....tôi sẽ nguyện lòng tan biến mất!!

Tiêu Chiến dưới thân đã bị mấy ngón tay to lớn không phân rõ là của mấy người, cứ thế như vũ bão tiến vào thao lộng trong hậu huyệt, khiến cho nơi đó đoan chắc rằng chính là rách rồi đi, huyết dịch cùng dâʍ ɖị©ɧ hoà thành một khối

trơn tuột tanh tưởi, nương theo mỗi đợt đâm rút của bọn mặt người dạ thú kia mà trào ra không ít.

Ngón tay thôi không nắm chặt nữa, cứ thuận theo đau đớn mà nhạt dần qua mỗi nhịp thở mong manh, Tiêu Chiến mở mắt nhìn lên trần nhà mạng nhện ngang dọc giăng xiêng giữa hồi ức, rõ ràng nhìn thấy nụ của hắn lần đầu tiên ở phim trường.

Hoá ra ngày mà tôi gặp em, bầu trời lại có màu xanh như vậy sao??

Nhất Bác!! Tôi bây giờ đã nhớ lại rồi, còn nhớ cả lời em nói, muốn đợi tôi suốt đời!!

Tiêu Chiến lúc cười rộ lên quả thật rất đẹp, ngay cả chính bản thân tôi cũng đã cảm thán qua hàng trăm hằng vạn lần như thế. Bất quá nụ cười của anh ấy ngày hôm nay, lại càng muốn rực rỡ hơn gấp bội, mang theo hương sen tinh khiết không cách nào lu mờ nổi, hệt như hào quang ngọc bích cao nhã thanh thuần.

Đầu lưỡi sau đó là bởi vì khớp hàm nghiến quá chặt mà tứa máu tanh tưởi, sắc thẫm tuôn tràn qua khoé miệng, nồng đậm tô điểm cho cánh hồng ngạo nghễ tăng thêm mười phần mỹ mạo, chỉ đáng tiếc nét sa kiều này lại chứa đầy hơi thở vương đẫm mùi tử khí.

Tiêu Chiến tầm mắt có chút mông lung mù mịt, tự huyễn hoặc chính mình là đang ở trong vòng tay ấm áp của người kia, mới hài lòng chậm rãi khép lại cỗ bi thương ngất ngưỡng như tùng vân vây núi, thoã mãn chờ đợi cho máu tươi ở trong người cứ thế chảy đi cạn kiệt...

Ba gã đàn ông thô kệch tuy đã nhận ra Tiêu Chiến không còn động đậy gì nữa, nhưng vẫn cứ muốn làm đến cùng, bởi vì bọn họ được trả tiền chỉ để chơi anh cho thoã, bất kể là người còn sống hay là đã chết.

Gã đầu tiên dừng lại môi lưỡi nhớp nháp trên lớp da non dưới đùi Tiêu Chiến, cùng một lúc thẳng người quỳ áp trên người Tiêu Chiến, gấp gáp kéo xuống khoá quần, từ trong qυầи ɭóŧ lôi ra côn ŧᏂịŧ màu tím bầm xung huyết ghê rợn, tự mình tuốt lộng hai cái đã muốn bắn tinh trước cơ thể quá mức yêu mị của Tiêu Chiến, trong khi hai gã còn lại ba bốn ngón tay vẫn còn tham luyến chôn sâu ở trong tiểu huyệt nóng rực kinh hồn ấy.

"Mau tránh ra, tao chịu hết nổi rồi!!"

May thay tại thời khắc côn ŧᏂịŧ bẩn thỉu trướng căng nổi đầy gân xám của gã, sắp đâm nát chút vẹn nguyên cuối cùng còn sót lại của Tiêu Chiến, thì Tống Hạ Trình đã đạp cửa xông tới, sau khi y đã lao vào hàng chục căn phòng ọp ẹp hôi hám khác để tìm kiếm anh.

"LŨ CHÓ CHẾT!!!"

Trên tay Tống Hạ Trình cầm một thanh tiếp sắt dài, trực tiếp buộc chặt vào bàn tay phải, bởi vì y nghĩ kỹ rồi, nếu như không đem được Tiêu Chiến ra, thì y cũng sẽ mãi mãi ở lại.

"Mẹ kiếp! Mày là thằng...??"

Gã cao lớn chớp nhoáng nhét lại con quái vật hung hăng vào trong lớp quần nhiễm đầy bụi đường, cùng hai gã còn lại rút ra mã tấu được giấu bên dưới cạnh giường, chỉ có điều trước khi bọn chúng kịp tấn công, Tống Hạ Trình đã liền thừa cơ giáng một đòn lên người tên to xác đang xông tới.

Cục diện bây giờ chính là một gà chọi ba ngựa, Tống Hạ Trình trong lòng cũng hiểu được bản thân hoàn toàn không hề nắm được một phần thắng nào.

Trong lúc hỗn loạn, tiếng mã tấu chém xuống va vào ống sắt trên tay y nghe hệt như thanh âm sấm sét nổ rền sau trận bão, Tống Hạ Trình y thân thủ cũng không tính là quá tệ, mặc dù vai trái đã bị chém sâu một đường rồi nhưng vẫn có thể cầm cự thêm một lúc, để cho Tiêu Chấn thừa cơ đem Tiêu Chiến đang mê man ở trên giường đi trước.

Tiêu Chấn ở bên ngoài giờ này mới lao như bay vào, tùy tiện giật phăng tấm rèm che cửa sổ, phủ lên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của con trai, kế tiếp mới liền dùng hết hơi tàn cõng anh lên vai, mà tháo chạy ra khỏi phòng.

"Muốn chạy hả, đâu có dễ như vậy??"

Tiêu Chấn khoé mắt nhìn thấy nguy hiểm cận kề, trong lúc cấp bách đã xoay người đỡ lấy một nhát đao tử biệt, máu từ trong l*иg ngực tràn theo lỗ hỏng lớn phún ra ào ạt, khiến lão ngay lập tức cùng Tiêu Chiến ở trên lưng khụy xuống sàn nhà, thoi thóp hít thêm mấy ngụm khí lạnh sau cùng.

"Tiêu...

....Chiến...

....con....con không sao có phải không??"

Huyết dịch đen đặc theo từng câu từng chữ trúc trắc của lão, từ trong cuống họng trào ra ngoài.

Tiêu Chiến lúc này cũng bởi vì chuỗi ồn ào kinh động xung quanh, mà chậm chạp nâng lên mí mắt nặng trịch một lần nữa, nhìn thấy cha mình nằm ở ngay bên cạnh.

"Tiêu Chiến, anh còn đi nổi không?? Mau rời khỏi đây nhanh lên!!"

Tống Hạ Trình bên này vừa hét lớn vừa dùng hết sức mà chống đỡ, rốt cuộc cũng không cầm cự được nữa, trên lưng hiện tại lại càng nhiều thêm hai ba vết chém, y cuối cùng gục xuống ở trên vũng máu tanh tưởi không phân biệt nổi là của ai, tiếp theo tích tắc khi lưỡi đao sáng loáng kịp đâm thấu qua người mình, không hiểu sao Tống Hạ Trình lại nghe được tiếng súng nổ lớn ở bên tai.

Cảnh sát đầu tiên bắt được Mạc Văn đang quay xe bỏ trốn ở con đường bên cạnh, tiếp theo ra quân bao trọn cả ổ mại da^ʍ kín này để giải cứu cho bọn họ.

Nhưng đáng tiếc trước khi Mạc Văn bị bắt, thì y đã sớm liên lạc được với Khải Duy rồi.

Ba tên đồ tể sau khi ăn một viên đạn thì cũng buông đao chịu trói, Tống Hạ Trình nhân lúc còn giữ được chút thanh tỉnh mới cắn răng nhịn xuống đau đớn, cố gắng bước qua chỗ Tiêu Chiến, vừa hay lại nghe được một câu chuyện cũ.

"Tiêu C.h.i.ế.n...

..ta biết con bây...bây giờ rất hận ta....

....ta cũng k.h.ô.n.g dám cầu xin tha thứ....

....nhưng mà có...có một thứ ta muốn g.i.a.o cho con..."

Hơi thở của Tiêu Chấn suy yếu vô cùng, lúc nói chuyện cũng không còn có thể nghe được rành mạch nữa, máu tuôn xả tràn ra càng lúc càng nhiều, đỏ rực đập vào đáy mắt vô thần của anh.

Tiêu Chiến một thân vẫn còn chưa giải dục khó nhẫn vô cùng, thẫn thờ ngồi dậy như một cỗ máy không có xúc cảm mà nhìn lão từ trong túi quần lấy ra một mặt dây chuyền được làm bằng đồng xu, run rẫy bỏ vào tay Tiêu Chiến.

"Con...con thật ra còn một...một đứa em khác mẹ...

...là ta năm xưa, đem nó bỏ t.r.ư.ớ.c cửa nhà một đôi vợ chồng khá giả ở...ở nội thành...

...Tiêu Chiến, con có thể g.i.ú.p ta t.ì.m....t.ì.m nó...."

Tiêu Chấn lão cuối cùng cũng không cách nào đợi nổi xem Tiêu Chiến thực ra có muốn chấp thuận thỉnh cầu này của lão hay không??

Gió đêm nổi lên rồi, thổi tuyết trắng tứ tung bay trên bầu trời, cũng thổi luôn tàn linh của lão xuôi về chốn hoàng tuyền cô độc. Tiêu Chiến trái tim mặc dù có đau đớn, thế nhưng tròng mắt vẫn cứ ráo hoảnh lạnh lùng, chậm rãi nâng lên bàn tay chính mình đã thấm đầy máu của lão, nhìn đến mặt đồng xu rỉ màu bong tróc, thế nhưng một bên mặt chữ khắc ở trên đó, vẫn còn vẹn đường nguyên nét.

"Tiểu Châu??"

Tiêu Chiến lầm bầm ở trong miệng gọi một cái tên vô cùng xa lạ, sau đó tích tắc đất trời xung quanh cũng theo thống khổ ở trong lòng anh là đảo điên xoay vần.

Lúc ngã xuống, Tiêu Chiến chỉ kịp nhận ra, là Tống Hạ Trình đã ôm anh ở trong lòng...

________________________

Ko 4p cũng ko np, huhu🤧🤧

Đừng mang xăng qua nhà tui😭

P/s: Chap này dài quá có ai thấy lỗi chữ ở đâu, nhớ nhắc tui với nha ❤️